Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 196: Đến Hoàng Dược Cốc
Ở một cái đình gần đó, bốn phía đều được bố trí trận pháp ngăn cản ngoại giới, Khương Kha nói: “Bẩm các vị trưởng lão, sự việc là như vậy.”
Đúng lúc này, phía bên ngoài truyền đến âm thanh chấn động, tất cả mọi người nhìn lại mới thấy có bốn chiếc phi chu đang bay tới.
“Vâng!”
“Vậy là, đám người thượng vực ấy sau khi không tìm được người cần tìm liền lựa chọn rời đi sao?”
“Hiện tại Tông chủ đang bế quan nên không cần khiến ngài ấy nhọc lòng làm gì.”
Chương 196: Đến Hoàng Dược Cốc
“Ta cũng không biết. Bình thường hắn là người đến sớm nhất, thế mà bây giờ đã qua một ngày rồi.”
Bất quá, một trong số đó am hiểu trận pháp lại lập tức ngưng trọng.
Phía sau ông, Vân Nham và chúng thí sinh cũng tương tự hành đại lễ.
Hắn không sợ, dù sao nơi đây là Hoàng Dược Cốc những thí sinh kia có thể làm gì được đâu. Chưa kể đó, đằng sau hắn còn có hai thanh niên khác tỏa ra khí thế Đoán Cốt tương đối đáng sợ nữa nên dù hữu tâm c·ướp b·óc nhưng vô lực làm được.
Có vẻ như việc này quá đỗi bình thường, vì thế Hoàng Dược Cốc đã chuẩn bị sẵn phi thuyền đưa rước, chỉ cần đủ số lượng là sẽ bay đi.
Các trưởng lão nghe được liền không hỏi gì thêm. Trên thực tế, lời của Khương Kha đã bao gồm những gì họ muốn biết rồi. Đầu tiên là các thí sinh vẫn an toàn không tổn hại. Tiếp theo sau chỉ cần đợi Khương Kha báo cáo hết thảy là được.
“Ta đổi.”
Thiếu niên đáp ứng một tiếng sau đó nhận lấy ngọc bài từ tay thanh niên kia. Ngay lúc hai ngọc bài chạm vào nhau, con số trên cái của thiếu niên liền tăng gấp đôi, còn như thanh niên thì trở nên ảm đạm.
Ở một nơi khác, các chấp sự đang tụ tập lại với nhau như thể bàn bạc điều gì.
“Hừ. Ngươi chê ít sao? Chê ít thì ngươi thử đi tìm các vị chấp sự mà đổi đi.”
“Nhưng mà Đại trưởng lão, chúng ta có cần báo chuyện này cho Tông chủ hay không?” Một trưởng lão khác hỏi.
Ngồi ở vị trí thủ tọa là một lão giả râu dài, tóc đã bạc phơ, bất quá đôi mắt ẩn chứa tinh quang cùng thần thái không giận tự uy khiến người khác bất giác nghiêm túc. Sau khi nghe những lời này, gương mặt của ông ta chậm rãi dãn ra, những vết chân chim của năm tháng chợt hiện rõ với thần thái hiền hòa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được!”
Nhìn những ánh mắt lo âu kia, thiếu niên lần nữa la lớn: “Thật may cho các ngươi, tiểu gia ta chẳng có gì ngoài linh thạch cả. Thay vì liều sống liều c·hết mà chưa chắc trở thành đệ tử Hoàng Dược Cốc thì chi bằng đem điểm cống hiến cho ta đi. Giá cả đảm bảo phải chăng, một điểm cống hiến bằng năm mươi linh thạch.”
Tất nhiên, việc xét về quyền lực thì Đại trưởng lão vẫn thua kém các vị Thái Thượng trưởng lão rồi. Bất quá, bọn họ hiện tại chỉ chăm chú tăng tiến thực lực cá nhân nên càng không cần thiết kinh động, chỉ khi nào tông môn rơi vào đường cùng thì mới lựa chọn ra mặt.
“Khương Kha còn chưa có trở về sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bốn chiếc phi chu nhìn bề ngoài thì chẳng có tổn hại gì, vậy nhưng khi quan sát kĩ sẽ thấy phù văn trận pháp bên trên đều bị mờ đi mơ hồ còn có dấu hiệu phá toái. Điều này cho thấy đám người Khương Kha hẳn là vừa mới gặp phải kẻ thù.
Các trưởng lão dường như cũng nhận ra điểm này liền từ bên ngoài đạp không bay tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xem ra chúng ta lo lắng thừa rồi.” Mọi người thở phào một hơi, lo lắng trong lòng giảm bớt một nửa.
Hoàng Dược Cốc hôm nay trở nên đặc biệt náo nhiệt bởi lẽ lúc này đang có hàng vạn người tụ họp, đa số đều là tu giả trẻ tuổi. Bọn họ là những thanh thiếu niên mang trong mình hi vọng, mong ước trở thành một phần của Hoàng Dược Cốc nhờ đó rạng danh gia tộc.
“Tốt!”
“Bẩm Đại trưởng lão, chuyện này đệ tử chỉ phán đoán chứ hoàn toàn không rõ. Lúc ấy đệ tử cùng sư huynh muội Vân Nham đều đã b·ất t·ỉnh cả rồi.”
Khương Kha không dám chậm trễ vội bước lên trước vài bước khom người hành lễ: “Tham kiến các vị trưởng lão. Khương Kha phụ trách đưa thí sinh ở trấn An Lạc đến đây an toàn, tiếp theo sau sẽ cùng các chấp sự khác bẩm báo rõ ràng.”
Các thí sinh liên tục bỉu môi thể hiện cảm xúc bất bình. Bất quá, chẳng có ai chịu rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta cũng đổi.”
Nhưng đâu đó cũng có một chút ngoại lệ. Ở góc nhỏ gần đó, một tên thiếu niên đứng trên mõm đá lớn tiếng hô hào: “Ta nói các ngươi nghe. Với cái tỉ lệ tuyển chọn kia thì khả năng trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc là vô cùng khó khăn. Các ngươi thử ước lượng xem thực lực của mình có đủ tiêu chuẩn hay không?”
Thế nhưng bọn họ nào biết, những người mà các vị trưởng lão đây đang kiêng kỵ và lo sợ đã cùng nhau nắm tay xuống dưới địa ngục, mà người làm ra việc đó lại chính là Trác Phàm đang ung dung ngồi trên phi chu hóng mát ngắm nhìn bốn phương tám hướng.
Trước tình trạng đó, một số ánh mắt tham lam bắt đầu chú ý. Vậy nhưng thiếu niên kia lại vờ như không thấy tiếp tục dùng linh thạch thu mua.
Thế nhưng, trái với biểu cảm đầy thoải mái, gương mặt ai nấy đều thập phần ngưng trọng, ánh mắt dè chừng bốn phương tám hướng lại giữ khoảng các với nhau, trong tay càng là nắm chặt một tấm ngọc bài không buông.
“Cái gì? Chẳng phải chấp sự bảo một điểm cống hiến bằng một trăm linh thạch hay sao?”
Thấy thiếu niên dứt khoát như vậy, những người khác đều bắt đầu động dung. Mà lại, đã có kẻ tiên phong thì sẽ có kẻ thứ hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên hài lòng gật đầu sau đó lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho người kia: “Đây. Năm trăm linh thạch của ngươi.”
Không giống như Hủ Thi Tông âm u đâu đâu cũng là tử khí, Hoàng Dược Cốc ẩn chứa thiên địa nguyên lực dồi dào, cảnh đẹp hữu tình, càng có thác đổ xuống nương theo con suối chảy xuôi dòng, hai bên mọc đầy hoa cỏ. Còn cả tiếng chim hót ríu rít vui tai ngập tràn sức sống.
Thiếu niên hài lòng gật đầu rồi lần lượt thu những ngọc bài vào tay. Chẳng mấy chốc, con số trên ngọc bài của hắn đã vượt qua năm trăm.
Thiếu niên cười khẩy một tiếng rồi lại tiếp tục: “ Ta đã tìm hiểu kĩ rồi. Chỉ khi nào trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc thì các ngươi mới có thể dùng điểm cống hiến. Còn nếu không thì nó chỉ là đồ bỏ đi mà thôi. Tiểu gia ta ra giá như vậy đã là rất hời cho các ngươi rồi, đừng có mà không biết điều.”
Khẽ đưa cánh tay nhăn nheo vuốt nhẹ chòm râu dài, Đại trưởng lão thở dài một tiếng nói: “Nếu không có ai t·hương v·ong thì xem như không nhìn thấy gì đi. Dù sao cũng là người của thượng vực, chúng ta không tiện truy cáo.”
“Hay chúng ta thử đi tìm đi. Dù sao trấn An Lạc cũng ở gần đây thôi.”
Đúng lúc ấy, một thanh niên nhìn qua có vẻ bình dân vội vàng đi tới. Hắn ta là một tán tu, tài nguyên có hạn, khó khăn lắm mới đạt tới Trúc Cơ tầng bảy. Dù may mắn vượt qua vòng một và hai nhưng khi nghe được thể lệ của vòng ba thì chỉ đành cắn răng từ bỏ.
“Cho các thí sinh nghỉ ngơi đi. Hai canh giờ sao khảo nghiệm liền bắt đầu.” Giọng nói già nua của một vị trưởng lão vang lên.
Khương Kha cung kính nhận lệnh sau đó giao phó cho Vân Nham giải quyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người lần lượt im lặng không ai nói gì cả. Đại trưởng lão là người có chức vụ lớn thứ hai chỉ sau Tông chủ. Vì vậy, khi Tông chủ không có mặt, mọi quyết định trên dưới đều do một tay Đại trưởng lão lo liệu.
Không chỉ có thiếu niên nơi này, một số nơi khác cũng xuất hiện tình trạng tương tự. Ngay khi bán được điểm cống hiến, những thí sinh này không lưu lại mà lựa chọn rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.