Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 194: Cùng Một Loại Người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Cùng Một Loại Người


Giờ khắc này Tần Đồng Long một tay chèo chống thân thể, một tay ôm ngực, khóe miệng còn lưu lại v·ết m·áu. Hắn nhìn Trác Phàm như gặp phải tử địch, đồng thời còn kiêng kỵ hơn bốn hắc y nhân vừa rồi mấy phần.

“Cho dù Châu Chấu có bị xe cán bẹp thân thì cũng phải làm nó nghiêng ngã vài phần.”

Viêm Liệt mơ hồ nhớ lại một màn vừa rồi không khỏi bật người dậy như một cái lò xo. Hắn nhớ rõ ràng còn đang chứng kiến Khương Kha và các đệ tử dùng trận pháp đối phó kẻ địch thì đội nhiên đầu óc mê man mất đi ý thức.

Tần Đồng Long thử câu thông với Ám Độc Thần Long thì phát hiện tâm trí của nó đang mơ hồ tựa như một đứa trẻ mới chào đời, gọi dạ bảo vâng.

Khương Kha đưa tay dụi vào mi tâm nói: “Trước mắt cứ về cốc đã. Chuyện sau đó thế nào thì tùy cơ ứng biến vậy.”

“Ý ngươi là bảo ta chờ ngươi báo thù xong thì hẵn nhờ tới đúng không?”

Mà nhìn Tần Đồng Long tâm tư cẩn thận như thế, trong lòng Trác Phàm lại càng thêm hài lòng.

Nhìn Tần Đồng Long bắt đầu an ổn luyện hóa, khóe miệng Trác Phàm cũng khẽ cong lên.

“So với Mạc Thiên Sinh, tên tiểu tử này có lẽ càng hợp khẩu vị của ta hơn.” Trác Phàm thầm nghĩ.

Tần Đồng Long nghiêm túc cúi người đáp: “Tiền bối nói chí phải. Bất quá, vãn bối có chuyện cầu xin.”

Thấy Tần Đồng Long luống cuống giải thích, Trác Phàm bật cười một tiếng: “Ngươi không cần phải căng thẳng đến vậy đâu. Trước mắt ta cũng chẳng có gì cần đến ngươi cả nên cứ thoải mái đi. Bất quá, ta có câu này muốn khuyên ngươi.”

Trác Phàm nhìn Tần Đồng Long sau đó nói: “Ngươi đã hiểu đạo lí như vậy thì ta cũng sẽ nói thẳng. Đúng là trên đời này chẳng ai làm điều gì mà không có mục đích cả. Chẳng qua ta hơi khác một chút, cứu ngươi bởi vì tình cờ mà thôi, ai bảo bọn chúng cản trở ta làm gì.”

Ánh mắt khẽ liếc sang Trác Phàm ngồi ở trên phi chu, Tần Đồng Long thoáng chần chừ rồi cũng vội vàng nhảy lên ôm quyền.

Trác Phàm thâm ý nhìn Tần Đồng Long một cái khiến toàn bộ lông tơ lập tức dựng lên.

Trước kia mỗi lần đột phá, Ám Độc Thần Long dường như đều hấp thụ một ít, ngay cả trong quá trình tu luyện cũng vậy. Chẳng những thế, khi tu vi tăng lên một bậc, hắn lại cảm nhận được lệ khí tăng cao giống như bị oán khí của thần hồn truyền thừa tiêm nhiễm.

Nhưng mà, nếu nói Trác Phàm thuần túy cứu Tần Đồng Long do tiện tay thì cũng không phải. Chủ yếu là hắn nhìn trúng tính cách của Tần Đồng Long, ngoài ra đối phương còn có vài điểm giống mình. Một là mất đi tất cả, hai là bị người thân phản bội.

Cùng lúc đó, Trác Phàm ngã người giả vờ hôn mê. Tần Đồng Long vừa thấy đã biết được đối phương muốn che giấu thân phận cao thủ của mình nên cũng nhanh chóng phối hợp.

Tuy chưa tiếp xúc được bao lâu nhưng dựa vào diễn biến vừa rồi, Trác Phàm đại khái đã đoán ra được ít nhiều. Sự ẩn nhẫn chờ đợi kia không phải là thứ vừa sinh ra đã có mà phải trải qua lịch luyện vô số mới làm được. Hắn là loại người như thế, Tần Đồng Long cũng tương tự vậy.

Không khỏi nhớ lại khoảng thời gian vừa mới đoạt xá trở thành ăn mày, trong đầu Tần Đồng Long như có thiên lôi oanh kích. Hắn nhìn Trác Phàm với ánh mắt sùng kính nói: “Đa tạ tiền bối chỉ dạy.”

Tần Đồng Long ngơ ngác nhìn hết thảy lại chú ý tới đám người Khương Kha b·ị t·hương đang từ từ hồi phục.

Nghe Trác Phàm nói thế, Tần Đồng Long biết bản thân không thể tiếp tục được nữa bèn lật người ngồi dậy. Hắn đã tỉnh nhưng thương thế rất nặng.

Tần Đồng Long giật mình vội vàng ngồi xuống đồng thời đưa tay kết ấn. Hắn đã vào đường cùng, chẳng thể lo được lo mất nữa.

Viêm Liệt nhét một viên đan dược vào miệng của Khương Kha sau đó đi tới chỗ của Nham.

Tần Đồng Long không nói gì mà chỉ yên lặng đứng nhìn. Hắn biết tính mệnh của bản thân đang nằm trong tay của Trác Phàm. Chỉ cần đối phương khẽ động ý nghĩ thì có mười cái mạng cũng chẳng thấm vào đâu.

Tần Đồng Long len lén nhìn Trác Phàm một chút rồi nói tiếp: “Bất quá bên thân còn cừu hận chưa báo…”

Trác Phàm không hề lừa gạt Tần Đồng Long. Nguyên bản hắn còn đang muốn yên ổn để Mạc Thiên Sinh gia nhập Hoàng Dược Cốc, ở đâu lòi ra mấy tên tu giả phá đám làm chậm trễ thời gian làm gì.

Vậy nhưng khi ném Ám Độc Thần Long sang, Trác Phàm dường như chẳng để tâm tới Tần Đồng Long nữa mà trở về phi chu. Hắn đưa tay kết ấn, đem số Tụ Linh Trận còn sót lại tái khởi nhờ đó hội tụ linh khí trời đất xung quanh.

“Đa tạ tiền bối. Ơn này Tần Đồng Long khó lòng mà trả hết. Ta biết trên đời này chẳng có ai làm việc không công bao giờ. Tiền bối cứu ta, lại còn thanh lọc thần hồn truyền thừa giúp ta thì hiển nhiên có chỗ cần dùng đến ta. Bất quá…”

“Không… Không. Tiền bối hiểu lầm. Ý ta là, nếu người có việc gì cần Tần Đồng Long ta làm thì vạn khổ không từ nan. Chỉ mong tính mạng được đảm bảo để một ngay trả được thù. Khi ấy, người có muốn ta t·ự s·át ta cũng sẽ không hề nhíu mày làm theo.”

Tần Đồng Long không rõ thực lực của Trác Phàm đến đâu nhưng nếu đã một mình đối phó với bốn tu giả Hóa Hư hậu kỳ mà chẳng hao tổn lông tóc thì chứng tỏ tu vi nhất định siêu viễn Hóa Hư.

“Nhưng mà Khương chấp sự. Còn những thí sinh này thì sao? Khi tỉnh dậy chúng ta phải giải thích thế nào?”

Việc luyện hóa Ám Độc Thần Long diễn ra rất nhanh. Chừng một canh giờ sau, thân thể của Tần Đồng Long khẽ run lên, tu vi theo đó tinh tiến đến Đoán Cốt tứ trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ. Ngươi nói thử xem.”

Cứ như vậy, bốn chiếc phi chu lần nữa bay lên không trung nhắm thẳng hướng Hoàng Dược Cốc mà đi.

“Bẩm chấp sự. Không có. Tất cả đều không sao, bất quá bởi vì tinh thần bị trùng kích nên nhất thời chưa thể tỉnh lại.”

“Còn không luyện hóa? Hay là ta hủy đi nhé?”

“Mặc kệ thế nào, chúng ta phải mau chóng trở về Hoàng Dược Cốc báo lại cho Cốc chủ để ngài ấy định đoạt.”

“Vâng.”

“Phù. May mà chỉ gãy một nửa xương cốt chứ không bị trọng thương gì nhiều.”

“Tính mạng của vãn bối là do ngài cứu. Theo nguyên tắc thì mạng của ta hoàn toàn ở trong tay ngài. Bất quá, cừu hận bên thân không cho phép ta c·hết trước khi báo được.”

Tần Đồng Long ngơ ngác như thể không hiểu Trác Phàm vừa nói cái gì. Bánh ngon đâu thể tự nhiên rơi xuống, huống chi hắn và Trác Phàm chỉ là hai người dưng mới gặp nhau mà thôi.

“Có ai m·ất m·ạng không?”

“Không sao là tốt. Không sao là tốt.”

Nếu mà Khương Kha tỉnh lại nghe được lời này thì có lẽ ông ta đã phun nước bọt xối xả vào mặt Viêm Liệt rồi. Gãy một nửa xương mà không nặng á? Thế thì như thế nào mới nặng hả?

Từ bề ngoài, nhìn Tần Đồng Long tựa như đang cam chịu số phận nhưng thực tế không phải vậy. Thần thức hải của hắn đang liên tục gào thét, đan điền cũng tương tự vận chuyển nguyên lực tựa như suối phun. Bất quá, công pháp đặc thù khiến mọi thứ bên trong diễn ra đều không để ngoại nhân phát giác.

“Mà lại, tuy là tiện tay nhưng cũng không thể cứu trắng như vậy được.”

Nghe vậy, Tần Đồng Long càng cúi thấp người hơn: “Xin tiền bối dạy bảo.”

Vừa dứt lời, Trác Phàm lập tức phất tay đem trận pháp giải khai. Ngoài ra, còn có một đạo phong mang đánh thẳng vào gáy của Viêm Liệt đang nằm bất động khiến hắn giật mình mở mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lúc sau, năm người cuối cùng cũng tỉnh dậy. Bọn họ nhìn xung quanh, phát hiện bóng dáng mấy tên hắc y nhân không còn liền vội vàng xem xét tình trạng của đám thí sinh.

Nhìn bốn chiếc phi chu ngoại trừ trận pháp t·ấn c·ông và phòng thủ bị hư hỏng ra, trận pháp phi hành vẫn còn dùng được. Bất quá, bởi vì Tụ Linh Trận bị hủy hoại nên bọn họ chỉ đành đem linh thạch thay thế.

Ngay lúc đó, Trác Phàm từ từ mở mắt ra khiến Tần Đồng Long chợt im bặt.

Đang lúc Tần Đồng Long vừa muốn tự bạo thì chợt khựng lại. Hắn nhìn Ám Độc Thần Long ở ngay trước mặt mình, trong lòng có hàng vạn dấu chấm hỏi hiện ra.

Cảm giác khoan khoái truyền khắp thân thể khiến Tần Đồng Long nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Có lẽ là bọn chúng không tìm thấy nên bỏ đi rồi cũng nên.” Tiểu Thúy nói.

Khương Kha liên tục vỗ ngực thầm nghĩ may mắn. Nhưng rồi ông lại thấy có điểm không đúng: “Không phải bốn kẻ đến từ thượng vực nói rằng đến bắt phản đồ sao?”

“Được rồi. Thời gian không chênh lệch nhiều lắm. Có vẻ như bọn họ cũng sắp tỉnh lại.”

Chương 194: Cùng Một Loại Người (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn không giống vậy. Ám Độc Thần Long chẳng những không có bất cứ tạp chất nào mà còn ngoan ngoãn phối hợp vì hắn tu bổ thân thể.

Đáng tiếc, người mà Tần Đồng Long đang đối mặt là Trác Phàm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bằng vào Thần Nhãn, Trác Phàm có thể hoàn toàn nhìn ra quyết tâm của Tần Đồng Long. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trác Phàm bật cười một tiếng, cánh tay nhẹ nhàng phất lên.

“Chuyện… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Đằng nào cũng c·hết. Liều vậy.”

“Dạy bảo thì không hẳn. Ta chỉ muốn khuyên ngươi một điều. Ẩn nhẫn tuy là tốt nhưng không nên chờ đợi đến đường cùng mới bộc phát. Lúc ấy, ngươi đã bị kẻ thù dồn vào ngõ hẹp, đã chẳng còn đủ sức để vùng vẫy nữa.”

Đảo mắt nhìn Ám Độc Thần Long trong tay của Trác Phàm. Hiện tại nó đã đang an ổn nhắm mắt nằm đó, trên thân không còn lệ khí như trước, một cỗ thuần túy ba động nhẹ nhàng khuếch tán chứ chẳng quá âm lãnh như lúc đầu.

“Nhân lúc nó bị ta đánh tan oán niệm cùng suy yếu thì mau chóng luyện hóa đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Cùng Một Loại Người