Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Lá thư thứ mười ba: mother : mẹ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Lá thư thứ mười ba: mother : mẹ


Tại sao tôi lại cótưcáchđểxóađi giấc mơkia của mẹcơchứ? Mãi chođến khi bàrời xa thếnày, tôi cũng chưa một lần dẫn bà điăn một bữa cơm tây,đi xem một bộphimđiệnảnh. Mẹvìtai nạn xe cộmàmất. NgàyđólàChủnhật, tôi vẫn luôn nằm lì ởnhà,đột nhiên lại muốnăn thịt quay, mẹliềnđi ra ngoàiđểmua cho tôi. Trước khi ra cửa, mẹcòn hỏi xem liệu tôi cómuốnđi cùng bàkhông, tôi trảlời qua loa“Con chưa gộiđầu, không muốn ra ngoài”. Từ đó, mẹtôi cũng không trởvềnữa. Cólẽlà ông trờiđang trừng phạt tôi, vậy nên mớiđưa mẹtôiđi mất. Tại sao tôi lại không cùng bàra ngoài cơchứ? Nếu nhưtôiđi với bà, chuyện này nhấtđịnh sẽkhông xảy ra.

Đều làmột mình mẹ ôm tấm chăn dàyđi phơi nắng, cũng làmẹmột mình ngồi sửa bồn cầu vànhững chiếc bóngđèn hỏng.Ởtrong nhà,đến những con gián, con chuột cũngđều do mẹxửlý, quầnáo của tôi vàba cũng làdo mẹmua cho, mối quan hệvới hàng xóm láng giềng, họhàng gần xa cũng làdo mẹvun vén, cơm thừa hàng ngày cũngđểcho mẹphảiăn…

Những năm này cómệt mỏi lắm hay không, sức khỏe cũng không cònđược nhưtrước. Tôiđi trước, rồi sẽcóngày chúng ta gặp lại nhau.

Luôn mang trong mìnhýnghĩrằng:“Sau này con sẽchăm sóc cho mẹthật tốt”, thật ra chỉ đểlàm an lòng bản thân, khiến ta cóthểyên tâm màhưởng thụnhững chuyện màmẹ đãlàm cho mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi mới làngười bị ốm, thếnhưng, mẹlại làngườiđau lòngđến nức nở.

Chắc bạn cũng biết tại sao tôi viết bức thưnày cho bạn nhỉ? Hôm nay, tôi vừa rời khỏi tang lễcủa mẹ. Mấy ngày này, mỗi ngày tôiđều không ngừng khóc, chỉcần vừa nghĩtới mẹ, tôi liền không khống chếnổi nước mắt, khócđến mức não thiếu dưỡng khí, trước mắt biến thành màuđen, tưởng chừng nhưsắp ngất. Tôiđãtừng cósuy nghĩrằng, chẳng lẽtôi sẽkhócđến c·h·ế·t? Tôi biết bản thân mình không thểgục ngã được nữa, vậy nên tôiđãngồi lại, tâm sựcùng mẹlần cuối cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi mẹrờiđi, tôi khócđến mức tưởng nhưngấtđi thìsao chứ? Thật ra tôi khóc vìtôi nhận rađược rằng, mình không thểrời xa mẹ,đóchỉlàthói quen cómẹtrong cuộc sống hàng ngày, người sẽluôn vìtôi màlàm tất cảmọi thứmàthôi.

Trong mắt tôi, bàlàngười phụnữvạn năng, không gìkhông làmđược, vĩnh viễn không ngãxuống. Thếnhưng, tôi lại quên mất rằng, bàcũng chỉlàmột người phụnữbình thường, bàcũng sẽ đau lòng, cũng sẽkhổsở, cũng sẽaoước muốn cóngười quan tâm.

Không biết cóphải doýtrời hay không, mà đứa bénày sinh ra vàođúng ngày giỗtròn 10 năm của mẹtôi. Ngày này mười năm trước, tôi mấtđi mẹ, thếnhưng, mười năm sau, cũng vào ngàyđó, tôi trởthành một người mẹ. Tạm biệt người yêu tôi nhất, chào mừng người tôi yêu nhất, cólẽ đây chính làvòng tuần hoàn của cuộc sống, luôn xoay chuyển, cóngườiđi sẽcóngườiđến.

Dùluôn miệng nói:“Mẹ, con yêu mẹ”, luôn suy nghĩrằng:“Chờsau này, khi con lớn lên, con sẽcốgắng kiếm tiềnđểbáo hiếu cho mẹ.”Thếnhưng, những câu nói nàyđều chỉlàgiảdối.

Chương 13: Lá thư thứ mười ba: mother : mẹ

Vài năm gầnđây, tôi chưa bao giờ được gặp mẹtrong mơcả. Mấy nămđầu tôi từng khóc với bàngoại vìchuyện này, hỏi bàliệu cóphải do mẹhận tôi nên không muốn thấy tôi không. Nhưng bàngoại lại nói với tôi rằng,đólàbởi vìmẹkhông muốn khiến tôiđau lòng.

Tôi vẫn còn nhớ, mỗi khi kìnghỉhè đến, hàng ngày, tôiđều ngồi chăm chútrước máy vi tính, sưu tầm cácđoạn video của thần tượng, cùng người xa lạcãi nhau trên các diễnđàn. Mỗi ngày mẹ đều hỏi liệu tôi cóthểcùng bà đi dạo phốmột chút không, tôiđều bình tĩnh màtừchối mẹ:“Đểlần sauđi, bây giờconđang bận.”

Mỗi ngày tôiđều phải học bàiđến khuya, lúcđó, mẹ đều sẽ đợiđến khi tôi làm xong bài mới chịuđi ngủ. Nhưng sáng sớm 6 giờmẹ đãthức dậy, chuẩn bịbữa sáng cho tôi vàbố. Lúcấy tôi còn chêbai tại sao mỗi ngàyđều phảiăn màn thầu, bánh bao, không thìlàbánh quẩy với sữađậu nành, một chút mới mẻcũng không có. Cómột lần, tôi bực mình không muốnăn, mẹcòn nhẫn nại, hiền lành hỏi tôi buổi sáng muốnăn gì, nhưng tôi nghĩrất lâu cũng không biết nênăn gì, bởi các lựa chọn cho bữa sáng vốn cũng khôngđa dạng.

Bạn chẳng cần làm gìcả, chính sựtồn tại của bạnđãkhiến mẹcảm thấy vôcùng hạnh phúc rồi. Dùngười ngoài cónói gì, hayđến chính bản thân bạn cũng thấy mình không xứngđáng,đólàbất công, nhưng chỉcần mẹcảm thấy hạnh phúc, vậy là đủrồi. Tình yêu của mẹdành cho tôi, cólẽ, chỉcókhiđiđến hết cuộcđời, tôi mới cóthểthấu hiểu toàn bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai cũng nói mẹcủa tôi vôcùng vĩ đại, tôi thật sựkhông thểtưởng tượngđược, trong thân thểgầy yếuấy rốt cuộc chứađựng nguồn sức mạnh lớnđến thếnào, sao cóthểlàm nhiều chuyện nhưvậy. Từkhi trởthành mẹ, hầu nhưbàkhông cóthời gianđểnghỉngơi. Tại sao một người mẹvĩ đại nhưvậy, lại yêu mộtđứa con lười biếng và ích kỷnhưtôi? Tại sao mẹlại làmẹcủa tôi, nếu nhưbàkhông cómộtđứa con gái nhưtôi, cóphải cả đời này của mẹsẽthanh nhàn hơn nhiều không?

Nỗiđau duy nhất trongđời tôi, vẫn làbuổi hoàng hôn ngàyấy, khi mẹrời khỏi nhà, ngoảnhđầu lại, nhìn tôi mong chờ, gọi tên thân mật của tôi, hỏi tôi cómuốnđi cùng bàkhông. Tôiđãlắcđầu, nói rằng sẽkhôngđi. Vìtôi còn không ngẩngđầu lên nhìn bà, vậy nên tôi sẽvĩnh viễn không hiểuđược, nỗi thất vọng của mẹkhi bàrời xa nhân thế. Nếu nhưthật sựcókiếp sau thìthật tốt, kiếp sau, tôi nhấtđịnh phải nói cho mẹbiết rằng, con yêu mẹ.

Phải mất một vài năm tôi mới cóthểquenđược với chuyện mẹ đãrađi. Những nămđầu, tôi cùng với chađều rất vất vả, sựcân bằng trong giađình bỗng mấtđi, hơi thởcủa mẹvẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách của căn nhà.

* 1 cân của Trung Quốc =½kg

Reply from: Tôi của mười năm sau

Tôi không thểkiềm nénđược sựnhớnhung của mình với bà, bởi trong cuộc sốngđơn giản của tôi, mẹluôn làngười bên cạnh tôi, yên lặng chăm sóc tôi.

Mỗi lần nhìn thấy mẹcủa người khác, tôiđều cảm thấyđau khổ đến muốn khóc. Những năm trước, tôi không hềbiếtđau lòng làgì, tôiđược mẹyêu thương,đùm bọc,được mẹcoi làbảo bối nhỏ, tôi không cótưcáchđểthấy bất hạnh.

Nhưngđến khi bàbịbệnh, dùbiết rõrằng mẹ đangốm, nhưng tôi chẳng hềsốt ruột, chỉthuận miệng hỏi bà, cónghiêm trọng không, cócầnđi bệnh viện không.

Cómột ngày trời mưa, mẹbịphong thấp,đauđến mức không thể đi lạiđược, khi tôi nhìn thấy, mẹgiảbộnhưkhông cóchuyện gì, nhìn tôi cười cười, nói chỉlàbệnh cũthôi, không sao cả. Mẹcòn dặn tôi rằng, sau này khi hết hôn, sinh con nhấtđịnh phảiởcữcho tốt,đừngđểnhưmẹ, lưu lại mầm bệnh. Tôi khiấy chẳng hề để ý, vừaănđồ ăn vặt, vừa nói:“Sau này cómẹchăm sóc con là được rồi.”Mẹcười nói:“Nhỡlúcđấy mẹmất rồi thìsao?”Tôi chưa từng nghĩrằng, sẽthật sựcómột ngày nhưthế, mẹ đã đi rồi. Hy vọng khi mẹ ởtrên thiênđường, không cótôi cản trở, cóthể đi tới Cáp NhĩTân, ngắm nhìn thếgiới băng tuyết lộng lẫy màmẹluôn aoước,được mặc những bộquầnáođẹp, cười thật vui vẻ. Tôi căm ghét chính bản thân mình, vĩnh viễn cũng sẽkhông tha thứcho mình.

Cónhững khi xem phim truyền hình hayđọc tiểu thuyết, trongđósẽcómột nhân vật, vìmuốn cứu sống người yêuđãchết màbất chấp sửdụng các thủ đoạn tà đạo, những người khácđều cười, nói nhân vậtđóqua ngu ngốc. Nhưng tôi cóthểhiểuđược cảm giácấy, cái cảm giác màkhông tiếc bất cứgì, chỉmong họcóthểsống lại,đểhọlại một lần nữađược nhìn thấyánh mặt trời.

Tôi cùng ba chưa bao giờxuống bếp, mỗi ngày ba bữađều làdo mẹnấu. Tôi thật sựkhông thểtưởng tượngđược, mỗi ngày trừlúcđi làm, mẹcòn phảiđi chợ, nấu cơm, dọn dẹp, làm việc nhà,…Chẳng lẽmỗi ngày của mẹcó48 tiếng sao?

Tôiđãtìm bức thưnày trong giásáchđểbáo tin, tôi muốn bạn biết rằng, hôm nay, tôiđãtrởthành một người mẹ.

Tôi tựphân tích chính mình một cách rành mạch, tựmình bày ra sự ích kỷcủa mình, chỉcósựcăm ghét chính bản thân mình vàsựthất vọng với bản thân mới cóthểkhiến tôi nguôi ngoai một chút. Bởi vìtôi cảm thấy vôcùng khổsở, thật sự, thật sựrấtđau. Vì đểlương tâm mình dễchịu, tôi chưa bao giờdám nhìn thẳng vào những việc màmẹ đãlàm vìtôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ đi rồi, vào buổi tối, phảiđến khuya ba mới vềnhà, trên người toàn mùi rượu. Tôiđi xuống bếp nấu choông môt bát mì. Vì đang trong mùa hè, trong phòng bếp rất bíbách, vừa mới vàođược vài phút, toàn thân tôiđã ướtđẫm mồhôi. Tôi lục tung phòng bếp lênđểtìm trứng gà, mìsợi, gia vị.Đến khi múc bát mìra ngoài, hơi nóng từchiếc bát bay lên làm mắt tôi cay xè, khiến tôi không nhịnđược màbật khóc.

Măng mọc thìtređãgià, con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹlại không thể đợi… Hiện tại, tôi xem như đãnhìn thấu rồi, con cái cuối cùng cũng chẳng thểnghĩ được xađến nhưvậy.

Cókhi mẹtình cờnhìn thấy một bộquầnáo màtrướcđây mình từng mặc qua, liền vôcùng vui vẻtới hỏi tôi:“Mẹmặc bộnày có đẹp không?”, tôi thuận miệng trảlời:“Mẹ đãlớn tuổi nhưthếrồi, lại còn mặc quầnáo sặc sỡthếnữa, da cũng nhăn nheo hết lại rồi.”Tôi trướcđây chưa bao giờnghĩrằng, chính làtôiđãtrộm mất thời gian của mẹ. Mẹcũngđãtừng xinhđẹp, rạng rỡ, vui vẻ, nhưng tất cảnhữngđiều này,đều bịtôi lấyđi mất.

From:Đậu MM, 15 tuổi

Cómột sốviệc, không dám nghĩquánhiều, vìdùcónuối tiếc nhưthếnào, mọi chuyện cũng chẳng thể đổi thay.

Tôi thật sựkhông thểtưởng tượng nổi sao mẹcóthểtiếp tục kiên trì.

Tôi nhớ đến khi mình còn bé, cómột lần tôi bị ốm, buổi tối hômđótrời mưa to tầm tã, không gọiđược xe, làmẹliều mình cõng tôi, từng bước từng bướcđạp qua các vũng nướcđể đến bệnh viện. Lúcấy, trong bệnh viện không còn giường, tôi ngồiởtrên ghế đểtruyền nước, truyền dịch, sauđógốiđầu lênđùi mẹngủthiếpđi, mẹtôi ngồi im, giữnguyên tưthế đó, không dám nhúc nhích,

Vào ngày tôi kết hôn, chồng tôi dập dầu, quỳxuống trước bàn thờcủa mẹ, gọi bàmột tiếng“mẹ”, sauđónghiêm túc thềrằng, sẽluônđợi tôi, dùcóchết cũng không thayđổi. Vào khoảnh khắcđó, tôi không thểkiềm nén nổi nước mắt.Đây chính làcuộc sống, dùcótrải qua bao khókhăn,đau thương, cuối cùng vẫn cóthểgặpđượcánh mặt trời sáng lạn kia.

Bạn nói mình không xứng có được tình yêu của mẹ, không hiểu tại sao mẹvẫn luôn bao dung, chăm sóc hết lòng. Mãiđến khi tôi trởthành một người mẹ, nhìnđứa con bébỏng nằmởngực mình, híp mắt cười, tôi mới cóthểtrảlờiđược câu hỏi này. Thật ra, chỉcần nhìn thấy conđược sống hạnh phúc, sẽkhiến mẹvui vẻvàhạnh phúc hơn cảcó được vàng bạc châu báu, vinh hoa phúquýtrênđời.

Tôi còn nhớ,ước mơcủa mẹchính làcóthể đi Cáp NhĩTân một lần, bàvốn làngười phương Nam, vậy nên trước giờchưa bao giờnhìn thấy tuyết mùađông. Mỗi lần trên TV phát tin vềlễhội băngởCáp NhĩTân, mẹ đều vôcùng nghiêm túc ngồi xem, không muốn bỏqua bất kìhìnhảnh nào, vừa nói chuyện cho tôi biết, tượng băng nơiđó đẹp tới cỡnào. Thếnhưng, hàng năm,đến mùađông, vìsợlạnh, nên tôi sẽtìm rađủloại lýdo“Vémáy bay quá đắt”,“Không cóthời gian”,“Quáxa”,đẩy chuyếnđi sang mùađông năm sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

To: Tôi của mười năm sau

Mẹrất vất vả, mẹrất mệt, những chuyện này, trướcđây tôi cũng cónghĩtới, nhưng cũng chỉcónhững lúc nhớra, tôi mới chạyđến giúp mẹvỗlưng, bóp vai. Cũng cólúc tôi sẽcảm thấy xấu hổ, dự định ngày hôm sau sẽtựmình giặt quầnáo, muốn ngoan ngoãn giúp mẹlàm việc nhà,đểmẹkhông cần bận tâm, muốn cùng mẹ đi bộ ởdưới sân, tâm sựvới mẹ. Nhưng nhữngýnghĩ đó đều không thểkiên trì được, sau khi cảm giác mới lạquađi, tất cảmọi thứlại quay vềvới trạng thái cũ, tôi lại dùng một tháiđộ đương nhiênđểhưởng thụsựchăm sóc tận tình của mẹ.

Sức khỏe tôi từnhỏ đãkhông tốt, hàn khínặng, mẹluôn cảm thấy rất cólỗi với tôi. Bởi vìtrong thời gian mang thai, giađình tôi quánghèo, ba mẹtôi lạiởhai nơi khác nhau nên chưa từngđược bồi bổgìcả, hoa quả, trứng gàcũng không có, vậy nên lúc tôi sinh ra, cảngười nổiđầy những mụn nhọt màuđỏ. Sau một lần lỡmiệng, tôi mới biết, lúcđólàmột mình mẹcắn răngđi hơn nửa thành phố đến bệnh việnđểsinh tôi. Sau khi sinh tôi ra, mẹlại bắtđầu làm việc không ngừng nghỉ, buổi sángđi làm, buổi tối dỗtôi ngủ, bận rộnđến mức không cóthời gian nghỉngơi. Mẹchăm tôiđến béo mập, thếnhưng, chỉsau một năm khi sinh tôi, mẹgầy mất 30 cân *.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Lá thư thứ mười ba: mother : mẹ