Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Lá thư thứ mười hai: lonely: cô độc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Lá thư thứ mười hai: lonely: cô độc


Tôi cắn môi không nói gì. Ngày hôm sau tôi chịuđựng cơnđau bụng, một buổi không hềrời khỏi chỗngồi. Cuối cùng khi tan học, cảlớpđứng lên cúi chào giáo viên, “Tạm biệt thầy”, khi giáo viên rời khỏi phòng học, lập tức các bạn bùng nổmột trận cười lớn.

Nóuyển chuyển nhảy múa trong bóng tối.

Thầy giáo tiếp tục giảng bài trên bục, tôi cắn răng cúiđầu, ngồi trên ghếkhông nhúc nhích. Căn bản tôi không biết thầy nói cái gì, bạn học xung quanh trảlời câu hỏi gìtôi cũng không biết, lúcđó ýniệm duy nhất trongđầu tôi chính làtựnói với mình, phải nhịn, khôngđược khóc.

Lýdo tôi thật sựxác nhậnđược chuyện này là, cómột ngày trên lớp sốhọc, thầy giáođang chữa bài thi trắc nghiệm, tôi không tìmđược bài thi của mình, sauđólấy hết dũng khíhỏi: “Thầyơi, bài thi của em không có?”

Không chỉcócác bạn nam cười tôi, các bạn nữcũng cười, tôi rất muốn hỏi các cô ấy rằngđiều này cógìbuồn cười?Đều làcon gái với nhau, sao các bạn lại không thểthông cảm? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng cô ấy cũng rờiđi.

Không ai cóthểyêu cầu cậu quen với sựcô độc vàtận hưởng sựcô độc, nhưng khi cậu lớn lên, cậu sẽhiểu rằng mọi tâm hồnđộc lập vàmạnh mẽ đều thực sựcô độc

Thành tích học tập của tôi bắtđầu sụt giảm nghiêm trọng, rõràng tôiđều liều mạng học tập, nhưng khi trảbài thi, trên mặt giấyđều làmàuđỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rất nhiều bạn họcđều nhìn tôi, chỉvào tôi, cười nhạo tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sauđótôi bịcôlập trong tiết thểdục, bởi vìkhông cóngười nào nguyệnýhợp tác cùng tôi. Gian khổnhát làthời gian hoạtđộng tựdo, các côgáiđều tụm ba tụm nămđiđánh cầu lông, bóng bàn hoặc tán gẫu dưới tán cây, một mình tôiđứng giữa sân tập luyện, vừa ngốc vừa buồn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một khắcđó, tâm tình của tôi thật sựlàphức tạp, oanức, phẫn nộ,ủrũ... Sau cùng làmột cảm giác khóvượt qua. Trong lớp học này, nhấtđịnh mỗi ngày tôiđều bịmọi người xa lánh. Nhất làthậm chítôi còn không biết tại sao bọn họlại côlập tôi. Sau khi tôi xác nhận rõràng chuyện này thìmọi người bắtđầu giống nhưlàtrởmặt. Mọi người bắtđầu xem tôi nhưlàmột người trong suốt, ngăn cách tôi lớn tiếng nói chuyện, cóbạn nữ đưađồ ăn vặt cho bạn bèxung quanh cũng sẽbỏqua tôi trực tiếpđưa cho người phía sau. Thời gian trực nhật vàtổng vệsinh, các bạn im lặng làm xong một phần, sauđó đểphần khổnhất lại cho tôi. Hình nhưgiáo viên chủnhiệm cũng phát hiện rađiều này, côgọi tôi vào văn phòng hỏi xem gầnđây tôi vàbạn họcđãxảy ra chuyện gì. Tôi cúiđầu, nhỏgiọng oanức nói: “Em cũng không biết.” Côgiáo thởdài: “Cóthời gian côsẽnói chuyện với các bạn.” Vào buổi chiều, giáo viên chủnhiệmđến lớp cố ýnói vềvấnđềtình bạn, cônói với mọi người rằng cóthểtrởthành bạn học làmột duyên phận, côhy vọng cóthểnhìn thấy chúng tôiởchung hài hòa với nhau. Sau khi tan học, cóbạnđi ngang qua bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Cóbản lĩnh, còn cóthể đi mách lẻo”, tôi trầm mặc. Tối hômđó, lúcăn cơm mẹhỏi tôi một câu, lúc tôi trảlời cócảm giácđãtừlâu tôi chưa từngđược nói. Sau khi nói một chữ, phát hiện ra không nóiđược nữa, tôiđể đũa xuống vềphòng mình. Trởvềphòng, nhìn thấy khungảnhđặt trên bàn, tôi mười tuổi, thắt bím tóc, mangđồphong cách dân tộc, cười vui vẻhướng vềphíaống kính, hai mắt cong cong. Tôi nghĩtới thời tiểu học, khiđótôi không phải nhưvậy, bởi vìtính cách hoạt bát, tôi rấtđược giáo viên vàbạn học yêu mến. Tôi còn làlớp phó, mỗi lần tổchức hoạtđộngđều làtôi lên bục làm chủtrì.

Vào lúc tôi dùng khăn lau ghế, tôiđãkhóc. Ngày hôm sau, thật sựtôi không muốnđi học chút nào, thậm chítôi còn quỳxuống cầu xin bốmẹchuyển trường. Bọn họhỏi tôi tại sao, tôi không biết giải thích gì, chỉcóthểtrảlời là đãtrải qua những chuyện không cui. Bốmẹ đều cảm thấy tôi cốtình gây sự, nói với tôi: “Thếgiới này không phải chỉvây quanh một mình con, con không vui thìmuốn chuyển trường,đừng tựcho là đúng.” Cuối cùng tôi mang cặp sáchđi học. Tôi nhưxác c·h·ế·t diđộng, không quan tâm tới xung quanh. Nhưng là, cậu cóbiết tại sao tôi viết láthưnày không? Bởi vìvào một ngày trời mưa, tôiđi học muộn, tới chỗngồi tôi phát hiện ra chỗtôi vịvăngđầy mựcđỏ, tất cảmọi người vờnhưkhông cóchuyện gì, vùiđầu làm bài tập. Tôi không biết làai làm, tôi cảm thấy xót xa, tuyệt vọng. Tôi lau khômực bằng giấy, thật ra tôi biết tất cảmọi ngườiđềuđang lén nhìn tôi. Sau khi tan lớp, tôi tìm giáo viên chủnhiệm, côhỏi tôi: “Em cóchuyện gìvậy.” tôi lắcđầu nói “Không cóchuyện gì ạ, em chỉmuốn nói chuyện với cô.” Côlấy mắt kính xuống, cóchút không kiên nhẫn nói: “Cô đãnói chuyện với các bạn học làm chuyện kia, em cũng phải chú ýlại chính mình, một mình em, khiến cho lớp hỗn loạn.” Tôi cúiđầu rờiđi khỏi văn phòng. Trởlại phòng học, không biết tôi lấy dũng khítừ đâu hỏi côbạn cùng bàn: “Rốt cuộc làtớ đãlàm gì đắc tội các cậu?” Cô ấy sửng sốt suy nghĩthật lâu, lạnh nhạt nói: “Lúc khai giảng, Tiểu Y mời cậu tới dựsinh nhật, cậu lại mangđồng phục học sinh tới khiến cho chúng tới thật mất mặt.” Tôi nhớra rồi, ngàyđó, lúc ra khỏi nhàtôi theo thói quen mangđồng phục, nhìn thấy mọi ngườiđều mangđồbình thường tôi cũng cóchút lúng túng, nhưng lại nghĩkhông cóchuyện gì. Tôi nhìn vàođôi mặt côbạn cùng bàn vàcười. Ngàyđósau khi kết thúc lớp tựhọc, tôiđi vềnhàmột mình,đènđường từng cái bật sáng lên, kéo cái bóng của tôi ra thật lâu, trên bầu trờiđêm còn cómấy vìsao. Tôi cảm thấy rất cô độc. Nhưng làthật giống nhưkhông cô độc nhưvậy.

Điềuđáng sợnhất làchúng không biếtđiềuđó. Chúng không biết mìnhđang làm sai những gì, chúng không hềche giấu nội tâm. Vìvậy, tôiđãchọn trởthành một giáo viên, tôi biết rằng tôi không thểthayđổi giaiđoạn trưởng thành nhưvậy bằng sức của mình nhưng cómột số điều tôi cóthểlàm. Tôi cóthể ởbên nhữngđứa trẻbịtổn thương, khi chúng cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng, tựchối bỏbản thân mình, hãy nói với chúng: Bạn phải yêu bản thân mình, bạn lànhất.

From: LL, 14 tuổi, tác phẩm yêu thích nhất là“Đồi gióhú”

Tôi không nói gì.

Cóai cứu tôi không?

Cú điện thoạiđầu tiên vừa thông, tôi vừa sốt sắng vừa thấp thỏm “Alo” một tiếng,đối phương cười khách sáo hỏi tôi cóchuyện gì. Tôi lập tức nghẹn lời, không biết phải nói gìcả, tìm cớlung tung, hỏi cô ấy năm nay cómởbuổi họp mặt không, cô ấy thờ ơnói: “Tùyđi, cũng không cần thiết.”

Chương 12: Lá thư thứ mười hai: lonely: cô độc

Tôi phát hiện, thực ra thời kỳtrưởng thành làthời gian tàn nhẫn nhất. Chúng làm tổn thương một người không cần sửdụng vũlực hay ngôn ngữ, một cử động nhỏcủa cơthểhay thậm chílàmộtánh mắt, cóthểgây ra sựtổn thương vềtinh thần cho người khác, nghiêm trọng hơn, nócóthể ảnh hưởngđến cuộc sống của người khác.

Tôi không biết chuyện gìxảy ra, lại mơhồkhóchịu, cảm giác giống nhưmình làchúkhỉxiếc trênđường. Sauđóbạn cùng bàn dùng một giọngđiệu căm ghét nói: “Ghế đều bịcậu làm dơ, thật buồn nôn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thầy giáo không kiên nhẫn nhìn tôi một cái, nói: “Người khácđều có, tại sao mình tròkhông có?”

To: Tôi của mười năm sau:

Khóchịu nhất là, cólầnđến kỳsinh lý, tôi lại ngồi sát tường, vìvậy mỗi tiết học tôi phảiđều phảiđi nhàvệsinh, mỗi lần bạn cùng bàn nghiêng ngườiđểtôiđi ra làm cho cô ấy khóchiu, hay dùngâm lượng màtôi cóthểngheđược nói:“Lắm chuyện quá, phiền c·h·ế·t.”

Tôi cảm thấy muốnđiên rồi.

Mọi người sinh rađều bìnhđẳng. Khi cậu bịbắt nạt vàchếgiễu,điều cậu phải làm làkhông thỏa hiệp vàchịuđựng. Cậu nênđứng dậy vàchống cự. Cậu nên nói với những người làm tổn thương cậu rằng: Tôi ngay thẳng, tôi không cógìphải lo sợ. Tôi xin lỗi vìphải rất nhiều năm sau tôi mới dần hiểu rõnhữngđiều này. Sau khi kết thúc kỳthi, cậu chỉthiđậu vào một trường phổthông hạng hai, nhưng cậu thật sựrất vui vẻ. Cậu chọn một trường học rất xa nhà, nơi này sẽkhông cóai nhận ra cậu. Cậu may mắn cóhai người bạn tốt, sauđókhi chia lớp tựnhiên vàvăn học, rồi thiđại họcđều không tách rời cậu. Cậuđãhọc trường sưphạm, tốt nghiệpđại học, cậu trởlại quêhương trởthành một côgiáo, hai năm sau, cậu trởthành tôi.

Cóai cóthểnói cho tôi biết, cuộc sống nhưthếđến khi nào mới làkết thúc? Hay là, sẽkhông cókết thúc?

Tiết học làbốn mươi lăm phút dàiđằngđẵng thống khổnhất màtôi từng vượt qua. Lúc tan học, bạn cùng lớp từng ngườiđi qua bàn tôi, tôi cảm thấy bọn họ đều cười nhạo tôi.

Một hồi lâu sau tôi cũng hiểu mọi ngườiđang cườiđiều gì, bởi vìmùa hạnên tôi mang quần bòmàu nhạt, giây phútđótôi thật sựhận không thểtừcửa sổnhảy xuống.

Hình nhưtôi bịbạn cùng lớp côlập rồi.

Reply from: Tôi của mười năm sau:

Mỗi ngày mởmắt ra, vừa nghĩtới hôm nay phảiđi học, tâm tình tôi sẽlập tức trởnên nặng nề, thật sựsợtrường học,đối với tôi mànói, nơiđókhông phải trường học, màlà địa ngục.

Tôi “Ừ” một tiếng, sauđócúpđiện thoại. Tôi hít sau một hơi gọi cú điện thoại thứhai, người bạn nhận máy rất vui vẻnói: “Làcậuà,đãlâu không gặp” tôi nói “Đúng vậy” sauđóngại ngùng nói “Cóchút nhớcậu.”đầu bên kiađiện thoại bỗng nhiên yên tĩnh lại, sau khi dừng vàgiây, cô ấy nhẹnhàng nói: “Tớcũng rất nhớcậu,đúng rồi,đềthi lần trước cậuđúng thứbao nhiêu? Tớthi thật ngu, xếp hạng toàn thành phốmới vàođược top năm mươi…” Tôi nắm chặtđiện thoại nghe cô ấy nói thật lâu, sauđóngại ngùng nói: “Các cậu làtrường trung học trọngđiểm,đương nhiên không gióng với lúc trước, cứnhưvậy nhé, lần sau tán gẫu.” Tôi do dựrất lâu vẫn gọi cú điện thoại thứba, trong lúcđợiđiện thoại, tôi cầu khắn trong lòng: không bát máy, không bắt máy… Sau khi ngheđược tiếng một người phụnữtrung niên “Alo” thìnhưtrútđược gánh nặng rồi tắtđiện thoại. Buổi tối ngày hômđó, tôi co rúcởgóc giường mất ngủmộtđêm. Tôi nghĩhayđây chính làsự đánhđổiđểtrưởng thành nhưtrong sáchđãviết. Tôi mấtđi sựvui mừng, trởnên cô đơn mẫn cảm, dèdặt lấy lòng thếgiới này.

Tôi cũngđược mọi người hâm mộ,đãtừng nồng nhiệt vàrực rỡ. Khiđótrong lớp học cũng cómột bạn nữquái gở, chúng tôi cùng không chơi cùng bạnđó, thậm chícólúc còn coi thường bạnấy, tôi chưa từng nghĩrằng tôi cũng sẽtrởthành người nhưvậy.

Tôi tìmđược cuốn sổghi chép tiểu học trong ngăn kéo. Một vài người bạn tốt của tôi họcởcác trường trung học khác nhau, lúc vừa bắtđầu chuyển cấp chúng tôi thường gọiđiện tán gẫu, nói rằng nhớnhau, dần dần sauđóliên hệngày càngít.

Những người chưa từng khóc suốtđêm, khôngđángđểnói chuyện nhân sinh.

Loại cô độc này làcao quýmàkiêu ngạo, nócómột sức mạnh cóthể được phun trào, khắc hoạmột vẻ đẹp tinh thần.

Ngàyđó, tôi làngười cuối cùng ra khỏi lớp, tôi tìmđược bài thiđãbịnhăn nhúm trong ngăn kéo trên bục giảng.Đồng thờiởgóc trong cùng còn cóbài viết của tôiđãbịmất từlâu.

Không biết qua bao lâu, mọi người trong lớp cũng chậm rãiđi về, chỉcòn lại tôi vàbạn cùng bàn, cô ấy cố ýchậm rãi cầm lấy cặp sách. Tôi vẫn chônđầu mình trong cánh tay, trong không gian nhỏmàtôi tựxây dựng, tối tăm vàyên lặng.

Lớp học năm nào cũng xảy ra chuyện nhưvậy, cómột người bịcôlập trong một tập thể. Người bịcôlập cónam, cónữ, cao thấp mậpốm, chúng không thểgiải thíchđược nguyên nhân ghét bỏmột người hoặc làthực ra không cónguyên nhân.

Thông qua tuổi trẻmỏng manh của chúng, tôi giống nhưthấyđược cậu mười năm trước. Nhìn thấy cậuđi một mình trong trường, mang tai nghe ngẩngđầu ngăn nước mắt rơi, tựnóiđi nói lại trong lòng: Không cóchuyện gì, không thểgục ngã.

Lúc bắtđầu nhận ra chuyện này làbởi vìtôi phát hiện ra lúc thầy giáo trên lớp ra câu hỏi, chỉcần tôi trảlời cùng mọi người thìphòng học lập tức yên lặng nhưtờ. Tôi bắtđầu nhớlại, sauđómới phát hiện, bất kỳlàtiết học nào chỉcần tôi vừa nói, những người khác lập tức không nói.

Tôiđứng lên tìm một cái khăn lau phía cuối phòng học, vào nhàvệsinh thấm nước, lau khôghế, sauđóthảdây lưng cặp sách tới mức thấp nhất, nhưvậy cặp sách cóthểche mông tôi lại. Tôi cúiđầu rời khỏi trường học.

Cậu biết không? Cô độc cũng không phải làmột chuyệnđáng xấu hổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Lá thư thứ mười hai: lonely: cô độc