Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Lá thư thứ mười bốn: normal: bình thường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Lá thư thứ mười bốn: normal: bình thường


Chương 14: Lá thư thứ mười bốn: normal: bình thường

Mẹtôi còn kéo khôngít bạn bè,đồng nghiệpđến tham gia cùng, cũngđãvay mượn họhàng một món tiền lớn. Thếrồi, cuối cùng, người côkiađãcầm tiền vàcao chạy xa bay,đến giờvẫn không cótung tích.

Sẽkhông cóai nửađêmđưa tôiđi, không cóai cótưcáchđuổi tôi ra khỏi nhà. Dùbiết rất khó đểtạm biệt với quákhứthảm hại trước kia, tạm biệt với một bản thân hèn yếu, nhút nhát, nhưng tôi cũngđang học cáchđểdần buông tay.

Nhưng khi tôi nói ra ba chữ “Conđồngý”thìtôi thật sựcảm thấy rằng những năm thángđau khổtrước kia chẳng làgìcả, chỉcần một khoảnh khắcđóthôi cũng khiến tôi cảm thấy cuộc sống này thậtđáng giá.

Lễcưới của chúng tôi cũng rất giản dị, không giống nhưnhững người bạn cótiền khác,đẹp mộngảo như đangởtrong thếgiới phép thuật, không cóhoa hồng trải khắp lễ đường, không cóchiếc nhẫn kim cương quýgiá, không có đài phun nước lấp lánh dướiánh mặt trời, cũng không cómột quảng trường tràn ngập bồcâu trắng.

Tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn sai lầm, rõràng nếu cốgắng hơn, không chừng cóthểvượt lên, thoát khỏi hoàn cảnh khókhăn này, nhưng tôi lại luôn vìbản thân mình màtìm lýdo, màlấy cớ…Luôn nói chỉcần cho tôi thêm một cơhội nữa thôi, thếnhưng lại bằng lòng với tình hình hiện tại màanủi chính mình. Tôi chính làmột con người nhưvậy.

Vào ban ngày, tôi cùng với những bạn nữbên cạnh hoàn toàn chẳng cógìkhác nhau, tất cảmọi ngườiđều cómột diện mạo bình thường nhưvậy, một bên oán trách thầy côgiáo, một bên lại bàn tán vềhoa khôiởlớp bên cạnh. Nhưng, tôi vẫn cảm thấy mình khác biệt hoàn toàn so với họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năm nay tôi 25 tuổi, cũng không từmột con vịt nhỏxấu xíbiến thành một con thiên nga trắng, ngoại hình vẫn nhưtrước, cũng khôngđột nhiên nổi tiếng, không giàu lên chỉsau mộtđêm, tính cách cũng vẫn vậy, không khiến người ta yêu thích. Nếu tôiđứng giữađường, cũng sẽkhông ai quay lại nhìn tôi thêm một lần.

Thếnhưng,đừng vui vẻquásớm,đócũng chính lànăm uám nhất trong cuộcđời tăm tối của tôi. Tôi sốngởtrong kýtúc xácủa trưởng, chỉcó100đồng dùng trong cảvài ngày cuối tuần, phải rất rấtđói bụng mới dám mua một cái bánh mì để ăn.Áp lực của việc học lạiđãnặngđến mứcđètôi không thểthởnổi, thếnhưng tôi vẫn phải lo lắng vềchi phísinh hoạt của ngày mai.

Cóphải bạn cảm thấy lúcđấy mình thật sựrất khổ,đúng không?

Khi kỳthứ2 khai giảng, tôi không thểliên lạcđược với ba. Mẹbắt tôi phảiđi tìm bađòi chi phísinh hoạt, thếnhưngông lại không ngheđiện thoại. Tôi ngồi xổm trước quánăn vặt ngoài lề đường, tay nắm chặtống nghe của buồngđiện thoại công cộng, gọi hết lần nàyđến lần khác, mãi sauđó ông mới nghe máy.Ông lạnh lùng nói với tôi rằng,ông không cótiềnđểcho tôi, sauđó, khôngđợi tôi nói gì,ôngđãdập máy.

Nếu năm mười tuổi khiấy, tôi cóthểdũng cảm một chút, cóthểthân thiết với ba hơn, ngăn ba mẹly hôn, vậy tôi sẽcómột giađìnhđầyđủ, luôn bên cạnh làm bạn với tôiđến khi trưởng thành. Nếu nhưvậy, cólẽtôi sẽtrởthành một người lạc quan, sáng sủa, cónhân cách hoàn thiện hơn chăng?

Tuy rằng tôi chỉlàmột con người rất bình thường, nhưng bọn họvẫn lựa chọnđến bên cạnh tôi, vậy nhấtđịnh làtôi vẫn cógiátrị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào năm mười tám tuổi, khi tôi thiđại học thất bại, vốn thành tíchđãkhông tốt, nhưng lần này thực sựvôcùng thêthảm. Mẹkhôngđồngýcho tôi học lại, vìtrong nhàthật sựkhông cótiền, bàhy vọng tôi sẽsớmđi làm việc, giúpđỡ đần một chút gánh nặng của giađình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người chúng tôi gom góp vào, cùng nhau mua một căn nhàcũng không tệlắm. Từnay vềsau, tôiđãcómột căn nhàthật sựthuộc vềmình.

Tôi sợtới mức không biết phải làm gì, lúcấy, tôi vẫn chưađịnh hìnhđược chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉcảm thấy thật khóchịu, lòng tôi nhưquặn thắt lại, tôi cảm nhậnđược rằng cóchuyện chẳng lành sắpđến. Vào khuya hômấy, cậu mợvàmọi ngườiđưa mẹtôi vềnhà, cũng không nói cho tôi biếtđãxảy ra chuyện gì.

Tôi tựcho là đúng màyêu xa hơn nửa năm trời, sauđótừmột người bạn, tôi mới biếtđược, anh ta căn bản không coi tôi làbạn gái.

To: Tôi của mười năm sau

Khi thếgiớiđẩy ngãtôi, tôi vẫn luôn hướng vềkhúc khải hoàn

Vào một buổi sáng, khiđóvẫn còn rất sớm, trời vẫn tối mùmịt, mẹgọi tôi thức dậy, móc hết mấy chụcđồng từtrong vírađưa cho tôi, sauđó đọcđiđọc lại số điện thoại của ba,ông ngoại, cậu, chúcho tôi nghe. Sauđó, bànói:“Nếu con cần gì, hay xảy ra vấnđềgìthìtìm ba con. Con phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thếnhưng, tôi lại càng chán ghét vận mệnh, vìsao lại khôngđối xửvới tôi dịu dàng một chút?

Bạnđãnói nhưvậy, tôi cũng không biết phải làm saođểnói cho bạn rằng, sự đau khổcủa bạn vẫn chưa kết thúc.

Tôi luôn khao khátđược trởnên bình thường giống họ.

Liệu tương lai của chúng ta cótươiđẹp không? Hôm nay, khi ngồi tán chuyện cùng bạn bè, họ đãhỏi tôi một câu:“Nếu cóthểquay ngược lại thời gian, vậy cậu muốn quay lại lúc nào?”Tôi cười nhẹ, trảlời:“Cuộc sống nhưbây giờlàtốt nhất, tớhoàn toàn không muốn quay trởvềquákhứ.”Sau khi về đến nhà, tôi vẫn nhớ đến cuộcđối thoại này, vậy nên tôiđãviết cho chính bản thân mình một bức thư. Tôi làkiểu người c·h·ế·t vìsĩdiện. Nếu thời gian thật sựcóthểquay lại, tôi liền nghĩvềnăm mười tuổi, khi màba mẹly hôn. Vài năm nay tôi vẫn luôn vôcùng hối hận, thật ra, vào lúcấy, tôi cóthểngăn cản bọn họly hôn. Nhưng bởi vìtừnhỏtôiđãsợba,ông làngười không hềcólòng kiên nhẫn, màtôi thìhay phảnứng chậm chạp cho nên thường xuyên bị đánh.Điềuđókhiến tôi lớn lên, trởthành một con người vôcùng nhạy cảm vàyếuđuối. Nămđó, khi tôi biết ba sẽphảiđi, rời xa mẹcon tôi, tôi không hềcảm thấyđau khổ, màchỉthấy thật may mắn.

Thật ra thì, nếu bạn cũng trải qua những năm thángđó, khi quayđầu lại, bạn sẽcảm thấy thật ra mọi chuyện cũng không khókhănđến thế.

Tôi vẫn còn nhớrằng, vào lúc màbệnh trầm cảm của mẹtrởnặng, vìthật sựkhông cókhảnăngđểchăm sóc cho tôi, cómột buổi tối, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, ba tới nhà, muốnđưa tôiđi,đểtôiđếnởnhàmới củaông. Lúcđó,ôngđãtái hônđược một khoảng thời gian khádài. Vợmới củaôngấy không muốn gặp tôi,điều này tôi cóthểhiểuđược.

Tôi ghét bản thân luôn nhưthế.

Buổi tối hômđó, tôiđi cùng ba vềnhà ông, ngủ ở đómộtđêm. Ngày hôm sau, vợmới của bađến tìmông, làm náo loạn cảlên, cốtình cãi nhau thật to vớiông trước mặt tôi,đểtôi nghe thấy rõràng. Vìthếtôi lại bị đuổi vềnhàmẹ.

Cuối cùng vẫn làba gọiđiệnđến, nóiông sẽcung cấp chi phítrong một năm cho, tôi mớiđiđăng kýhọc lại vào ngày cuối cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi cònđang chưa hiểu chuyện gìxảy ra thìbà đãra khỏi cửa.

Trên thếgiới có7 tỉngười, phần lớn trong số đấy lànhững người bình thường giống nhưtôi. Cả đời chúng tôi không làmđược việc gìto tát, lớn lao, không cómột học bạlấp lánh, không cómột công việc rạng rỡphong quang, chưa từngđiđến nhiều nơi, cũng khôngđược xinhđẹp, thông mình nhưvậy, cũng không quáam hiểu một lĩnh vực nàođấy. Nhưng chúng tôi vẫn luôn chăm chỉ, cần cù, thật thàlàm việc, sinh hoạt, nỗlực mỉm cười, nỗlực giảm béo, nỗlực học tậpđểtựlàm cho mình một kiểu tócđẹp, nỗlực làm việcđểtựmua cho bản thân một chiếc váyđẹp.

Vào năm tôi 19 tuổi, tôiđãtừng thích một người,đóthật sựlàtình yêu xuất phát từtrái tim tôi. Mỗi ngày,đúng 7 giờsáng, tôiđều gọiđiệnđể đánh thức anh ta dậy. Tiền lương làm thêm một tháng tôi cũng không dám chi cho mình mộtđồng nàođểmua thỏi son dưỡng hay một tuýp kem bôi tay, màdùng toàn bộ đểmua cho anh ta mộtđôi giày bóng rổmàanh thích.

Đến cuối cùng, tôi cũng không thể đỗ được vào một trườngđại học topđầu, cũng không thểtìmđược một công việc làm rạng danh mặt mũi.

Mẹcũng sẽkhông bịlừa nhiều tiền nhưvậy, sẽkhông cùngđường phải tựsát. Màcuộc sống của tôi, cũng sẽkhông thêthảmđến vậy.

Mỗi cuối tuần, tôi sẽlàm cho người mình yêu một bữa cơm ngon lành,đợi anh về, nói với anh một câu, vất vảrồi. Tôi vẫn luôn hy vọng, hy vọng rằng tương lai sẽcàng ngày càng tốtđẹp hơn. Cóthểtương lai tốt nhất màtôi có được, trong mắt những người khác vốn khôngđángđểnhắc tới, họcóthểdễdàng có được, nhưngđiềuđóthìliên quan gìtới tôi chứ? Tôi cảm thấy nótốt, vậyđóchính là điều tốt, tương laiđóthuộc vềtôi, ai cũng không thểcướp mất. Nhiều năm qua, tôi khao khát nó đến mòn mỏi, bây giờnênđểcho người khác mongước cuộc sống của tôi.

Đúng vậy, tôiđãkết hôn cùng với một người“sẵn sàng bao dung cho sựbất cần, luôn cảm thấy tôi làngười tốt nhất trên thếgiới, muốn dắt tay tôiđi, muốn cùng tôi sinh một nhóc con béo trắng, sauđóthìtiện tay dắt nhauđiđến hết cuộcđời,đến khi tóc bạc trắng, hàm răng cũng không còn”!

Mấy năm nay, mẹluôn vội vã, bận rộn, dù ởchung trong một mái nhà, nhưng tôi cũng không thểnhìn thấy bà ấy mỗi ngày, càng sẽkhông quan tâm tới việc học tập của tôi. Sau khi chuyện bịlừa kia xảy ra một thời gian, tôi hoàn toàn không cótâm trạngđểhọc, thành tích chỉcần rớt xuống một lần thôi, thìsẽrất khó đểvực lại lần nữa, chờ đến khi tôi tỉnh táo lại, muốn theođuổi thành tích, nhưng ngay cảnhững lời thầy côgiảng, tôi cũng không hiểu nữa rồi.

Chỉqua một buổi tối, tôi cảm thấy bản thân mình như đang chìm sâu trong sựtuyệt vọng, dùcóbao nhiêu tình yêu cũng không thểlàm tôiđứng dậyđược.

From: Hoa Hoa, 15 tuổi

Vào năm tôi 20 tuổi, ba mẹquay lại với nhau. Ba bịngười phụnữkia lừađến mức trắng tay, mất sạch tài sản, lúcđó ông mới nhận ra mẹlàngười tốt nhất.Đócũng vừa tròn 10 năm hai người họchia tay. Mười năm này cóbao nhiêu khókhăn, bao nhiêuđắng cay, vất vả, cuối cùng bọn họcũng tìmđược cáchởcạnh bên nhau. Nếu nhưkhông cónhững năm thángđó, họcũng sẽkhông thểcó được hạnh phúc lúc này. Trong cuộc sống, cónhững thứmấtđi rồi, chúng ta mới biết quýtrọng.

Tôi còn không kịp khóc, thếmànhững người thân, bạn bèngồiởdướiđãthay tôi khóc lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi vẫn nghĩba không thương mình, sauđómới biếtđược, khiôngđi,ôngđãmang theo toàn bộ ảnh của tôi. Bởi vìthời niên thiếu không cóba làm bạn, tôi vẫn luôn khao khát nhậnđược sựche chở, thếnhưng lại không biết cách giao tiếp với các bạn nam xung quanh.

Thếnhưng, cũng chính làtrong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi vàmẹthật sựvôcùng khổcực. Mẹvìphải nuôi tôi khôn lớnđãphải rất vất vả,đổi thật nhiều thật nhiều công việc,đến khi kiếmđủtiền rồi thìlại bịngười bạn tốt nhất lừa mất trắng tay. Người dì đóthường xuyên giúpđỡcho hai mẹcon tôi, trong nhàcũng rất giàu có, chồng thì ởbên ngoài buôn bán chứng khoán. Cô ấy nói với mẹtôi rằng cómột cơhộiđầu tưlớn,được chia phần trăm hoa hồng rất cao, khiến mẹvìtin tưởng mà đưa hết toàn bộtiền cho cô ấy, mong rằng sau một thời gian cóthểkiếmđủtiền cho tôi họcđại học và đểdành làm của hồi môn.

Tôi kết hôn rồi!

Hihi, nói nhiều chuyện buồn nhưvậy rồi, tôi cómột tin vui muốn chia sẻ.

Gánh nặng vềsốtiền 20 vạn khổng lồluônđènặng lồng ngực mẹtôi,đến lúcấy, tôi mới tin rằng, cónhững người sầu bạc cảtóc chỉtrong mộtđêm.

Từ đóvềsau, mẹtôi liền mắc bệnh trầm cảm. Mỗi buổi tối vềnhà, tôiđều thấy dì, dượng, hoặc làcậu chạy tới nấu cơm cho tôi, suốt một thời gian dài, tôi không hềnhìn thấy mẹmình. Thỉnh thoảng mẹsẽtrởvềnhànhưng không vào phòng màchỉngồi, nằmởtrên sôpha, chưa bao giờbậtđèn.

Mười năm này, cólúc tôi cảm thấy thật sựvôcùng mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống uám, không cóhy vọng, cảm giác sống tạm bợ, tựa nhưmột con rối không cólinh hồn, những cảm xúcđó, sựtuyệt vọngđóbao vây lấy tôi, tựa nhưmuốn bóp nghẹt tôi. Những lúc nhưvậy, tôi liền suy nghĩ đến những người vẫn luôn yêu tôi.

Cóthểbọn họ đãquên rồi, nhưng vào mùađông nămđó, tôi chỉmặc hai chiếcáo len,đến cảmột chiếcáo khoác lông cũng không có.

Qua vài ngày, tôi mới phát hiệnđược bức di thưmàmẹ đểtrên bàn.

Reply from: Tôi của mười năm sau

Tôi cảm thấy khi Thượngđếquyếtđịnh vận mệnh của chúng ta,đã đặt ra 100 cánh cửa, trongđó50 cánh cửađầu làkhổ đau, 50 cánh cửa sau làhạnh phúc, thuận theo tựnhiên, tựdo kết nối. Cólẽdo vận may của tôi khôngđược tốt lắm, nên trên conđườngđó, tôi vẫn luôn mởnhững cánh cửađau khổkia. Nhưng cũng chính vìvậy, lại càng không thểbỏcuộc,đừng quên rằng, còn sót lại 50 cánh cửa hạnh phúc,ấmáp. Niềm hạnh phúcđóchỉnhỏbévậy thôi, khôngđángđểkhoe khoang, nhưngđócũng chính làniềm vui chỉthuộc vềtôi màthôi. Một cuộc sống bình thường, một công việc bình thường, những rắc rối hàng ngày, vàmột hạnh phúc giảnđơn. Phải biết tựyêu bản thân mình, hãy luôn nởnụcười, bởi khókhăn rồi cũng sẽquađi, tương lai sẽtốtđẹp hơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Lá thư thứ mười bốn: normal: bình thường