Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch
Lục Diệc Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Lá thư thứ mười một: kindle: tỏa sáng
Cậuấy nói:“Không cho cậu chọn bài!”
Họ ép tôi học nhưthếthìtôi lại cứhết lần nàyđến lần khác không muốn học. Tại sao phải nghe lời họ?Đây làcuộc sống của tôi mà, ngay cảquyền lựa chọn tôi thích nghe bài hát gìcũng không cósao? Tôi nhìn căn phòng bừa bộn và đống poster bịxénát, càng nghĩcàng phiền, cuối cùng không kiềmđược, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.
From: Tinh Tinh Thỏ, 16 tuổi, cuồng Jay Chou
Không biết cóphải vìnguyên nhân này không màtôi cảm thấy tháiđộcủa bốmẹhình như đãhòa hoãn rất nhiều, bỗng nhiên trảhết băngđĩa lại cho tôi, chỉcần tôi không biểu hiện quárõràng thìhọcũng không can thiệp quásâu.
Sau đó chúng ta đều trưởng thành, ra khỏi tháp ngà để bước vào xã hội, có nghề nghiệp khác nhau. Có vài người vẫn còn kiên trì với giấc mộng của mình, có vài người đã bỏ đi. Thế nhưng chỉ cần một đĩa CD, một bài hát đã đủ để chúng ta nhớ lại thời khắc trong quá khứ.
Thứ mà Jay đại diện chính là cả một thời đại.
Banđầu tôiđãnghĩkỹrồi, sẽnói chuyện với họthật lýtrí, nói với họrằng việc theođuổi idol sẽkhôngảnh hưởngđến việc học của tôi, ngược lại còn là động lực học tập. Thếnhưng khi tôi trởvềnhàvới trànđầy niềm tin thìthứnghênhđón tôi lại làmột cái tát vang dội của bố.Ôngấy tức giận quát tôi:“Mày phản rồiđúng không? Tịch thuđồmày thìmày dám bỏnhàrađi. Vậy thìhôm nay tao tát mày một bạt tai thìmày sẽ đoạn tuyệt quan hệbốconđúng không? Taođãnói rồi, hâm mộthần tượng thìcógìtốt chứ!”
Chỉmong sựtuyệt vọng vàbất lực bay xa. Giọng hát của cậuấy còn trầm hơn cảJay, trongđấy còn cócảsựdịu dàng, quanh quẩn giữa mànđêm. Tôi cầmđiện thoại, ngẩngđầu, nhìn thấy một bầu trờiđầy sao.
Tôi vừa lau nước mũi vừa nói:“Tôi muốn nghe«Ngày tận thế».” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vìanhấy tỏa sáng!
Láthưtôi viết cho cậu chính làmuốn biết, mười năm sau tôi sẽlàngười thếnào? Cậu cóthểthay tôi nói với cậuấy một tiếng xin lỗi vàcảmơn không?
Vì anh ấy đã để mình thấy được một thế giới còn rộng lớn hơn cả rộng lớn, và cho đến bây giờ học tập không phải là toàn bộ cả cuộc đời.
Thời khắc cậu nhìn thấy hình ảnh anh ấy trên màn ảnh cười nói “Ngày mai cũng phải thật cố gắng” rồi rơi nước mắt chỉ có một mình cậu hiểu.
Sau này tôi và cậu bạn trai cậu nhắc trong thư dần không liên hệ với nhau nữa, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là tự dưng mất liên lạc. Cậu không cần phải quá khó chịu, những người bạn như thế trong cuộc sống thật sự rất nhiều, không phải vì duyên phận không đủ mà là quãng thời gian tình cờ gặp gỡ trong số mệnh đã hoàn thành.
Người thiệt thòi kia không phải là Jay, mà là cậu của mười năm trước.
Hôm nay tôiđãcãi nhau với bốmẹ.
Tôi nói dối với mọi người rằng hômđótrong nhàcóviệc phải vềnên không thể đến concertđược. Sau khi concert kết thúc tôiđãnhậnđược hình cậuấy gửiđến. Cậuấyđãchụp rất nhiều rất nhiều tấm, phía sau mỗi tấm hìnhđều chép lời bài hát của Jay.
Bởi vì sự cảm động của cậu khi mến mộ anh ấy chỉ có một mình cậu hiểu được. Tất cả tình cảm của của cậu đều là riêng tư. Không ai có thể chia sẻ cùng cậu, ngay cả dù là những fan cùng yêu lâu dài một minh tinh giống như cậu cũng không thể.
Lời hồi đáp từ mình của mười năm sau:
Thế nhưng giống như việc người ta không có tư cách chỉ trích việc theo đuổi thần tượng của cậu, cậu cũng không có tư cách chỉ trích họ chỉ vì họ không hiểu. Cuộc sống vốn được hình thành nên từ rất nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn khác nhau cậu sẽ bị cuốn hút bởi những thần tượng không giống nhau. Mà người mười năm, mười lăm năm, cả đời đều không thay đổi chính là ngọn đèn soi sáng đường của cậu.
Chỉmong sựtuyệt vọng vàbất lực bay xa, chỉmong thếgiới này cóthểcónhiều sựcảm thông hơn một chút.
Rõ ràng chính mình đã từng bước một lớn lên như thế nhưng ngay cả tôi cũng không đứng về phía con bé, thế nên đừng mong người khác sẽ hiểu cậu hoàn toàn.
Năm nay vừa lúc gặp được Jay tổ chức tour concert khắp cả nước. Tôi đã mua vé đắt nhất, theo chân anh ấy đến tất cả những thành phố có thể đi được. Bạn bè hỏi tôi: “Xem một lần là đủ rồi, mày chạy theo khắp Trung Quốc làm gì?”
Tôi nói lúc trước tôi chỉ là một học sinh nghèo, không có tiền, muốn tham dự concert của anh ấy một lần nhưng không mua nổi vé, chỉ có thể ôm một cái máy Walkman, ngồi xổm bên ngoài sân thể d·ụ·c, mua một que huỳnh quang phát sáng vừa nghe vừa hát theo. Đa số băng đĩa và CD của tôi cũng là đồ lầu mười tệ. Bây giờ tôi không phải là người có rất nhiều tiền nhưng mỗi đồng đều do tự tay tôi kiếm được. Tôi muốn hết thảy những thua thiệt trước kia.
Họnói một người ngay cảca từcũng hát không rõthìcógìtốtđểthích, cònảnh hưởngđến việc học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi tuyệt vọng nhìnôngấy, một chữcũng không thốt rađược. Không biết bao lâu sau, tôi hít sâu một hơi, vềphòng,đóng cửa rầm một cái, khóa trái, sauđó đẩy bàn họcđến chống ngay cửa,đểghếlên vìmuốn ngăn cách với thếgiới này.
Tối nào tôi cũng chỉ ăn một cái bánh baođểlấy tiền tiết kiệmđi muađĩa lậu ngay cổng sau trường, lénđểtrong hộc bàn rồiđặt sách giáo khoa lênđểcheđi. Ngày nào tôi cũngđến lớp sớm, nằm sấp một mình trên bàn nghe một lúc, cảm thấy rất thoải mái trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vềsau, khiđãhơn nửa học kỳtrôi qua thành tích của tôi lại từtừlên lại nhưng cuối cùng họcũng không chịu trảnhững mónđồ đãtịch thu cho tôi, ngược lại còn dương dương tự đắc nói:“Thấy chưa, taođãnói mà, chính những thứnàyđã ảnh hưởngđến việc học của mày.”
To: Tôi của mười năm sau:
Là người đã thích anh ấy đến thút thít vào mười năm trước.
Sauđólại làchuyện cũtái diễn, hết thảy mọi thứcóliên quanđến Jayđều bịcấm. Có điều lúcđấy tôiđãthấy không còn quan trọng bởi vìJayđãnổi tiếngđến thấu nửa bầu trời, khắp nơiđều cóbài hát của anhấy, khắp nơiđều cóposter của anhấy, ai ai cũng biếtđến anhấy.
Cảm ơn cậu, vì vào mười năm trước đã tìm một người như thế cho mình.
Đêmđócậuấyđãhát cho tôi nghe rất nhiều rất nhiều bài, cho dùluôn miệng nói không cho chọn bài nhưng tất cả đều làbài tôi thích. Bọn tôi gọiđến lúc tôi không còn xu nào dính túi thìtôi mới camđoan rằng sau khi cúpđiện thoại sẽlập tức vềnhà, cốgắng nói chuyện với bốmẹ.
Hí hí, lén nói cho mình biết với, cuối cùng năm đó cậu có từng rung động trước một cậu bạn trai chưa từng gặp mặt không?
Ba xéhết tất cảposter trong phòng tôi, còn bỏhết băngđĩa vàCD tôi mua vào trong thùng, dán băng keo niêm phong, nói nếu lần sau còn thi kém thìsẽvứtđi.
Tấm hình tôi thích nhất làcảhội trường tối om, tất cảnhững que huỳnh quang trong tay mọi ngườiđều phát ang thành một biển màu, vôbiên vôhạn như đào núi lấp biển. Cậuấyđãviết phía sauảnh chụp: Tôi muốn từng bước một vươn lên, chờ đợiánh nắng yên tĩnh chiếu lên gương mặt, bầu trời nho nhỏchất chứa mộng tưởng thật to, một ngày nàođósẽcóbầu trời thuộc vềriêng tôi
Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất hứa. Cómột lần mẹdọn phòng tôi, lụcđồtôiđãphát hiện thưcủa tôi vàcậuấy, có điều may làtên vàchữviết của cậuấyđều rất thanh túnên bốmẹ đều cho rằng cậuấy làcon gái, cóthểkhông nghĩcon trai cũng sẽtheođuổi thần tượng. Sau khi tôi về đến nhà đãbịhọmắng một trận, nói cuối cùng tôi cũng lén lút làm chuyện mờ ám.
Chương 11: Lá thư thứ mười một: kindle: tỏa sáng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cónhững hôm trời tối, tôi thực sựkhông kiềmđượcđãlấy hết dũng khínói với bốmẹrằng cóthểcho tôi tiền mừng tuổiđểmua vévào concert không, tôi cóthểlàm việc nhà đểbổsung. Thếnhưng kết quảlàtôi lại bịmắng vìbọn họnói tôi quákhông hiểu chuyện, tôi nhậnđược bao nhiêu tiền mừng thìhọcũng phải mừng lại bấy nhiêu.
Đúng làhiếm thấy! Bây giờ ởthành phốcòn cóthểthấy bầu trờiđêm xinhđẹpđến dường này.
Tôi càng không ngừng cầu nguyện quãng thời gian thếnày cóthểtrôi qua nhanh một chút.
Tôi lại bắtđầu cảm thấy buồn bã, chuẩn bịkhóc tiếp lại nghe tiếng hát từ đầu bên kiađiện thoại:“Cảthếgiới nhưchỉcótôi tôi mỏi mệt, không sao cả, dùsao cũng cốcầm cựcho qua nỗiđau, chỉmong sựtuyệt vọng vàbất lực bay xa…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người yêu âm nhạc như chúng ta, đến từ năm châu bốn biển, có những câu chuyện xưa khác nhau, có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, có sở thích khác nhau nhưng lại có một giây phút trải nghiệm giống nhau.
Tôi khóc, kểvới cậuấy bốmẹtôiđãquá đáng thếnào, còn cậuấy thìlặng lẽlắng nghe. Quảnhiên làfan của Jay, ngay cảtính cách cũng giống anhấy, không giỏiăn nói. Cuối cùng cậuấy nói:“Cậuđừng khóc, tôi hát cậu nghe.”
Kỳthi tháng này tôi làm không tốt lắm nên hai người họđãmắng tôi một trận, nói tuần trước tôiđãmuađĩa nhạc của Jay (Châu Kiệt Luân), dán poster của anhấyđầy phòng, trongđầu suốt ngày chỉnghĩ đến việc theođuổi idol, nóiđơn giản chính làbịthần kinh.
Diễnđàn dần trởnên lớn mạnh. Chúng tôi tựináo thun, ly cốc, sổvànhững mónđồlưu niệm khác. Mỗi ngày tôi thức dậy nhìn thấy những thứnàyđều cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Tôi không kểcho cậu bạn thưtừnhững chuyệnđãxảy ra sau khi tôi vềnhà, chỉnói mọi thứ đềuổn. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trên diễnđàn nhưng chưa từng nghĩsẽhẹn gặp mặt, có điềuđãcó ướcđịnh nếu Jay mởconcert thìchúng tôi sẽ đi cùng nhau.
.”
Đêmđãkhuya, tôi không cónơiđể đi nênđãvào buồngđiện thoại gọi cho bạn nhưng lại không biết gọi cho ai. Cuối cùng tôi gọi cho một người bạn thưchưa từng gặp mặt. Cậuấy làngười bạn tôi quenđược trên diễnđàn fan của Jay, tuổi tác không quácách biệt với tôi, hơn nữa lại sống cùng thành phố. Sau khi quen nhau trên diễnđàn, bọn tôi phát hiện córất nhiều sởthích chung trong cuộc sống thường ngày nên sauđócòn gửi bưu thiếp qua lại mấy lần.
Phải rồi phải rồi, cóphải Jayđãnổi tiếng khắp thếgiới rồiđúng không? Cóphảiđãtrởthành Thiên Vương nhưMicheal Jackson rồi không? Cóphải bốvàmẹ đãhết phảnđối việc tôi theođuổi thần tượng không? Cóphải tôiđãkết hôn rồi không? Cậu nhấtđịnh phải nắm cho thật chặt nhé. Ngườiđónhấtđịnh cũng làfan cuồng của Jay, còn cóthể đi concert với tôi nữa! Nếu nhưcóthểmànói thìtôi còn hy vọng giọng hát của anhấy thậtêm tai,đểcóthểngay lúc tôiđau ang màhát«Tình yêu giản dị ».
SauđóJay càng ngày càng trởnên nổi tiếng, từphốlớnđến ngõnhỏ đều cóthểngheđược bài hát của anhấy, ngay cảbác gái trong phòng giáo vụlúcđiđường cũng ngân nga vài câu“Tình yêu nhưmột cơn gió, thổi xong thìbayđi”, rất nhiều bạn học nam cũng biểu diễn bài“Côn nhịkhúc”trong những tiết mục văn nghệ.
Dù có ngày anh ấy rời khỏi sân khấu, có ngày không còn ca hát nữa, chậm rãi bị công chúng quên lãng thì anh ấy vẫn có sức ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu như thế. Quan niệm sống của anh ấy, giá trị quan, thế giới quan sẽ vẫn giúp cậu hoàn thiện góc nhìn của cậu với thế giới này. Khát vọng và sự cố gắng của anh ấy sẽ biến thành động lực để cậu tích cực bước tiếp lên. Vì một người như thế này, dù có hy sinh và nỗ lực vì anh ấy thêm nhiều giờ nữa mình cũng thấy đáng giá.
Nói tiếp về concert đi. Có một concert, lúc Jay hát đến đoạn “Bầu trời nho nhỏ chất chứa mộng tưởng thật to” thì tiếng hét chói tai vang lên khắp hội trường, tất cả mọi người đều liều mạng hò hét và thút thít. Vào phút giây đó, mình cảm thấy rất đáng giá. Cuộc đời này, có giây phút này cũng thật đáng giá.
(1)
Vậy màhọkhông cảm thấy mình cólỗi khi lục lọiđồtôi khi chưa thông qua tôi! Họkhông cảm thấy mình cólỗi khiđọc lén thưcủa tôi! Tôi lười phải cãi nhau với họvìtôi vẫn chưa phải làngười lớn, vẫn còn làhọc sinh nên tôi làm gìcũng sai cả.
Tôi kẹp tấm hình này vào tờthứnhất trong cuốn sổ. Tôi không lên mạng nữa, cũng không tiếp tục hồiâm cậuấy, chỉlàmỗi khiđau buồn, khổsởhay mêman, nản chívẫn lén nghe những bài hát của Jay, lấy tấm hình này ra nhìn một lúc.
Tôi thật sựmuốn phátđiên. Cho dùtôi giải thích thếnào họcũng cảm thấy theođuổi idol làmột việc sai trái,đãlàhọc sinh thìphải tựgiam tôi trong phòng, vùiđầu học hành.
Bởi vì lúc thanh xuân chúng ta đã thích cùng một người. Tiếng hát của người hay đã cùng chúng ta đi qua vô số những buổi đêm vui vẻ hay đau thương.
Thế nhưng dù tôi có sự cảm thông này, nếu thấy cô em họ mười mấy tuổi của mình ầm ĩ nói mình thích một ngôi sao nào đó, thậm chí vì cậu ta mà trở mặt với bạn thân con bé thì tôi cũng sẽ vô thức nghĩ sự mê muội này của con bé hình như hơi quá?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.