Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Chương 122

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chương 122


Thẩm Trình tự vả vào mặt một cái.

Bây giờ các bộ phận quần áo đều do bà ấy đạm nhiệm, Giang Tuyết còn định tìm thêm một nữ công nhân biết may quần áo.

Bị phát hiện đang cựa quậy, Thẩm Trình cứng nhắc nghiêng người nhìn cô: “Bác sĩ Giang... đến đấy à?”

Thẩm Trình kiềm chế lại nỗi lòng kích động, bình tĩnh nhận lấy, sau đó vùi đầu đánh chén.

Ăn đánh nên mu bàn tay Thẩm Trình đỏ lên, nhưng anh chẳng thèm quan tâm.

Vừa hay còn là cô gái anh thích.

“Cẩn thận kẻo chút thiện cảm này với anh cũng chẳng còn đấy”

Anh ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, sợi tóc bên mái cô lại rơi xuống, một sợi tóc đen nghịch ngợm vừa hay chạm vào chân anh, khiến trong lòng anh vừa nóng bỏng vừa ngứa ngáy.

Thích ai cũng không giấu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Lưu nói: “Xin lỗi, đoàn trưởng còn ở bệnh viện Giang Thành suýt thì quên: “Em gái tôi cũng ở bệnh viện, đồng chí, nếu anh có đi bệnh viện, phiền anh chuyển cho em gái tôi là Giang Niệm Tư một câu: tiệm quần áo Tuyết Niệm gặp phải đối thủ cạnh tranh, kêu con bé gọi lại cho tôi.

“Bang.”

Giang Niệm Tư nhíu mày: “Anh Lưu, anh có thể đưa tôi đến văn phòng anh tôi, để tôi mượn điện thoại anh ấy gọi lại được không?”

Rõ ràng nhìn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, ai dè lại còn biết làm nũng thế này.

“Sờ rồi thì thế nào?” – Giang Niệm Tư hỏi anh.

“Phải chịu trách nhiệm.

Tiểu Lưu gật gật đầu: “Được, có giấy cho phép của đoàn trưởng phê điều và sự giám thị của tôi thì không thành vấn đề.”

Xong rồi, anh càng ngày càng s·ú·c· ·v·ậ·t thế.

“Không thì còn sao nữa? Không phải tôi vừa đến chẳng lẽ tôi vừa đi hả?” – Giang Niệm Tư đặt hộp cơm trên tủ: “Ngài Thẩm, quý ngài Thẩm, tôi cảnh cáo anh, chân này của anh gánh danh dự và cơ hội thăng tiến của tôi đấy, anh mà lại lộn xộn, cẩn thận tôi...”

Bên kia, tiệm quần áo Tuyết Niệm của Giang Tuyết và Giang Niệm Tư kinh doanh cực kì tốt, phải gọi là hừng hực khí thế.

Bởi vì anh cảm giác được thái độ của Giang Niệm Tư đã dần thả lỏng.

Sao lại có người đàn ông nào ngoài lạnh trong nóng như vậy.

Giang Niệm Tư chép miệng cười nhạt, lại thay đổi câu đe dọa.

Mắt hạnh của cô trọn tròn, trong trẻo như suối, vốn định hù dọa anh lại thấy anh cứ nhìn cô chằm chằm, không cả chớp mắt thì lời đe dọa đến miệng lại nuốt vê.

“Bác sĩ Giang....”

Đinh Hồng Mai lo lắng sốt ruột mà nhìn Giang Tuyết:”Tuyết Nhi, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đã có khách muốn hủy hàng rồi.”

Thấy quần áo trong tiệm cô đẹp, vài công nhân viên chức có điều kiện một chút sắm liền hai ba bộ để ăn tết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng may quần áo bán.

Sau đó như một anh chàng bị đần, ngây ngốc nhìn cô cười.

Giang Niệm Tư thay thuốc cho anh, liếc qua bộ dáng anh cắm đầu ăn cơm, nụ cười bên môi không ngăn được.

Cửa hàng đó mở ở ngay đối diện tiệm quần áo Tuyết Niệm.

Lính gác cửa thấy Tiểu Lưu đưa một cô gái xinh đẹp tới mà trợn tròn mắt.

Đến khi cô vuốt xong mấy dúm tóc chỉa trên đỉnh đầu anh mới phát hiện ra ánh mắt Thẩm Trình nhìn cô hơi bất thường.

Giang Niệm Tư nhìn mà ngứa cả tay, hội chứng ám ảnh cưỡng chế bỗng trỗi dậy khiến cô rất ngứa mắt mấy dúm tóc chỉa chỉa.

Mở cửa hàng buôn bán, không thể thiếu đối thủ cạnh tranh, muốn cạnh tranh công bằng thì không nói làm gì, nhưng đối phương lại muốn cạnh tranh không lành mạnh.

Tất cả đều rất thuận lợi, thế nhưng lúc này lại tòi ra một đối thủ.

Ánh mắt kia có thể chọc được một lỗ trên người cô luôn đấy.

Giang Niệm Tư nhìn về phía Giang Bằng Vũ, Giang Bằng Vũ lập tức viết giấy cho phéo cho cô.

Lời đe dọa này vô cùng có hiệu quả, Thẩm Trình sợ tới độ giữ c.h.ặ.t t.a.y Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cái này sao có thể nói mất là mất luôn vậy? Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ cựa quậy nữa, chỉ nằm yên thôi được không?”

Tiểu Lưu và Giang Niệm Tư một trước một sau đi đến trước mặt hai người bọn họ, Tiểu Lưu trực tiếp đưa giấy cho phép của Giang Bằng Vũ cho họ xem.

Dứt khoát đưa tay vuốt xuống hộ anh.

Trái tim đang xôn xao thì bị một đánh một cái.

Thẩm Trình thiếu điều giơ tay lên thề.

Giang Tuyết cũng rất bực mình, cô ấy chưa bao giờ gặp kẻ vô liêm sỉ đến vậy.

Cơ bắp ứ m.á.u và bộ phận sưng to đã sớm tan hết.

Thẩm Trình khẽ mỉm cười, thấy cô không phản cảm với chủ đề này, tay chậm rãi cử động.

Có người do Trần Tuyết Mai và Triệu Phương Như giới thiệu, cũng có khách ra khách vào, mới có nửa tháng mà các cô đã nhận được bảy, tám chục đơn.

Anh ấy nhanh chóng đến nhà khách, gọi theo số của Giang Bằng Vũ.

Giang Niệm Tư nhét cơm hộp vào tay anh: “Ăn đi, tôi mua cho anh đấy”

Thẩm Trình có thể cảm nhận được cảm giác sưng tấy và đau đớn từ nơi bị thương.

Chút thiện cảm khó lắm mới kiếm được, sao có thể nói mất là mất?

Giang Niệm Tư liếc anh một cái, mấy ngày này tóc anh thật dài, đầu tiên là đến chỗ cô trị liệu, trở về lại vội vã đi cứu viện, có khi đến bây giờ cũng chưa cắt tóc.

Bên kia vừa nghe máy, nhưng giọng không phải Giang Bằng Vũ, anh lập tức nói: “Đồng chí, phiền anh tìm Giang Bằng Vũ giúp tôi được không, tôi là em của anh ấy”

Mọi thông tin của quân đội đều bị theo dõi, ngay cả trong văn phòng Giang Bằng Vũ cũng không ngoại lệ, huống hồ còn có Tiểu Lưu giám thị, cho nên Triệu Lữ nhanh chóng đồng ý.

Thấy sắp nắm được tay người đẹp, Thẩm Trình càng cười tươi hơn.

Tiểu Lưu tắt mắy, lấy ít quần áo sạch sẽ cho Giang Bằng Vũ rồi đi bệnh viện quân khu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừ?” – Giang Niệm Tư mất tự nhiên rút tay về, vén tóc ra sau tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Thành làm việc cũng có chút hấp tấp.

Vì thế tiểu Lưu đưa Giang Niệm Tư đến quân doanh.

Giang Niệm Tư đánh vào mu bàn tay anh, Thẩm Trình yên lặng rút tay về, quẹt mũi: “Ngón tay không nghe lời, không phải lỗi của tôi đâu.”

Lần nào cô xuất hiện, ánh mắt anh cũng dính chặt lên người cô, cô có thể cảm nhận được mình đi đến đâu ánh mắt anh cũng chạy theo sau đó.

Con ngươi đen nhánh lấp lánh như bầu trời sao, nóng rực những tình cảm.

“Thế à?” – Giang Niệm Tư tới gần anh, ghé sát vào tai anh nói:”Tay của tôi cũng không nghe lời đâu, cho nên, lần sau cẩn thận”

Trước khi Giang Niệm Tư đổi thuốc cho anh còn tiến hành châm cứu một lượt.

Về nhan sắc, anh vừa đẹp trai lại quyến rũ, về khí chất, rõ ràng lúc mới gặp anh có khí chất vô cùng thanh lãnh.

Chương 122: Chương 122

Thiện cảm... Chẳng còn...

Anh ta nói tin này cho Giang Niệm Tư.

Đây chắc không phải người yêu của Tiểu Lưu đâu ha?

Hơn nữa giá bên đấy còn rẻ hơn.

Thẩm Trình vừa lúc mới di chuyển, quay người lại bèn thấy một cô gái xinh xắn đang đứng ở cửa.

Cô cười với anh một cái là anh có thể ngây ra một lúc lâu.

Không biết đối phương từ đâu biết đến kiểu dáng quần áo trong tiệm của Giang Niệm Tư, bây giờ quần áo bọn họ bày ra cho khách hàng, tất cả đều y chang kiểu dáng của nhà Giang Niệm Tư.

Tiểu Lưu có người yêu đẹp đến vậy sao?

“Cô không biết là đầu của đàn ông không thể tùy tiện sờ sao?”

“Mẹ, chúng ta cứ tiếp tục may quần áo, tốc độ không thể chậm hơn, anh, anh đến nhà khách gọi cho bên anh họ, kêu người ta truyền lời lại cho Tư Tư, để con bé nghe điện của em, em muốn thương lượng với em ấy đôi chút”

Ánh mắt Thẩm Trình chuyển động theo ngón tay trắng nõn của cô, tầm mắt dừng ở nơi tai trắng trẻo nõn nà, giọng Thẩm Trình nói chuyện cũng vì vậy mà khàn khàn.

Sự so sánh này làm cho kháng hàng cảm thấy bất mãn.

DTV

Giang Niệm Tư hắng giọng, yên lặng rút tay về: “Vậy anh phải ngoan ngoãn nghe lời.

DTV

Còn gọi điện xin chỉ thị từ Triệu Lữ.

“Vâng, tôi bảo đảm”

Đinh Hồng Mai tuy học chậm, nhưng bây giờ cũng đã có thể làm đến ống tay áo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tóc anh lúc này cứ chỉa chỗ này chỉa chỗ kia.

Người trong lòng mời cơm!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chương 122