Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 121: Chương 121

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Chương 121


Một đồng nghiệp cũng ở khoa y học cổ truyền bổ sung: “Đúng thế, chúng ta không có bản lĩnh đó thì nào dám vô liêm sỉ đi nghi ngờ người ta, dù sao kể cả không có bác sĩ Giang thì cũng chẳng đến lượt chúng ta, làm gì mà phải bất mãn vì chuyện không liên quan tới mình? Nếu mà bất mãn thì chỉ có bác sĩ Đỗ bất mãn thôi”

Giang Bằng Vũ vén một góc chăn lên, không hôn thật sao?

Qua thật cô nhờ cạy quan hệ, nhưng người có thể được ông cụ Thẩm tiến cử, cô chẳng cần phải tự vấn bản thân cũng biết, nếu cô không có bản lĩnh thì người có thân phận như ông cụ Thẩm có thể tiến cử bừa bãi sao.

Qua thật là cô ta không dám đắc tội với người sau lưng Giang Niệm Tự.

Có mấy người thậm chí còn ghen ghét đố kỵ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư ở phía sau, cô ta ở đằng trước.

Tiểu Lưu ký túc xá đi bộ đội lấy quần áo cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư nghe thấy hết, cũng chẳng định phản ứng gì, nhưng đối phương lại quay ngoắt lại nhìn cô một cái, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường và châm chọc.

“Nhờ quan hệ mới có được vị trí này, bác sĩ Giang nghĩ, mình có thể ngồi vững sao?”

“Tôi biết tôi biết, bác sĩ Lưu chung phòng kí túc xá với chúng tôi hôm qua bảo, chức vụ trưởng khoa Y học cổ truyền rất có thể sẽ thuộc về bác sĩ Giang Lời này vừa ra, mọi người ồ lên.

Đến lượt Giang Niệm Tư múc cơm, Giang Niệm Tư lấy ba phần.

“Bác sĩ Trương Khởi Tiên giỏi đến vậy sao?”

“Bác sĩ Giang nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Bằng Vũ bỗng nhiên có cảm giác con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi vô cùng quen thuộc, trông kìa, mới có bao lâu đã quan tâm Thẩm Trình như vậy rồi.

Chậc.

“Uầy, vừa nãy bác sĩ Lưu nói thật sao, bác sĩ Giang được viện trưởng hứa hẹn gì á?”

Giang Niệm Tự gặp lại bác sĩ đã nói Thẩm Trình “tàn đời” kia.

Giang Bằng Vũ thấy em gái dịu dàng nhà mình bỗng nhiên cao giọng, bất giác lúng túng: “Có gì đâu, anh chỉ nói thế mà thôi...”

Giang Niệm Tư quơ quơ hộp cơm trong tay: “Đi đưa cơm cho Thẩm Trình”

“Cái gì?” - Giang Niệm Tư tưởng mình nghe lầm, khó tin mà nhìn Giang Bằng Vũ: “Anh, anh nói cái gì? Nói lại đi.”

“Vậy à?” Giang Bằng Vũ biu môi, suýt quên mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang niệm tư cười nói: “Báo cáo tôi cái gì? Thầy của tôi từng là một vị thầy thuốc trung y cực kì giỏi ở tổng khu bệnh viện, ông ấy là người nhờ ông cụ Thẩm đề cử tôi, điều đó không phải rất bình thường sao?”

Đến khi Giang Niệm Tư bưng hộp cơm đi xa, đám người ở góc căng tin mới bắt đầu thầm thì to nhỏ.

Hứa Quan Quan bưng hộp cơm đến thì tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, vừa cười vừa ngồi xuống, nói: “Một đám già đầu rồi còn hóng hớt chuyện của con gái người ta còn không biết xấu hổ. Mấy ông muốn biết bác sĩ Giang có bản lĩnh hay không thì cứ chờ thời gian trả lời đi. Bệnh viện của chúng ta không nuôi kẻ vô dụng, nếu bác sĩ Giang không có bản lĩnh gì thì kể cả có ngồi vào được cái ghế kia cũng chẳng mấy mà bị đẩy xuống, lo gì chứ.”

Chương 121: Chương 121

Mấy lời của cô gái này, theo góc độ nào đó cũng coi là thật.

Giang Niệm Tư bưng hộp cơm đi đến phòng bệnh của Giang Bằng Vũ.

Lưu Mẫn Tuệ bị ánh mắt như vậy nhìn đến nỗi lông tóc dựng hết cả lên.

Một phần cho cô, một phần cho Thẩm Trình, một phần cho Giang Bằng Vũ.

“Cái gì?”

Giang Niệm Tư dịu dàng nhẹ nhàng, rõ ràng là lời nói quan tâm dặn dò lại khiến Lưu Mẫn Tuệ nghe ra ý đe dọa.

Đám người khoa y học cổ truyền ngơ ngác: “Nếu thế thật thì chúng ta cũng có làm được gì đâu, kể mà muốn bất mãn, thì tính ra bác sĩ Giang là học trò cưng của bác sĩ Trương, bác sĩ có thâm niên Trương Khởi Tiên là một người có uy tín ở khoa trung y đó.

Ánh mắt cô nhìn Lưu Mẫn Tuệ rất quái dị, khiến Lưu Mẫn cũng hơi rén.

Nhưng cũng có người ở khoa y học cổ truyền rất bình tĩnh.

Bác sĩ Tây y hỏi: “Mọi người không bất mãn chút nào sao? Một con nhóc ngu ngốc mới đến đã có thể ngồi lên đầu mấy người rồi”

Giang niệm tư lại gặp được phía trước cái kia nói Thẩm trình “Tàn” bác sĩ.

DTV

Một câu nửa thật nửa giả khiến Lưu Mẫn Tuệ trợn tròn mắt.

Ở căng tin.

Nghĩ đến đây, Lưu Mẫn Tuệ lập tức sửa lại thái độ ăn miếng trả miếng lúc nãy, cười nhăn cả mặt: “Xin, xin lỗi, bác sĩ Giang, mồm miệng tôi chỉ hơi độc địa tí thôi, không có ý xấu gì đâu, bác sĩ Giang đừng chấp nhặt với tôi nha “À ~~ hóa ra thì ra là mồm miệng độc địa chút à, vậy bác sĩ Lưu phải cẩn thận chú ý đó, lỡ mà sơ sẩy thì...

Giang Niệm Tư xếp hàng với cô ta.

Giang Niệm Tư nhìn cô ta một cái, thế nên hôm đó những gì cô nói với viện trưởng bị người này nghe hết rồi sao?

Lưu Mẫn Tuệ lập tức hoảng loạn, nhưng còn ra vẻ bình tĩnh nói: “Cô không sợ tôi đi báo cáo cô sao?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Giang Niệm Tư, vẻ mặt Giang Bằng Vũ buồn rầu, cải trắng nào rồi cuối cùng cũng bị heo ăn mất.

Nào có ai không trân trọng danh dự của mình chứ?

Cuối cùng Giang Niệm Tư cũng nhìn thẳng vào cô ta, thấy ánh mắt cô takhông hề có ý tốt, cô nhìn thoáng qua thẻ bác sĩ trước n.g.ự.c cô ta, cười gọi: “Bác sĩ Lưu Mẫn Tuệ.”

Bác sĩ tây y:”...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chậc” - Giang Niệm Tư buồn cười: “Nói nói cũng không được, thứ nhất, em với Thiệu Dương không có gì với, cũng sẽ không tiếp tục hẹn hò với anh ấy. Thứ hai, em không có hôn Thẩm Trình”

Tiểu Hồ không thấy động tác của anh ấy, vác tấm gỗ lên vai, quay người.

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của anh ta, Giang Niệm Tử không thể không nhắc nhở: “Anh vừa bảo người ta qua ký túc xá lấy quần áo cho anh còn gì.”

Giang Niệm Tư vốn không quan tâm gì cô ta, không ngờ cô ta lại bắt đầu mỉa mai.

Người nọ giơ ngón cái, ra dấu là bác sĩ Trương đỉnh nhất, sau đó nói tiếp: “Thầy giỏi ắt có trò hay, nếu bác sĩ Giang dám chắc 90% sẽ chữa được chân của đồng chí Thẩm thì chúng ta nào có vô liêm sỉ đến nỗi bất mãn”

Đây là bác sĩ, không phải trò đùa.

Anh ấy ôm ngực, khó tin nhìn cái bóng dáng đáng ghét của Tiểu Hồ. Có phải người này là Thẩm Trình phái tới gây sự với anh ấy không.

Lưu Mẫn Tuệ bắt gặp ánh mắt tươi cười của cô, tức thời cẩm thấy mình đã bị con bé này áp chế.

“Bác sĩ Hứa nói phải.

Giang Niệm Tư chẳng thèm quan tâm anh ta đã nhìn thấy cái gì, bưng hộp cơm đến phòng bệnh của Thẩm Trình.

Anh ta ủ rũ: “Vậy em cũng tém tém lại đi, còn chưa có hẹn hò với Thiệu Dương mà, sao em... Sao em lại hôn Thẩm Trình rồi”

Tức khắc sợ tới mức không nói được gì.

Lúc trước cô ta chỉ mải nghĩ cách đối đầu với Giang Niệm Tư mà quên mất, nếu người chống lưng cho cô đến xử lý cô ta thì không phải cô ta sẽ...

Thấy cô chẳng thèm đáp lời, bác sĩ Lưu lại sẵng giọng: “Bác sĩ Giang đúng là giỏi ra vẻ, còn không coi ai ra gì kìa”

Giang Niệm Tư ghé sát vào bên tai cô tai, thầm thì: “Nếu tôi là cô, biết người khác có quan hệ thì chắc chắn sẽ không dây vào đâu, dù sao...”

Nụ cười trên mặt Giang Niệm Tư bất biến, đầy ẩn ý nhìn cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bác sĩ Lưu nói đúng cả, chỉ là tôi muốn nhắc nhở bác sĩ Lưu một chút.”

Anh ta bất mãn nói: “Việc này nào có đến lượt em làm, Tiểu Lưu đâu? Tiểu Lưu của anh đâu?”

Thế hôm qua anh ta đã nhìn thấy cái gì vậy.

DTV

“Ái chà, đúng là người có quan hệ có khác, bác sĩ Giang trẻ tuổi vậy mà đã có được hứa hẹn của viện trưởng, đúng là ghê gớm quá mà Giọng cô ta tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.

Thiệu Dương bị tấm ván gỗ dài đó đập cho phát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Chương 121