Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123: Chương 123
Chương 123: Chương 123
Giang Niệm Tư đi phía trước, anh ta đi theo phía sau, đột nhiên có vài đồng đội lao ra giữa chừng, tóm lấy cổ anh ta kéo về phía sau.
Cô em gái vừa đen vừa béo vừa xấu trong truyền thuyết á?
Hai người đồng thời cho qua, còn không quên túm Tiểu Lưu lại, to nhỏ hóng hớt với anh ta: “Tiểu Lưu, đây là người yêu ông hả?”
Giang Niệm Tư khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Nếu xác định đối phương thật sự dùng thủ đoạn vô đạo đức như vậy, vậy chúng ta không cần khách khí, chờ có khách đến nhà bọn họ gây phiền toái, chúng ta sẽ thúc đẩy một chút”
“Em của đoàn trưởng Giang” Tiểu Lưu nói xong, nhanh chóng đuổi theo Giang Niệm Tư, cực kì ghét bỏ hai vị chiến hữu của anh ta.
Cô cũng nghĩ vậy.
Hai tên lính gác nhìn bóng lưng Giang Niệm Tư với vẻ khó tin.
Mỗi lần đi mời người, người ở tiệm quần áo Tuyết Niệm sẽ cho họ một ít tiền vất vả đi, người ở nhà khách cũng vui vẻ làm.
DTV
Mọi người hưng phấn, không kịp nở nụ cười, Tiểu Lưu lại nói: “Nhưng chính ủy Thiệu và Thẩm Trình cũng thích cô gái đó, hay là tôi nói cho đội trưởng Thẩm biết nhé?”
Giang Niệm Tư cùng Tiểu Lưu hốt hoảng quay về.
Một tên lính canh hung hãn lau mặt, c.h.ế.t tiệt, đứa cháu rùa mù nào lại nói em gái Giang đội trưởng vừa lùn, vừa đen, vừa béo?
Tuy nhiên, biết người nhưng không biết lòng, Giang Tuyết lại cảnh giác: “Vậy chúng ta lập kế hoạch bắt quả tang tiểu Hồng và đuổi cô ta ra ngoài?”
Tiểu Lưu trong lòng cảnh giác, Giang Niệm Tư cúp điện thoại, cong môi cười với anh ta: “Anh Lưu, cảm ơn, chúng ta về thôi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nhờ người ở nhà khách giúp mời Giang Tuyết từ cửa hàng quần áo Tuyết Niệm đến đây.
Trong lúc nhất thời, Tiểu Lưu cảm thấy ngượng ngùng.
Vẻ mặt hai chiến hữu như bị táo bón.
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng trách Thẩm Trình và chính ủy Thiệu đều đổ.
Tiểu Lưu nghe xong, tai đỏ lên: “Đi đi đi, nghĩ gì đấy”
DTV
Chính ủy Thiệu và đoàn trưởng Thẩm tranh nhau một người phụ nữ cũng đã lằng nhằng lắm rồi, phận con tôm cái tép như anh ta chen chân vào khác nào tự hủy đâu?
Dù sao thì em gái Giang đội trưởng cũng không thể để ý anh ta được, anh ta đề phòng cái gì.
Nhất định là anh ta nhìn nhầm, vì sao em gái Giang đội trưởng đột nhiên không còn dịu dàng nữa?
“Vậy thì, anh em, anh em thân thiết của tôi, cậu thấy điều kiện của tôi thế nào? Nếu được giới thiệu một chút đi?”
“Được.” Tiểu Lưu cười nói.
Tiểu Lưu thả xong quả b.o.m rồi chuồn, hoàn toàn không màng cảm xúc của chiến hữu.
Rõ ràng là bàn nhi thuận điều xinh đẹp sao?
Đúng là một ý kiến hay.
Giang Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, chị nghi ngờ bọn họ cố ý tìm người giả làm khách, đến của hàng chúng ta may quần áo, sau đó so sánh với quần áo chị làm ra.”
Cũng may anh ta nhanh chóng sửa lại thái độ, đây không phải mục tiêu của anh ta, anh ta nở mặt cái gì.
Tiểu Lưu dẫn Giang Niệm Tư đi tới văn phòng của Giang Bằng Vũ, đi ngang qua gặp người quen, thấy mọi người đều nháy mắt với mình.
“Đúng vậy.” Giang Niệm Tư nhướng mày cười: “Nhưng chị và mẹ không thể để tiểu Hồng phát hiện ra cỡ quần áo chúng ta may là khác nhau, chị phải ghi nhớ tỷ lệ kích thước chính xác ở nhà, khi ở trong cửa hàng, thì dùng bản vẽ có kích thước sai tránh làm cho cô ta nghi ngờ.”
“Nếu như vậy, sẽ không lâu nữa họ sẽ nhận ra có điều gì đó không đúng”
Một trong đó đồng đội lớn lên đen cười ngu ngốc: “Tiểu Lưu, đó là đối tượng của cậu sao? Nhìn cậu như vậy chắc không phải, không lẽ là họ hàng của cậu sao?”
“Các cậu làm cái gì?” Tiểu Lưu giãy dụa muốn thoát ra, bất mãn nhìn người phía sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái gì cơ, em gái của đoàn trưởng Giang á?
Đương nhiên còn có một khả năng khác, nhưng khả năng này khiến Giang Tuyết cau mày.
Anh ta nhìn thấy Giang Niệm Tư cười rõ ràng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo, trong chốc lát anh ta không hiểu run lên.
Ai nói chính ủy Thiệu có ý thức tư tưởng cao?
Tiểu Lưu lập tức đỏ mặt: “Được rồi.
Tiểu Lưu theo dõi và lắng nghe toàn bộ quá trình.
“Đối phương có thể cùng với chúng ta sản xuất ra một kiểu dáng mới giống hệt nhau, không thể nào mà mua quần áo rồi so sánh làm ra được, chỉ có thể là lấy trộm bản thiết kế em để lại cho chị thôi, toàn bộ của hàng đều là người nhà của chúng ta, trừ cô ta là người ngoài, không thể một trăm phần trăm xác định, nhưng cô ta là người có hiềm nghi lớn nhất”
“Thật sự là họ hàng của cậu?” Có mấy người kích động, ôm lấy nhau, luôn cố gắng lên tiếng trước.
Cuối cùng cũng có người đứng lên.
Giang Tuyết tuy nghi ngờ, nhưng vẫn cảm thấy khó tin, Tiểu Hồng nhìn có vẻ ngượng ngùng như vậy sao có thể làm ra chuyện như vậy?
“Đúng đúng” Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Tư Tư, vẫn là em thông minh”
Giang Niệm Tư nói: “Khi mở cửa hàng và kinh doanh, truyền miệng là quan trọng nhất, một khi danh tiếng đi xuống, liền sẽ lại buôn bán khó khăn, cửa hàng của chúng ta bất luận là thái độ hay buôn bán danh tiếng đều phải giống nhau, ngày càng tăng lên”
“Ý chị là, ngay cả chi tiết quần áo của đối phương cũng giống hệt với bộ quần áo chúng ta thiết kế như đúc? Và nó được đưa vào trước cửa hàng gần như cùng lúc với chị?”
Sau khi giải quyết được gánh nặng trong lòng, tâm tình của Giang Tuyết đã cải thiện rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn có chút lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Niệm Tư nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Giang Bằng Vũ, dưới sự giám sát của Tiểu Lưu bấm số điện thoại của nhà khách.
Hai tên lính canh khó khăn nhìn nhau, trong lòng có vô số lời chửi rủa không biết nên nói như thế nào.
Giang Niệm Tư lắc đầu cười nói: “Khi chúng ta mở cửa hàng, quần áo bị sao chép là điều khó tránh khỏi. Nếu cô ta thật sự ăn trộm mẫu thiết kế, vậy chúng ta cũng không ngại lợi dụng”
Một cô gái như thế này, đừng nói là là chính ủy Thiệu, đổi lại là người đàn ông khác ai mà lại không nhiệt tình?
Hãy quên đi sự cảnh giác một giây trước đây.
“Vậy thì chị sẽ mang bản thiết kế như vậy đến cửa hàng, nếu tiểu Hồng thực sự lấy trộm thì để cho cô ta trộm trọt lọt, sau đó chúng ta sẽ thiết kế quần áo giống nhau theo tỷ lệ tốt nhất và bán cho khách hàng.”
Giang Tuyết thông minh như vậy, lập tức hiểu được ý tứ của Giang Niệm Tư.
Cô gái như vậy chỉ cần muốn thì ai mà không đổ được!
Giang Niệm Tư trầm mặc một hồi, hiện tại kiểu dáng quần áo không thể xin được cấp bằng sáng chế, thật là đau đầu.
Tiểu Lưu có ý xấu nói: “Ừ, cậu có thể coi như là người thân của tôi”
Nghe Giang Niệm Tư nói xong, Tiểu Lưu trong lòng kêu cứu, hóa ra là điệu hổ cười!
Tập trung lại đang đợi ở đây.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, mà bị lời nói xấu hại.
“Làm thế nào để lợi dụng được?”
Giang Tuyết vội vàng chạy tới, cô ấy giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện cho Giang Niệm Tư, Giang Niệm Tư nghe xong cau mày.
Giang Niệm Tư nói: “Trước đó chị đã nói với em là cửa hàng có tuyển một nữ nhân viên mới phải không?”
Giang Tuyết nheo mắt lại: “Ý của em là Tiểu Hồng trộm thiết kế của chúng ta?”
“Không phải người yêu ông thì là ai?”
Bị bắt chước là điều không thể tránh khỏi, nhưng không thể nhanh như vậy.
Anh ta là lính cần vụ của Giang đội trưởng, là họ hàng của Giang đội trưởng bốn bỏ năm đi, thì cũng có thể coi là họ hàng của anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.