Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 120: Chương 120

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Chương 120


Ngón tay mảnh khảnh hạ xuống, một cái tát yêu thương hôn lên khuôn mặt tuấn tú đang cười ngây ngô.

Tim Thẩm Trình lại bắt đầu đập như điên, anh ấn chặt trái tim mình, thành thật nói: “Rất muốn biết.”

Thấy ánh mắt anh lại ảm đạm, Giang Niệm Tư giơ ngón tay út ra, ra hiệu cho ảnh: “Có chút thiện cảm nè.”

Giang Tuyết cầm phong thư, thấy mở đầu là “dành riêng cho Tư Tư” thì mở.

Sao mình lại có thằng anh đần như vậy được nhỉ.

Dù sao anh cũng thích Giang Niệm Tư trước.

Giang Niệm Tư cũng không trêu anh nữa, nụ cười trên mặt biến mất, nghiêm túc trả lời anh: “Lúc đó quả thật là tôi có yêu cầu như vậy với nửa kia.”

Cô bật cười: “Ý tôi là, chỉ cần tôi thích anh, tất cả những tiêu chuẩn tìm bạn đời kia đều là không quan trọng”

Tay Thẩm Trình khoác trên vai cô, tư thế cực kì thân mật khiến Thẩm Trình không nhịn được nụ cười sung sướng.

Giang niệm tư không giận khiến Thẩm Trình lại có ý nghĩ được voi đòi tiên.

Thiệu Dương giơ tay, muốn vả cho cậu ta phát.

Thẩm Trình như bị bỏng, lập tức buông tay Giang Niệm Tư ra: “Xin lỗi cô”

Còn dám mơ ước động đến Tư Tư nhà nàng, cửa sổ cũng không có chứ ở đấy mà mơ.

Thua ở tuổi tác sao?

Thẩm Trình rất cao, cho nên mặc dù ngồi trên ghế, cũng chỉ cần hơi ngửa đầu là có thể nhìn thẳng vào Giang Niệm Tư.

Điều này khiến Thẩm Trình cảm thấy như cô đang nằm trong lòng anh vậy.

Hóa ra anh còn vướng mắc chuyện này.

Hứ, thông cảm thì thông cảm, nhưng tức thì vẫn tức.

Bảo là muốn cơ hội xin lỗi nhưng thực ra là muốn một cơ hội theo đuổi chứ gì.

Nghe xong lời giải thích về việc anh thất hứa với Thiệu Dương, Giang Tuyết chau mày.

“Không được.”

Tâm trạng cô cũng theo đó mà tốt lên: “Không sao, tôi tha thứ cho anh.

Cút xa chút đi đám đàn ông thối tha.

Thiệu Dương hắt xì xong, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồ.

Khuôn mặt đẹp như vậy không nên có cái biểu cảm ngu ngu thế này.

Giang Niệm Nư còn chưa nói xong, thấy bộ dáng c·h·ó lớn ủ rũ mất mát của anh, có chút dở khóc dở cười.

Giang Niệm Tư vẫn khoác quân phục của anh.

Thẩm Trình là một người rất đơn giản.

Giang Niệm Tư mới nói có chút thiện cảm với anh là anh đã nhanh chóng mừng như điên, thậm chí còn nghĩ xong tên cho con được luôn rồi.

Giờ này khắc này, Thiệu Dương đang di chuyển một tấm ván gỗ khổng lồ đột nhiên trượt tay, tấm ván rơi trên mặt đất, khói bụi mịt mù khiến anh ấy bị sặc.

Nhưng mà: “hy vọng Tư Tư có thể cho anh ta một cơ hội xin lỗi” là có ý gì đây?

Tiểu Hồ thọc một nhát vào lòng người ta còn chưa đủ, lại thọc thêm phát nữa.

Thẩm Trình theo bản năng cầm lấy tay cô.

Yết hầu anh khẽ lăn, hỏi ra một vấn đề mà trước nay vẫn luôn quan tâm nhất: “Bác sĩ Giang, hiện tại cô còn cảm thấy, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được người lớn hơn cô tám tuổi không?”

Thế nên đáp án của câu hỏi này lúc ấy đã thành khúc mắc với anh sao?

Ở cái tuổi này đã có tương lai như vậy, mà vẫn còn là một người ngây thơ thế này thì thật đúng là hiếm thấy.

“Được.”

Nội dung trong thư cứ giấu đầu lòi đuôi chuyện bản thân bị thương, Giang Tuyết chẳng cần nhận được cuộc điện thoại trước đó của Giang Niệm Tư, liếc phát là hiểu.

Mới có tí hảo cảm đã muốn hẹn hò với cô, mơ gì mà đẹp thế.

“Thế bác sĩ Giang, chúng ta hẹn hò nha?”

Vẻ mặt phẫn nộ của Thiệu Dương chợt lóe qua trong đầu anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên kia, lá thư Giang Bằng Vũ gửi về nhà đã thông thả vào tay người nhà họ Giang.

“Cái gì?”

Chương 120: Chương 120

Đọc xong bức thư, vẻ mặt Giang Tuyết rất kỳ quặc.

“Thêm nữa, bây giờ em gái của Giang Đoàn đang sớm chiều ở chung với đoàn trưởng của chúng ta, với cái người trông như chỉ được cái mặt kiểu đoàn trưởng của chúng ta mà còn không mê hoặc được em gái của Giang Đoàn sao, có khi lúc chỉnh ủy trở về còn nhận được thiệp mời kết hôn của đoàn trưởng nhà chúng ta đó. Ha ha ha ha, một năm sinh hai đứa.”

Còn không quên chửi Giang Bằng Vũ: “Thư của thằng già ế chỏng chơ này thật đúng là sến sẩm phát sợ, như kiểu trong nhà mình không ai biết chữ trừ Tư Tư ấy.

Thẩm Trình là ai chứ? Anh là loại người mà chỉ cần cho anh một điểm tựa là anh đã muốn nhấc bổng cả Trái Đất lên rồi.

Anh quả thật không nên động đậy nhiều.

“Anh rất muốn biết đáp án sao?” – Giang Niệm Tư hỏi anh.

Thật sự tưởng cô không nhìn thấu mấy cái tiểu xảo của đám đàn ông c·h·ó mấy người sao?

Ít ra A Siêu đáng hơn so với Tiểu Hồ chẳng biết nhìn sắc mặt này nhiều.

Thẩm Trình lần đầu làm chuyện trái với lương tâm, rất cảm thấy có lỗi với anh em.

“Ý của cô là, cô thích tôi?”

Cẩn thận ngẫm nghĩ kĩ càng lời của cô, Thẩm Trình “A” một tiếng rồi khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào quyến rũ lóe lên như có ngàn ánh sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh không biết sau khi gặp được người mình thích thì mọi tiêu chuẩn đều hóa hư vô cả sao?”

Chắc là Thiệu Dương chỉ là tương tự thôi ha, đổi bên còn chưa gặp mặt, theo lý mà nói thì không xem như vợ bạn được.

Giang Niệm Tư nghĩ có lẽ lúc ấy anh đã bắt đầu yêu thầm cô rồi, bỗng nhiên lại thấy buồn cười là sao nhỉ?

Giang niệm tư: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bác sĩ Giang, bên kia có cái ghế dựa, chúng ta qua đó ngồi một lát đi?”

Bị ghét bỏ vì già rồi à.

Giang Niệm Tư củi người, nghiêm túc nói: “Anh đang sàm sỡ tôi hả?”

Anh ấy muốn nói, anh ấy thích chúa tể nịnh hót như A Siêu.

Nhưng mà cho dù có cơ hội làm lại một trăm lần thì anh vẫn lựa chọn có lỗi với anh em.

DTV

Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu xuống nụ cười tươi đẹp của cô, đẹp đến hư ảo.

Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như cơn gió thổi vào trái tim Thẩm Trình, tựa như thanh âm vọng lại từ nơi cao xanh kia.

Theo bản năng, anh đưa tay lên quẹt mũi.

Suy nghĩ này làm trái tim Thẩm Trình đập như trống, đuôi mắt cũng vì thế mà đỏ ửng lên bất thường.

Điều này làm Thẩm Trình khẽ chột dạ.

Khuôn mặt ngăm đen của Giang Bằng Vũ đang dán bên cửa sổ: “Sao mình lại cảm thấy áy náy với Thiệu Dương là như nào ta?”

Một người lính cạnh đó nói: “Chính ủy, chắc chắn là vậy, cô gái ngài thích chắc chắn ngày nào cũng nhớ đến ngài hết.”

Cô ấy híp mắt.

Thế mà đúng lúc này, trong đầu anh hiện ra một kẻ không nên tồn tại.

Giang Niệm Tư ngơ ngẩn nhìn anh, hóa ra có vài người thật sự có thể từ cực kì tự ti chuyển sang trạng thái cực kì tự tin trong một giây.

DTV

Chân Thẩm Trình bị thương, mặc dù được Giang Niệm Tư đỡ nhưng cũng không đi được bao xa, ngoài phòng bệnh của anh là một ban công lộ thiên khá rộng, Giang Niệm Tư đỡ anh ra bên ngoài hít thở không khí.

“Thế.”

Anh khó tin mà trợn trừng mắt, chậm chạp tiêu hóa ý trong lời Giang Niệm Tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiệu Dương!

Tiểu Hồ bên cạnh nghe vậy thì cực kì buồn cười: “Cậu thôi đi A Siêu, cậu đúng là chúa tể nịnh hót mà chính ủy chỉ bị sặc bụi thôi, thế mà cậu cũng có thể nịnh được, thế chẳng phải nói người thích chính ủy là mấy cái khói bụi này hả.”

Giang niệm tư nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tưởng Tân Lệ có hỏi cô về tiêu chuẩn bạn đời.

Hai người đến chỗ cái ghế, Giang Niệm Tư đỡ Thẩm Trình ngồi xuống trước, sau đó mới xoay xoay bả vai bi tê.

Còn chưa nghe được câu tiếp theo, lòng Thẩm Trình đã lạnh quá nửa, đột nhiên chán nản gục đầu xuống.

“Không thích.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư thấy anh ngây người, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.

Quân nhân mà, đấy là trách nhiệm, hiểu được.

Giang Niệm Tư bất giác cảm thấy bộ dạng anh đỏ mặt xấu hổ rất thú vị.

Nhưng anh lo lắng như vậy lâu cô sẽ mệt.

Hai người dường như đồng thời nói, câu trước của Thẩm Trình, câu sau là của Giang Niệm Từ.

Thẩm Trình vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, thấy cô lúc thì nhíu mày, lúc lại mỉm cười, hồi hộp đến nỗi trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa ho khan vừa hắt xì, mất hết hình tượng Anh ấy đùa trong cơn sặc sụa: “Chẳng lẽ cô nhóc kia lại đang nghĩ về mình?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Chương 120