Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Bị nguyền rủa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Bị nguyền rủa


Hừ hừ, cái đồ có phúc không biết hưởng. Nàng ta thở mạnh nghĩ thầm.

'Trình độ rèn đúc của gia gia đã đạt đến Linh rèn cấp bậc.' Mặc Tân thầm nghĩ.

Lúc nãy hắn ngủ cũng có một phần muốn xác định thử Bạch Nghi nói thật hay láo về chuyện hai người có quen nhau không.

Nàng cũng không lo lắng đến vấn đề an toàn của hắn. Vấn đề an ninh ở Bạch gia vốn rất sâm nghiêm và nghiêm ngặt.

Chính điều đó đã khiến nàng có thể thoải mái kéo hắn chạy đi chơi, nói chuyện mà không hề để ý đến lời văn của mình.

Mặc Tân cũng không rõ nàng ta cố tình hay là vô tình, bất quá hắn đều không để ý đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn rất uy vũ, tràn đầy cảm giác lực lượng.

Nửa canh giờ sau, Mặc Tân khoan thai tỉnh dậy, không thấy người đẹp đâu cả.

Nàng vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn xem hắn nằm tựa gốc cây phượng th·iếp đi.

Cả hai rượt nhau chạy, cười đùa, trêu ghẹo đối phương.

Bạch Nghi vui vẻ nhử cho Mặc Tân chạy theo, hai đầu lông mày của nàng đã vơi đi sự ưu sầu lúc trước.

Mặc Tân ước tính bộ áo giáp này có thể đỡ được nhiều đòn toàn lực của Thạch cấp đỉnh phong võ giả mà vẫn không sao.

Tiếc là khoảng thời gian này không phải mùa nở hoa, vì thế chỉ có màu xanh của lá cây, chứ không có màu đỏ và mùi hương của hoa phượng.

Theo như tình hình từ trước tới nay, hiệu quả nguyền rủa không quá mạnh mẽ.

Nghĩ đến điều gì, Bạch Nghi hơi đỏ mặt: 'Chẳng lẽ đây là duyên trời định?!"

Chỉ khi có minh văn thì nó mới chân chính là một kiện Linh rèn binh khí, có thể dung nhập nội khí gia tăng sức mạnh, lực chiến cho võ giả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hahaha, mặc vào thử ta xem nào!!" Bạch Địa Cương khẽ cười ôm bộ áo giáp đưa cho hắn.

Cảnh giới của tên này rất cao thâm khiến cho tác dụng của bí pháp đã lan tới kiếp này, chắc chắn là một loại nguyền rủa có dính líu đến lĩnh vực linh hồn.

Chất lượng càng là cao cấp hơn nhiều so với hộ giáp của Hồng Minh.

Tức tối phẩy tay, đi mất không để ý đến Mặc Tân nữa.

Trùng hợp thế nào, cành cây này cách mặt đất không cao lại ngay trên đầu chỗ Mặc Tân đang ngồi.

Vung tay vung chân chửi thầm, Mặc Tân đáng ghét, sao ngươi dám ngủ trong khi có một vị mỹ nhân ở đây chứ.

Bạch Địa Cương vung búa như có quy luật, mạnh mẽ gõ vào khối áo giáp đang thành hình.

Hừ, đều là do ngươi!! Ánh mắt nàng hận hận nhìn xem người thiếu niên vô tội đang ngủ ngon lành ở phía kia.

Hắn cũng chẳng bất ngờ lắm, chỉ mới gặp lần đầu thôi.

Bạch Nghi quơ quơ tay trước mắt hắn, hòng tỉnh lại thiếu niên đã mê muội trước vẻ đẹp của mình.

Cảm giác này quá thân thuộc, y như rằng hắn và nàng đã quen từ rất lâu.

Bên dưới gốc phượng là một khoảng không toàn là bóng cây, gió nhẹ đìu hiu thổi qua, tạo cảm giác mát mẻ.

Ai lại đi ngồi chờ đến khi ngươi tỉnh dậy chứ, nhất là ngươi ngủ ở một chỗ rất không thân thiện với con gái như vậy.

"Thế à?"


Hắn ước lượng đẳng cấp của môn chiến kỹ này đã có thể so găng với hầu hết các loại Đỉnh cấp chiến kỹ khác.

Vì thế cặp chân đẹp của nàng xõa xuống, lơ lửng trước mặt hắn.

Hiện giờ hắn đang ở bên ngoài phòng rèn, đưa mắt quan sát gia chủ Bạch gia.

Bạch Nghi năng động, nàng ta có vẻ chê kiểu ngồi như hắn không sạch sẽ, vì thế lợi dụng thân pháp leo lên một cành cây thô to, đặt mông ngồi xuống.

Cánh tay hữu lực vung mạnh cán búa vào cái áo giáp đang dần được thành hình.

Từng tiếng kim loại v·a c·hạm nhau tạo ra âm điệu có quy luật.

Mặc Tân lắc đầu, thế thì thực sự là quái lạ. Không vấn đề tinh thần này lại tới vấn đề tinh thần khác, ta gặp nguyền rủa thật rồi!!

Khuôn mặt xinh xắn, cộng thêm vẻ làm bộ, trông vừa ngu ngốc vừa đáng yêu.

Một lúc sau, cuối cùng bộ áo giáp của hắn cũng đã hoàn thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện tại thực lực yếu kém, không có quá nhiều thủ đoạn để loại bỏ nguyền rủa.

Bạch Địa Cương để trần thân trên, vẻ mặt chăm chú rèn sắt.

Mình có thể lợi dụng điểu này để rèn luyện khả năng tập trung của mình.

Mỗi lần hai chúng nó đụng nhau, lại toát ra tia lửa văn tung tóe.

Mặc Tân dứng dậy, phủi bụi dính trên người.

Trong phòng rèn vang lên tiếng gõ búa liên tục.

"Keng…Keng…Keng."

Dù đã lớn tuổi, nhưng thân thể của ông lão lại vô cùng lực lưỡng, cơ bắp ở phần nào rõ ràng ở phần nấy, đều ẩn chứa sức mạnh kinh người.

"Hù."

Chỉ có đạt đến Linh cấp mới có thể học tập minh văn.

Bạch Nghi tức tối nhẹ nhàng nhảy xuống cành cây, đứng cạnh hắn.

Trên hai bả vai giáp có điêu khắc hai đầu trâu, ánh mắt giận dữ.

Nàng treo ngược hai chân trên cành cây, buồn cười nhìn xem hắn ở góc độ lộn ngược.

Vậy cơ bản có thể xác định, mình bị nguyền rủa rồi.

"Không có, hôm nay là lần đầu tiên ta gặp ngươi."

"Hahahaha, đúng vậy, đúng vậy. Ta…z…z…z." Mặc Tân nói đến một nửa liền lăn quay ra ngủ.

Ở trong khuôn viên Bạch gia rất an toàn. Đặc biệt là ở những khu vực hạch tâm như vầy.

Bạch Nghi vẻ mặt hận thiên hận địa, quay qua quay lại hòng tìm thấy 'sát thủ' đã tập kích Mặc Tân.

Không chỉ hắn ngay cả Mặc Tân cũng rất hài lòng, tuy chỉ là đạt đến nghìn rèn áo giáp, nhưng đã rất tiếp cận với Linh rèn.

Cặp chân đong đưa như muốn trêu chọc người thiếu niên phía dưới.

Cho nên cái giật mình này là thật sự.

Mặc Tân hơi gật gù: 'Giống như là một loại chiến kỹ nào đó. Nội tình của Bạch gia quả nhiên thâm hậu.'

Tuy rằng trong trí nhớ của nàng không có hình ảnh Mặc Tân, nhưng khi lần đầu tiên gặp hắn nàng lại cảm thấy thân thiết lạ thường.

Toàn thân áo giáp hiện lên vẻ đen kịt.

Tùy từng loại minh văn khác nhau sẽ ban cho v·ũ k·hí/kỳ bảo loại sức mạnh khác nhau.

Bạch Nghi hài lòng với cử động của hắn, trò đùa của mình có hiệu quả.

"Hừ, con muỗi kia đâu? Mau ra đây, ta phải đánh ngươi thành trăm mảnh. Dám ở trước mắt ta tập kích em họ, thật chán sống."

Bạch Nghi đang híp mắt chờ mong hắn thú nhận, nhưng nghe được một nửa liền nghe thấy tiếng thở đều đặn.

Chẳng lẽ là do kiếp trước, lúc đánh nhau bị dính loại bí pháp nguyền rủa của một tên Chuẩn Đế nào đó.

Hắn có chút mệt mỏi, hai mắt lem nhem liền ngủ mất. Hơi thở đều đều.

Một lát sau, cả hai đều tựa bên một cây phượng to lớn. Cành lá của nó vô cùng rậm rạp, ngay cả ánh nắng cũng khó lòng chen phá hàng phòng thủ kín đáo ấy.

"Hahahaha, Nghi tỷ ngươi chậm. Ta và nó hiện tại đã hợp nhất. Mặc Tân đã không còn nữa rồi."

Chờ một hồi, không thấy âm thanh đáp lại.

Nói xong, hắn làm mặt quỷ, giả bộ hù dọa nàng.

Mặc Tân đầu đầy mồ hôi, hắn thở mạnh, tựa bên thân cây, rồi trượt lưng ngồi xuống gốc cây.

"Nghi tỷ??"

"Không, chỉ là ta cảm giác có chút quen thuộc, y như là hai ta đã quen biết từ rất lâu rồi vậy."

Bạch Nghi bất chợt đưa đầu xuống dưới dọa hắn.

Cất bước đi tìm Bạch Địa Cương.

"Mặc Tân, sao mặt ngươi dại ra thế? Có phải đã u mê bản cô nương rồi không?"

Vẻ mặt Mặc Tân hơi nhăn nhó, khó chơi rồi đây!

"Làm sao ngươi thật vọng à? Nghĩ ta sẽ là bạn thuở nhỏ của ngươi sao?" Bạch Nghi mặt đẹp cười vui vẻ, hai tay chống nạnh nói ra.

Còn cùng hắn trêu chọc, cười đùa.

Dù cho ở ngoài phòng rèn, hắn vẫn cảm thụ được lượng nhiệt năng khổng lồ bên trong đó.

Ừm, ít nhất trong cái rủi có cái lợi.

Không không, tỉnh táo nào Bạch Nghi đừng có ngu muội đến thế!!

"Cảm ơn gia gia, ta rất thích." Mặc Tân khuôn mặt vui sướng cảm tạ gia chủ Bạch gia.

"Thế nào, không tệ đúng không?" Bạch Địa Cương hài lòng với tác phẩm của mình.

Nàng ta thế nhưng là rất tự tin với ngoại hình của mình, từ xưa giờ đi đâu đều bị người khác dòm ngó, khen ngợi…Thường xuyên trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Ngồi ở dưới, Mặc Tân chỉ thấy nàng thu lại hai chân, rồi im lặng.

"A, cứu mạng. Ác ma muốn ăn thịt ta." Bạch Nghi ngay tức khắc nhập vai, vẻ mặt hốt hoảng, la lên.

Mắt nàng long lanh như ngập nước, khuôn mắt xinh xắn nhưng nhìn kỹ vẫn thấy nét tụ lệ trong đó.

Ít nhất ở nơi này luyện khí sư truyền thừa không có đoạn tuyệt.

Sau khi luyện khí sư hoàn thiện rèn ra một bộ Linh rèn binh khí/kỳ bảo, thì tiếp theo phải khắc họa minh văn lên nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây không phải là hành động mà những người mới gặp sẽ làm.

Thực ra thính giác của hắn đã nghe được, chỉ là không biết nàng đang làm gì ở trển.

Mặc Tân giật mình nảy mình, hú hồn hú vía.

Minh văn là tổ hợp các loại hoa văn hoàn chỉnh, có thể ban cho v·ũ k·hí/kỳ bảo sức mạnh cụ thể.

"Nghi tỷ, ta và ngươi đã từng gặp qua lần nào chưa?" Mặc Tân hỏi ra điều làm hắn băn khoăn trong lòng.

Âm giọng của nàng có phần giả tạo, lại hài hước, vì thế người đi đường đều không chú ý mấy.

Nên hắn đã ra chiêu này, vừa được ngủ, vừa có thể thăm dò ý nghĩ thật của người ta.

Chương 64: Bị nguyền rủa

Nhiệt độ trong này quá nóng hổi, cơ thể hiện giờ của Mặc Tân còn chưa gánh chịu được sức nóng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc Tân khẽ cười, nhưng lại không nhịn được đổi thành cười to:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Bị nguyền rủa