Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Chạy trối c·h·ế·t
"Ta không có!!!" Mặc Tân nào sẽ để thanh danh của mình bị tổn hại, ra sức phủ nhận.
Lý Sinh khuôn mặt cưng chìu, hỏi thăm nàng ta.
Lúc này trong khuôn viên Bạch gia, người đến người đi rất tấp nập. Không như buổi trưa lúc trước.
Không có thế lực nào ở Thạch Sơn trấn cả gan dám làm điều đó.
"Lý thúc, Khả Khanh tỷ." Mặc Tân đi lại, niềm nở chào hỏi hai người.
Bạch Khả Khanh giọng nói mỉa mai, phun vào mặt hắn.
"Ây da, thế thì ngươi đến muộn rồi. Ta đã đưa cho người khác vận chuyển mất rồi." Lý Sinh vỗ đùi, tiếc nuối nói ra.
"C-cái gì, cho dù có xinh đẹp hơn ngươi, ta cũng hoàn toàn không có ý định đó." Mặc Tân lỡ mồm, nói mấy câu đập chân mình. Ngựa, lỡ để lộ sơ hở rồi.
Sử dụng thân pháp nhanh chóng rời đi khỏi Bạch gia.
Lý Sinh vẻ ngoài vạm vỡ, nhưng tính cách cực kỳ cẩn trọng.
"Hơi giống, tốc độ bọn họ quá nhanh, nhìn không rõ."
Nhờ cú vật người ấy, khoảng cách của hai người kéo dài một khoảng đáng kể.
"Xin nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của ngài ạ." Tên người hầu trịnh trọng nhận lấy, không quên cam đoan với Lý Sinh.
"Hahaha, con gái ta thật giỏi. Ngươi trực tiếp hất xa rất nhiều thế hệ trẻ rồi đó."
"Lại là ngươi?" Bạch Khả Khanh không vui với sự xuất hiện của hắn, đưa ra bộ mặt hậm hực không chào đón tam thiếu gia Mặc gia.
Đứa thì miệng từ chối, bảo ta hoàn toàn không có, tuy ngươi rất đẹp nhưng còn chưa đến mức để ta làm ra những điều như thế.
"Gia gia, không có gì!" Mặc Tân lễ phép đáp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con hắn quả thật không chịu thua kém, năm nay mười bảy tuổi đã trở thành một tên Thạch cấp tầng 8 võ giả.
Xoay người giữ thăng bằng trên không trung, thành công đáp đất, tiếp tục chạy nước rút ra khỏi Bạch gia.
"Vậy, thưa gia gia. Mặc Tân xin cáo từ, hôm khác lại tới thăm ngài."
"Thế thì tốt!!" Ông lão vui cười vuốt râu, ngồi xuống định rót một chén trà.
Bạch Khả Khanh theo sau sát nút, chỉ không đầy vài giây đồng hồ nữa thôi, cánh tay của nàng ta sẽ chụp được thân thể hắn.
Bạch Địa Cương khẽ cười nhìn xem cảnh này: "Cảm ơn ngươi."
Lý Sinh cũng không lo lắng hắn b·ị c·ướp, trên người tên đó có gia huy của Bạch gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hừ, tránh ra. Hôm nay, ta không đến tìm ngươi. Mà tìm Lý thúc thúc." Mặc Tân giả bộ không để ý đến nàng, phẩy tay nói ra mục đích.
"Ui cha, con gái của ta. Có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
"Ừm, tạm biệt ngươi, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Bạch Khả Khanh bị làm sao thế? Ác ý đối với mình không khỏi có chút quá mãnh liệt.
"Đã là của ngươi, thì ngươi đặt thế nào là việc của ngươi. Mắc mở gì ta sẽ chê bai chứ!!"
"Ngươi nói láo!! Rõ ràng ngươi nhìn rất chăm chú, thiếu chút nữa chảy nước miếng. Cái đồ biến thái, tâm lý vặn vẹo…" Bạch Khả Khanh một tay kéo Lý Sinh, một tay chỉ hắn mắng xối xả.
"Vù."
"Chỉ cần cuối năm nay ta tu luyện Liệt Diễm Quyền đến cảnh giới viên mãn, thì sẽ trực tiếp trở thành thiếu tộc trưởng, không cần phải thi thố gì hết."
Người ở phía sau mỗi một tích tắc đều xích lại gần hơn với hắn, khuôn mặt đẹp đẽ hơi điên dại.
Bạch Địa Cương đánh giá Lý Sinh, không tiếc lời khen ngợi.
Lý Sinh không kịp cản nàng ta lại, thở dài buông tha: "Thôi, chuyện của người tuổi trẻ, để người tuổi trẻ giải quyết."
"Cha!"
"Mẹ nó, người điên. Chỉ là nhìn ngươi một tí thôi, có cần phải nhớ dai như vậy không?" Mặc Tân hoảng sợ, hớt hả 'vác chân lên cổ' mà chạy.
Mặc Tân nhanh chóng mặc vào, kích thước vừa vặn với người hắn.
"Nếu gia gia không chê, ta sẽ gọi nó là Hắc Ngưu giáp."
Lần này nàng ta dùng ra chiến kỹ loại thân pháp, nhanh chóng rút ngắn cự ly với hắn.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc giao một túi v·ũ k·hí lớn cho một tên người hầu.
Nên đưa nàng đến chỗ đó. Lý Sinh khen ngợi nàng, nhưng trong nội tâm đang toan tính điều gì đó.
"Ê."
Người đàn ông vạm vỡ vuốt đầu nàng ấy, ánh mắt lấp lóe như nghĩ đến điều gì đó.
"Thật ạ."
Lý Sinh cười vang, tự hào về con gái mình.
Bạch Khả Khanh từ xa chạy lại, khuôn mặt diễm lệ toát ra sự vui vẻ.
Tuy Bạch Khả Khanh nói như thế, nhưng nàng cũng không có ý định làm hại hắn, nhưng làm nhục thì chắc chắn có.
Người lúc nãy tuy là người hầu của Bạch gia, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có tiền lương.
"Ê, hình như là Khả Khanh tỷ tỷ phải không?"
"Vụt."
Có bệnh tâm thần à, quyết định, từ nay ở đâu có Bạch Khả Khanh ở đó không có Mặc Tân.
Trừ dòng chính của gia chủ ra thì ai muốn được bọn họ phục vụ đều cần phải bỏ tiền. Chứ không riêng gì Lý Sinh.
Ảnh hưởng cực lớn đến thành tựu sau này, hắn tuyệt đối không được để điều này xảy ra.
"Không đặt tên cho bộ giáp à?"
"Ngay cả ta cũng tấm tắc với thiên phú của hắn ở lĩnh vực này, v·ũ k·hí của hắn rèn chất lượng luôn được đảm bảo ở mức tốt."
Mặc Tân từ xa đi tới, giác quan có nhạy bén có phần nghe được cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ.
Tự nhiên không đâu tốn một khoản tiền thuê người.
Người đàn ông vạm vỡ ngồi xuống bàn, dùng mảnh khăn ướt vắt trên vai, lau mặt lau mày.
Mặc Tân cắm đầu cắm cổ chạy, không nhìn người phía sau đang đuổi theo hắn.
"Có thật không?"
Tên người hầu khiêng đống v·ũ k·hí trên vai, động tác hắn nhẹ nhõm giống như mấy thanh v·ũ k·hí đó chỉ là toàn là giấy lộn.
Dám c·ướp, vậy thì xem như không đội trời chung với Bạch gia bọn hắn.
"Ừm, thế ngươi đi đi."
Hai cơn gió chạy vụt qua đám người.
"Ngươi-Ngươi ngậm máu phun người. Đúng là ta có chút ngây người khi thấy được ngươi. Nhưng ánh mắt của ta là trong sáng, lời của ta là trong sạch."
"Vút."
Mặc Tân bỏ ngoài tai những lời Bạch Khả Khanh nói, quay sang Lý Sinh:
Tam thiếu gia Mặc gia thậm chí dùng ra chiến kỹ {Quỷ Ảnh Bộ} để di chuyển.
"Hả, vậy nếu có người đẹp hơn ta xuất hiện, ngươi chắc chắn sẽ làm mấy hành động biến thái đối với người ta đúng hay không?"
"Lý thúc, hôm nay ta đến Mặc gia chơi, nếu ngài chưa giao v·ũ k·hí thì để ta tiện đường ôm về luôn."
"Hắn dùng ánh mặt d·â·m tà nhìn ta!" Bạch Khả Khanh giận dữ tố cáo thiếu niên với cha mình.
"Cực kỳ thoải mái, thưa gia gia." Mặc Tân vui sướng kể ra cảm nhận của mình cho Bạch Địa Cương.
Bỗng một giọng nói thanh thoát quen thuộc cất lên.
Bàn tay tinh tế nắm lấy cổ áo hắn, không nói hai lời dùng sức vật hắn ra xa.
"Mặc Tân đấy à, ngươi đến đây có việc gì thế?" Lý Sinh tuy không rõ mục đích của hắn, nhưng vẫn dùng nụ cười thiện chí đáp lại.
Nhưng dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Bạch Khả Khanh chớp nhoáng tiếp cận hắn.
"À, ta đang có ý định đi thăm hỏi Lý thúc thúc, đồng thời xem thử Lý thúc thúc rèn v·ũ k·hí xong chưa ạ."
Mặc Tân trợn mắt, cãi lại.
Mặc Tân cũng rõ điều này, nếu b·ị b·ắt thế thì một thế anh danh sẽ bị tiêu tùng.
Hắn có chút không hiểu, mắc mớ gì thù ta ghê thế.
"Dám chạy thoát khỏi bàn tay của ta, Mặc Tân ngươi xong đời."
"Liệt Diễm Quyền của con đã luyện đến cảnh giới đại thành." Bạch Khả Khanh hưng phấn chia sẻ sự sung sướng của mình với cha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người ở phía trước vẻ mặt sợ hãi, dùng cả sức bú sữa mẹ để chạy.
Bạch Khả Khanh trong đôi mắt có lửa nói ra.
"Đã thế, ta xin cáo từ. Lý thúc thúc giữ gìn sức khỏe."
Thậm chí hắn còn diễn luyện một lần các chiêu thức bên trong {Huyền Nguyên Chân Kinh}.
Bạch Địa Cương ngồi uống trà vuốt râu: "Đã giáp cũng rèn xong rồi, ngươi còn có việc gì nữa không?"
Không có chỗ nào khó chịu, các khớp nối rất linh hoạt không ảnh hưởng hành động.
Lý Sinh, hắn suy cho cùng chỉ là ở rể, không được học công pháp hoặc chiến kỹ hạch tâm của Bạch gia.
"Ai to gan thế? Dám dùng chiến kỹ bừa bãi tại Bạch gia à."
Mặc Tân mắt sắc nhanh tay dành trước, tự tay mình rót một chén trà ấm cho hắn. Để biểu đạt lòng biết ơn.
Lý Sinh khá nhức đầu, đưa tay vuốt trán.
Chẳng lẽ trước đây, ta từng đắc tội với nàng ta. Hắn không có tí ký ức gì về chuyện này trong bộ não.
May mà lúc trẻ hắn không ương ngạch, chịu cúi đầu để con mình mang họ Bạch.
Mặc Tân đang tính lắc đầu, thì chợt nhớ ra:
Bộ áo giáp này cũng không quá nặng, Mặc Tân thử cử động khớp vai, xoay người.
Thấy hai đứa nhỏ gân cổ chửi qua, mắng lại, đứa thì mồm bảo ngươi có tội, ngươi làm ô uế ta.
Mặc Tân không để ý đến khuôn mặt tức giận của Bạch Khả Khanh, nhanh chân chạy đi mất.
Mặc Tân nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt như nầy, mượn lực quăng của mỹ nhân.
"Ngươi xem như chọn đúng người. Tuy Lý Sinh không phải là người Bạch gia, nhưng kỹ năng rèn đúc của hắn lại vượt trội hơn phần lớn hậu bối cùng tuổi ở Bạch gia."
"Ê, ta ở đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không Khả Khanh cũng sẽ không có cơ hội tu luyện công pháp chiến kỹ đặc thù của Bạch gia.
"Con gái chuyện gì thế?" Lý Sinh thấy con gái mình tỏ thái độ gay gắt với thiếu niên trước mặt, rất là lo lắng.
…
Bạch Khả Khanh cũng biết mình coi thường hắn, thế là bực tức tiếp tục đuổi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy, ngươi nhanh đi gặp hắn đi. Không việc gì phải ở đây với ta nữa."
Chương 65: Chạy trối c·h·ế·t
Mặt mũi của Chuẩn Đế mất hết. Điều này không thể đùa, sẽ làm hao mòn võ đạo chi tâm của hắn.
"Cái đồ biến thái, sợ rồi chứ gì?"
Nhận ra là ai, hai người họ cho ra phản ứng trái ngược nhau.
"Đây chính là bốn thanh v·ũ k·hí mà hai anh em Mặc gia đã đặt làm. Ngươi mang cẩn thận giao đến nhà bọn họ. Tổng cộng 6700 lượng bạc. Cho phép bọn hắn kiểm hàng."
"Mặc Tân, đứng lại. Ngươi và ta còn chưa xong chuyện." Nàng ta như muốn phun lửa, bật hết tốc lực đuổi theo hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.