Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Chiến võ hội
"Ngươi đặt làm khoảng thời gian nào?" Bạch Minh Khánh cũng không trách gì hắn.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, bắt đầu tỏa ra sức nóng gay gắt xuống đại địa.
"Mời cả nhà ăn cơm."
"Hahaha. Minh Khánh đây chính là đứa cháu trai ta mới nhận. Hắn tên Mặc Tân là con của Mặc Kiên." Bạch Địa Cương vuốt râu giới thiệu hai người với nhau.
"Ăn đi ăn đi. Đây, mỗi đứa một cái đùi nhé!"
"Gặp qua Minh Khánh thúc thúc, mong thúc chiếu cố ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến đây Bạch Minh Khánh hơi trợn mắt.
"Thế thì, ta rèn cho ngươi một thanh v·ũ k·hí!! Cứ quyết định như vậy." Người đàn ông trung niên chưa chịu từ bỏ ý đồ, tặng quà cho hậu bối.
"Ngài nói giỡn. Ta nào dám đùa nghịch với ngài. Ngài có khách kìa." Bạch Minh Khánh cười nửa miệng nhìn Mặc Tân.
"Được rồi, hai đứa. Lo ăn đi, nói chuyện nguội hết đồ ăn." Bạch Địa Cương nhắc nhở hai đứa nhỏ.
"Haha. Đáng tiếc quá, tới vào thời điểm tiểu tử ngươi chỉ mới nhập võ đạo. Nếu không với thiên phú của ngươi, đủ để dành đến một thứ hạng tốt." Gia chủ Bạch gia hơi nhìn tam thiếu gia Mặc gia, hơi nuối tiếc.
Bạch Địa Cương gắp một miếng thịt bỏ vào bát, tay còn lại tính toán số ngày còn lại khi đến đấu võ hội.
"Thế thôi, xem như ngươi không có lộc." Bạch Minh Khánh tiếc nuối nói ra.
"Hừ, bọn ta cãi nhau. Ngồi ăn chung quá ngượng nghịu, nên ta đi kiếm gia gia." Bạch Nghi vẻ mặt ủy khuất nói ra, hai mắt hơi đỏ.
Bạch Địa Cương ánh mắt trở nên lăng lệ, dùng pháo ép tướng.
"À, thì ra là thế. Chào ngươi, ta tên là Bạch Minh Khánh. Ngươi có thể gọi ta là Minh Khánh thúc thúc."
"Minh Khánh thúc, thực ra v·ũ k·hí của ta… Đã được đặt làm rồi ạ. Được rèn bởi Lý Sinh, Lý thúc thúc." Mặc Tân vẻ mặt áy náy, khó xử có cả.
"Dùng bữa đi mấy đứa."
Bàn cờ mỗi khi có quần cờ được đặt xuống đều vang lên tiếng lách cách cực kỳ uy thế.
Bạch Địa Cương hơi không hài lòng nhìn xem hắn.
Chắc chắn không phải là người của Bạch gia mình, sao lại gọi gia chủ là ông ngoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu còn sớm thì bảo Lý Sinh để bản thân hắn rèn.
Tam thiếu gia cũng đành theo ý định của nàng.
Bạch Địa Cương không hề ngăn cản, tuổi trẻ nên như thế.
Tuy không phải là món ăn làm từ yêu thú, những vẫn thỏa mãn đủ về vị giác, thị giác khứu giác.
"Em họ, ngươi đừng buồn. Đến lúc đó chị họ chắc chắn sẽ dành giải vô địch, ta sẽ cho ngươi sờ vào nhà vô địch, như thế nào?"
"Ta dự định dùng bữa tại đây, ngươi chuẩn bị hai phần ă-."
"À gia gia! Thạch Sơn chiến võ hội năm nay tổ chức đúng không?" Bạch Nghi như nhớ ra cái gì, nàng ta nhìn xem gia gia mình.
Bạch Địa Cương nhìn xem cảnh này, quay đầu nhìn tên người hầu còn đang nghiêm chỉnh đứng tại đó:
Lúc này xung quanh rất ít có người qua lại, hẳn là mọi người đều đang nghỉ trưa, hoặc chui chỗ nào để trốn đi cái nắng đó.
"Cháu yêu, bố mẹ ngươi đâu? Sao không dùng bữa với tụi nó?!!" Ông lão cưng chiều vuốt đầu cháu gái.
Hai mắt quét quanh một vòng cảnh vật xung quanh đây.
Chương 63: Chiến võ hội (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Tân đang ăn thì nghe đến, không biết nên đã hỏi: "Thạch Sơn chiến võ hội là cái gì vậy?"
Năm xưa Mặc Kiên thế nhưng là giúp hắn không ít chuyện. Bạch Minh Khánh cũng rất kính nể vị tỷ phu này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hay là ta tặng người một bộ áo giáp do chính ta rèn như thế nào?!!" Bạch Minh Khánh hào khí nói ra.
Mặc Tân giật mình dừng lại, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Bạch Nghi.
Bạch Địa Cương vẻ mặt phấn khởi vỗ vai hắn, ra hiệu tam thiếu gia Mặc gia ngồi xuống.
Hiển nhiên ông lão cũng đã nghe qua chiến tích của Mặc Tân. Rất ghê gớm, danh xứng với thực thiên tài.
"Hahaha, không có vấn đề." Bạch Minh Khánh niềm nở đáp lại.
"Thưa thúc, ước chừng gần bốn ngày trước. Hôm nay v·ũ k·hí sẽ được giao đến nhà ạ. Hẳn là chiều nay."
…
Một vị người hầu chạy ra chờ mệnh, tuy rằng là người hầu nhưng hắn lại có Thạch trung kỳ tu vi võ đạo.
"Không sao, chỉ là ta bị con muỗi cắn, đang muốn tính sổ với nó thôi." Mặc Tân đưa tay sờ cổ, bịa một lý do để qua mặt nàng.
Bọn họ để đầu trống, rong rủi trong khuôn viên Bạch gia.
"Người đâu?" Bạch Địa Cương lớn tiếng gọi người.
Nhưng Bạch Địa Cương vẫn không tin trong vòng ba tháng hắn sẽ trở thành Thạch cấp trung kỳ võ giả.
"Cũng tới cơm trưa rồi. Hai người ở đây vui vẻ. Ta về nhà." Bạch Minh Khánh đứng dậy, cáo từ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng ta để ý đến Mặc Tân, thấy hắn chỉ cười trừ vì vậy tưởng là hắn buồn bã nên đã an ủi.
"Ừm, năm nay lại đến rồi. Nếu ta nhớ không nhầm thì ba tháng nữa sẽ diễn ra."
Hai người ngươi tới ta đi, bày ra không biết bao nhiêu thế trận.
"Trời cũng trưa rồi, ngươi ở lại ăn cơm với ta. Xong rồi, nghỉ một tí, lát nữa ta nổi lửa rèn giáp cho ngươi." Bạch Địa Cương hiền từ nhìn Mặc Tân, rủ hắn ở lại ăn cơm.
Bạch Minh Khánh hiểu ra thì là con của tỷ phu Mặc Kiên, thế là hảo hữu chào hỏi với Mặc Tân.
Những ánh nắng chiếu qua tán cây, bắn trúng hai người thiếu nữ thiếu niên.
Sau bữa trưa, Bạch Nghi kéo Mặc Tân đi chơi.
"Ừm."
"Ông ngoại?" Bạch Minh Khánh không hiểu rõ, người thiếu niên này khuôn mặt rất lạ lẫm.
Nàng ta không chịu cho tam thiếu gia nằm ở đâu đó nghỉ trưa, nhất quyết muốn kéo hắn đi kiếm trò vui.
"A Tân đừng quên ta."
Nhưng không chờ Bạch Địa Cương phân phó cho thuộc hạ hoàn tất.
Đặc biệt đây chính là Mặc Tân. Con của Mặc Kiên tỷ phu.
"Mặc Tân, sao thế?" Bạch Nghi lấy lại tinh thần gọi người thiếu niên trước mắt.
"Gia chủ, vẫn lợi hại như xưa a." Người đàn ông trung niên cười, khen hắn.
"Minh Khánh, ngươi tới chậm. Áo giáp của hắn, ta nhận thầu rồi. Đó cũng là lý do hắn hiện tại có mặt tại đây." Bạch Địa Cương uống một chén trà nóng, nhàn nhã nói ra.
"Đúng thế, do các thế lực ở Thạch Sơn trấn hùm vốn để tổ chức, có cả Bạch gia chúng ta nữa. Mục đích để tạo cuộc thi cho võ giả, giúp bọn họ có mục tiêu cụ thể để rèn luyện." Bạch Địa Cương húp một miếng canh, thở hà một tiếng nói ra.
Không hiểu sao tiểu cô nương Bạch Nghi hơi mất mát khi cảm thấy tay hai đứa không nắm vào nhau nữa.
Âm thanh đó, là từ đâu ra. Quên ai cơ chứ?
Chẳng lẽ gia chủ có tình nhân ở ngoài.
Bạch Minh Khánh đứng dậy phủi bụi trên người, lại chắp tay một lần nữa rồi mới rời đi.
"Làm phiền cái gì đâu!! Ở lại đây đi, ăn với lão một bữa cơm." Gia chủ Bạch gia phất tay, không bận tâm.
"Như thế, có làm phiền gia gia lắm không?" Mặc Tân không tiện từ chối, hơi do dự.
"Bảo phòng bếp làm ba phần ăn, mang tới đây."
Người đàn ông trung niên đối diện không chịu thua dùng bồi thí mạng, tạo đường nhử.
Sau một hồi, "Hahaha, lại là lão phu thắng."
Sau khi thấy được Mặc Tân đứng sau lưng gia gia, vẻ mặt thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của gia chủ." Tên người hầu nhận mệnh, liền vận dụng thân pháp biến mất tại chỗ.
"Tiểu tử, đừng tưởng ta không biết. Ngươi không có nghiêm túc đánh với ta."
Mặc cho hắn có kịp thời đạt đến cảnh giới Thạch cấp trung kỳ, thực lực vẫn sẽ yếu kém hơn so với người khác, không đủ để tỏa sáng.
"Tạm biệt thúc thúc."
Không để ba người chờ lâu, món ăn cũng được dọn ra bàn.
Bạch Nghi nhoẻn miệng cười, khoa tay với hắn: "Chào ngươi, em họ. Tới chơi à?"
Hắn hỏi để biết được thời gian, coi thử còn thời giờ không.
Bạch Nghi mặt vểnh lên trời, cầm đôi đũa múa 'vù' trong tay, tự tin vô cùng.
"Là đại hội thi thố võ đạo, mỗi năm năm tổ chức một lần. Chỉ có Thạch cấp võ giả trung kỳ trở lên mới có thể tham gia. Áp dụng thi võ đài hình thức, ai thắng thì tấn cấp, thua thì rời khỏi cuộc chơi."
Chợt nàng ta lại cảm thấy buồn cười, mắc mớ gì lại cảm thấy mất mát, ngươi với hắn chỉ mới gặp lần đầu thôi mà.
Mặc Tân cung kính nói ra.
"Tỷ nói đúng rồi đó. Ta dự định nán lại ăn cơm cùng với gia gia." Mặc Tân khẽ cười nói ra.
Ông lão lúc này mới lấy lại tinh thần, hồi nãy quá tập trung đánh cờ, vì thế không để ý đến có người đến gần.
Mặc Tân cười trừ, không quá để ý đến. Hắn có công pháp cao thâm, ba tháng đủ để hắn trở thành Thạch cấp hậu kỳ võ giả.
Nếu đúng là vậy thì việc này hơi lớn a. Mấy lão tổ khác sẽ không hài lòng, chẳng lẽ gia chủ muốn bị trưởng bối giáo huấn lúc tuổi già sao?
"Dạ thưa ông ngoại." Mặc Tân cười lễ phép, bảo vâng.
Từ xa đi đến một tên thiếu nữ xinh xắn, nàng ta chính là Bạch Nghi.
Không hiểu sao, bị người nắm tay kéo đi như thế này mang lại co hắn một cảm giác rất quen thuộc.
Bạch Địa Cương híp mắt cười to vuốt bộ râu trắng bóc của mình.
Dùng quân pháo quất mạnh xuống bàn cờ, y như nói rằng lão phu liều với ngươi
Khí thế của hắn cũng không yếu kém bao nhiêu, gia chủ ngài còn non lắm.
"Thật trùng hợp, ta cũng có ý định giống như ngươi." Bạch Nghi ngạc nhiên, chu mỏ nói.
"Hahaha, chị họ nhớ giữ lời, đến lúc đó phải cho ta sờ vào phần thưởng đó." Mặc Tân cũng vui vẻ phụ trợ nàng ta, nhận lấy tấm lòng tốt đó.
"Tân nhi, ngươi tới rồi đó à? Mau ngồi xuống đi, đứng làm gì cho mỏi chân."
Ba người lại ngồi xuống đình viện. Trò chuyện rôm rả với nhau, thỉnh thoảng trong đình viện vọng ra tiếng cười sảng khoái.
"Dạ. Xin nghe lời gia gia."*2
"Gia gia, trưa nay ta ăn chung với ngươi!!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.