Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Đệ tử dự bị
Thẩm gia thì mới du nhập vào Thạch Sơn trấn lúc hai trăm năm trước. Nghe đồn là bị cừu nhân đuổi g·iết nên mới chạy trốn đến đây.
Đó là điều không thể xảy ra với một tên võ giả có tinh thần lực cao thâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
"Vâng, cảm ơn tiền bối thưởng chiến kỹ." Mặc Tân hơi đổ mồ hôi đáp lời.
"Dĩ nhiên là đi hỏi hắn, làm cách nào để nghịch phạt cảnh giới cao??"
"Chào Hạ quản gia, đúng thật là có việc. Ông ngoại bảo ta đến đây, chính tay ông ấy sẽ rèn cho ta một bộ áo giáp."
"Cha ngươi có thể kể rõ thực lực của tam đại võ đạo thế gia cho ta nghe được không?"
"Đại nhân, xin lỗi. Ta lỡ tò mò." Mặc Kiên cũng biết mình vô duyên, hắn nghiêm nghị nhận sai.
Tên người hầu mang Mặc Tân đến đây, rồi cung kính khom người hành lễ cáo lui.
"Bọn ta có chiếm được lợi lộc gì hay không thì liên quan quái gì đến ngươi!!
Đáng tiếc, Mặc Kiên chả thấy gì hết, hắn bị nội khí của Lực cấp cường giả làm nhiễu loạn tầm nhìn.
Người hầu dần dần dẫn hắn đi vào trong. Bạch gia rộng hơn Mặc gia quá nhiều.
Hiện tại linh hồn hắn và tinh thần lực đã hoàn toàn hợp nhất.
Lâm gia thì chuyên về trông trọt dược thảo và bán dược liệu, dược tán chữa bệnh, chữa thương. Mở y quán chữa bệnh cho dân và võ giả.
Mọi người đều tò mò hắn là ai, mà lại được đi sâu vào tới tận nơi này.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Với cả Mặc Kiên cũng nghi ngờ, thực lực của bọn họ không chỉ tới đấy. Chắc chắn sẽ có vài vị lão tổ núp trong bóng tối.
Hồng Khánh ánh mắt co rụt, kinh nghi: "Cái gì? Sao có thể?"
Hắn gọi một tên người hầu đến dẫn tam thiếu gia Mặc gia đi tìm gia chủ.
Ánh mắt của hắn phức tạp, lẫn vui lẫn buồn: "Từ nay, ngươi là con trai ta."
"Ngươi cần cẩn thận với Thẩm gia. Công pháp của bọn hắn mang thuộc tính băng.
Gia tộc bọn họ nội tình cực kỳ thâm hậu, đời nào đều có thể sinh ra Linh cấp cường giả, chưa một lần đoạn tuyệt.
Cả hai đều đang chăm chú hạ từng nước cờ toan tính, ép buộc đối phương chui vào thế cục mình bày ra.
"Hắn là cái người dùng thực lực tầng 2 đánh bại thực lực tầng 3 sao??"
Nhờ có lời công nhận của Mặc Kiên, linh hồn của hắn đã hoàn toàn phù hợp với thân thể này, dẫn đến tinh thần lực hợp nhất với linh hồn.
Hắn kể ra chuyện Bạch Địa Cương nhận hắn làm cháu trai, Bạch gia gia chủ hiện tại là ông ngoại của hắn.
Hai cha con Mặc gia không bận quan tâm đến tâm tình của hắn, phẩy tay áo rời đi.
Đây chuyện tốt. Từ giờ phút này trở đi, tinh thần của hắn sẽ không gặp vấn đề không kiểm soát được tâm tình nữa.
"Thật. Hắn chính là Mặc Tân."
Mặc Kiên hù dọa gia chủ của Hồng gia một tí, nếu không hắn chắc chắn sẽ kéo dài thời gian. Không chịu trả tiền nợ, dù sao Hồng gia quỵt nợ cũng không phải lần đầu.
"Được rồi, tạm biệt ngươi." Mặc Tân phất tay tạm biệt hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn gặp những lối kiến trúc, những hoa viên mà lần trước hắn chưa từng gặp qua.
Nhận ra là ai, liền chào hỏi: "Xin chào, Tân thiếu gia. Hôm nay ngài đến nhà chúng ta có việc gì à."
"Vậy thì chúng ta xin cáo từ." Mặc gia hai cha con vẻ mặt vui vẻ rời khỏi phòng.
"Đại tỷ phu nói ạ. Mặc gia chúng ta chỉ là tam đại phú hộ mà thôi.
"Tuyệt đối không được ngoại truyền, rõ chưa?" Nói đến đây, Lực cấp võ giả hơi dùng khí thế để cảnh cáo.
Đừng quên tiền cược mà các ngươi nợ chúng ta, con ta đã được vị đại nhân đó để mắt đến." Mặc Kiên khuôn mặt bình tĩnh nói ra.
Hạ Hoàng có chút không rõ, ông ngoại ngươi là ai? Mắc mớ gì đến Bạch gia chúng ta.
Hôm nay đứng ở quầy lễ tân, kỳ lạ lại là Hạ quản gia.
Tất nhiên Phan Quân nghe được lời khoe khoang này của Mặc Kiên, nhưng cũng không có bất mãn.
Linh cấp võ giả có thể dư sức sống tới 150 tuổi. Vậy mà nhiều vị Linh cấp võ giả của ba gia tộc đều gặp bất trắc khi chưa đầy 100 tuổi.
Ra ngoài, hai cha con như hiểu ý nhau, ngay lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt bình thản đi ra.
Đến ngã rẽ: "Lão cha, ta tới Bạch gia để gặp ông ngoại. Ngài về trước đi."
Mặc Tân vẻ mặt ngóng trông nhìn xem hắn.
Phan Quân từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển sách.
Hồng Khánh tâm tình bất an dẫn theo hậu bối của mình đi vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm, ngươi có nhớ đường không?"
Tất cả mọi người đều đang suy đoán là bọn họ kiếm cớ để che giấu sức mạnh chân thật.
Hắn bước vào khuôn viên Bạch gia sau vài ngày.
Vẻ mặt ngượng ngùng: "Hạ quản gia, ta không biết phải gặp ông ngoại ta ở đâu!!"
"Được thôi."
Sau một hồi đi ngang qua cái hồ nước to lớn, trồng đầy hoa sen và một số loài hoa bình thường.
"Nếu đã không có việc gì thì rời đi đi. Lượt tiếp theo đến rồi."
"Haha, sao ngươi biết chuyện này?" Mặc Kiên vuốt đầu hắn hỏi.
Còn Thẩm gia, Bạch gia và Lâm gia là chân chính cường đại võ đạo thế gia."
"Nhớ chứ ạ, thế thôi tạm biệt cha." Mặc Tân cười cợt tạm biệt hắn.
Tinh thần lực cao giúp cho hắn suy nghĩ thấu đáo, thông suốt, đồng thời gia tăng trí nhớ.
Hai cha con Mặc gia rời khỏi lầu các to lớn của Thất Tinh các.
"Không sao, không sao, ngài không biết là hiển nhiên. Để ta gọi người tới dẫn ngài đi." Hạ quản gia vuốt râu an ủi.
Người biết hắn thì bàn tán, nói cho mọi người xung quanh.
Tinh thần lực của hắn đã cảm nhận được có vài nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn dám đột nhập vào vậy thì chỉ có một con đường c·hết.
"Ta thấy hắn cũng bình thường, chẳng có chỗ nào đột xuất."
Mặc Tân tâm tình thư sướng, bước chân đi vào trong.
Lúc này đến Bạch gia là để nhận quà gặp mặt.
Sẽ không còn chuyện bản thân hắn hay quên nữa. Trước đây, dù sỡ hữu Hồn cấp tinh thần lực, nhưng hắn thường xuyên quên nhiều chuyện.
Chương 62: Đệ tử dự bị
Thoát đòn hiểm, phá trận, ăn quân, nhử mồi…
Người đàn ông trung niên trông thấy một tên thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi đi đến.
"Hahaha, quá lạnh lẽo, ta không thích." Mặc Kiên khẽ cười, cùng con trai mình nói chuyện như hai người bạn.
"Chuyện là thế này…"
Lâm và Bạch là hai thế lực bản thổ nơi đây, lúc tổ tiên Mặc gia đến đây lập nghiệp, bọn họ đã sừng sững không biết bao nhiêu năm.
Hạ Hoàng hiểu ra, cung kính: "Gặp qua thiếu gia. Ngài mau vào đi, kẽo để lỡ thời gian."
Bạch gia thì chuyên về rèn sắt, rèn binh khí. Bất kỳ võ giả nào muốn có một thanh v·ũ k·hí hay áo giáp tốt đều sẽ đến Bạch gia làm riêng.
Hồng Khánh thấy bên trong đi ra là Mặc Kiên và Mặc Tân, liền không nhịn được đá đểu:
Mặc Tân cũng không có ý định quấy rầy hai người họ, hắn tập trung quan sát họ chơi cờ.
"Không sao. Tiểu tử cầm lấy đi. Môn chiến kỹ này không phải ai cũng có thể luyện được, ngay cả ta chỉ mới luyện đến cấp độ đầu tiên mà thôi."
Phan Quân đưa quyển sách cho nhân vật chính, vẫn không quên dặn dò:
Mặc Kiên đứng tại chỗ nhìn xem con trai của mình dần rời xa, rời xa vòng tay của mình.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, người tiếp theo chính là Hồng gia.
"Có thể là đối thủ quá khinh địch."
Thẩm, Lâm, Bạch cả ba nhà đều có Linh cấp võ giả. Không những một vị, mà có tận ba vị trấn thủ mỗi nhà.
Theo chân tên người hầu, Mặc Tân đi sâu vào Bạch gia.
Thiếu niên họ Mặc, vẻ mặt ngây thơ nói ra.
"Ta nghĩ hắn đến đây là có việc quan trọng, tốt nhất không nên làm phiền hắn."
Không đầy một lát hắn lại quay trở về.
"Nhìn vẻ mặt của các ngươi là biết không chiếm được lợi lộc gì rồi. Hahaha."
Thẩm gia thì chuyên về dệt vải, mở tiệm mỹ phẩm. Nghe nói nhà họ biết bồi dưỡng một loài tằm, tơ của loài này dệt vải cực kỳ đẹp.
Trên đầu của hai người đều đội chiếc nón lá để che nắng, mặt trời bắt đầu lên vị trí cao nhất của nó.
Bạch gia tiền sảnh.
Mặc Tân chắp tay nói ra.
"Ừm, thế thì tốt. Nếu có chỗ gì không hiểu, có thể ngay lập tức tìm ta."
Hai cha con Mặc gia đưa ánh mắt tập trung vào chiến kỹ.
Thất Tinh các phân bộ vẫn như cũ người đến người đi đông đúc.
…
"Môn chiến kỹ này là cho con trai ngươi, không phải của ngươi." Phan Quân bình thản nói ra.
Thấy Hạ quản gia nghi hoặc, Mặc Tân giải thích.
"Mà ai cho hắn đi sâu đến như vậy vào Bạch gia chúng ta?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có uy mà không dùng chính là đồ đần, chỉ cần không đem danh hào của hắn để làm sằng làm bậy là đủ.
"Ngươi nói thật?!"
"Ủa? Không làm giấy thông hành cho ta sao?" Mặc Tân không biết đường đâu mà lần, ngay cả tứ đệ còn phải làm giấy thông hành, sao hắn lại được miễn.
Người của gia tộc này ít nhiều gì cũng hơi lạnh lùng và tàn nhẫn." Mặc Kiên nghiêm túc, nhắc nhở hắn cẩn trọng.
"Ê!! Ngươi tính làm gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bìa sách tên {Tản Viên Thánh Kình}.
"Sao lão cha không cưới tiểu thư của ca ba nhà luôn một thể?" Mặc Tân hỏi đùa.
"Hahaha, thiếu gia nói đùa, lúc trước khác nay khác. Thiếu gia mời vào, ngài cứ tự nhiên như ở nhà." Hạ Hoàng khẽ cười.
Phan Quân gật gù, chỉ ra đường sáng cho tên thiếu niên này.
Mặc Tân đã đi tới phía xa, môi mấp máp: "Cảm ơn ngài."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.