Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Điều kiện
"Ấy, Phan đại nhân ta có tài đức gì mà được ngài gọi trang trọng như thế chứ. Ngài gọi ta Thiện Nhân là được."
Phan Quân nhìn xem hắn, rất buồn cười, mở miệng trấn an.
"Vâng, đúng rồi ạ." Mặc Kiên vui vẻ gật đầu.
Gia chủ Mặc gia bắt đầu kể ra chuyện bốn hôm trước.
Còn Mặc Tân đứng bên cạnh, dù sao cũng phải có tôn ti trật tự.
Ở phân bộ Thất Tinh các tại Thạch Sơn trấn.
Ngồi đối diện hắn chính là Lâm Thiện Nhân.
Mặc Kiên được ngồi bởi vì hắn là vị gia chủ, Mặc Tân là ai mà lại được ngồi ngang hàng với Lực cấp võ giả.
Nếu là tốt vậy thì Lâm gia xem như có Lực cấp võ giả hậu thuẫn, nếu là xấu vậy thì bất lực chờ bị diệt tộc thôi.
Mấy viên dược hoàn có thể tăng cao tu vi người sử dụng.
"Không tệ, cốt cách dẻo dai, thực lực tuy yếu kém nhưng căn cơ vững chắc. Có phần mạnh hơn đồng cấp rất nhiều."
Thấy cảnh này Phan Quân cười cười: "Đúng, con ngươi rất hợp mắt ta. Ta có ý định thu hắn là đệ tử."
…
"Ừm, ngoan. Thôi hai cha con các ngươi vào trong đi. Chớ để vị đại nhân đợi lâu!!"
Hai bên chạm mặt nhau.
Hắn hoàn toàn không có ý định tố cáo Hồng Minh.
Thậm chí người thiếu niên kia còn chẳng sợ hãi hắn mấy, không như cha của hắn.
"Đa tạ đại nhân." Mặc Kiên trước hết ngồi xuống.
Khi bóp nát sẽ có một khỏa đầu lâu màu máu bay lên rồi tan biến trong hư không.
"Đi thôi Tân nhi." Mặc Kiên vỗ vai con trai mình, dắt đứa nhỏ đi vào trong.
"Hắn còn sống à?" Phan Quân hơi mừng rỡ, về quê sau gần một thế kỷ, còn có thể gặp được cố nhân, ai mà không vui.
Nhưng tay của vị Lực cấp võ giả lại làm kí hiệu, 'Mấy hôm nữa ta đến thăm hắn, bảo hắn chuẩn bị rượu ngon.'
Hắn không biết sự liên quan này là tốt hay là xấu.
"Cảm ơn cậu."
"Ừm." Phan Quân hơi vuốt cằm, gốc râu bị cạo sạch sẽ, nhưng vẫn còn dư lại râu hình.
"Tạ ơn đại nhân ban thưởng đồ vật." Mặc Kiên vui mừng đứng dậy, hành lễ.
"Đại nhân liệu sự như thần, ta quả thật có việc cần báo cho ngài." Mặc Kiên không quên nịnh nọt người đàn ông đối diện.
Lâm Thiện Nhân vẻ mặt bi thương, lắc đầu: "Không ạ, Khủng Tự lão tổ đã rời đi nhân thế hai mươi năm trước rồi ạ."
Mặc Kiên vẻ mặt mừng rỡ.
"Trà." Phan Quân lời ý nhưng mà ý nhiều.
"Ta phát hiện được ở trấn có hoạt động buôn bán phi pháp xảy ra, hình như là bán loại thuốc gì đó. Vì không có hàng mẫu cho nên chúng ta không thể xác định là thứ gì."
Lâm Thiện Nhân thuật lại nội dung tương tự lúc nãy.
"Ừm, năm xưa nhờ Lâm Khủng Tự giúp đỡ ta mới có thể sống sót." Phan Quân như nhớ lại mình thời còn niên thiếu.
Từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa có tí manh mối nào là thực sự hữu dụng, đa phần các vị gia chủ đến đây đều mong hắn nhận đám hậu bối làm đệ tử.
"Ý ngài là Khủng Tự lão tổ?"
Chẳng lẽ thiên phú của Tân nhi rất cao, hợp mắt với vị cường giả này.
'Luyện huyết dược?!!' Phan Quân hơi nhức đầu, trường hợp tệ nhất đã xảy ra.
"Nhưng." Phan Quân cố ý kéo dài âm sắc.
Mặc Tân cũng hành lễ theo.
Phan Quân ngồi uống một miếng trà, nhàn nhã thưởng thức những cơn gió mát vào buổi sáng.
"Xin phép đại nhân." Mặc Kiên nói tạ, đưa một chén cho Mặc Tân.
Mặc Tân nghe lời đi lại gần bên Phan Quân.
"Đúng thế, ngươi đạt được lợi ích gì lớn à? Sao mặt phởn thế?" Mặc Kiên nhìn xem em vợ.
Nhâm lão lấy được một cái bình ngọc chứa đựng mấy viên dược hoàn.
"Hôm nào ta sang Lâm gia sẽ mang cho các ngươi."
Ngay từ lúc đầu, Phan Quân cũng không coi trọng mấy.
Đơn giản là vì điều này không dễ giải thích, còn sẽ làm người khác nghi ngờ.
Nhưng càng nghe khuôn mặt của hắn càng nghiêm trọng.
"Ừ, sắp tới lượt tiếp theo rồi, ngươi rời đi đi." Phan Quân hạ lệnh trục khách.
"Đa tạ Phan đại nhân." Lâm Thiện Nhân vui mừng hành lễ.
Phan Quân ánh mắt lấp lóe nói ra.
Chẳng lẽ Mặc gia chúng ta sắp bay lên hay sao.
Người đàn ông, đưa tay sờ vai hắn, sau một lúc:
Có chút sợ hãi ánh mắt của Phan Quân, nhưng Mặc Kiên vẫn trấn định nói ra ý nghĩ.
'Sẽ là cho ai dùng, cho ma đạo võ giả hay là cho ai khác??' Ánh mắt xa xăm, cố gắng suy đoán được kế hoạch của 'lũ chuột' trong tối.
"Việc này ta ghi nhận, tuy không giúp ích được nhiều, nhưng cũng đủ để lĩnh một bút tài nguyên nhỏ."
Thấy hắn không hề nao núng, thậm chí là không có khẩn trương. Lực cấp võ giả không khỏi tán thưởng trong lòng.
"Đến đây."
Gia chủ Mặc gia nghe được những lời này, vui sướng vô cùng.
"Hahaha, Lâm gia chủ. Ngươi không việc gì phải khẩn trương. Ta đã từng dùng võ đạo chi tâm để thề, không g·iết người bừa bãi."
Làm sao ngươi lại biết đó là ma khí, thứ nhất là ngươi từng đụng độ với ma đạo võ giả, thứ hai ngươi chính là ma đạo võ giả.
"Ừm, ngồi xuống đi." Phan Quân chỉ vào ghế, ở đối diện bọn hắn.
"Không sao. Nói đến ta cũng có một chút liên quan đến với Lâm gia."
Mấy viên dược hoàn này có thể liên quan đến hoạt động buôn bán phi pháp mà Lâm Thiện Nhân nói.
"Ngươi có gì cần báo cáo với ta không?" Phan Quân hỏi thử.
Phan Quân hiểu rõ, thở dài: "Aizzz, Khủng Tự đi quá sớm. Mấy hôm nữa ta sẽ đến Lâm gia, thắp cho hắn một cây nhang."
Hắn quan sát từng cử chỉ trên mặt của Mặc Tân.
"Quả thật là đáng tiếc." Phan Quân nhìn ra được Mặc Kiên nói thật, vì thế cũng cảm thán.
Hắn vô cùng câu nệ, cả người căng cứng, sợ cử động của mình làm vị điều tra quan này không thích.
"Mặc gia Mặc Kiên/Mặc Tân xin gặp qua Phan đại nhân."
"Các ngươi còn mấy viên dược hoàn đó không?" Phan Quân vuốt vuốt chén trà, ánh mắt sắc bén hỏi ra.
Lâm Thiên Nhân đổ mồ hôi hột, đứng dậy khỏi ghế, hành lễ nghiêm túc nói ra.
Vài con chim đầu trên nóc nhà, líu ríu nói chuyện gì đó.
Mặc Tân trong lòng ôm bao nhỏ, phất tay tạm biệt cậu mình.
"Cảm tạ Phan đại nhân còn nhớ tình cũ. Lâm gia luôn chào đón ngài." Lâm Thiện Nhân hiểu ý, bái tạ.
"Tuy rằng không có bằng chứng xác thực, nhưng đã có thể xác định được chuyện này có 70% là thật. Vẫn có thể đổi được một bút tài nguyên rất lớn." Phan Quân cười mỉm nói ra.
"Xin lỗi, đại nhân. Đáng tiếc là không còn nữa rồi. Bởi vì loại dược hoàn này quá nguy hiểm. Tụi ta đã tiêu hủy nó."
Khá giống hắn hồi xưa.
Lâm Thiện Nhân vẻ mặt đắc ý từ bên trong đi ra.
Tuy có công pháp cao thâm cùng bảo vật Tụ Kim Đỉnh nhưng muốn phát triển vẫn phải cần thời gian không ngắn.
Hắn rót tới tận ba chén trà, hiển nhiên hắn không quên người duy nhất đứng ở trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực ra ai vào gặp hắn cũng không khác Lâm Thiện Nhân là mấy, đều cực kỳ sợ hãi hắn.
Nghe vậy, Lâm Thiện Nhân hơi thở dài. Chợt lại kinh ngạc:
Mặc Tân đứng bên cạnh nhìn xem cảnh này.
"Hahaha, đại tỷ phu. Hai ngươi là người tiếp theo à."
"Nhưng ta xưa nay không nhận đệ tử có thiên phú thể chất cao, chỉ nhận đệ tử có nghị lực kiên cường."
Tài nguyên là thứ yếu, mối quan hệ với một vị Lực cấp cường giả mới là món chính.
Vừa mong muốn gây dựng quan hệ với hắn, lại sợ hắn không thích.
"Chuyện là như này, nhà ta tình cờ lấy được một cái bình ngọc…"
Phan Quân quan sát hai người họ, hai người này không có trong danh sách nghi ngờ của hắn.
Mặc gia hai cha con vẻ mặt thành thật đứng ở ngoài, để chờ tới lượt.
Gom góp được từ người một tên trộm nhảy vào Mặc gia.
"Nhưng là có điều kiện. Chỉ cần trong vòng ba tháng ngươi luyện môn chiến kỹ này đến cấp độ nhập môn. Vậy thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử thân truyền." Phan Quân từ tốn nói ra.
Từ trong lồng ngực lấy ra một bao tải nhỏ: "Trong đây có mười phần dược tán chữa thương, hiệu quả rất tốt. Cho ngươi để phòng thân."
Gia chủ Mặc gia vuốt cằm nhìn xem em vợ rời đi.
Biết được lão tổ nhà mình có quan hệ tốt đẹp với Lực cấp võ giả, Lâm Thiện Nhân đã trở nên thoải mái hơn, không còn căng thẳng như lúc nãy.
"Nói ta nghe xem."
"Gặp qua Phan tiền bối." Mặc Tân hiểu ý, cung kính cúi chào hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh nắng chiếu lên tòa lầu các cao to ở phía bắc của trấn.
"Đúng vậy, lợi ích rất lớn. Tân nhi. Cậu hôm nay vui vẻ, mới nhớ ra quên có quà tặng ngươi." Lâm Thiện Nhân vẻ mặt hiền hòa vuốt đầu hắn.
Mặc gia hai cha con cung kính hành lễ người đàn ông trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phan Quân sờ xương phán đoán chuẩn xác tình hình của cơ thể hắn.
Nhưng vẫn chưa có ai lọt vào mắt hắn, một phần là 'thiên phú' chưa đủ, phần còn lại là không hữu duyên.
Chương 61: Điều kiện
Mặc Kiên giấu ba phần, thật bảy phần ở những chỗ trọng tâm.
"Phan đại nhân, dấu vết thì có, nhưng có liên quan đến ma đạo không thì ta không biết ạ."
"Ừm, được rồi ôn chuyện đến thế thôi. Ngươi có phát hiện ra dấu vết gì có liên quan đến ma đạo võ giả không?" Phan Quân tâm tình vui vẻ, làm một hớp trà.
Thú vị! Là không biết trời cao đất rộng hay là thực sự không sợ một vị Lực cấp võ giả như hắn?!
Tuổi đời còn nhỏ nhưng không kiêu không gấp, là khả tạo chi tài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đưa tay sờ lên cái đồng hồ cát trên ngực, "Thời gian không chênh lệch là bao."
Hắn cũng không muốn kiếm chuyện không đâu. Hiện tại hắn cần nhất là đoạn thời gian an ổn để phát triển.
Phan Quân không để ý đến lời nói của hắn, ánh mắt tập trung nhìn tay của Lâm Thiện Nhân. Hai tay của hắn làm kí hiệu, 'còn sống'.
Giấu đi đỉnh đồng, giấu đi phần dược thảo bị trộm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tầng hai.
"Ừm, thiếu niên này là con ngươi phải không?" Phan Quân chuyển sự chú ý sang tam thiếu gia Mặc gia.
Xong lời, Lâm Thiện Nhân bước từng bước chân lâng lâng rời đi mất.
Tam thiếu gia cung kính nhận lấy tỏ vẻ biết ơn đối với Lực cấp võ giả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.