Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Tam đại võ đạo thế gia
Vương Thiên Nhất cũng đã thấy được cử động của hai phương khu vực. Nhỏ giọng: "Tam đệ ngươi có thật đã đánh bại một tên Thạch cấp tầng 3 võ giả không?"
"Tất nhiên là thật rồi!! Chẳng lẽ huynh không tin?" Mặc Tân giả bộ không vui nói ra.
Chợt ánh mắt bắt được một người quen thuộc trong đoàn người đó.
"Cha ta, đi bốc thăm rồi!!" Mặc Tân nói ra.
"Đại ca, đi đi bốc thăm thôi." Lâm Thiện Nhân rủ Mặc Kiên rời đi.
Nhà người chỉ có tiền thôi, sao mà có thể xếp thứ tư tại trấn được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tân nhi, ta đã bốc được số thứ tự, vừa hay tới lượt của chúng ta. Đi thôi, kẻo làm lỡ thời gian của vị đại nhân kia!!"
"Bọn họ là Thẩm gia đấy. Nghe nói Thẩm gia lại sinh ra một vị Linh cấp võ giả."
"Cảm ơn nhạc phụ đã quan tâm."
Phan Quân hơi gật đầu: "Ừm, hi vọng chúng ta sẽ có quãng thời gian không tệ."
Chính là đại tỷ phu Vương Thiên Nhất. Trong lúc Mặc Tân dạo bước, bị bàn tay của hắn vỗ vai.
"Ừm, đã thế ngươi gửi lời hỏi thăm của ta đến cho cha mẹ ngươi."
'Cả ngươi và ta đều không chịu nổi một kích trước sức mạnh tuyệt đối. Ngươi có nhận ra dấu vết gì có liên quan đến ma đạo võ giả không?' Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ra kí hiệu với em vợ mình.
"Hahaha, nhà ta đến hơi muộn, vì thế đứng tít ở phía sau đoàn người. Ngươi không thấy là hiển nhiên."
Nhờ giác quan cường đại Mặc Tân cũng đã nhận ra gia chủ của Hồng gia.
Mặc Tân trong lòng kinh nghi.
"Ừm, mọi người đi cẩn thận." Vương Thiên Nhất đứng tại chỗ, nhìn xem hai cha con Mặc gia dần biến mất ở cầu thang lên trên tầng.
Về mặt thực lực bình quân còn thua rất nhiều gia tộc khác không có Linh cấp võ giả.
Lâm Thiện Nhân làm kí hiệu: 'Đại ca, ngươi cảm thấy tính tình của vị Phan đại nhân này thế nào?'
Hắn cũng không quen biết nhiều người ở đây, người quen thì chẳng thấy mặt mũi đâu!
Chắc hẳn lão cha cũng đã nghe ngóng được thông tin, nhanh chân vào chỗ để không bỏ lỡ cơ hội này.
Mặc Tân tò mò quan sát, không biết đám người này là ai.
Hắn liếc qua các chủ của Thất Tinh các tại đây. Lý Tùng hiểu ý ôm một cái thùng gỗ lên.
"Không biết bọn họ bị gì? Ra về với vẻ mặt không được tốt lắm, chẳng lẽ 'Lực cấp võ giả' quỵt nợ." Vương Thiên Nhất nói nhỏ.
Phan Quân uống một chén trà, làm trong giọng nói:
Chợt nghĩ lại mới thấy này mới đúng.
Người quen thuộc mà Mặc Tân thấy được chính là người thiếu niên lao vào 'cứu' Bạch Huyên hôm trước.
"Tân nhi ngươi đi dạo chơi đi. Lát nữa bọn ta quay lại." Người cha mập mạp ấy không quên hắn.
Vương Thiên Nhất nhảy vào giải bày sự hiểu biết của mình, giúp Mặc Tân hiểu rõ hơn bọn họ.
"Nhưng Thẩm gia mạnh không thua gì Bạch gia cùng Lâm gia. Mặc gia các ngươi cùng họ Lâm và họ Bạch được gọi là tam đại phú hộ. Còn họ Lâm, Bạch và họ Thẩm được gọi là tam đại võ đạo thế gia. Bọn họ là ba thế lực mạnh nhất trấn, ngoại trừ Thất Tinh các."
Nhưng không dám ra tay, chỉ cần hắn ở đây động thủ g·iết người vậy thì sẽ bị trấn sát ngay lập tức.
Hồng Khánh gầm hét trong lòng, bàn tay nắm chặt đến đỏ tím.
Có háo hức, có hưng phấn…Khi được gặp riêng Lực cấp võ giả.
Chính là mấy viên mà tứ nương tử đã vạch trần ra.
"Đại ca, ngươi cũng tham gia à? Sao nãy giờ ta không thấy?"
Thùng gỗ to bằng nửa người hắn, bên trong chứa gì không ai biết.
Bọn hắn chỉ là đi ngang qua rồi rời đi khỏi Thất Tinh các, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều không mấy tốt đẹp.
"Tam đệ, ngươi chờ ở đây, ta đi nhắc cha ta đi bốc thăm ngay mới được."
Mặt ngoài tuy Mặc gia có hai vị Linh cấp võ giả, nhưng lực lượng trung kiên lại cự kỳ thiếu thốn.
"Nhạc phụ đâu rồi, sao chỉ có mình ngươi?"
"Đại ca, bọn họ rất lợi hại sao?" Thiếu niên Chuẩn Đế hai mắt long lanh, hỏi hắn.
"Tam đệ."
"Ừm, Tân nhi đi thôi."
Vương Thiên Nhất cáo từ hắn, quay đầu tìm kiếm cha mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở cảnh này, phạm vi cảm ứng của giác quan đã có thể lên đến mấy ki lô mét.
Một đoàn người lướt qua hai người bọn họ.
Nhưng lại thấy người mình đang tìm cũng đang đứng xếp hàng chờ bốc thăm.
'Không có, nhưng chúng ta phát hiện dạo này trấn mình có thế lực đang giấu giấu diếm diếm buôn bán cái gì đó!! Chỉ là không biết là cái gì? Không có hàng mẫu, chúng ta không tra ra được.' Lâm Thiện Nhân dùng kí hiệu đáp lại hắn.
"Cũng có thể." Vương Thiên Nhất suy tư, gật gù chấp nhận một ý.
Hồng Khánh từ xa, như một con rắn độc dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn xem hắn.
"Ta tên là Phan Quân. Là đệ tử nội môn của Thất Tinh các. Các ngươi có thể gọi ta là Điều tra quan. Ta cũng từng là dân đi ra từ nơi đây, các ngươi có thể xem ta là áo gấm về quê cũng được!!"
"Đúng vậy ạ. Đã nhạc phụ cùng tam đệ có việc, ta không quấy rầy nữa." Vương gia đại thiếu hiểu chuyện.
"Còn có chuyện tốt như thế?!!" Vương Thiên Nhất cảm khái nói ra.
Mặc Tân vẻ mặt vui đùa: "Đại ca chịu ở lại là vinh hạnh lớn đối với ta."
"Các vị, ta là Lực cấp võ giả được tổng bộ phái đến đây để điều tra về sự kiện m·ất t·ích nhiều người gần đây."
Thậm chí do nhân khẩu của Mặc gia ít hơn, vì thế mới để dành đến tài phú nhiều hơn, chứ không sao vô được hàng tam đại phú hộ.
Mọi người ở bên dưới bàn tán xôn xao.
Đưa những từ như 'Lực cấp võ giả' 'quỵt nợ' làm kí hiệu để tránh đụng chạm đến vị Phan đại nhân kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
'Tuy chưa thấy rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn khá cường thế. Tốt nhất không nên đùa nghịch hắn.' Mặc Kiên dùng kí hiệu tay đáp lại.
Vương Thiên Nhất cười giải thích cho hắn, rồi lại:
Thể hiện ra hắn rất không thích khi chiến công của mình bị nghi ngờ.
Một ánh mắt âm độc như có như không khóa chặt Mặc Tân.
"Thiên Nhất cũng ở đây à!" Mặc Kiên hơi bất ngờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình như hắn tên là Thẩm Nguyên. Vậy đây là…
Đang lúc Vương gia đại thiếu muốn hỏi về tình trạnh sức khỏe của tứ thiếu gia Mặc gia.
Dù cho không có tang vật xác thực nhưng chắc chắn cũng làm vị Phan đại nhân kia chú ý đến.
"À, Mặc Lương r-."
Vương Thiên Nhất cười mắng hắn.
Hơi xoa đầu, lảng vảng khắp ngóc ngách nhìn xem lối kiến trúc của nơi này.
Vì ngươi mới khiến cho gia tộc ta rơi vào khốn cảnh này.
Hiện tại ngay cả trong trấn cũng tuyệt đối không được g·iết người vô tội.
Chứ nói gì hiện tại Thạch Sơn trấn đã có một vị Lực cấp cường giả trấn thủ.
Chỉ thấy ngay trên đầu chừa lại một cái lỗ. Như để thò tay vào lấy cái gì ra.
"Đệ nghĩ là thế hệ trẻ của họ không có ai làm Phan đại nhân hài lòng, vì vậy mới cảm thấy mất mặt." Mặc Tân cho ra cái nhìn.
Hồng Khánh trán nổi gân xanh, hai mắt đầy tơ máu.
Thế là trong đại sảnh rộng lớn của Thất Tinh các chỉ còn lại mỗi Mặc Tân.
Hắn nhếch mép khiêu khích Hồng Khánh.
"Chúng tôi xin gặp qua Phan đại nhân ạ." Mọi người ở đây đồng thanh nói ra.
Hắn sẽ báo cáo cái vụ mấy viên dược hoàn liên quan đến ma đạo kia.
Mặc Kiên trên tay cầm một tờ giấy, chạy trở lại gọi nhân vật chính.
"Tiểu tử, nói chuyện vớ vẩn, đã là người nhà thì đừng có nói chuyện theo kiểu xã giao đó chứ."
"Đại ca, hẹn gặp lại."
Đang lúc hai huynh đệ trò chuyện việc hứng khởi ở trấn.
"Đâu chỉ lợi hại. Tam đệ ngươi phải nhớ kỹ, ta không biết nhạc phụ đã nói qua cho ngươi chưa?" Vương Thiên Nhất vẻ mặt nghiêm túc.
"Hahaha, hiển nhiên là ta không nghi ngờ ngươi. Chỉ là việc đó có chút không thể tin được. Thiên tài ngay cạnh ta."
Tam thiếu gia Mặc gia bắt đầu nói ra, Lực cấp võ giả muốn gặp riêng từng vị thủ lĩnh của một thế lực, phải bốc thăm xếp hàng để vào trong.
Càng nghĩ đến sự tổn hại của ngân khố gia tộc, hắn lại thở gấp.
"Nhạc phụ." Vương Thiên Nhất hành lễ.
Vương Thiên Nhất từ bỏ ý định rời đi, ở lại góp vui với hắn.
Chương 60: Tam đại võ đạo thế gia
Vương Thiên Nhất gãi đầu: "Bốc thăm cái gì cơ?"
"Ừm, cha và thúc thúc cứ đi đi. Không cần lo cho ta."
Mọi người đều không rõ vị Lực cấp võ giả này muốn làm cái gì.
Làm cho đại ca Vương Thiên Nhất không thể không thể không im miệng.
Đây chính là cơ hội đổi đời, nếu được Phan Quân ưu ái có thể một bước lên tiên.
"Thôi, cha ta đã biết trước rồi, hắn đã xếp hàng từ hồi nào rồi. Ta ở đây trò chuyện với đệ vậy."
Mặc Tân thằng nhãi con, ngươi nghĩ Lực cấp võ giả sẽ ở đây cả đời sao. Ngươi chờ đó, ta không những phải g·iết ngươi, còn g·iết cả nhà ngươi nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như thùng bốc thăm.
Mặc Kiên thầm nhủ đây là thời cơ có một không hai.
Vương Thiên Nhất ca ngợi hắn, không ngờ tam đệ chính là trăm dặm không được một thiên tài.
Sự xuất hiện của đám người này làm cho nhiệt độ của không khí ở vùng này tụt xuống mấy phần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.