Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68
mộtcôgáimang bầu bị người ta vứt bỏ,mộtkẻ đầu đường xó chợ, sau khi dựa dẫm vào nhau, ấy vậy mà cuộc sống cũng miễn cưỡng trôi qua. Tân Lan có chỗ dựa duy nhất trong thành phố này, mà Trình Kiến Cươngđãcó người đểanhta quan tâm chăm sóc. Hai người mởmộtquánnhỏtrênphố Hạ Đường, tuy rằng vất vả, nhưng trải qua cuộc sống cũngkhôngtệ.
cônghĩ, thời điểm đó, gia đình ba người này chắc hẳn cũng vui vẻ hạnh phúc.
Giang Mạnkhôngđếm xỉa, nhe răng trợn mắt lên:" Có tiền ngon quá ha?"
Có lẽ trước đókhônglâu cómộttrận mưa, dưới chân là con đường trải đá xanh, tỏa ra mùi rong rêu, với hơi thở như vậy, chầm chậm lan ra về phía trước, trong cảnh sắc đêm tối, dường nhưkhôngthể nhìn ra được điểm bắt đầu.
côcũngkhôngbiết suy nghĩa của Trình Khiên Bắc, thậm chí cũngkhôngmấy nguyện ý phá vỡ loại trạng thái này.
côkhôngbiết rằng " Chờanhtrở lại " của đàn ông chẳng qua chỉ là câunóiđùa nơi cửa miệng mà thôi.
Trình Khiên Bắc bật cười, kéo taycô:" Được, người tri thức, chúng tađiphía trước xemmộtchút nào."
Mấy năm trước Trình Khiên Bắcđãtrở vềmộtlần, ông bà ngoạikhôngcó con cái, sau khi qua đời mộ phần cũng chỉ là vị trí hoang vắngkhôngngười quan tâm,anhđãbỏ tiền ra kêu người cải thiện lại toàn bộ, cũng xây luôn mộ của ba mẹ ở bên cạnh.hiệngiờ mang tro cốt trở về, có nghĩa là để cha mẹ được yên nghỉ.
Trình Khiên Bắc cau mày chậcmộttiếng, nghiêng đầu bảo:" Saoanhkhôngpháthiệnda mày em dày thế nhỉ! Tốt xấu gìanhcũng là thạc sĩ,mộtcon bé chính quy như em thế mà cũng dám xưng tri thức trước mặtanh, là ai
Mọi thứ xung quanh trở nênkhôngmấy chânthật. Tiếng mạt chược đậptrênbàn, ông lão dùng đàn nhị kéo dàimộtđoạn nhạc cổ, tiếng cười của nam nữ, tiếng khóc của trẻ con, là tất cả những gìđangdiễn ra về cuộc sống của trấnnhỏnày.
côtiến lênmộtbước, rút bàn tay ra vắt lên cánh tayanh, rồi rúc vào bờ vaianh:" Bà lãonhỏcó hơi lạnh rồi."
Trình Khiên Bắc làm ra dáng vẻ tất nhiên là thế, mỉm cười:"anhcũng vậy, bà lão củaanhcũng phải có khí chất tuyệt vời. Hơn hết làanhcó tiền mà, chắc chắn phu nhânsẽkhôngkém chỗ nào đâu."
Giang Mạnđãtừng nhìn thấymộtbức ảnh chụp toàn gia đình trong căn hộ của Trình Khiên Bắc, là ảnh chụp từ rất lâu rồi.Khi đóanhchỉ mới năm hoặc sáu tuổi, dung mạo thơ trẻđãcó đường nét sau khi trưởng thành, nhưng nhiều hơn là vẻ dễ thương khiến người tayêuthích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Sao vậy?" Trình Khiên Bắc quay lại nhìncô.
" Hải đảo cũng thích,màanhnóivậy làm em có chút khó khăn trong việc lựa chọn rồi nè." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì lúc đến trấnnhỏđãquá muộn, nên việc an táng tro cốt đành phải để đến ngày mai. Trình Khiên Bắc và Giang Mạn ở trongmộtquán trọ, tối đến có thểđidạo phố ở trấn cổ.
Chỉ là, nam nữyêuđương, đặc biệt là họ còn trải quamộtlần hôn nhân hoang đường, cho nên chuyện kết hôn lần này dù sao vẫn phải được cân nhắc.
Đứa bé trong bụngđãthành hình, trong những ngày này,côđãhình thành tình cảm với sinh mệnhnhỏchưa được sinh ra này. Sau khi từ chỗ Diệp Kính Văn rờiđi, Tân Lankhôngđitìmanhta nữa, thậm chí cũngkhôngnhận mấy tờ tiền màanhta lén vợ lặng lẽ chạy theo sau nhồi nhét chocô.
Dưới ánh đèn đêm của trấn cổ, khuôn mặt tuấn tú củaanh, cùng với bức tranh cảnh sắc nơi đây, tạo cho người ta cảm giác bổ sung cho nhau thêm sức mạnh.
Suy nghĩmộtlúc,côghị ghị cánh tayđangkéo tay mình.
Cơ thể Trình Khiên Bắc hơi cứng lại, nhưng thả lỏng ngay sau đó,nhẹcười cúi xuống hôn lên vầng tráncô:"anhcũng vậy."
mộttuần sau,côvà Trình Khiên Bắcđiđếnmộtnơi màcôchưa từng nghe qua cái tên, trấnnhỏTương Nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù là cuối tuần, nhưng dokhôngphải mùa du lịch cao điểm, nên trấnnhỏchỉ có lác đác vài khách du lịch, sau sáu hoặc bảy giờ, quánnhỏbên đường vẫn khá là nhàn rỗi, có người đùa nghịch với mèo ở cửa, có người bày bàn chơi mạt chược, bầukhôngkhí rất chi là nhàn tản và dễ chịu.
(*)phúc có thi thư khí tự hoa: Bụng chứa sách vở khí chất tự tỏa sáng.
" Chúng ta làm sao?" Trình Khiên Bắckhônghiểu gì cả.
Lúc đầu là liên quan tới dưỡng lão, Giang Mạn cũng chỉ là buột miệng trêu đùa,nóirồi mới nhận ra, hình như trong khoảng thời gian này, hai ngườikhôngcòn thảo luận về chuyện kết hôn nữa.
Giang Mạn cũng cười, gật gật đầu:" Vậythìem cũng cố gắng."
Giang Mạn cười, bảo:"hiệngiờ hai ta vẫn chưa kết hôn đâu đấy?đãnghĩ đến dưỡng lão rồi, có phảiđãvượt mức quy định lắm rồi haykhông?"
Giọng điệu phát ra lại bâng quơnhẹnhàng, như làđangnói" Cảnh sắc đêm naythậttuyệt".
Cũng có nghĩa là cuối cùnganhcũng chia tay được chuyện cũ và bắt đầu cuộc sống của chính mình.
Nhất thời Giang Mạn có chút ngây ngẩn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
hiệngiờ rất tốtkhôngphải sao?
Lúc nàyđãchớm hè, tuy trời đêm ở trấnnhỏmát hơn nhiều so với thành thị, nhưng cũngkhônglạnh.
" Chúng ta......." Nhất thời quên luôn địnhnóigì.
Vào thời điểm đó, thành phốđangthay đổi từng ngày, hàng loạt người đổ về đây bắt đầu kiếm tiền. Nhưng làmộtcôgáibụng mang dạ chửa, muốn tìmmộtcông việc, quả thực là quá khó khăn. May làcôđãgặp được người chồng sau này, Trình Kiến Cương. Giống như tên củaanh, đây là người đàn ôngkhôngcó gì thu hút thuộc tầng lớp thấp nhất ở thành thị,khôngcó công việc và thu nhập chính thức, dựa vào công việc lặt vặt để sống qua ngày, và tiến kiếm đượcthìdùng để mua rượu và thuốc lá.
cho em can đảm thế hả?"
"anhnóichúng ta có thể đầu bạc răng longkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cũngkhôngbiết à?Em cũngkhôngbiết tương lai lão nhà em là ai đâu? Hy vọng là lão già có khí chất, con người em vẫn nhan khống lắm?"
Đó là lần đầu tiên Tân Lan xa nhà, theo những tin tức và lờinóiđể lại của Diệp Kính Văn,đitới Giang Thành. Hai tháng sau, mới gian truân tìm được ngườicôyêu.
Cũngkhôngbiết bao lâu, cuối cùng Giang Mạn cũng lên tiếng,côtựa vào bờ vai Trình Khiên Bắc,khôngquay đầu lại, đôi mắt vẫn nhìn về con đường trong bóng đêm phía trước.
Quả nhiêncôlà cái đồ nhan khống.
Hai người rúc vào nhau, chậm rãi bước về phía trước.
Tất cả rồi cũngsẽnước chảy thành sông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạn đần mặt giây lát, rồi lắc đầu cười bảo:"khôngcó gì."
"anhcũng là gì chứ?"
Trình Khiên Bắc cười:"khôngphải emnóithích hải đảo sao?"
Qua cả lúc lâu như vậy, cũngkhôngainóigì, tựa như đềuđangtận hưởngsựan bình nơi trấnnhỏxa lạ này.
(*)nhan khống:yêucái đẹp.
Diệp Kính Vănmộtđikhôngtrở lại, mà thiếu nữ mười tám tuổithìbụng ngàymộtlớn lên.côgáichưa chồng bụngđãto,thìchắc chắnsẽkhôngthể ở lại trong trấnnhỏđược nữa.côgáikhờ dại vẫn chưa tin là mình bị vứt bỏ, sau khi từ biệt ông bà ngoại, vớimộtsố tiềnnhỏbé cùng đứa bé trong bụngkhôngđúng lúc kia, bước lênmộtchiếc xe đường dài.
Như cha và mẹanh, họ cũng từng suy nghĩ về răng long đầu bạc, thế nhưng lại chỉđiđược nửa chặng đường.
Trình Khiên Bắc sờ sờ lớp quần áo mỏng manh củacô:" Ra ngoài mặc ít vậy? Muốn quay về thêm quần áo sao?"
Đây làmộtthị trấn cổ theo phong cách Minh Thanh,ẩnmình trong những ngọn núi xanh biếc và làn nước trong mát. Phong cách được bảo tồn rất tốt, ngói xanh tường trắng, con đường phủ đá rêu xanh. Tuyđãkhai phá cho ngành du lịch, nhưng hơi thở của sinh hoạt xưa cũ vẫn còn đó những vẹn nguyên giản dị.
" Vậythìnửa thời gian ở hải đảo, còn nửathìở đây."
Giang Mạnđãđiđến nhiều trấn cổ, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhận thấy hơi thở cuộc sống vẫn nồng đậm thế này, cảm giác rất bất ngờ.
cônói:" Trình Khiên Bắc, emyêuanh."
Giang Mạn quay sang nhìnanh, đầu mày khóe mắt đều là ý cười, lạikhôngnóigì.
Chương 68
Giang Mạn lắc đầu, cười bảo:" Mượn chút nhiệt độ cơ thể của ông lãonhỏlà được rồi.
"anhcũngyêuem."
Trình Khiên Bắc gật đầu:" Hình như là...... Ể,", đến đóthìcong môi cười cố ý," Cũngkhôngbiết sau này cùnganhđidưỡng lão là ai nhỉ?"
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát rồi cười bảo:" Cũngkhôngai biết điều gìsẽxảy ra trong tương lai, cuộc đời quá nhiều biến cố, sinh lão bệnh tửkhôngtừmộtai, Nhưnganhsẽcố hết sức."
Trình Khiên Bắc nhướng chân mày:" Sao vậy?"
Đặt chân lên khách sạn đặt trước ở trấnnhỏđãlà thời điểm khói bếp lượn lờ lúc sẩm tối.
Edit: Michellevn
Cuối cùng cuộc sống xem như an ổn, lúcTân Lan muốn đưa chồng con quay về trấnnhỏthìmới biết ông bà ngoạiđãlần lượt mấtđisau khicôđiđược vài năm. Sau đó nữa, người chồng bất ngờ qua đời, người phụ nữmộtmình mang theo connhỏsinh sốngtrênphố Hạ Đường, cuộc sống lại trở nên khó khăn, kế hoạch quay về trấnnhỏđãbị trì hoãn, mãi cho đến khi sinh bệnh qua đời vẫn chưa từng trở lại.
Dùhiệngiờ giao thôngđãrất phát triển, nhưng từ Giang Thành cũng gian truân đến trấnnhỏ,đimáy bay buổi sáng, sau đó chuyển hai lần xe, từ nội thành đến huyện thành rồi mới đến trấnnhỏ, cũng mất hếtmộtngày.
Trình Khiên Bắc nhớ hồi cònnhỏ, lúc chaanhvẫn còn, vẫn luônnóivới mẹanh, để sau khi thằng béđilàm, ôngsẽcùng bà quay về trấnnhỏhưởng tuổi già. Già rồithìchôn cất cùng bà ở quê nhà. Nguyện vọng quay về trấnnhỏdưỡng lão, rốt cuộckhôngthể thựchiệnđược.hiệngiờ,anhlàm con trai duy nhất, chính là đưa tro cốt của hai người cùng trở về an táng bên nhau.
Giang Mạn xìmộttiếng:" Hèn chi màanhtựnóimình trong xương có chút nhà giàu mới nổi, tự mình định vị còn rất chuẩn đấy!nóicho cùng, đối với tri thức như chúng ta, giữ được khí chất tao nhã, đều là dựa vào phúc có thi thư khí tự hoa(*)."
Hai người nắm tay nhauđimộthồi, Giang Mạn trêu chọcnói:" Em lại rất thích nơi này, hay là sau này chúng ta già rồithìlại đến đây dưỡng lão nhé!"
(*)Gốc 义正言辞(nghĩa chính ngôn từ) đây làmộtcách dùng từ sai đặc biệt điển hình, chính xác phải là nghĩa chính từ nghiêm 义正辞严 ý là lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa.
Cho đến lúc này,cômới biết,thìra tất cả đều là dối trá. Diệp Kính Vănđãkết hôn và có con, màcôchẳng qua chỉ làmộtsựgặp gỡ ướt át lúcanhta ra ngoài trăng gió mà thôi.
Giang Mạn lời lẽ chính nghĩa(*):" Lương Tịnh Như "
Đàn ông thành thị đẹp trai và tao nhã lịchsự, có học vấn biết vẽ tranh, thậm chí khoe khoang cũng là mang theo tình thơ ý họa. Vài lờinóingon ngọt, mấy bức vẽ chân dung, trái tim thiếu nữ mười tám tuổiđãhoàn toàn rơi vào trong tay người đàn ông này, tưởng rằng đây chính là đấng phu quânđãđược định trước của đời mình, cam tâm tình nguyện mà giao thân thể choanhta.
Bởi vì trấnnhỏcó lịch sử lâu đời, thỉnh thoảngsẽcó những nhóm nghệ thuật gia đến đây sưu tầm dân ca. Diệp Kính Văn làmộttrong số đó.
Giang Mạn mỉm cười dụi dụi bờ vaianh, rúc sát hơn nữa.
Người phụ nữ trong ảnh trông còn rất trẻ, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt vô cùng xinh đẹp vớisựdịu dàng tự nhiên. Người đàn ông bên cạnhcôấy trông rất bình thường, là kiểu điển hình của đàn ông chợ búa thành thị. Nhưngsựkhác biệt về ngoại hìnhkhôngảnh hưởng đến cảm giác hài hòa giữa hai người có thể được toát ra từ bức ảnh. Đó làmộtcặp vợ chồng hạnh phúc.
Tân Lan, cũng chính là mẹ ruột của Trình Khiên Bắc, làcôgáibị cha mẹ bỏ rơi, được nuôi dưỡng bởi ông bà ngoạikhôngcó quan hệ huyết thống. Ban đầu hẳn làcôgiống như tất cả các thiếu nữ thời đó ở trong trấnnhỏ, tới tuổi rồithìchọn kết hôn vớimộtnhà gần đó, sau đó sốngmộtcuộc sống an ổn trong trấnnhỏ. Thế nhưng, nămcômười tám tuổi,đãgặp số kiếp sinh mệnh của đời mình - Diệp Kính Văn.
Dĩ nhiên làcôkhôngnóng lòng kết hôn, bởi vì trạng tháihiệngiờ của hai ngườikhôngcó gì tốt hơn nữa. Mặc dùkhôngphải kiểuyêuđương nồng nhiệt b*n r* bốn phía củacôbé cậu bé, nhưng mối quan hệ thẳng thắn thành khẩn và thoải mái dễ chịu này, khiếncôcảm thấy yên tâm hơn bất kỳ tình cảm mãnh liệt nào.
Ngoài họ ra,sẽkhôngcòn có ai nữa.
" Thường thôi, dù saothìngười ta cũngnóirồi, lớn tuổi rồi mà có thể giữ được khí chất tao nhã, đó đều là nhờ vào tiền bạc đắp lên cả thôi."
côtin tưởnganhđãquyết tâm với mối quan hệ này, giống nhưcôtin tưởng chính mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.