Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69
Giang Mạn chớp chớp mắt,rõràng là có phần ngạc nhiên khi thấymộtchiếc nhẫn trong tình huống này.
Giang Mạn cùnganhđiđến hết con phố dài của trấnnhỏ, rồi hai người mới từ từ quay ngược lại quán trọ.
Giang Mạn nhìnanh, mỉm cườikhôngrõý tứ, quamộtlát mớinói:" Có điều em nghĩ vẫn có thể ở trạng thái tốt hơn nữa."
Giọng điệuanhthoải mái, tâm tình Giang Mạn vốn có hơi nặng nề cũngkhôngnhịn được mà bật cười ra tiếng.
Nét mặtanhtrịnh trọng mà nghiêm túc, nhưng cũngkhôngcó đau khổ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Mạn gật đầu, hai người cùng nhau quay lại tế bái trước hai phần mộ rồi nắm tay nhau sánh vaiđixuống núi.
Trình Khiên Bắc cười to:"......anhcảm ơn em à!"
Giang Mạn ngheanhnóithế,thìnhớ tới người phụ nữ trong bức ảnh gia đình kia, trong lòngkhôngkìm được chua xót,thìthầm:" Nhưng dì rất thươnganhmà đúngkhông? Bà ấykhôngcoianhlàmộtsai lầm,khôngphải sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc đột nhiên bật ramộtnụ cười khoa trương, nắm lấy taycôxoay người lại và ẵmcôlên:" Đương nhiên là trở về kết hôn rồi!"
Giang Mạn gật gù:" Đúng vậy, họ hàng nhà em nhiều lắm đấy."nóixong lại vội vàng quay vềnóivới mộ bia," Chú dì, ý con là họ hàng nhiềuthìKhiên Bắcsẽkhôngphảicôđơn nữa. Chứkhôngphảinóinhiều để ăn h**panhấy đâu ạ, nếu ai mà ăn h**panhấy consẽkhôngbỏ qua đâu ạ."
Giang Mạn trầm tư giây lát, xích xích lại gầnanh, kề sát đầuanhvànói:"khôngai có thể lựa chọn xuất thân của mình cả,anhcó thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành ngườihiệntại như bây giờ,đãlà rất tốt rất tốt rồi. Mẹanhdưới suối vàng có biết, cũngsẽrất hài lòng."
Biểuhiệncủa Trình Khiên Bắc hiếm khi có phần ngại ngùng:" Thực ra năm đóanhmua chiếc nhẫn này, nhưng mãi mà chẳng tìm được cơ hội thích hợp đeo cho em. Đây là nơi chôn cất người thân quan trọng nhất củaanh,anhcảm thấy chuyện này vẫn nên biểu lộ trân trọng nhất trước mặt họ.anhmuốn để những người thânyêunhất củaanhchứng giám choanh, em là người màanhmuốn cùng trải quamộtđời."
Hai người đềukhôngnóichuyện. Cho đến khi xuống chân núi, Giang Mạn mới làm như lơ đãng mà lên tiếng:" Em thấy trạng tháihiệngiờ của chúng ta rất tốt."
anhcười:" Hy vọng sau này khi nhớ lại chuyện cầu hôn trước mộ này, em cũng đừng mắnganh."
" Ba mẹ, mong ước trở về cội nguồn của hai người, conđãgiúp hai người hoàn thành rồi. Hy vọng ba mẹ kiếp saukhôngcòn khổ sở như kiếp này nữa. Có thể đầu thai làmộtngười tốt, gặp nhau sớmmộtchút,yêuđương hạnh phúc đến đầu bạc răng long."nóitới đây, giọngnóihơinhỏđi, có phầnkhôngnén được buồn bã," Hai người cũngđãtrở về rồi, sau này chỉ cònmộtmình con ở Giang Thành, nhưng ba mẹ yên tâm,hiệngiờ con sống rất tốt, tương lai cũngsẽtốt mãi như vậy."
Thực rakhôngcần nghĩ, cũng đoán được vì sao.
Giang Mạn cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cươngtrênngón tay áp út, khẽ cười:" Cầu hôn này quả thực khó quên trong đời, lại cònkhôngcự tuyệt được nữa. Dẫu sao bốn vị phụ huynh an táng nơi này cũng là người thân củaanh."
Trình Kiến Cương và Tân Lan lần lượt qua đời cách hai mười năm và mười năm, đau khổđãtan biến từ lâu, bây giờ chỉ làmộthạt bụi trần lắng đọng, sau đó tiếp tục cuộc sống.
Dù sao an táng hũ tro cốt cũng xem như tang lễ, Trình Khiên Bắc đặc biệt mời nhân viên mai táng và đạo sĩ của địa phương làm trọn vẹn các nghi lễ sinh động và trang trọng.
Chương 69
anhhơi dừng lại,"anhchưa từng gặp ông bà ngoại, nhưng rất cảm tạ họđãnuôi dưỡng mẹanh, mà điều duy nhấtanhcó thể làm chính là thay họ sửa sang bia mộthậttốt, và chôn cất cha mẹanhở bên cạnh bầu bạn với họ."
Trình Khiên Bắc cười:"anhcũng ngay tại nơi này mà ỷ thế h**p ngườimộtchút, về đến Giang Thành rồithìlại là địa bàn của em."
Chiếc nhẫn kim cương trong hộp nhung tơ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trình Khiên Bắc cũng cười:" Ừm,khôngmuộn."
anhdừng lạimộtchút, rồinóitiếp:"anhbiết tình trạng của chúng tahiệngiờ rất tốt,anhcũng rất thỏa mãn.anhcầu hôn emkhôngphải là muốn em kết hôn vớianhngay lập tức, mà là muốn em biết rằng,anhđãchuẩn bị tốt cho tương lai, luôn sẵn sàng bước vào giai đoạn kế tiếp. Nếu em cảm thấy trạng tháihiệngiờđãđủ rồi, vậythìchúng tasẽkết hôn và tiến vào hôn nhânmộtcách trân trọng và nghiêm túc. "
Trình Khiên Bắc gật đầu xác nhận:"anhcũng thấy vậy."
Giang Mạn cong môi cười ranh mãnh:" Chẳng hạn như trạng thái hôn nhân."
Giang Mạn mỉm cười:" Vậy cũngkhôngmuộn mà,khôngphải sao?"
Trình Khiên Bắc gật đầu:"anhbiết, cho nên lúc trước bà ấy vẫn luônkhôngnóichoanhvề thân thế củaanh, mãi đến trước khi lâm chung vì lo lắngmộtmìnhanhkhôngthể tiếp tục được nữa, mớinóichoanhbiết bí mật này."anhdừng lạimộtlát," Chỉ là, trôi qua nhiều năm như vậy,anhmới thựcsựcảm nhận được suy nghĩ của bà ấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc để Giang Mạn gối đầu lên cánh tay mình, như có nhưkhôngmà v**t v* mái tóc mềm mại củacô, bình thản lên tiếng:" Kể từ sau khi biết thân thế của mình, suốtmộtthời gian dàianhđắm chìm trong tự trách, cứ luôn cảm thấy mình đến với thế giới này làmộtsai lầm, nếukhôngphải vìanh, mẹanhchắc hẳn cómộtcuộc sống bình an hạnh phúc, màkhôngphải làm lụng vất vả cả đời ở phố Hạ Đường, rồi mất sớm."nóitới đây,anhdừng lạimộtchút, rồi mớinóitiếp," Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy mà."
Trình Khiên Bắc thở dài sâu kín:" Chỉ mong vậy..... Chỉ monganhkhônglàm bà thất vọng."
Hai người yên lặng giây lát, rồi Giang Mạnnói:" Thực ra làmmộtngười mẹ, mong muốn lớn nhất, chắc hẳnkhôngphải là con trai mình có bao nhiêu tiền đồ, mà là nó có thể được sống hạnh phúc."
Giang Mạn hỏi:" Vậy giờ làm sao?"
Hai phần mộ của ông bà ngoại và cha mẹ Trình Khiên Bắc nhìn trông sang trọng trong nghĩa địa này. Mặc dùanhchẳng hề mê tín, cũngkhôngcảm thấy loại văn hóa tang lễ hào nhoáng này đáng giá theo đuổi, nhưng khi trái tim củamộtngười muốn tận hiếu màkhôngcó chỗ dùng,thìcũng chỉ có thể được thểhiệntheo cách này.
Trình Khiên Bắc lắc đầu bật cười, nhìn nhìn đồng hồ, thấyđãtới giờ cơm trưa liền bảo:" Được rồi, nênnóicũngđãnóixong, chúng ta xuống núi về thôi."
Khi người mẹ mà mình vẫn sống dựa vào mấtđi, những chuyện nặng nề trong quá khứ cậukhônghề hay biết đột nhiên tràn ra,khôngai có thể tiếp nhận được. Cho nêncôcó thể hiểu mười năm ngấm ngầm chịu đựng thù hận củaanh.
Chiếc hộp có thể cũ, nhưng kim cươngthìkhông.
Trình Khiên Bắc quỳ gối trước mộ ông bà ngoại vànóivới Giang Mạn:" Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời mẹanhkhôngphải làkhôngthể trở về quê nhà trước khi c·h·ế·t, mà làkhôngđược tận hiếu chăm sóc cũng như lo ma chay cho ông bà ngoại. Mẹ là con của họ hàng xa nhà ông bà ngoại, lúc đó nhà nào cũng đông con, congáithường hay bị vứt bỏ. Ông bà ngoại nhận nuôi mẹ, đối xử với mẹ vô cùng tốt, chỉ làkhôngngờ congáinhà mình nâng niu nuông chiều đến lớn, cuộc đời lại bị hủy hoại trong taymộtngười đàn ông mặt người dạ thú, cũng hủy luôn cuộc sống của ông bà ngoại."
Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, có phầnkhônghiểu.
Hai hũ tro cốt tinh xảo được đích thân Trình Khiên Bắc đặt vào mộ huyệt, lại tự mình cầm xẻng, cùng những người khác xúc đất lấp huyệt.
anhngập ngừng giây lát, rồi rútmộthộp nhẫn bằng nhung tơ màu đỏ từ túi quần ra, chiếc hộp trôngkhôngmới lắm, chắc hẳn nhiều năm rồi.
Trình Khiên Bắcnóixong, lại hướng về bia mộnhẹnhàng cười:" Ông ngoại, bà ngoại, bên cạnh ông bà ngoài mẹ cháu ra, còn có ba cháu, cũng chính là con rể của ông bà. Khi còn sống, ông bà chưa từng gặp ông ấy cũngkhôngsao, cứ biết ông ấy đối xử với mẹ cháu cực kỳ tốt là được rồi, có ông ấy và mẹ cháu cùng nhau bầu bạn với ông bà, sau này có chuyện gì cứ để ông ấy làm cho, hồinhỏmọi việc nặng nhọc trong nhà đều là ông ấy làm cả đấy ạ, ông bàkhôngcần phải khách sáo."
Trình Khiên Bắc ngẩn người ra rồi gật đầu cười:"anhbày tỏ tán thành."
Cảm ơnđãđể choanhcảm nhậnyêuvà đượcyêu, bởi vì có tìnhyêurồi, những oán hận lởn vởn trong sinh mệnhanh, suýt nữa làm trái timanhthắt lại, cuối cùng mới tan biến nhưmộtđám mây.
Trình Khiên Bắc mỉm cười lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, cẩn thận đeo lên chocô, biểu cảmrõràngđãnhẹnhàng thanh thoát, nhưng động táctrêntay lại có chút run rẩy.
Trấnnhỏcổ xưa xa xôi này, đối với Trình Khiên Bắc mànóilà rất đặc biệt. Tuy rằngkhôngtính là quê hương, cũng chưa từng chân chính sống ở đây trọnmộtngày, nhưnganhlàmộtsinh mệnh được hình thành ở nơi này.
Edit: Michellevn
nóisaothìcôcũng chỉ là người phụ nữ bình thường, cũngsẽbị rung động bởi loại lễ nghi này.
Quamộtlát,anhlại bảo:" Cảm ơn em!"
Ngày mai phải hạ táng tro cốt, có rất nhiều việc cần làm, trở lại quán trọ, hai người liền nhanh chóng tắm rửa và lên giường. Chỉ là thói quen của đồng hồ sinh học, chứ giờ này cũng chưa có gì buồn ngủ.
Trấnnhỏkhôngcó đèn neon và giao thông nhộn nhịp, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu xa xa,sựyên tĩnh khiến người ta an lòng.
côthựcsựkhôngngờ Trình Khiên Bắc có thể cầu hôn vào thời điểm này, trong lúc nhất thờikhôngkhỏi giật mình sững sờ, trái tim cũngkhôngkìm được mà đập thình thịch liên hồi.
Trình Khiên Bắc cười hôn vầng tráncô, vươn tay tắt ngọn đèn đầu giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạn nhìnanh, hốc mắt phiến hồng,khôngnóinên lời, chỉ có thể duỗi thẳng ngón tay ra, tõ ýanhđeo nhẫn lên cho mình.
Cũng mới khiến choanhhiểu đượcsựlựa chọn của mẹ mình năm đó.
Giang Mạn nhìnanhkhôngnóigì, mặc dùanhnóibằng giọng bâng quơnhẹnhàng, nhưngcôbiết câu chuyện xưa đó quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗicôđều cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ về nó.
Mặt trờiđangdần lên cao, tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, đám người tổ chứcđitheo tảnđi, khu mộ chỉ còn lại hai người tiếp tục đốt giấy tiền vàng bạc và tế bái.
Hai bia mộ được làm bằng đá xanh, công nghệ điêu khác vô cùng tinh tế, được bao quanh bởi lan can đá cẩm thạch, xa xa nhìn lại chính làmộttòa mộ xa hoa.
Trấnnhỏkhôngcó nghĩa trang công cộng, chỉ cómộtchỗ nghĩa địa tập trung, toàn bộ ngọn núi được bao phủ dày đặc bởi các ngôi mộ. Đơn giản có, xa hoa cũng có,khôngthể nhìn ra khi còn sống của người trong mộ, chỉ nhìn được tâm ý của thế hệ sau.
Hôm nay làmộtngày nắng ráo, lúc này mặt trờiđãlên cao, nhưng có gió thổi xuyên qua những ngọn núi nên cũngkhôngthấy nóng.
Giang Mạn sờ sờ nhẫn kim cươngtrêntay, thíchkhôngchịu được, hếch hếch đầu mỉm cười:" Cho nên cứ yên tâmđi, emsẽche chởanh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhduỗi tay ôm Giang Mạn vào trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, truyền hơi ấm của nhau cho đối phương.
Trình Khiên Bắc hơi sững người, kế đó lại cười lên:" Đúng,anhcòn có em." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhcũngkhôngnóicảm ơn cái gì, Giang Mạn cũngkhônghỏi, chỉ cười gật đầu:"khôngcần cảm ơn!"
Trình Khiên Bắc gật đầu:" Ừ, mẹanhvô cùngyêuthươnganh. Vì thếanhcũngđãrất cố gắng, muốn sống cho thành người, trở thành kiểu người thành thị mà bà ấy từng hâm mộ,khôngđể bà ấy thất vọng."
Mặc dù cầu hôn trước mộ phần có vẻ hơi kỳ quái, nhưng Giang Mạn biết đây là thành ý lớn nhất mà Trình Khiên Bắc dành cho mình. Tuyđãnhận định người này từ lâu, nhưng khi giờ khắc này đến,côvẫn bị cảm động.
Lạy người già xong, Trình Khiên Bắc lại kéocôđến trước phần mộ cha mẹ ở kế bên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.