Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67
Trình Khiên Bắc gật đầu:" Ừm,anhta là gay."
Trình Khiên Bắc cảm thấy mình vô tội cực kỳ:"anhrất hiếm khi hút thuốc trước mặt em đó!"
Mặc dù Giang Mạnkhônghút thuốc là,khôngtrải nghiệm cảm giác nghiện thuốc lá là như thế nào, nhưng cũngđãtrông thấykhôngítsựgian khổ của kẻ nghiện thuốc khi cai thuốc, nhưnganhlại hoàn toànkhôngxem ra gì, hơn nữarõràngkhôngphảinóimạnh miệng, mà làthậtsựxác định chuyện này đối vớianhchỉ là chuyệnnhỏmà thôi.
Trình Khiên Bắc quay sang nhìncô, ánh mắt dịu dàng, gật gật đầu:" Đương nhiên."
Khóe miệng Giang Mạn co rút, buồn cười:"anhkhôngphải là vẫn còn để ý đến Hứa Thận Hành chứ?"
Diệp Nhã Chính mím môi, qua hồi lâu, bất chợt bảo:" Khiên Bắc,thậtra làanhđến đểnóicảm ơn em."
Trình Khiên Bắcnhẹnhàng bảo:"côta quả thực là khiến người ta căm ghét, nhưng những chuyện dơ bẩn của nhà họ Diệp, thựcsựlàkhôngliên quan gì đếncôta, tôikhôngmuốn để cho thù hận trở nên vô tận. Cho nênkhôngtính toán vớicôta, có điềuanhvẫn nên chuyển lời đến chocôta, thànhthậtmà sống bên ngoài, đừng nghĩ đến việc giày vò nữa, nếukhôngtôisẽkhôngta chocôta."
Edit: Michellevn
Tay cầm ly rượu của Trình Khiên Bắc thoáng ngừng lại, ngước lên nhìn ônganhcùng cha khác mẹ của mình.
Trải qua tai tiếng án ngồi tù bê bối của cha mình, mẹ ruộtthìra nước ngoài ởẩn, sau khi vận mệnh nhà họ Diệp sụp đổ như cành khỗ khô mục, trạng thái của Diệp Nhã Chính cũngkhôngtệ như người ta tưởng tượng, thời điểm đối mặt vời Trình Khiên Bắc, hoàn toàn có thể dùng nét mặt bình tĩnh để hình dung.
Giang Mạn cảm thán:" Hèn chianhấynóikhôngmuốn đội hào quang giả tạo thái bình của nhà họ Diệp, có thể làm chính mình."
Trình Khiên Bắc nghe đến đâythìmỉm cười, ban đầuanhmuốn chế giễu đôi câu, nhưng ý thức được nỗi đau thời thơ ấu của Diệp Nhã Chính có lẽ cũngkhôngthua gì mình, thậm chí còn có lúc nhiều hơn, lời mỉa mai củaanhvừa mới dấy lên, liền kìm xuống.
Giờthìanhmới hiểu,thìra làanhta chỉ muốn trốn tránh.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy hài lòng.
"anhbiết đời này em cũngkhôngthể xem ông ấy là cha mình.anhchỉ muốnnóivới em, lần nàyđithăm ông ấy, ông ấy kêuanhchuyển lời đến em, cho ông ấynóilời tạ lỗi đến mẹ của em."
Giang Mạnđãkhôngcòn nhớ lần cuối cùng gặp Diệp Nhã Chính là khi nào.trênthực tế, đối với ngườianhcùng cha khác mẹ này của Trình Khiên Bắc,ấn tượng củacôhoàn toàn mờ nhạt, ngay cả trong cuộc tranh chấp ồn ào phân chia gia sản giữa nhà họ Diệp và Trình Khiên Bắc,anhta là cháu đích tôn duy nhất phía bên nhà họ Diệp, nhưng cảm giác tồn tại gần như hoàn toàn bằngkhông.
Trình Khiên Bắc cau mày.
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát:"khôngsao, kiếp sống lao tù của ông ta trong những năm kế tiếp, xem như làđãtrả nợ."
côvươn tay ra nắm lấy bàn tay của Trình Khiên Bắctrênbàn vànói:" Sau này chúng ta cũngsẽthậttốt đẹp."
Diệp Nhã Chínhnói:" Hồinhỏ, gia đình ba người nhàanhthường hay ra ngoài tham dự các loại buổi tiếc nổi tiếng. Trong mắt người ngoài, có con cái làm thông gia với gia đình giàu có nổi tiếng, trai tàigáisắc, còn sinh đượcmộtthằng con trai, gần như là điển hình của hạnh phúc mỹ mãn. Nhưngkhôngai biết, từ lúc sáu tuổianhđãbắt đầu hơi hiểu chuyện,thìvô số lần trông thấy baanhkhithìở phòng tranh hoặc trong nhà xằng bậy với những người phụ nữ khác, rồi sau nữa, trong lúc vô tìnhthìnhìn thấy mẹanhvà bác ngủ cùng nhau. Lớn lên chút nữa,anhbiết baanhxâm hại nữ sinh viên, cũng pháthiệncông ty của bácđanglàmmộtsố chuyện đáng xấu hổ.anhđội hào quang người nhà họ Diệp, nhưng mỗi ngày đều sống màkhôngthở nổi, có đôi khi muốn vạch trần mọi chuyện xấu này ra ngoài cho xong hết mọi chuyện, rồi có lúc lại sợ hãi những việc này bị đưa ra ngoài ánh sáng, sau nàykhôngcòn mặt mũi gặp người khác. Sau khianhbiết baanhở bên ngoài cómộtthằng con trai, liền lặng lẽ đến phố Hạ Đường nhìn em, lúc đó vô cùng hâm mộ em đối vời việckhônghề biết gì về thân thế của mình và nhà họ Diệp, có đôi khianhnằm mơ cũng muốn đổi thân phận với em."anhta dừng lạimộtchút," Đó chính là vì sao mà tính cáchanhhèn yếu như vậy."
Diệp Nhã Chính lắc lắc rồi lại gật gật đầu: "anhlà người nhà họ Diệp, xảy ra bê bối lớn như vậy, ở cơ quan chắc chắnsẽbị chỉ trỏ, cho nênanhđãtừ chức, tự mình làm phòng nghiên cứu với bạn bè."nóirồi cười tự giễu," Cũng còn mayanhlà người nhà họ Diệp, tài sản ông nội để lại cho nhàanh, chỉ cầnkhôngquá hoang phí, cũng đủ để nhàanhkhôngphải lo lắng về cơm áo nửa đời còn lại."
"anhđến lúc nào vậy?" Giang Mạn đến gần hỏi. Hai ngườiđãhẹn ăn tối cùng nhau,côtan tầm sớm, cònđangtự hỏi liệu có nên đến thẳng công tyanhđợianhhaykhông.
Trình Khiên Bắc nhìnanhta vẻ khó hiểu, hơi buồn cười:" Tôi cho rằnganhphải giống Diệp Nhã Ý, hận tôi thấu xương,nóicho cùng là vì tôi, cuộc sống củaanhcó thểnóilà đảo lộn hoàn toàn,khôngtrả thù chẳng qua là tính cách hèn yếu mà thôi."
anhtakhônggiống những người nhà họ Diệp kia,rõràng làanhtakhôngcó ác ý và phản đối lại Trình Khiên Bắc, nhưng cũngkhôngphải kiểu người chính trực vô tư, có đôi khi thậm chí khiến Giang Mạn cảm thấy, hình nhưanhta vẫn luôn làmộtngười đứng xem bên ngoài mọi chuyện, đau buồn hay vui vẻ đềukhôngảnh hưởng, kết cục thế nào hiển nhiên là cũng chẳng có gì là quan trọng cả.
Diệp Nhã Chính có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:" Chắc làkhôngcó." Rồinóitiếp," À mà, cũng cảm ơn emđãbỏ qua cho Nhã Ý, những chuyện mà chị ấyđãlàm với em, đáng lẽ đủ để chị ấy phải vào tù mấy năm."
Hai người dùng bữa tối tạimộtnhà hàng riêng tư, danh tiếng của nhà hàng này rất tốt, cho dù là hương vị hay cảnh quang xung quanh và đồng phục,thìkhôngcó nơi nào trong thành phố sánh bằng, đương nhiên là giá cả cũngkhôngnhắm vào tầng lớp lao động.
"Công việc củaanhcó bị ảnh hưởngkhông?"anhnghĩ nghĩ rồi hỏi.
Vừanóivừa đưa mắt nhìn thùng rác cách đókhôngxa, cau mày bảo," Em bảo này....anhđịnh khi nàothìbỏ thuốc hả? Emđãchịu đựng hút thuốc thụ động đủ rồi đấy."
Giang Mạn gật đầu:" Em hiểu mà."
"mộtmình à?" Thấyanhta bước vào, Trình Khiên Bắc buột miệng hỏi.
Trình Khiên Bắc tính đứng lên nhận người thân hơn mười năm của mình, nhưng ngoại trừ ông cụ Diệp,anhchưa từng xưng hô họ hàng với bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp, tất nhiên là cũng bao gồm cả Diệp Nhã Chính.
"..........."
Diệp Nhã Chính thuận theo ngồi xuống, Trình Khiên Bắc tính kêu phục vụ mang thêm chén đũa, nhưnganhta xua xua taynói:" Bạn tới liền giờ, bọnanhđãđặt phòng bên cạnh rồi."
Vẻ mặt Trình Khiên Bắc bình thản:" Đó là ba ba củamộtmìnhanhthôi."
Diệp Nhã Chính cười cười:" Lúc đầuanhkhôngcó ý định chuyển lời này, vìanhcảm thấy kiểu xin lỗi này chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Nhưng vừa rồi nhìn thấy em ở đây,anhlại đổi ý, cho dù thế nào, đời này của chaanhquảthậtđãmắc nợ mẹ con em."
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, ý bảoanhta ngồi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộtngười đàn ông có ý chí vàsựthực thi quá mức bình thường, quả thực có chút tàn nhẫn, đây có lẽ cũng là nguyên do tại saoanhcó thể làm được những gìanhmuốn.
" Vậy tốt quá rồi."
" Hình như có hơi khó." Trình Khiên Bắc trầm mặc, sau đó cong khóe môi cười vớicô," Được, vậyđi, từ giờ trởđianhsẽkhônghút thuốc nữa, nếu còn hútmộtđiếu nữa,sẽbị tướcđiquyền được hôn em."
Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, giọng điệu có phần ngây thơ hết sức:" Làm gì có,nóicho cùnganhmới là người chiến thắng."
Trình Khiên Bắcnóimuốn khui rượu ăn mừng, liền lấy luôn chai rượu vang mấy chục vạn trân quý của ông chủ nhà hàng.
Trình Khiên Bắc cong cong khóe môi cười nhưkhôngcười, đáp:" Lúc em và Hứa Thận Hànhđivào quán cà phê. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"anhthậtđúng là người tàn nhẫn!" Giang Mạn mỉm cười,nóichân thành.
Giang Mạnđimộtđoạnthìtrông thấy Trình Khiên Bắc,khôngbiết đứng chờ ở ven đường từ lúc nào.
Giang Mạnnói:" Bình thường mà,anhấy cũng chẳng có cảm tình gì vớianh. Đối vớianhấy,anhlà nét bút hỏng trong cuộc đời hoàn hảo củaanhấy."nóixongthìcười cười," May là,anhấyđãkhôngcòn ý định về nước nữa, sau này chắc là hai ngườikhôngcòn cơ hội nào để gặp nhau nữa đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạn:" Vậythìsao hả? Trừ khi sau này chúng takhônghôn môi nữa."
Mấy năm này quen biết, theo nhìn nhận của Giang Mạn, đối với chi phí ăn mặcanhđều rất chú trọng, thậm chí thời điểm nào đó có thể phải dùng từ xa xỉ để hình dung. Chínhanhcũngđãtự cười mình,đãtừng nếm trải cuộc sống của người bần cùng, nếuanhgiống như Vương Hạo Thiên,khôngđược hưởng thụ đầy đủsựgiáo d·ụ·c của nhà trường,khôngcó các kiểu bằng cấp khoe khoang,thìtrong con mắt người ngoài, có lẽ cũngsẽđược phân loại là nhà giàu mới nổi.
" Thế ư?"
Trình Khiên Bắc gật gật đầu,khôngkhách sáo nữa.
Cho dùanhkhôngthừa nhận, nhưngcôbiết, đối vớianh, trong sinh mệnh còn cómộtsố thứ lớn hơn cả tiền bạc, mà chắc hẳncôcũng làmộttrong số đó.
Chương 67
Diệp Nhã Chính quan sát hai người, ánh mắt rơitrêngương mặt Trình Khiên Bắc, do dựmộtlát rồi mớinói:" Mấy hôm trướcanhđãđithăm ba ba."
"anhvô vị?"
Saumộtlúc, lại bảo:" Hai ngày nữathìcùnganhvề quê của mẹanhđi. Hồi bà ấy còn sống, mong ước lớn nhất là trở về quê hương,đãđến lúc người làm con trai làanhđưa tro cốt bà ấy trở về an táng thỏa đáng rồi."
" Vậy tốt quá." Trình Khiên Bắc khẽ cười, " Chútđiănanhphải khui chai vang đỏ để ăn mừng mới được."
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát:" Tuykhôngđể ý, nhưng quả thực là chẳng có tý cảm tình nào với con người cậu ta cả."
Diệp Nhã Chính lắc đầu:" Cùng bạn nữa, cậu ta còn chưa đến."
Trình Khiên Bắc cườinhẹnhún vai, rồi thoáng nghiêm nét mặt:" Thực ra đối vớianhmànói, từ lâu cậu tađãkhôngcòn quan trọng nữa."
Nửa chừng bữa ăn, phòng ăn riêng bất ngờ đónmộtvị khách.
Trong nhân gianthậtsựcó đủ loại khổ đau, đột nhiêncôrất biết ơn số mệnh đối vớisựquan tâm săn sóc củaanh.
Giang Mạn hơi ngẩn người, chớp chớp mắt buồn cười bảo:"khôngphải thế!anhcũng đâu cần phải ác với chính mình như vậy chứ? Em lại chẳng épanh, mọi thứ có thể từ từ mà."
Ngườiđirồi, cánh cửa đóng lại đượcmộtlát, từ trong kinh ngạc Giang Mạn định thần lại, mới mở miệng:" Diệp Nhã Chính cũngthậtlà đáng thương." Rồinói," Vừa rồianhấynóilà bạn trai sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhđứng dựa vào sườn chiếc xe Audi thường hayđi, lái xe ngồi bên trong. Bàn tay cầm điếu thuốc buông rủ bên mạn đùi, khóinhẹvờn baytrênđầu thuốc cháy đỏ.
Diệp Nhã Chính vội vàng đứng lên, vẫy vẫy tay với hai người:" Bạn traianhđến rồi, vậykhônglàm phiền hai người dùng bữa nữa."
Diệp Nhã Chínhnói:"Cho nên sau khi ông nội qua đời, lúc em công khai tất cả nhưng thứ dơ bẩn của nhà họ Diệp, sợi dây màanhníu kéo hơn hai mươi năm cuối cùng cũng đứt, vìanhbiết,anhkhôngcần đội hào quang giả tạo của nhà họ Diệp nữa, có thể đường đường chính chính là làm chính mình."
Thế nhưng, Giang Mạn ngược lại cảm thấy thực raanhkhôngcoi trọng đồng tiền, nếukhônganhđãchẳng quyên tặng tất cả tác phẩm hội họa của ông cụ Diệp cho nhà nước, còn giúp đỡ Vương Hạo Thiên hơn tỷ đồng trả nợ cho các nhà đầu tư.
Diệp Nhã Chínhkhôngtức giận với phán xét có phần gay gắt này, mà chỉ mỉm cười chua xót:" Em có biết vì sao tính cách củaanhhèn yếukhông?"
hiệngiờ tâm trạng của Trình Khiên Bắc khá phức tạp,trênthực tế cảm giác củaanhđối với Diệp Nhã Chính, vẫn luôn có chút phức tạp. Ngườianhtrai cùng cha có quan hệ huyết thống này, có lẽ ngoài ông cụ Diệp rathìlà người duy nhất trong nhà họ Diệp màanhkhôngcăm ghét, nhưng cũng tuyệt đốikhôngnóithích được. Bởi vì theo cách nhìn củaanh, người này chính làmộtthiếu gia được gia đình bao bọc quá tốt, vì cósựđãi ngộ từ gia đình màkhôngphải lo lắng về kiếm sống và tương lai, cho nên có thể thànhthậtmà làm công việc nghiên cứu khoa họckhôngmấy thu hút trongmộttrường cao đẳng.
Trình Khiên Bắckhôngđể ý lắm:"khôngphải chỉ là bỏ thuốc thôi sao, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao cả."
Thấy Giang Mạnđitới,anhbước đến thùng rác cách đókhôngxa, dập tắt thuốc ném vào trong đó, rồi lại quay trở lại, chờcôđitới trước mặt mình.
Trình Khiên Bắc trầm tư giây lát,nóibằng giọng bâng quơnhẹnhàng:" Nếu cần hỗ trợ bất cứ cái gì,thìđừng ngại mở miệng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Nhã Chính ừmộttiếng:" Dù saoanhvà chị ấy cũng là chị em từnhỏđến lớn, đối vớianhcó lẽ chị ấy có thể nghe lời được mấy phần,anhsẽđể ý chị ấy,khôngđể chị ấy làm loạn nữa."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.