Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


Hóa ra, lúc trước Trình Khiên Bắcnói,anhcầu nguyện trong chùa, là cầu phúc cho ân nhânđãgiúpanhlấy lại tiền cứu mạng, cũngkhôngphải lànóidối. Xác thực làcôtrong lúc vô tình mà làm việcmộtlần, giúpanhlấy lại được tiền cứu mạng là viện phí của mẹanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắc buồn cười lắc lắc đầu:" Nếuanhvì báo ân,thìđãkhôngtính kế ( gài bẫy)em!"

Bất luận thế nào, cảm giác này rất tốt.côchính làcô, là Giang Mạn, là Giang Mạn tự do lụa chọn làm chủ cuộc đời mình.

cônâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:"anhđilàm việcđi, tự em kêu xe về là được."

Tổ chuyên mục năm mớiđangmời gọi đầu tư. Vốn chuyện nàykhôngliên quan đến Giang Mạn, nhưng có hai công tyđangđàm phánthìquỹ số bảy của Trình Khiên Bắc có cổ phần, tổ chuyên mục nghiêng về hai công ty này, nhưng chuyên mục mà hai công ty này giao thiệp, lạikhôngchỉmộtmình họ.

Xe dừng lạikhônglâu, hai ngườikhôngtrì hoàn nữa, nhanh chân bước tới và lên xe bus.

Ông bà Giang cũngkhôngnghi ngờ, bởi vì khắp nơitrênmạng đều đưa tin tức về Trình Khiên Bắc vàmộtcông ty đầu tưđangtiến hành đưa ra thị trường nước ngoài, con rể tài giỏi là chuyện tốt, hai ông bà rất thông cảm.

Giang Mạn nhíu mày nhìnanh, hỏi:"anhđừng cónóivới em, nữ sinh kia chính là em đấy?"

Nhưng khicônhìn thấy tấm thẻ ước nguyện củaanhtrong chùa Vân Sơn,cônhận ra rằng bất luận người nàyđãtừng làm gì, trong con ngườianhvẫn giữ lạimộtmặt trong sáng và thiện lương.

Giang Mạn hít thầmmộthơi, cũng gật đầu vànói:"đãnghĩ kỹ rồi."

Nhân viên làm việc trong cục Dân chính,đãnhìn quen cuộc sống ly hôn muôn màu muôn vẻ. Vợ chồng trẻ đến ly hôn, đa phần là vì nhất thời kích động. Có đôi khi khuyên bảo hai câu liền lập tực đổi ý, hết sức vui vẻ mà nắm tay nhau về nhà tiếp tục cuộc sống vợ chồng.

Nhân viên công tác lại đưa ánh mắt sang phía Giang Mạn.

Tổng giám nhất thời sửng sốt, dường nhưkhôngbiết phải dùng biểuhiệnvà ngôn ngữ gì để đáp lại tin tức bất ngờ này.

Cảm giác mọi thứ trở về con sốkhôngvẫn khá tốt.

Tương lai còn dài như vậy, những thứ đen tối u ám kia cuối cùngsẽbiến mất khỏianh.

Trước đó, cho dù Giang Mạnđãnghe nhiều lời đồn vềanh, rồi mấy tháng trước lại cùnganhtrải quamộtđêm, nhưngcôchưa bao giờ chú ý đếnanhmộtcách nghiêm túc. Đó là lần đầu tiên, tự đáy lòng cảm thấy, đây làmộthình thể đàn ông khiến người ta lướt qua cũng khó mà quên được.

Giang Mạn biết, cómộtsố việckhôngpháthìkhôngxây được. Mối quan hệ củacôvàanhquả thực quá hỗn loạn, cho dù là giai đpạn bắt đầu hay phát sinh đếnhiệntại, cũng chưa từng làmrõmộtcách chân chính, bởi vì loạn, cho nênkhôngcó cảm giác an toàn, kể cảanhhaycô, đều như vậy.

Trình Khiên Bắcnóitiếp:" Đó là khoảng thời gian u tối nhất trong cuộc đờianh, vốn dĩ chuẩn bị lên đại học, xem nhưđãđược đón nhận ánh bình minh, nhưng vì bệnh của mẹanh, cuộc sống củaanhlại rơi xuống đáy vực.Ở tuổi mười tám mười chín, lúc đối mặt vớisựrađivĩnh viễn của mẹ ruột mình,anhkhó mà bình tĩnh được. Ngày qua ngàyanhđều rất đau khổ, mở mắt ra mà thấy mẹ vẫn còn sốngthìsẽrất vui. Mỗi tối, ngồi hàng ghế cuối cùngtrênlộ trình xe bus, là thời gian duy nhất đểanhthả lỏng người."

Trình Khiên Bắc chẳng ừ hử gì cả, gương mặt khôi ngô bình thản,khôngthểhiệncảm xúc gì, qua hồi lâu mới lên nhàn nhạt mở miệng:" Nămanhvừa lên lớp mười hai, mẹanhđược chẩn đoán mắc bệnh nan y, nằm viện Nhân dân hơn nửa năm. Sẩm tối mỗi ngàyanhđều ngồi chuyến xe này đến bệnh viện với bà ấy."

Edit: Michellevn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất nhiên là Giang Mạn tán đồng với Hứa Thận Hành khinóivề đạo lý môi trường phát triển quyết định tính cách củamộtngười. Trình Khiên Bắckhôngchỉ sinh ra và lớn lên ởmộtnơi lẫn lộn tốt xấu như phố Hạ Đường, mà còn sống vớimộtbà mẹ đơn thân xinh đẹp và dịu dàng, vì vậy tính cách củaanhkiểu gì cũng phân thành hai loại.mộtmặt là môi trường sống khắc nghiệt buộcanhphải nhe ra những chiếc răng nanh hung dữ của mình,mộtmặtthìvìsựkỳ vọng của mẹ,anhphải thu lại móng vuốt và nỗ lực trở thànhmộtngười con ngoan.

Có thểnóilà vô cùng năng suất.

Trình Khiên Bắc gật gật đầu, ánh mắt liếc tớimộtchiếc xe busđanglái vào trạm xe bus bên cạnh, đột nhiên lại bảo:" Em cùnganhngồimộtđoạn xe busđi!"

" Thế nào hả?" Tổng giám khách khí hỏi

*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả nhiên, Trình Khiên Bắc gật gật đầu:" Đúng vậy, chính là em!"

côkhôngthể nhớ nổi, hồi đó tên trộm trông thế nào, thậm chí cònkhôngnhớ người bị trộm. Bởi vì trả túi giấy màu da bò cho người ta xong làcôliền quay lại xe bus và rờiđiluôn.

Giang Mạn đưa mắt nhìn chiếc xe bus vừa dừng lại kia, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn gật gật đầu:" Ừm, được thôi! Hồinhỏemđihọc cũngđãngồi, nếu tuyến đườngkhôngđổi, chắc là cách chỗ em ởkhôngxa."

côkhôngnóicho ba mẹ chuyện mình và Trình Khiên Bắcđãly hôn, cuối năm hai ông bà cũngkhôngthấy Trình Khiên Bắc đến nhà, kỳ quái hỏicô,côliền kiếm cớ công việc bận rộn để miễn cưỡng cho qua.

Giang Mạn gật gật đầu, đoán là có lẽanhmuốn quay về chốn cũ. Mười nămđãqua, nỗi khổ đau năm đó có lẽđãtan biến, chỉ còn lạimộtcâu chuyện xưa.

Lúc này Trình Khiên Bắc mới định thần lại, cầm lấy cuốn sổnhỏ, cùngcôđira khỏi tòa nhà của Cục Dân Chính.

Đây cũng chính là nguồn gốc của cái tên Quỹ Số bảy.anhdùng tên này để nhắc nhở chính mình rằng, dù cuộc sống có tối tăm và khốn khổ đến đâu,thìsẽluôn có ánh sáng chiếu vào, vì thế phải kiên định mà tiếp tục tiến về phía trước,khôngđể cho mìnhđisai đường.

Hai ngườikhôngnóigì nữa, mãi cho đến trạm Bệnh viện Nhân dân, Trình Khiên Bắc đứng dậy

rõràng Trình Khiên Bắc còn lợi hại hơncôsợ, cho nên mớinóirất nhiều lời căm ghét bản thân như vậy.

Giang Mạn để tay xuống, nhìn sanganhkhó hiểu.

Qua mùng mười tháng giêng, Giang Mạn quay trở về với cương vị công tác. Vớicômànói, cho dù tương lai của mình và Trình Khiên Bắcsẽra sao,thìhiệngiờ mọi thứ đềuđãquay trở về con sốkhông,côđãtrở lại đúng quỹ đạo cuộc đời vốn thuộc về mình, trở thànhmộtquýcôtrẻ tuổi chưa chồng.

Giang Mạn ngheanhnóinhư vậy, liền lục tìm trí nhớmộtchút, mơ hồ có hơi ấn tượng, đầu cấp ba năm ấy hình như mìnhđãtừng tómmộttên trộm ởtrênxe bus. Lúc ấy tuổi cònnhỏ,khôngbiết thói đời hiểm ác, nghé con mới sinhkhôngsợ hổ hung ác, thấy chuyện như vậy cũngkhônghề nghĩ ngợi gì mà xông lên. Sau đó về nhànóivới ba mẹ, còn làm hai ông bà sợ hết hồn hết vía, suy cho cùng bọn hành nghề trộm vặt này thường hayđitheo băng nhóm, rất nhiều tên mang theo hung khítrênngười,mộtcôgáibénhỏnhưcô,mộtthânmộtmình bắt trộm, quảthậtlàkhôngbiết trời cao đất dày.

Trung học Thường Nhã, trạm xe bus đường Trường Ninh, dùng đầu ngón chân nghĩ nghĩ,côcũng có thể liên tưởng đến chính mình trước đây.

Có lẽ mọi thứ trở về con sốkhông, cũngkhôngphải chuyện xấu.

nóixong, dường như nhớ ra gì đó,anhkhẽ bật cười,"anhthậtkhôngngờ,mộtcôgáinhỏcấp ba mà to gan đến vậy, chẳng có ai ở bên cạnh lên giúp đỡ,mộtmìnhcôấy vừa giành lại đồ vừa cầm ba lo ra sức đập tên trộm kia. Cũngkhôngbiết là có phải tên trộm kia sợ vẻ hung hăng củacôấy haykhông, màkhônggiành lại đượccôấy, sau đóthìchán nản chạyđi."

Trong đầucôcó chút loạn, hễ chuyện có nhânthìsẽcó quả, trong lúc vô tìnhcôđãgieo nhân, vàđãnhận được quả này.

Gió lạnh cuối năm thổi vào mặt, Giang Mạnkhôngkìm được mà rùng mìnhmộtcái, Trình Khiên Bắc thấy vậy, cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên ngườicô:" Sức khỏe em còn chưa tốt hẳn, đừng để bị cảm nữa."

Trình Khiên Bắc cúi xuống nhìncô, khoe môi cong lên,thìthào:" Emđãtự do!"

Trình Khiên Bắc chỉ chỉ chiếc xe kia:" Xe số bảy, trước kia có đoạn thời giananhthường hay ngồi, rất nhiều năm rồikhôngngồi nữa."

Là Giang Mạn mười lăm tuổi,đãkéoanhtrở về từ ranh giới.

Hai người nhìn nhaumộtlát, cuối cùng Trình Khiên Bắc cũng xoay người, bóng dáng cao lớnđidọc hành lang xe bus và xuống xe từ cửa sau, theo chuyển động xe chạy, dần dần biến mất ở trạm xe bus.

Đường trưởng thành củaanhkhônggiống với phần đông các bạn cùng lứa, hiển nhiênanhcũng nhận thức được cảm giác này. Chỉ biết duy nhấtmộtđiều là khi mình kịp phản ứngthìđãkhôngphảicôthìkhôngđược.

Nét mặt Giang Mạn phức tạp nhìn nhìnanh, rồi lại nhìn bên ngoài cửa sổ.côvà Trình Khiên Bắcđãtừng gần nhau như vậy, chỉ là khi đó cuộc đời lại hoàn toàn trái ngược.

Ở hồ nướcanhmất khống chế, quả thực cũng làmcôsợ, nhưngtrêncả nỗi sợ này, làsựlo lắng Hứa Thận Hành xảy ra chuyện,anhsẽkhôngthoát được liên can. Chuyện này dĩ nhiênkhônglà chuyệnnhỏ,khôngthể bâng quơnhẹnhàng cho qua được, nhưng cũngkhôngđến mức khiếncôchia tay như vậy.

Lúc nhân viên công tác đưa cuốn sổ qua, Trình Khiên Bắc ngẩn người hồi lâu, rồi mới nhớ tới đưa tay ra nhận lấy.

Giang Mạn nhớ, đó là ngày thứ ba sau Trình Khiên Bắc tìm tới mình đưa ra kế hoạch hợp tác, đúng thời giancôđangbận công việc, khicôdành thời gian từ cơ quan chạy đến Cục dân chính,thìđãhơn hai giờ chiều. Vì là kết hôn giả, nêncôcũng chẳng mấy coi trọng thể thức này, chỉ mặc trang phục thường ngày và qua loa bên ngoài là chiếc áo khoác len màu tím bình thường vẫn mặc. Bận rộn suốtmộtngày, lớp hóa trang hàng ngàytrênmặt cũng trôiđikhá nhiều, lúc ra cửathìtô đại chút son môi là xong chuyện.

"anhđiđây!"anhnóivới Giang Mạn vẫnđangngồi ở chỗ của mình

côquay sang nhìn nhìnanh, nhất thời cũngkhôngbiếtnóigì, muốnnói, thực ra emkhôngtráchanh, nhưng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Cảanhvàcô, nên quay về điểm xuất phát, đánh giá lại mối quan hệ này, tuyệt đốikhôngthể rơi vào hỗn loạn và bất thường được nữa.

Giang Mạn nở nụ cười vớianh,khôngnóigì.

" Hả?" Giang Mạnkhônghiểu gì cả.

trênthực tế, khicôthấyanhđối phó với nhà họ Diệp, và khi biết hồi đóanhtính kế với mình,côđãbiếtanhlà người thế nào.côcũng từng muốn bỏ cuộc, hôn nhânkhôngphảiyêuđương,khôngthể dựa vào hooc môn để sống.

Giang Mạn quay sang nhìn Trình Khiên Bắc,anhkhôngnhìncô, chỉ trả lờinhẹnhàng:"đãnghĩ kỹ rồi."

Giang Mạn buồn cười lắc lắc đầu, cảm thấy rất chi là vớ vẩn:" Hồi đóanhđãnhớ kỹ em vậy sao? Vì ghen tỵ với em á?"

Những ngày làm việc cuối năm, Cục dân chính cũngkhôngnhiều người lắm, đặc biệt là bên ly hôn,thìlại chỉ có lèo tèo mấy người, chẳng mấy chốcđãđến phiên Giang Mạn và Trình Khiên Bắc.

anhdừng lạimộtchút, " Tại trạm Trường Ninh, mỗi chủ nhật,sẽxuấthiệnmộtcôgáinhỏmặc đồng phục trường trung học Thường Nhã,côấy luôn ở phía trước, thỉnh thoảng xe đông người hết chỗ ngồi,thìnắm vòng tròn đứng tại vị trí xuống xe.trênlưngcôấy đeomộtchiếc ba lo rất đẹp,khôngđọc truyện tranhthìlàsẽnghe nhạc,xem ra chính là đứa trẻ được nuôi lớn trong gia đình hạnh phúc và đầy đủ.Tuykhônghề quen biết, nhưng cuộc sống quá khó khăn, liềnkhôngtự chủ được mà ghen tỵ với người ta. Mỗi lần trông thấycôấy lên xe, liềnsẽnghĩcôgáinày chắc chắn có cha mẹyêuthươngcôấy, có cuộc sống vô tư lự, nhất định là rất hạnh phúc."

Ngày đó Tỗng giám tìm đến Giang Mạn,nóichuyện này vớicô, ngụ ý là muốncômời Trình Khiên Bắc làm cầu nối để lấy được hai gói tài trợ này.

Giang Mạn thởnhẹra như trút được gánh nặng:" Cảm ơn Tổng giám."

Lúc này vẫn chưa đến giờ tan tầm,trênxe bus lác đác vài người, hai người tìmmộtcái ghế ở giữa rồi ngồi xuống. Giang Mạn trả lại áo khoác choanh, khẽ cười bảo:"Hồi em lên cấp ba đó, cuối tuần nào cũng ngồi chuyến số bảy này,khôngchừng trước kia chúng tađãgặp nhau rồi cũng nên!"

Ngược lại, Giang Mạn khá là ung dung,côcầm cuốn sổ thuộc về mình, bỏ vào trong túi xách, đứng dậy vỗ vỗ bả vaianh:"đithôi!"

côkhôngbiết nên vui vẻ hay thất vọng, che che mắt mình nở nụ cười:" Cho nên,anhthích em, thực ra là vì báo ân( lòng biết ơn)?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dĩ nhiêncôsẽkhôngcho rằng vào thời điểm đó Trình Khiên Bắcđãthíchcô, thứ nhất làcômới mười bốn mười lăm tuổi, thứ hai thiếu niên mười tám mười chín tuổi ngày nào cũng sống trong đau khổ, còn đâu tâm trí mà suy nghĩ về loại chuyện này.

Có phần kỳ diệu, lại có phần thương cảm.

Giang Mạnnói:" Tôi tự cho phép mình thừa nhận về công việc tôiđãlàm tròn bổn phận, cũng làm đượckhôngtệ, tôi hy vọng ở chuyên mục tôiđanglàm, dù là sắp xếp công việc hay cơ hội thăng chức, đều giống như trước kia, khi mà tôi chưa công khai mối quan hệ với Trình Khiên Bắc. Tất cả đều dựatrênbiểuhiệnvà hiệu suất năng lực, màkhôngphải vì quan hệ ai với ai."

(*)錦上添花trêngấm thêm hoa:đãđẹp lại càng đẹp.

Trình Khiên Bắcnói:" Ừm, nhớ kỹ chứ. Nhưng khiếnanhnhớrõnhất chính là vào cuối tháng năm, khi đóđãmắc nợ rất nhiều tiền thuốc men của mẹanh, và bệnh viện chuẩn bị dừng thuốc, hàng xóm láng giềng gom góp choanhđược mấy vạn đồngđiđến bệnh viện đóng phí. Thời gian đó, có lẽ là quá mệt mỏi, cả người có chút ngơ ngẩn, lúc xuống xe lại có phần chen chúc, tiền trong cặp sách bị người ta trộm lúc nào cũngkhônghay. Mãi đến sau khi xuống xe, chợt nghe đằng sau có người kêu to "Ăn trộm", vừa quay đầu lại nhìnthìtrông thấymộtcôgáimặc đồng phục Thường Nhã vàmộtngười đàn ôngđangtranh giànhmộtcái cái túi giấy màu da bò, lúc nàyanhmới phản ứng lại được là tiền của mìnhđãbị ăn trộm rồi."

Kể từ khi hai người nhận hai giấy chứng nhận kết hôn cho đến bây giờ, vừa tròn ba năm. Hơnmộtngàn ngày,nóidàikhôngdài,nóingắn cũngkhôngphải là ngắn. Cảnh tượng hồi đó đến nhận giấy chứng nhận, vẫn sống động trước mắt.

Giang Mạn:" Năm trước, tôi và Trình Khiên Bắcđãly hôn rồi,hiệngiờ chúng tôikhôngcòn bất cứ quan hệ gì nữa, công việc này tôi lực bất tòng tâm."

Lúc này, Giang Mạn hiểu,anhđồng ý ly hôn vớicô, chính là vìyêucômới chocôcơ hội lựa chọn.

Cho nên làm theo thông lệ, khi thấy đôi nam nữ xứng với ngoại hình trai tàigáisắc này, nhân viên công tác hiển nhiên cũngsẽhỏi thêm vài câu, sau đó kêu họ suy nghĩ kỹ càng lại. Thậm chí trước khi lấy con dấu ly hôn ra, còn hỏi lại lần nữa:" Dấu này mà đóng xuống, quan hệ hôn nhân của hai vịsẽchính thức bị hủy bỏ, hai người cân nhắc kỹ rồi chứ?"

Vì là những ngày cuối năm, tổ chuyên mục cũngkhôngcó chuyện gì, Giang Mạn dứt khoát nghỉ luôn mấy ngày phép của năm trước, ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức chờ năm mới.

*

Trình Khiên Bắcnói:" Sau ngàyđibệnh đó,mộttuần sauthìmẹanhqua đời.anhkhôngngồitrênchuyến xe đó nữa, gặp lại em chính là ba năm sau ở đại học, tuy emđãtrưởng thành rất nhiều, nhưnganhvừa nhìnmộtcái làđãnhận ra ngay. Về phần rung rộng với em lúc nàothìanhcũngkhôngrõlắm."

Mặc dù giọng điệu củaanhthoáng mangsựtrêu chọc, nhưng đối vớimộtcậu thiếu niênđangcó mẹ bệnh nặng, mất hết của cải, khi biết được thân thế tìm tới cha ruột cần tiền cứu mạngthìlại bị hai ngàn đồng làm cho nhục nhã,thìcôgáihung hãn kia, là tia sáng duy nhất quét qua quãng đời u ám đó củaanh.

"Bạp"mộttiếng, con dấu đóng lên cuốn sổnhỏ,mộtcuộc hôn nhân luật định cứ như vậy mà tuyên cáo chấm dứt.


Nếukhôngcó tia sáng đó,thìcó lẽ sau khi mẹ qua đời,anhsẽđể mình sa ngãtrêncon đườngkhôngcó lối về.

Công dụng bối cảnh củacô, cuối cùng cũng được thểhiệnvào thời điểm này, Giang Mạn chỉ cảm thấycôchút buồn cười.

Ban đầucôcho làanhkhôngđể ý đến việc ăn mặc, chỉ là xuất phát từ lịchsựcủa quý ông.hiệngiờ nghĩ lại,thìthực ra đó là vìanhđãcoi kết hôn giả trở thành nghi thức quan trọng trong cuộc đời mình. Đáng tiếc, chỉ vìsựqua loa củacô, biếnanhtrở thành thằng hề, thậm chí đến cả tuyên thệ gì gì đó,côcũng chẳng nhớ nổi.

Tổng giám định thần lại, cười cười, khoát tay vớicô:" Được, được, được, đừng làm to chuyện như vậy chứ. Ở tổ chuyên mục của chúng ta, vốn là nhìn vào thực lực,côcó thực lực, thêm chút bối cảnh chỉ là dệt hoatrêngấm(*).trêngấmkhônghoa, cũngkhôngảnh hưởng gì đến cuộn gấm tốt làcô.côlàm việc củacôđi, gói tài trợkhôngphải trách nhiệm củacô, tôi vẫn nên để người của bộ phận quảng cáo làm tiếp vậy."

Kinh nghiệmđixe bus của Giang Mạn rất ít, hồi tiểu học, trường học ngay sát bên, có thểđibộ về nhà. Lên cấp hai, để chocônhận đượcsựgiáo d·ụ·c tốt hơn, cha mẹcôđãchi tiền gửicôđến trường trung học trọng điểm tốt nhất trong thành phố. Trường học nội trú, mỗi cuối tuần mới về nhàmộtlần, mới đầuthìtoàn là chacôlái xe đưa đón, cho đến khi vào cấp ba,côcảm thấy mìnhđãđủ lớn, mới xung phong đảm nhận việc ngồi xe bus đến trường mỗi tuần.đãngồi chính là chiếc xe bus đường số bảy này.

Chỉ làcôvẫn cứkhôngkìm được mà nhớ về người kia.

Chương 60

Mà điềucôvẫn luôn nghi ngờthìcũngđãcó đáp án --- Tại sao Trình Khiên Bắc có thể thích mình, truy tìm nguồn gốcthìhóa ra là ở đây.

Dễ nhận thấy, sau khi trở về từ hồ nước, Trình Khiên Bắc liền cấp tốc chuẩn bị kỹ càng, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng soạn sẵn rồi mang đến bệnh viện, khi Giang Mạn vừa nhắc tới ly hôn là hai người liềnđithẳng ra Cục dân chính luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào thời điểm đó,côcòn chưa mua xe ô tô, kêu xe taxi đến cửa Cục dân chínhthìTrình Khiên Bắcđãtới trước rồi. So vớisựqua loa củacô,anhlại khá trang trọng. Mặcmộtbộ vest ba lớp được ủi phẳng phiu, còn kiểu tócthìrõràng làđãđược qua bàn tay xử lý của chuyên gia.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Mạn ngheanhnhắc tới mẹ, thu lại ý cười, yên lặng và nghiêm túc chờanhnóitiếp.

Sau khi suy nghĩmộtchút,cônóithật:" Tổng giám, có chuyện này, vì là chuyện cá nhân nên tôi chưa kịp công bố."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60