Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31


" Đừng đối xử tốt với tôi." Đột nhiênanhnói.

- -- Hai ngày này ráng nhịnmộtchút, lúc nào bụng dạ tốt hẳn lên, tôi mời em ăn đại tiệc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắc đứng lên phất phất tay vời người cùng bàn, lúc tầm nhìn giao nhau với ánh mắt nghi hoặc của Giang Mạn,thìchân mày khẽ nhướng lên.

Giang Mạn cúi xuống nhìnmộtbên sườn mặt củaanh, bỗng dưngcônhận thấy, vào lúc này người đàn ông dường nhưđãcởi bỏ lớp bọc cứng rắn bên ngoài, nếu có chút dịu dàngthìđềuđãbộc lộ hết ra ngoài, đến nỗi có phần yếu đuốikhôngchịu nổi, vì thếcôkhôngkìm được mà đưa tay sờ sờ gương mặtanh.

Giang Mạn hỏi:" Saoanhbiết tôisẽra?"

Trình Khiên Bắc thấycôkhôngnóigì, saumộtlát, ngồi bật dậy, nhìn ra biển cả trước mặt màkhôngnóilời nào.

Hơn bảy giờ tối cảnh trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng dẫu saokhôngphải nhân vật của công chúng, đồng nghiệp của Giang Mạn lại đềuđangở khách sạn, cũngkhônglo bị người ta chạm mặt. Hơn nữa tuy rằng hai người ngoài mặt là sánh vai nhau cùngđi, nhưng cũngkhôngcó cử chỉ gì là quá thân mật,nóilà cặp đôiyêunhauthìhơi quá, mànóinam nữ bình thườngthìcũngkhôngvấn đề gì.

Giang Mạn nhìn đồng hồ:" Sớm vậy, vẫn chưa tới bảy giờ đó!"

Chương 31

Văn Hão đùa vuinói:" Việc riêng buổi tối à? Hiểu hiểu. vậythìăn hải sản nhiều chút nhé, đàn ông làm việc riêngthìăn hải sản làkhôngcó gì thích hợp hơn cả."

Edit: Michellevn

Toàn bộ chương trình do được ghi hình trongmộtlần, chỉ mất khoảng bốn mươi phút, khối lượng công việcđãgiảm đáng kể cho khâu biên tập. Thời gian lúc này hẵng còn sớm, biết được hôm nay Trình Khiên Bắckhôngcó sắp xếp gì khác, dĩ nhiên là Văn Hão và lão Vương phải thay mặt tổ chương trình mờianhăn tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhđanglàm gì thế nhỉ, mới ăn đượcmộtnửa màđãđilà sao? Nhưnganhvừađi,cũng dễ cho mình lấy cớ chuồn luôn, người khác ăn đại tiệc còncôchỉ húp cháothậtsựlàkhôngdễ chịu.

Giang Mạn liếc nhìn đôi mắt nhiễm chút men say củaanh, nét mặt tỉnh rụi mà hớpmộtmuỗng cháo củ từ.

" Được!"

" Ủa? Saoanhchưađi?"

Trình Khiên Bắckhôngtỉnh lại vì động tác này, chỉ thoáng cựa quậy, rầm rìmộttiếng, rồi lại ngủ tiếp.

Gửi tin nhắnđirồi mới nhận thấy mình giống nhưđanglàm nũng, rò ràngkhônguống rượu mà sao lại cảm thấy lỗ tai có hơi nóng lên, cũng ngượng ngùng nhìn người đàn ông ở đối diện.

Giang Mạn nghĩ nghĩ, khe khẽ ấp đầuanhxuống và đặt lên đùi mình.

Nếu đối tốt với tôi, tôisẽkhôngnhịn được mà túm lấy emkhôngbuông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tính ra cũngđãhơn nửa tháng hai ngườikhôngtiếp xúc thân mật rồi.

trênđảo ban ngày nóng bức, cũng chỉ vào lúc này, mặt trờiđãlặn, khi có gió biển thổi, là thoải mái nhất.

Cõi lòng Giang Mạn ấm áp,khôngkìm được ngước đầu nhìnanhmộtchút, đúng lúc đụng phải ánh mắt mắt cũng vừa ngẩng lên nhìn.cônghĩ nghĩ, cúi xuống nhắn trả lời:Có thể nhìn màkhôngthể ăn, quả thực chính làsựtra tấn vô hình, khó chịu muốn khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Hả?" Giang Mạnkhônghiểu vì saoanhlạinóinhư vậy, thậm chí còn hoài nghi có phảianhđangnóimê haykhông.

Hôm nay Trình Khiên Bắc là đại ân nhân của tổ chương trình, mọi người hậnkhôngthể cúng báianhluôn, Văn Hão cùng lão Vương và cả đạo diễn, thay phiên mờianhuống rượu.

Trình Khiên Bắc nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, xoay người nhấn mở cửa thang máy:"đinào, tới chỗ của tôi."

Giang Mạn:"............"

Nào biếtđira khỏi phòng bao, mới vừa tới chỗ khúc cua,đãthấy Trình Khiên Bắcmộttay đút túi quần,mộttay lướt điện thoại, biếng nhác tựa người bên cạnh cửa thang máy, ánh mắt hơi có chút men say nhìn về phíacô.

Sau khi vào thang máy, Giang Mạn cười nhìnanh:" Xác định có thể nghủ sớm sao?"

Người cùng bàn đều mỉm cười đầy ý nhị. Đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại nhiều tiền, nếuđãở lại vì kỳ nghỉ,thìcuộc sống về đêm nghĩ đến cũng là đặc sắc.

Hai ngườikhôngxuống bãi biển, chỉđitrênhành lang dọc bờ biển,điđượcmộtlát, liền ngồi xuống ghế dài bên đường. Đỉnh đầu là cây dừa, trước mặt là biển rộng, cả ánh tà dương đỏ rực, bọt nước trắng xóa, làm cho tinh thần người ta thanh thản.

Giang Mạn đần thối ra, kế tiếp cũng cười lên:" Vì để tôi có thể tìm cớ rờiđi,anhmới rời tiệc trước hả?"

mộtlát sau, điện thoại di động trong túi khẽ rung lên,côthò tay lấy ra xem, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc gửi tới.

Chạng vạng sáu giờ tối, đoàn người làm xong công việc, lúc đến nhà hàng đặt trướcthìTrình Khiên Bắcđãtới rồi,đangvui vẻ chuyện trò với người đầu tiên đến nhà hàng là Văn Hạo.

Cũngkhôngbiết qua bao lâu, Giang Mạn chậm rãi mở mắt ra, có lẽ vìđãuống rượu, Trình Khiên Bắc ở bên cạnh vậy mà ngủ luôn rồi. Phần gáyanhgác lên ghế dài, có vẻkhôngdễ chịu lắm.

Còn chưa kịp thu tay lại, bất chợt bị Trình Khiên Bắc túm lấy.

Giang Mạn khẽ cười lúc lắc cái đầu:" Thôiđi, ngày mai tôi vẫn phải làm việc đấy, cũngkhôngcó cách nào cùnganhlăn lộn nhiều đâu." Dừngmộtchút rồinóitiếp:"đãvậy hôm nay ba bữa chỉ có húp cháo, cả người đều èo uột."

Ngày hôm naycôđãăn ba bữa cháo, lại còn toàn là cháo đơn giản nhất, buổi sáng rồi trưamộtmình mình ăn,thìvẫnkhôngcảm thấy gì, mà lúc này so với đại tiệctrênbàn, lúc ăn cháo chỉ cảm thấy, trong miệng gần như vô vị mẹ nó hết rồi, dạ dàythìtẻ nhạt đến tiết ra cả nước chua. Vì thế người cả bànnóichuyệntrêntrời dưới đất,côcũng chẳng có hứng thú gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về nghỉ ngơi.

Còn chưa mở miệng, lão Vươngđãkịp thời phản ứng, chậcmộttiếng, bảo:"đãquên mất em viêm dạ dày, để em nhìn chúng tôi ăn đại tiệc, vô nhân đạothậtđấy. Hơn nữa xem như em cũngđãxách thương ra trận, bận rộn hơn nửa ngày trời, nhanh về nghỉ ngơi trướcđithôi!"

Trong khoảnh khắc này Giang Mạn và Trình Khiên Bắc đều lười biếng nhắm mắt lại cảm thụ gió biển màkhôngnóinăng gì.

Có điều,anhuống được mấy lythìkhoát khoát tay, cười rằng:" Chút muộn tôi còn phải làm chút việc riêng nữa,khôngthể uống quá nhiều."

Có lẽ sau vài ly rượu có hơi bốc lên, cả người buông lỏng, trầm tĩnh tao nhã như Văn Hạo mà cũngkhôngkìm được mà buông lời trêu chọc s*c t*nh.

Trình Khiên Bắcnói:" Ngủ sớm dậy sớm."

Ởtrênđảothìđương nhiên chính là ăn hải sản. Tổ chương trình hiếm khiđicông tác mà được ăn hoành tráng như vậy, thế nhưng Giang Mạn vừa trải quamộttrận dời núi lấp biển, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thức ăn muôn màu rực rỡtrênbàn kia, sau đóthìđau thương mà gọimộtchén cháo củ từ.

Đôi mắt người đàn ông chậm rại mở ra, con mắt đen sâu thăm thẳm, vẻ mặt khó đoán nhìncôtừ dưới lên.

Suy cho cùng, chốn quan trường, nếu khách quý làanhcòn chưa rờiđi, màcôlạiđitrướcthìvề tình về lý đềukhôngthích hợp.

"Đợi em."anhđứng thẳng người lên,nóilời giản dị.

Trình Khiên Bắc còn rất phối hợp, nhướng nhướng màynhẹnhàng bâng quơ nhìn Giang Mạn ở phía đối diện, mỉm cười:"nóichí phải.", sau đó liềnkhôngdấu giếm mà vươn tay cầm lấy hàu nướng, món thực phẩm tráng dương cao cấp.

Đại ân nhân người tađãdành cả buổi chiều như vậy cho họ, lúc này rời tiệc trước nhất, đương nhiên mọi người đều cảm thấy chẳng có gì là bất lịchsựcả, Văn Hạo cười bảo:" Cậu có việc bậnthìcứđitrước thôi, hôm naythậtsựcảm ơn cậu rất nhiều. Hôm nào đó chúng ta lại tụ tập."

Trình Khiên Bắc cúi đầu khe khẽ mỉm cười:" Nhìn cái kiểu ăn cháo hận đời bi thương của em, vai chính tôi đâyđirồi, khẳng định emsẽtìm cớ chuồnđiluôn."

Trình Khiên Bắc cườinhẹnhàng, bất chợtnóibằng giọng bâng quơ:" Nếu vậy hai chúngđidạo bờ biểnmộtchút nhé?"

Trình Khiên Bắc đáp: "Nếu emkhôngmuốn ngủ sớm, tôi vẫn có thể thoả mãn em."

" Được nha!" Đối với đề nghịkhônghề có chút nào cầm thú này, Giang Mạn vui vẻ đáp ứng.

Trình Khiên Bắc cúi xuống đọc tin nhắn, môi cong lên khe khẽ cười, chợt ngẩng đầu lên vànói:"anhVăn, Vương tổng, đạo diễn Trương, đột nhiên tôi có chút việc xin cáo từ trước, cảm ơn mọi người tối nayđãchiêu đãi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31