Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Trình Khiên Bắc ngồi bên giường nhìn người phụ nữ đôi mắt khép lại hơi thở trầm ổn, xoa xoa cái trán có chút mệt mỏi.
Trong những năm mà Giang Mạn quen biếtanh, cho dù là đứng nhìn từ xa, hay là quan hệ thân mật nhưhiệngiờ,thìdưới cái nhìn củacô, Trình Khiên Bắc, người đàn ông bỏ xa lại bạn cùng tuổi,mộtngười thành công điển hình,anhthựcsựmạnh mẽ, hơn bất kỳ những người màcôbiết.
Giang Mạn trả lời bằng giọngkhôngquan lắm:" Ăn hải sản quá nhiều thôi." Vừanóixong, cái bụng lại vang lên ùng ục, vẻ mặtcôbi phẫn chán nản:" Tới nữa rồi?"
Nhưng vào lúc này,côlại nhìn thấy trong mắtanhphảng phấtsựyếu đuối.côkhôngphát raâmthanh cũng như tiếng động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người đàn ôngkhônghay biết gì.
Trình Khiên Bắc cười cười có chút bất đắc dĩ:"thậtra tôi cũngkhôngmệt lắm, chỉ là có chút nhàm chán."
Giang Mạn bảo:" Tôikhôngsaothậtmà. Ngày maikhôngphảianhcòn phải họp sao? Đây là trường hợp lớn, bản tin được phát sóng trực tiếp, cũng đừng để ảnh hưởng chínhsự."
Kỳ lạ nhỉ, là người đàn ông giàu có trẻ tuổi tài cao đầy triển vọng, Trình Khiên Bắc trước giờ vẫn luôn là ngườiyêulý tưởng của biết bao nhiêu làcôgáitrẻ, nhưng với Giang Mạn mànói, ngoại trừ lúc ởtrêngiường,thìsựquyến rũ từ vẻ cao cao tại thượng bất khả chiến bạitrênngười Trình Khiên Bắc, từ trước tới giờcôlại chẳng cảm nhận được bao nhiêu.
Trình Khiên Bắc duỗi tay sờ sờ bàn tayđangcắm kim tiêm củacô, cảm thấy lành lạnh, hỏi:" Lạnh lắm hả? Có muốn tôi giúp em che lạikhông?"
Giang Mạn gật đầu có chút bất đắc dĩ.
Giang Mạn truyền nước cả đêm, thức thức ngủ ngủ,mộtđêm cứ trôi qua như vậy, mà Trình Khiên Bắcthìlạimộtđêmkhôngchợp mắt.
Lần này khác với lần trước, lần đó tâm trạnganhtồi tệ,sựcáu kỉnh thểhiệnra mặt kia, giống như châmmộtcái liền bốc cháy. Nhưnghiệngiờ lại là kiểu buồn bã mà Giang Mạn cũngkhôngbiếtnóilàm sao.
" Vậy sao?"
Giang Mạn thấyanhrất cứng rắn, do dự chốc lát, đành gật gật đầu, cũngkhôngbiết nghĩ đến cái gì, cánh tay đượcanhnắm lấynhẹnhàng kia, hơi hơi động đậy, để ngón tay mình đan xen cùng vớianh.
Vì thế, trái tim bỗng dưng trở nên loạn nhịp.
Giang Mạn sững người, mỉm cười đáp:" Chỉ là tôi cảm thấykhôngcần thiết."
Đây thựcsựlàmộtngười đàn ông đẹp trai vô cùng, nổi bật bất phàm, ung dung mà cường đại, giống như bất khả chiến bại,khônggìkhônglàm được.
côyên lặng nhìnanh, hỏi dò:" Có phải tâm trạnganhkhôngtốt?"
Giang Mạnkhôngnóigì thêm nữa, để mặcanhnắm lấy tay mình, truyền độ ấm từ tayanhsang chocô.
Bởi vì quan sát ở góc nhìn từ dưới lên, Giang Mạn nhìn đến làrõràng đường nét hàm dưới củaanh, cùng với con mắt đen thẫm dưới ánh đèn.
Có đôi khianhmuốn kéocôcùng trầm luân, lại có những lúckhôngmuốn đểcôtới gần mình quá, vì sợkhôngkhống chế được nội tâm u ám cùngsựcố chấp, mà từ đó túm chặt lấycôkhôngbuông.
thìra Trình Khiên Bắc cũngsẽyếu đuối sao?côthầm nghĩ trong lòng.
đitoilet xong, tiện thểcôliền soi gương, tình trạng mất nước sau khi tiêu chảy thựcsựlà nhìn ra ngay lập tức, đôi mắt trong gương trũng sâu, sắc mặt xanh xao, có hơi giốngmộtnữ quỷ. Nghĩ đến dáng vẻ nữ quỷ này của mình rơi vào trong mắt Trình Khiên Bắc,khôngbiết tại sao lại có chút u sầu.
Trình Khiên Bắc thoáng ngây người, ngón cái tránhđichỗ gắn kim tiêm, nhènhẹv**t v* mu bàn taycômộtlát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hành trìnhcôđộc dài đằng đẵng của cuộc đời,anhcần người cùngđi, nhưng lạikhôngđành lòng cưỡng ép.
Trình Khiên Bắc cười cười, bảo:" Chỉ là có hơi mệt mà thôi."
Nhưng Trình Khiên Bắcđãchẳng buông tay ra, mà còn đưa luôn bàn tay bên kiathậtcẩn thận nắm lấycô:" Cứ để tôi giúp em che lạiđi!"
Bác sĩnóikhôngđáng ngại lắm, đương nhiên Giang Mạn cũngkhôngxem cái gọi là viêm dạ dày cấp tính này là chuyện gì to tát,nóithẳng ra chính là ăn đồ linh tinh rồi bị tiêu chảy, còn nghĩ truyền dịch xong ngày mai lại tiếp tục vật lộn nơi tiền tuyến công việc đó chứ!
"khôngcần,khôngcần đâu!" Giang Mạn cuống cuống lắc đầu, loại chuyện tiêu chảy nàythậtsựlà có hơi xấu hổ,côtự mình đẩy cái giá treo bình, dò dẫm từng bướcđivề hướng phòng vệ sinh.
Trình Khiên Bắc bó tay lắc đầu:" Được thôi, người phụ nữ thành đạt chốn quan trường."anhđứng lên, " Vậy tôiđiđây, vừa rồi tôiđãkêu cho em phần cháo trắng, chút nữa là giao tới, em đói bụngthìănmộtchút, dạ dày của em lúc này chỉ có thể ăn cháo trắng, nhất thiếtkhôngđược ăn bất cứ thứ gì nhiều dầu mỡ chua cay chỉ vì thèm ăn."
Trình Khiên Bắckhôngmuốn tranh luận vớicônữa, sau khi đểcônằm lên giường xongthìkhôngnóilời nào mà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhàn nhạt bảo:" Em ngủđi, lúc nào cần đổi thuốc, tôisẽkêu y tá." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ngay lúc này, đột nhiêncôbị thu hút bởisựyếu đuối và u buồn trong ánh mắt củaanh.
Giang Mạn cười:" Nếu lần này có thể suôn sẻ, khả năng tôi được thăng chức đấy, qua vài năm nữakhôngbiết chừng tôi có thể tự mình làm sản xuất, cho nên thời khắc mấu chốt tuyệt đốikhôngthể như xe bị tuột xích, đừngnóikéo cái bụng, dù cho té gãy tay chân,thìcũng phải vượt khó tiến lên."
Trình Khiên Bắc nhìn nhìncô, bước chậm từng bướcđira ngoài, tới cửa lại dừng chân, nhìn vào bên trong:" Có chuyện gìthìgọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi, điện thoại di động của tôi lúc nào cũng ởtrênngười."
Trình Khiên Bắc ngẩn người, khẽ cười hỏi lại:" Sao lại hỏi vậy?"
Mọi người đều cảm thấyanhtuổi trẻ tài cao, là người thành công điển hình, chỉ có bản thânanhbiết, thực raanhlàmộtkẻ thất bại hoàn toàn. Bởi vìsựra đời củaanhchính là sai lầm, trở thành xiềng xích và gánh nặng mẹanhphải mangtrênlưng cả đời, như thểđãđược định sẵn rằnganhkhôngđáng đượcyêuthương, nên ngườianhyêukhôngyêuanh.
Edit: Michellevn
Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Cho nên em ngủđi."
Nét mặt Trình Khiên Bắc lạikhôngthoải mái được nhưcô,điđến bên giường bệnh, nhìncôđánh giámộtlượt, cau mày hỏi:" Chuyện thế nào?"
Trình Khiên Bắc nhìncô, yên lặng giây lát:" Em cứ nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?"
Giang Mạnnói:" Vậyanhvề nghỉ ngơi trướcđi, giờ tôiđãkhôngcòn mệt nữa rồi, tự mình kêu y tá được rồi"
rõràngđãtừng trải qua rất nhiều lần thân mật, nhưng lúc tayanhchạm vàocô, Giang Mạn chỉ cảm thấy cánh tay vốn bị lạnh vì truyền dịch, lại giống như thình lình phát nhiệt,côrì rầm trả lời:" Vẫn ổn,khônglạnh lắm đâu."
" Ừm." Nếukhôngphải vìđãbiết mình chỉ làmộtcăn bệnh viêm dạ dày cấp tính thông thường, Giang Mạn còn cho rằng mìnhđãmắc bệnh nặng gì gì đó rồi!
Rốt cuộc Trình Khiên Bắc cũng cảm thấy động tĩnhtrêngiường, cúi đầu trông thấycôđangnhìn mình, dịu dàng hỏi:" Thức rồi hả?khôngsao đâu, em ngủ tiếpđi, tôi ở đây mà."
Chỉ có điều, xứ lạ quê người,mộtmình nằm trong bệnh viện truyền nước,khôngkhỏi cảm thấy tình cảnh này có chút thê lương, cho nên lúc Trình Khiên Bắc thở hồng hộc xuấthiệnở trước cửa phòng bệnh, trái timđãbị xã hội làm cho chai cứng củacô, vẫnkhôngkìm được mà mềm mại trở lại.
Chương 29
Trình Khiên Bắc hiểu ý, giúpcôđiều chỉnh chai truyền dịch:" Tôi đỡ emđitoilet."
Giang Mạnnói:" Tôi nhìn dáng vẻ củaanhnhư là sa sút lắm ý."
Giang Mạn ngủkhôngsâu lắm, mở mắt ra lần nữa,đãthấy thaymộtbình truyền mới, Trình Khiên Bắcthìđangchăm chú nhìn từng giọt nươc thuốcnhỏgiọt trong bìnhmộtcách thất thần,khôngnhận racôđãthức dậy.
cônhìn thấysựquyến rũ mà trước nay chưa từng thấytrênngườianh.
côđira khỏi toilet, Trình Khiên Bắc lập tức bước tới giúpcôđỡ cái giá treo bình, nhàn nhạtnói:" Em nghỉ ngơiđi, để tôi trông cái bình cho."
Giang Mạn nhìn nhìn người bệnh giường bênđãngủ,nhỏgiọng bảo:" Vậythìchịu rồi, nếu chúng ta cứnóichuyện mãi,sẽảnh hưởng người khác đấy."
" Tôiđãnóilàkhôngcó sao rồi mà." Giang Mạn cười bảo.
Trình Khiên Bắc gật đầu.
Trình Khiên Bắc hỏi:" Muốnđitoilet sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc nhíu mày nhìn chai thuốc truyền dịch, biết mìnhkhôngđilàkhôngđược, lo lắng hỏi:" Emkhôngsaothậtchứ?"
Sau khi thức dậy, Giang Mạn nhìn những giọt nước thuốc cuối cùng trong chai của mình, lại nhìn thời giantrêntường,nóivới người đàn ông đôi mắtđãhiệnra quầng đen:" Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi,anhđinhanhđi, tới trễsẽkhônghay đâu."
Cái kiểu lề mề chậm chạp thân thiết này củaanhchẳng hề ăn nhập tí nào với con ngườianh, thế cho nên Giang Mạn có hơikhôngbiết phải làm thế nào, chỉ có thể gượng cười gật đầu:" Cái này tôi vẫn biết mà."
Chân mày Trình Khiên Bắc càng nhíu chặt lại:" Cái vẻ này còn muốnđilàm nữa à? Có phải lãnh đạo các em quá vô nhân đạo haykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là được người ta quan tâm như vậy,côvẫn có phần rất cảm động. Đặc biệt là đến từ Trình Khiên Bắc, người màcôvẫn luôn cho là lạnh lùng vô nhân đạo.
Giang Mạn mỉm cười bảo:" Nếuanhkhôngtinthìđến hỏi bác sĩ. Tối quađitoieltmộtlần rồi mấy giờ sau đó tới lúc này cái bụngđãhoàn toàn yên ổn rồi, như vậy có nghĩa làđãkhôngcòn sao nữa." Dừngmộtlát, rồinóitiếp," Buổi trưa tôi còn phảiđilàm việc đấy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt tái nhợt của Giang Mạnhiệnramộttia nóng hổi, ngượng ngùng tránh ánh mắt mắt, "ò"mộttiếng đáp lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.