Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Trình Khiên Bắc cười cười:" Đừng nghe a Mẫnnóilinh tinh ạ, cháu cũng chỉ là kiếm sống mà thôi."
Chỉ có điều,khôngbiết có phải xuất phát từ tâm lý kiêu ngạo của phụ nữ haykhông, mà trong lòngcôsoạn biết bao nhiêu là tin nhắn giải thích cầu hòa, nhưng đến cuối cùng cũngkhônggửiđi.
Trình Khiên Bắc cười lạnh:" Thế nào? Tôinóitrúng tâm tư của em rồi sao?"
Tiếp viên hàngkhôngnóixong, rồi vươn tay ra chỉ hướng bên trong vị trí chỗ ngồi của Trình Khiên Bắc:"côGiang, vị trí củacôđây ạ."
Chương Tiếu Tiếu cười ha ha:" Giá trị con người takhôngbiết là bao nhiêu triệu đâu, chúng ta có thể so bì sao? Kiểu người nàyđixa đáng lẽ ngồi máy bay thương vụ mới bình thường, đúngkhông? Ngồi khoang hạng nhất vậy chính là cần kiệm nghiêm túc."
nóixong liềnđivề hướng giao lộ của con đường cũ.
Lúc ông ta mới dừng lạithìChương Tiếu Tiếu và Giang Mạnđitheo phía sau cũng dừng lại, dù sao cũng là lãnh đạo, ở bên ngoài vẫn phải giữ chút thể diện. Giờ ông tađi,thìba người lạiđitiếp về phía trước, lúcđingang qua chỗ ngồi của Trình Khiên Bắc, Chương Tiếu Tiếu đánh tiếng chào hỏimộtcách khoa trương:" Chào Trình tổng!"
(*)tẩu tư phái (phái chủ trươngđitheo con đường tư bản chủ nghĩa)
" Có rảnhthìquay về ngồi chơi chút nhé! Bằngkhôngchẳng mấy chốcthìphá bỏ đấy!"
Đợi bà dì xoay ngườiđirồi, Trình Khiên Bắc mới kéo tay Giang Mạn, tiếp tụcđivề phía chiếc xe cách đókhôngxa.
Nhất thờianhđột nhiên có chút ngẩn ngơ, tiếngnóiquen thuộc trong ký ức ùa về.
Trình Khiên Bắc mở mắt ra, lắc đầu, nét mặt đờ đẫn.
" Đúng ạ."
Bởi vì cáccôchỉ là nhân viên bình thường,mộtnhóm mười mấy người, đương nhiên là ngồi khoang phổ thông. Máy bay lần này là loại cỡnhỏtrung bình, khi hành khách bước vào khoang phổ thông,sẽđingang qua mấy hàng ghế ít ỏi ở phía trước của khoang hạng nhất, tuy rằng khoang hạng nhất của máy bay nàykhôngthể so sánh với máy bay lớn, nhưng ghế ngồi của ghế đôi vẫn rộng rãi hơn rất nhiều ghế hạng phổ thông.
May mắn thay, vì điều kiện công việc,côcũngkhôngrối rắm về chuyện này cho lắm. Diễn đàn Bác Ngaosẽkhai mạc sớm, đài kinh tếsẽphát sóng trực tiếp, mà tổ chuyên mục của họ cũng muốn liên kết để thựchiệnmộtsố chương trình đặc biệt.
Trình Khiên Bắc cười gật đầu:" Dạ, đây là vợ của cháu."
Chương 27
" Vậy mau ngủđi!"
" Đúng, là tôi."
" Ể!khôngngờ Trình Khiên Bắc có thểđimày baynhỏnhư vậy." Tới vị trí ghế ngồi, Chương Tiếu Tiếu vừa cất hành lý vừanói.
nóithìnóivậy thôi, chứanhngồi khoang hạng nhất,thìkhôngcó lý nào lại để bà xã ngồi khoang phổ thông.
Bành Việt:" Tôi cũng thế."
Edit: Michellevn
thậtkhôngngờ kiểu cao phú soái này lại còn săn sóc như vậy. Bà xã ngủ rồi, cứ ở bên cạnh nhìn mãi, nhìn thấy bà xã xoay người tấm chănkhôngcẩn thận trượt xuống, liền nhanh chóng kéo chăn đắp lên, thỉnh thoảng còn vươn tay ra sờ sờ vầng trán bà xã, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
Trình Khiên Bắc vì tiếng cười này mà ngẩng đầu nhướng mày nhìncô.
nóimộtcách đơn giản, chính là vô tình.
Trình Khiên Bắc cúi đầu liếc xéocô,nhỏgiọngnói:" Em xác định phải ở đâynóivới tôi những cái này hả?"
Trình Khiên Bắc cũng chỉ làmộtngười đàn ông, cũngsẽmất khống chế khi tâm trạng xấu,côkhôngthể xemanhlàmộtđối tác hoàn mỹ màkhôngmắc sai lầm.
Trình Khiên Bắc buông cuốn tạp chí xuống, cúi đầu nhíu mày nhìn người phụ nữđangngủ bên cạnh, đưa tay chạm vào taycô, cảm thấy hơi lạnh, liền giơ tay lên vẫy vẫy về phía tiếp viên hàngkhôngcách đókhôngxa, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng phát ra chữ " chăn ".
Chương Tiếu Tiếu:" Giá trị người ta kể ra cả tỷ đấy, chịkhônghâm mộ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ừm."
Có điều chút tiền chênh lệch này, đối vớianhmànói, chỉ là cọng lông,côcũngkhôngđến nỗi ngại ngần lắm.
Chỉ là ý niệm này mới dâng lên trong đầu,đãthấyanhnhàn nhạt liếc mìnhmộtcái rồikhôngnóikhôngrằng lại cúi đầu xem tạp chí.
Suy cho cùng nửa thángkhônggặp, lúc này đột nhiên nhìn thấytrênmáy bay, Giang Mạn vẫn có chút bất ngờ, vốn định học theo Chương Tiếu Tiếu dùng xưng hô " Trình tổng" cất lời chàoanh, nhưng nghĩ nghĩ về quan hệ của hai người, lại cảm thấy có hơi ngu ngốc, thế là chỉ nhếch nhếch khóe miệng, rồi kéo va ly hành lý, theo người phía trướcđivào bên trong.
" Là như vậy ạ, khoang hạng nhất của chúng tôi còn trống chỗ, tra được số chuyến bay của quýcôđãđạt đủ, có thể miễn phí nâng hạng cho quýcôạ."
" Thành thị này cho dù tốt, cũngkhôngđẹp bằng quê nhà của mẹ, nơi đó có sơn thủy hữu tình, non xanh nước biếc, những phiến đá xanh biếc trải dọctrênnhững con đường dài, sau này Tiểu Bắc thi đỗ đại học, có công ăn việc làm, rồi cưới vợ có gia đìnhnhỏcủa mình,thìmẹsẽtrở về quê, thỉnh thoảng con về thăm mẹ là được rồi nhỉ!"
Dì Lý gật đầu cười tít mắt:" Đúng vậy, hai đứa nóđãđilàm ở đây được mấy năm rồi, Đại Tuấnthìlàm ở cục Thuế nhà nước,đãmua được nhà kết hôn rồi, a Mẫnthìmới tốt nghiệp năm trước xin vào làm ởmộtcông ty lớn, cũngkhôngcần hai ông bà này phải lo nghĩ nữa. Tuy rằng chú dì ở đây buôn bánnhỏđãnhiều năm, nhưngnóicho cùng cũngkhôngphải nhà của mình, con cái ổn định được rồi, chú dì cũng về quê dưỡng lão thôi.Các cụnóiđúng mà, lá rụng về cội!"
" Bành Việt, làm người ấy mà, phải biết chấp nhậnsựthực. Loại tiền lương tám vạn như chúng ta, cùng người có giá trị bản thânkhôngbiết bao nhiêu triệu,thậtsựlàkhôngsống trongmộtthế giới. Ngồi cùngmộtchuyến bay, vậy chắc chắn làmộtsựkiện mang xác suấtnhỏ. Chịnóiđúngkhông, Mạn Mạn?"
Giang Mạn cảm thấysựkhác thường của người bên cạnh, bèn hỏi:" Sao vậy?"
Người được gọi dì Lý thấy mìnhkhôngnhận nhầm người, cười tít mắtnói:"thậtlà cháu à, suýt nữathìdìkhôngnhận ra đấy, sau khi mẹ cháuđirồithìcũng chưa gặp lại cháu, chắc cũng mười năm rồi chứ nhỉ?"
Mà mẹ củaanh, bởi vìanhmà xa rời quê hương, đến cuối cùng lại chẳng thể quay về.
Giang Mạn:"............"
Dì Lý đánh giáanhmộtlượt,nóitiếp:" Nghe a Mẫnnóicháuhiệngiờ làm ông chủ lớn rồi,trênmạng cũng có tin tức của cháu nữa,thậtsựlà có tương lai sáng lạn, ba mẹ cháu dưới suối vàng mà biết được,khôngbiếtsẽvui mừng thế nào."
côkhônghề cảm thấy câunóinày của mình có vấn đề ở đâu cả, nhưng mà sắc mặt Trình Khiên Bắcthìlại đột nhiên trở nên lạnh lùng, quay đầu lại híp mắt nhìncô:" Sao hả? Ông nội tôi còn chưa c·h·ế·t đâu, vậy mà emđãkhôngcòn kiên nhẫn diễn tiếp cùng tôi nữa hả? Hay là em gấp rút muốn có tìnhyêumới rồi? Chắckhôngthể chờ đợi, muốn được hợp lại với tên bạn trai trước của em hả?"
Bành Việtnói:" Chị có thể đừng dùng tư tưởng tẩu tư phái kia của chị để quan sát người haykhônghả?"
Trình Khiên Bắcnói:" Cửa hàng ngũ kim của nhà dì sắp được hai mươi năm rồi, sao vẫn muốn quay về? Đại Tuấn và A Mẫn chắc làđãlàm việc ở đây rồi chứ ạ?"
Trình Khiên Bắc gật đầu, mỉm cười vớicôấy, sau đó tầm mắt dừngtrênkhuôn mặt Giang Mạn ở phía saucôấy.
Trình Khiên Bắc đứng tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưngcôđangdần xa, vuốt vuốt mái tóc có chút cáu kỉnh, vốn định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫnkhôngdi chuyển.
Mấy ngườinóicười ngồi xuống,khônglâu sau, trong tiếng loa phát thanh, máy bay chòng chành cất cánh bay lên.
" Ơ? Đây là Tiểu Bắc sao?" Hai ngườiđangchuẩn bị bước tiếpthìbên cạnh chợt vang lên tiếngnói,mộtngười phụ nữ mập mạpđitới, ngập ngừng cất tiếng hỏi thử.
Dì Lý gật đầu:" Khỏe cả, có điều bên này sắp dỡ bỏ rồi, chúng ta chắc sớm trở về quê thôi."
Giang Mạnđitheo phía sau đồng nghiệp, bỗng nhiên nghe thấy giọng lão Vương ở đằng trước:" Ơ? Trình tổng?"
" Học kỳ này mà đạt hạng nhất nữa, mẹ làm món ngon cho con nhé!"
Lúc này Giang Mạnkhôngngần ngại giãy tay ra, cười nhắc nhởanh:" Trình tổng, giờ cũngkhôngphải ở nhà họ Diệp, hai ta cũngkhôngcần phải diễn kịch đâu mà?"
Tiếp viên hàngkhôngcó chút hâm mộ mà nhìn nữ hành kháchđangngủ kia.
Người này điên rồi?
Cho nên Trình Khiên Bắc có lẽ rất thất vọng vềcô, tuy rằng với mối quan hệ của hai ngườithìsựthất vọng củaanhđối vớicôcũngkhôngquan trọng, nhưng dù sao vẫnđanghợp tác cùng nhau, mối quan hệ hữu nghị bị phá hủy vì điều nàythìquảthậtcó chútkhônghay lắm.
Trình Khiên Bắc mỉm cười:"nóicũng phải ạ."
" Ah? Miễn phí nâng hạng sao?"
côtức cười đáp lại:" Tâm trạnganhkhôngtốt, có thể tìmmộtcách khác để trút giận, nhưng giận c·h·ó đánh mèo lên người tôi, có phảiđãhơi quá đáng rồi haykhông? Trong mối quan hệ hợp tác của chúng ta, chắc làkhôngcó thêm điều kiện nào như vậy. Xin lỗi nhé,khôngđicùnganhđược."
Giang Mạn bĩu môi:" Lần trước tâm trạnganhkhôngtốt, tôikhôngnên có thái độ kia vớianh,anhđừng giận tôi nhé! "
Giọng điệu củaanhgần như mang theosựmỉa mai cay nghiệt, Giang Mạn chỉ cảm thấykhônghiểu nổi, lại còn gì mà tìnhyêumới? Cái gì mà bạn trai trước hợp lại?
Nét mặt tiếp viên hàngkhôngthoáng khựng lại,đangtính mở miệngnói,thìở đằng trước lão Vương quay đầu lại bảo:" Có miễn phí nâng hạng sao lạikhôngđichứ? Tranh thủ đến khoang hạng nhất mà hưởng thụ chútđi, ngủmộtgiấc ngon lành, xuống may bay rồi chúng ta lại bắt đầu lao động." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhnhắm mắt lại, lòng dạ có chút rối bời.
Trình Khiên Bắc cười:" Vâng ạ! Lâu rồikhôngghé qua chỗ này. Dì và bác Vương vẫn khỏe chứ ạ?"
Khi máy bayđãêm ả,mộtnữ tiếp viên xinh đẹp bước đến và khom lưng với Giang Mạnđangngồi bên lốiđi:" Xin hỏicôcó phải là Giang Mạnkhôngạ?"
Luimộtbước mànói, ngay cả chỉ là bạn bè bình thường,thìcũng nên an ủi hơn là oán trách khi thấy người kia mất kiểm soát vì tâm tìnhkhôngtốt.
Trình Khiên Bắcnhỏgiọngnóicảm ơn, cầm lấy cái chăn hết sức cẩn thận đắp lên người Giang Mạn.
Giang Mạn cười đáp:" Tôi cảm thấy Bành Việtnóiđúng, mặc dù người ta có tiền, nhưng chúng ta cũng là người lao động chân chính,khôngcó gì phải ghen tỵ với người ta cả."
Dì Lý kinh ngạc:" A?thìra cháu kết hôn rồi à! Vậy mà a Mẫnnóicháu vẫn chưa kết hôn."
Quamộtlúc lâu, Trình Khiên Bắc lạinói:" Em ngủkhông?"
Trình Khiên Bắc cườinhẹnhàng đáp lại:" Công việc bận quá chưa làm lễ cưới được ạ,thậtsựlà có nhiều nhiều ngườikhôngbiết ạ."
Thànhthậtchăm chỉ?
" Vâng ạ!"
Mặc dù hành trình bay chỉ hơn ba giờ, nhưng ở trong khoang phổ thông chật hẹp, thựcsựlàkhônglàm sao mà hưởng thụ. Giang Mạn chưa từng nâng hạng miễn phítrênmáy bay, nghe thấy có phúc lợi này, khá là háo hức muốn thử, nhưng nghĩ đến các đồng nghiệp đềuđangở khoang phổ thông, mình lại chạy đến khoang hạng nhất, cũng kỳ cục quá mất, bènnói:"khôngcần đâu, để lần sau nâng cho tôi nhé? "
côấy biết thân phận của Trình Khiên Bắc, vốn cho rằng tuổi trẻ tài nănganhtuấn như vậy chắc là chưa kết hôn, còn nghĩ là khoang hạng nhất của họ cuối cùng cũng được đón tiếpmộtcao phú soái chân chính, nào biết còn chưa bắt đầu khách sáo vài câu,đãnghe thấyanhnóicó thể giúp vợanhnâng hạng đượckhông, cònnóivì vợanhđicùng đồng nghiệp, phảinóilà miễn phí nâng hạng do tích điểm hành trình bay.
"khôngsao đâu Tiểu Bắc, mở cửa buôn bánthìkiểu gì cũng gặp ít người xấu, tụi nó cũngkhônglàm gì được đâu, con cũng đừng động thủ với tụi nó, bằngkhôngchúng ta cũng xấu như chúng nó à?"
Giang Mạn:"........"
Bành Việt đáp:" Sao chịkhôngnóiluôn là người tathìngồi khoang hạng nhất, mà chúng ta chỉ có thể ngồi ở hạng phổ thông hả?"
Đa phần người buôn bántrêncon phố này là người ngoại tỉnh, cho dù sống quen thuộc ở thành phố này,thìhọ vẫn nghĩ rằng cuối cùngmộtngày nào đó cũngsẽtrở về quê hương.
Mặc dù tính cách Giang Mạnkhôngtệ, nhưng điều đókhôngcó nghĩa làkhông.côkhôngcho rằng với quan hệ của hai người,côcần phải tiêu hóa tâm trạng tồi tệkhônghiểu nổi củaanh.
Bỗng dưngcônhận ra mình hình như có phầnkhôngđược nhân đạo cho lắm.
" Mấy ngày này tụi em chắc là bận rộn lắm, có thể ngủ được chút nào hay chút nấy."
Nhưng mà vừa rồicôkhôngnhữngkhôngtrấn ananh, mà còn giận dữ bỏđi.
Giang Mạn sững người, nhìn lướt qua bả vai người trước mặt, trông thấy người đàn ôngđangngồi sát vị trí cửa sổ trong khoang hạng nhất.
May màkhônggian khoang hạng nhất đủ rộng rãi,khôngđến mức đểanhphải nghiêng người này nọ.
Trình Khiên Bắc cười cười:" A Mẫn chắc là xem quá nhiều mấy cái tin tức linh tinh rồi ạ."nóixong vẫy vẫy tay," Vậy Dì Lý làm việcđiạ, chúng cháuđitrước đây ạ."
Giang Mạn ngẩn người, định thần lại, khẽ cười đáp:" Tôi còn tưởnganhkhôngmuốn nghe tôinóichuyện đấy!"
Tuy rằng ghế ngồi khoang hạng nhấtkhôngthể hạ nằm xuống hoàn toàn, nhưngkhônggian tương đối rộng rãi, vẫn có thể nằm dựa nửa người, thoải mái hơn so với chỉ có thể ngồi ở khoang phổ thông.
Giang Mạn thay đổi vị trí và suy xétmộtchút, nếu làcôlúc tâm trạngkhôngtốt,nóinăng l* m*ng với người khác, người kia chẳng hề khoan dung, còn giận dữ bỏđi, tất nhiêncôsẽthất vọng về người đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai ngườianhnóiở đây là con trai và congáicủa dì Lý,nhỏhơnanhmộtchút, nhưng cũngđãtrưởng thành nhiều năm.
" Ah?"
" Tôi hiểu tôi hiểu mà! Vậy tôi đến chỗ ngồi đây, lúc nào gặp lại." Lão Vương khua tay, tiếp tụcđivề hướng khoang phổ thông.
Lúc nàyđãcó hai ba thực kháchđivào, trong quán ăn có thêm chútâmthanh của phố chợ, ông chủ trung niên lại lu bu bận rộn.
Trình Khiên Bắc mỉm cười:" Công ty gần đây tương đối bận rộn, cũngkhôngdễ dàng gì mới dành chút thời gian tới hội nghị được."
côcó chút buồn cười thởnhẹra:" Trình Khiên Bắc, tôi biết tâm tìnhanhhôm naykhôngtốt, như vậyđi, tôi tự kêu taxi về,anhkhôngcần đưa tôi nữa."
Tuy rằngkhôngphải khoang hạng nhất là được bố trí cao cấp nhất, nhưng so với chỗ ngồi chỗ hạng phổ thông vừa rồi,thìvẫn thoải mái hơn nhiều. Giang Mạn ngồi xuống cảm nhận, rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trả tiền xong, hai người sánh vai nhau ra khỏi quán ănnhỏ. Còn chưa tới chỗ dừng xe ven đường, bỗng nhiên Trình Khiên Bắc dừng lại và xoay người nhìn lại quán ănnhỏvừa rồi.
Xem ra, đối với mình chắc làanhcũngkhôngtức giận lắm.
Lão Vương lên kế hoạch và dẫn đầu mấy người biên tập cáccôbay qua đó chuẩn bị.đicông tác vớicômànóilà chuyện thường ngày, lần này cũngkhôngcó gì đặc biệt, lại còn đượcđibiển đảo, cũng xem như là phúc lợi, cả đám đều hết sức vui vẻ.
Giang Mạn gật đầu:" Ngủ mà."
" Tiểu Bắc, conđilàm bài tậpđi, bát đũa để mẹ thu dọn là được rồi!"
Giang Mạn gật đầu, có hơi mất tự nhiên khi ngang qua Trình Khiên Bắc bước vào bên trong.
Quả nhiên, ông xã tốt đều là của nhà người ta.
Lão Vươngđãlên tiếng, Giang Mạn cũngkhôngcó gì phải do dự nữa, tháo dây an toàn, hí hửngđitheo tiếp viên hàngkhôngđến khoang hạng nhất bên kia bức rèm.
Bởi vì dậy rất sớm, Giang Mạn quảthậtlàđãbuồn ngủ,khôngbao lâuđãphát ra tiếng hít thở đều đặn.
Dì Lý cườinóianhkhiêm tốn, lúc này mới nhớ tới mà hỏi:"côgáinày là ngườiyêucủa cháu hả?"
Lão Vương đứng nép nép sang bên, đểkhôngảnh hưởng đến những người phía sau, rồi tiếp tục hàn huyên: " Đúng á! Tôiđãxem thông tin, lần này Trình tổng là khách mời của diễn đàn tuổi trẻ. Mấy ngày trước chúng tôi có gửi thư mời đếnanh, mờianhngày mốt đến làm khách mời cho tiết mục của chúng tôi, mà trợ lý củaanhnói,anhtham dự khai mạc diễn đàn giới trẻ xong rồi vì công việc lại phải quay về Giang Thành ngay,thậtsựlà đáng tiếc."
thậtra sau khi Giang Mạn lên xe taxi rồithìcũng có hơi hối hận. Mặc dùcôvà Trình Khiên Bắckhôngtính là ngườiyêu, nhưng xét cho cùng, con ngườikhôngphải động vật bị điểu khiển bởi bản năng,đãduy trì mối quan hệ thân mật này được lâu như vậy, nếunóikhônghề có chút cảm tình nàothìchắc chắn là giả, cho dù loại cảm giác nàykhôngliên quan gì đến tìnhyêu.
Sau lần tan rãkhôngvui này, gần hai tuần Giang Mạn và Trình Khiên Bắckhôngcó liên hệ,khôngđiện thoại, tin nhắn,anhcũngkhôngtìm tới căn hộ củacô.
Giang Mạn thoáng ngẩn người, ý thức được chuyện nâng hạng miễn phí này là thế nào rồi? Lấy đâu ra cái gì mà hành trình bay đạt đủ chứ,thìra là có người mua cho mình mà thôi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạnkhôngkìm được nhìn người đàn ông bên cạnh, saocôcứ cảm thấy miêu tả này dường nhưđangnóivềmộtngười khác ấy nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khoang máy bay, điều hòakhôngkhí tỏa hơi đầy đủ,khônghề có cảm giác mùa hè. Giang Mạn mặcmộtchiếc áo sơ mi ngắn tay và chỉ đắpmộtchiếc chăn mỏng để sẵntrênghế,mộtcánh tay vẫn hở ra bên ngoài.
Giang Mạn ở bên cạnh làm nền rốt cuộc nhịnkhôngđược khóe miệng co rút, nhà tư bản nhưanhđộng chút là dùng đơn vị tính bằng triệu, nếu cũng gọi là kiếm sống,thìloại dân văn phòng nhưcôđây có lẽ chỉ gọi là khỏi sinh sống luônđi?
Giang Mạn:".............Ờm, vô cùng hâm mộ."
côảo não hítmộthơithậtsâu, lấy điện thoại ra, tính gửi tin nhắn choanhmong cứu vãn tình hình vừa rồi.Nhưng mở khung hộp thoại ra nhìn hình đại diện củaanhlại chẳng biếtnóigì, cuối cùng đành từ bỏ.
Chương Tiếu Tiếunói:" Tôinóirồi mà, làm ngườithìvẫn nên tiếp nhậnsựthật."
anhđangcúi đầu lật xemmộtquyển tạp chí du lịch, gương mặt đẹp trai bình tĩnh như thường lệ. Giang Mạnkhôngbiết tại sao, chợt khẽ bật cười.
"Ò "
" Đồng nghiệp của em đềuđangở sau bức rèm đó."
" Vậy à!" Dì Lý gật gù," Vậy ta về phảinóivới a Mẫn, con bénóigì mà kiểu ông chủ lớn như cháu có nhiều phụ nữ lắm, chắc chắn làkhôngquan tâm đến chuyện kết hôn. Cơ mà tanóixem như chúng ta cũng nhìn cháu trưởng thành, cháu là thằng bé từnhỏđãthànhthậtchăm chỉ,khônggiúp mẹ làm việc trong quánthìcũng ngồi làm bài tập ở cửa, chẳng giống những đứa trẻ khác chỉ thích trêu c·h·ó nghịch mèo suốt cả ngày."
" ThưaanhTrình, nâng hạng của vợanhđãlàm xong rồi ạ." Đến khoang hạng nhất, tiếp viên hàngkhôngmỉm cườinóivới Trình Khiên Bắc.
khôngphải chứ, lúc này có phải ở nhà họ Diệp đâu mà còn diễn sâu như vậy hả?
Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìncô, dịu dàng bảo:" Ngủđi, lúc nào có đồ ăn, tôi gọi em."
Giang Mạn chọt chọt khuỷu tay sang chỗanh, mỉm cười:" Cảm ơn!"
" Xin chào, tổng biên Vương, trùng hợp vậy?"
Trình Khiên Bắc quay đầu nhìn bà, mỉm cười đáp lại:" Dì Lý, đạ lâukhônggặp ạ!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.