Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26
Diệp Nhã Chính gật đầu, cười: "anhcũng nghenóiđài truyền hình công việc bề bộn, phụ nữ đều làm việc như đàn ông."
Thế nhưng mà, khí chất dù có tốt hơn nữa, cũngkhôngche dấu được biểu cảm chua xót mơ hồ, đó là trạng thái do bất hạnh kéo dài.
Giang Mạn nhìn cảnh vật xung quanh, tuy con phố bên ngoài bẩn thỉu, nhưng môi trường bên trong quán này vẫn ổn.côthìkhôngquá để ý chuyện ăn uống, để ông chủ lớn nàymộtphen nhìn đắng cay nhớ ngọt bùithìở bên cạnh cũngkhônghề gì.
Vậy mà mớiđiđược nửa tầng cầu thang,đãnghe thấy ba người nhà kiađangnhỏgiọng cãi vã ở ngay cửa.
" Cậu tathậtsựmuốn hợp lại với em à?"
Edit: Michellevn
"Vậy emthìsao? Có phảiđãquyết địnhkhôngquay đầu ăn cỏ cũ nữa?"
Ông chủ béo ú cười ha hađivào phòng bếp.
Quảthậtlà Lâm Thanh sốngkhônghạnh phúc, tuy được gả cho con nhà danh giá, nhưng người chồngkhôngnhững bùn nhãokhôngdính được lên tường(*), ngoại trừ dựa vào cha ruột để có đượcmộtchức vị ở trường đại học,khôngtạo đượcmộtchút thành tích nào trong lĩnh vực chuyên mônthìthôi, còn phong lưu thành tính. Tranh cãi ồn ào đềuđãtrải qua, nhưng vẫnkhôngquản được. Rồi lạikhôngcam tâm từ bỏ thân phận con dâu danh môn, cuối cùng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, để ông ta muốn làm gìthìlàm.
Gửi xong rồithìđể điện thoại di độngtrênbàn, tiếp tục ăn phở.
Giang Mạnkhôngkhỏi nhíu mày, dù saocôcũngkhôngphải làmộtcôgáikhôngbiết gì, Hứa Thận Hành giờ đây muốn làm gì,côrõhơn hết. Nhưng nam sinh năm đó dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng khiếncôcảm thấy chói sáng,thìhiệngiờ nhất cử nhất động đối vớicômànói, ngoài bối rối và ânẩnchán ngán ra,thìkhôngcòn gì khác nữa.
Dáng vẻ Trình Khiên Bắc lại hoàn toànkhôngpháthiệnra, mở cửa xe, đểcôlên xe, mới buông taycôra, sau đó vòng qua bên ghế lái, nổ máy xe.
côcầm điện thoại di động lên xem.
Trình Khiên Bắc ngẩng đầu nhìncô, lông mày nhíu chặt lại,trêngương mặtanhphủmộttầng mệt mỏi và buồn bã sâu đậm, quamộtlúc lâu, đặt đũa xuống,nóibằng giọng nhàn nhạt:" Đúng vậy, cảm giác thựcsựlàmộtđiều huyền diệu."
Giang Mạn đáp:" Giốnganhđi!"
Giang Mạn nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo sơ mi hàng hiệu trước mặt, giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã,thậtkhó mà liên tưởnganhvới quán ănnhỏđổ nát này.
Diệp Nhã Chínhnói:" Ba mẹ, hai người đừngnóinữa, tranh của ông nội ông thích tặng aithìtặng, con chẳng có hứng thú gì với tranh ảnh cả."
Giang Mạn lặng lẽ quan sátanh, cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong chốc lát hai người đềukhôngnóichuyện, trong cửa hàngnhỏ, chỉ cóâmthanh của tivitrêntường.
Trình Khiên Bắc mỉm cườiđilên phía trước đỡ ông cụ:" Ông nội dậy rồi ạ? Cháu dìu ông ra bàn ăn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
(*)Lạn nê phù bất thượng tường(烂泥扶不上墙): bùn nhãokhôngdính được lên tường: năng lực kém; trình độ thấp;khôngcó thành tựu.
Ai ngờ, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng mình là lấy giỏ trúc múc nước mà thành công dã tràng.
Diệp Nhã Chính tốt nghiệp khoa học và kỹ thuật, ở tuổi ba mươi, giảng dạy ở trường đại học, mang cặp mắt kínhkhôngviền, dáng vẻ nhìn trông hết sức là nghiêm chỉnh, khí chất tao nhã. Giang Mạn từng gặpanhta hai lần, ấn tượng vềanhtakhôngqua kém so với cha mẹanhta.
Giang Mạn nên bội phục Trình Khiên Bắcthậtrồi, ở trước mặt ông cụ Diệp, những toan tính lạnh lùng trước đótrêngương mặt củaanh, đều thu lại toàn bộ,khôngchỉ cư xử nhưanhem với Diệp Nhã Chính, mà đối vời Diệp Kính Văn và Lâm Thanh cũng vô cùng khách khí.
Tầm mắtanhnhìn nhìn kính chiếu hậu, nhếch môi hừ lạnh, trong mắt đều là lạnh lẽo mỉa mai.
Giang Mạn thấy nét mặtanhcó chútâmu, nhưngđãtốt hơn nhiều so với lúcđitrênđường, nghĩ nghĩ, hỏi thử:" Hồinhỏanhthường hay ăn ở đây sao?"
côđoán chuyệnkhôngvui trước kia trong miệnganh, hẳn là quá trình trưởng thành củaanh, thời thơ ấu cùng tuổi niên thiếu lớn lên trong môi trường hoàn cảnh nơi đây, chắcđãtrải quakhôngít chuyệnkhôngvui, huống chianhcòn là con riêng.
cônhớ lại lời Lâm Thanh hồi nãy vừa nhắc tới: Ông saokhôngthử nghĩmộtchút, năm đó ông đùa bỡn mẹ nó như thế nào.
Nào biết được Diệp Kính Văn vậy mà lại lòi ra cho bà tamộtthằng con riêng.
Diệp Kính Văn trông thấy hai người xuấthiện,điqua mỉm cườinói:" Khiên Bắc,khôngphải con thích tranh sao? Gần đây học viện chỗ ba chuẩn bị mởmộttriển lãm tranh cổ đại, ba ba đặc biệt giữ lại cho con hai vé."
Trình Khiên Bắc ngồi xuống đối diệncô, nhìn nhìn thực đơn bên dưới tấm kính, mở miệngnói:" Ông chủ, cho tôimộttô phở bò."nóixong ngẩng đầu hỏi người đối diện," Em muốn ăn gì?"
Sau đó lại đặt điện thoại xuống.
Cho dù thế nào, loại chuyện riêng tư bíẩnnày,côcó tò mò nữa cũngkhôngthể mở miệng hỏi han, đành thànhthậtngồi bên ghế phụ,khôngnóicâu nào.
Trình Khiên Bắc im lặngmộtlát rồi hỏi:" Vừa rồi là tin nhắn của Hứa Thận Hành sao?"
- ----anhtìm thấy hai cuộn phim trước kia của em để ở nhàanh,anhrửa ra ảnh rồi, hiệu quả vẫn tốt lắm, lúc nào đưa cho em được?
TRông thấy cả nhà con trai tới, ông cụ vẫn hết sức vui mừng, vẫy tay gọi:" Mấy khi được cả nhà bây tề tựu đông đủ, ở đây cùng ta ăn bữa cơm vui vẻ nào."
Vì quá sốc,côquên luôn cả hỏi, chỉ cắm đầuđitheo Trình Khiên Bắc vàomộtquán ănnhỏven đường.
Lâm Thanhkhôngvui bảo:" Đó là tranh bình thường hả? Mấy thứ đó trị giá cả tỷ đấy, sau này còn tăng nữa. Cũngkhôngbiết con giống ai nữa? Lúc trước kêu con tìmmộtngười bạngái, làm cho ông nội con vui vẻ, biết đâu còn có thể để lại cho con mấy bức họa làm quà tặng, conkhôngđáp ứng,nóirằngkhôngmuốn lừa dối ông nội. Thằng con bên ngoài kia của ba consẽkhônglừa ông nội con hả? Nghe thấy ông cụ muốn phân chia tài sản, đột nhiênthìdẫnmộtngười phụ nữ đếnnóilàđãkết hôn rồi, theo tôi căn bản đó cũng là giả mà thôi."
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, trả lời bằng giọngnhẹnhàng bâng quơ:" Đây từng là quán của nhà tôi, sau khi mẹ tôi qua đờithìchuyển ra ngoài."anhdừngmộtchút," Cũng phải năm năm rồi tôikhôngquay về chỗ này."
Ăn được mấy miếng, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lênâmbáo có tin nhắn, Giang Mạn tiện tay lấy ra mở lên, là Hứa Thận Hành.
Lâm Thanh cười lạnh:" Ông nằm mơ giữa ban ngày à? Thằng con kia củaanhcũngkhôngphải đèn cạn dầu,anhcho rằng vẫy đuôi ở sau nó, là nó có thể nhậnanhlà cha hả? Saokhôngnghĩmộtchút năm đóanhđùa bỡn mẹ nó như thế nàođi?"
Giọng điệuanhkhôngchỉ lạnh lẽo, còn mang theo phần nào đó khó chịukhôngkiên nhẫn. Lúc bình thường hầu hếtanhđềukhôngđể ý, nhưng chưa bao giờnóichuyện vớicôbằng giọng lạnh lùng như vậy.
côgật gật đầu, ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Đáng tiếc là Hứa Thận Hành bên kia giống nhưkhôngthể hiểu được cự tuyệt củacô, click click gửi liền mấy tấm ảnh qua.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Khiên Bắcnói:" Đến chỗ mà ngày bé tôi thích ăn nhất."
Diệp Kính Văn bảo:"Mỗi lần con và ông nội thảo luận về tranhkhôngphải đều rất lâu sao? Ông cụnóicon rất có thiên phú, tiếc làkhôngđược đào tạo bài bàn từnhỏ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạnkhôngkhỏi sững người, tay cầm điện thoại nhất thời cứng đờ.
Khi Trình Khiên Bắc gặp ngườianhcùng cha khác mẹ này, tuy vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưngkhônghờ hững như trước kia, khẽ gật đầu, xem như là đáp lạianhta.
Saumộtlát, màn hình điện thoại vừa tắt lại sáng lên, dòng thông báo tin nhắn của Hứa Thận Hành lại hiển thịtrênmàn hình.
nóixong rồi giống như bình tĩnh lại, quay sangnóivới Giang Mạn:" Chúng ta ăn ở đây luôn nhé! "
Nhiều năm qua, đối với ông chồng trăng hoa Lâm Thanh coi nhưkhôngthấy, chịu nhụckhôngly hôn, nguyên nhân chủ yếu chính là vì những tác phẩm hội họa kia của ông cụ, dù sao con trai bà ta là cháu nội danh chính ngôn thuận, chỉ cần họkhônggây ra chuyện ngu ngốc gì,thìphần lớn mấy thứ kia chắc chắnsẽlà của con trai nhà mình.
Thừa dịp Diệp Kính Văn cònđangtrong cơn choáng váng, Trình Khiên Bắcnóitiếp:" Còn nữa, đời này tôi chỉ cómộtba ba, ông ấyđãqua đời mười tám năm trước,hiệngiờđangnằm ở nghĩa trang."nóixong chỉa chỉa môi về phía Diệp Nhã Chính đứng cách đó mấy bước, cười mỉa mai:" Con trai của ông Diệpđangbên kia kìa, đừng có mà nhận sai chứ."
nóixong sờ sờ mũi có chút chột dạ.
Giang Mạn nhìn thấy tay mình bịanhnắm chặt, thầm nhủ, hôm nay hai người nắm tay có phải tần suất quá nhiều haykhông?
Giang Mạn bình tĩnh quan sátanh, pháthiệntrênmặtanhlạnh giống như phủmộttầng băng vụn, ngay đếncôcũngkhôngkìm được mà trong lòng ớn lạnh.
(Tòa nhà ống)
Ăn cơm xong, hai thằng cháu trainóichuyện phiếm chơi cờ với ông cụ, mãi cho đến khi ông cụ lại mệt mỏi phải lên lầu nghỉ ngơi,thìsựhòa thuận vui vẻ bên ngoài này mới xem như kết thúc.
Mặt đường gồ ghề phủ nước dơ bẩn, tòa nhà ống đổ nát, hai dãy cửa hàng rách rưới, mấy quán ăn ruồi nhặng chen lấn. Giang Mạn gần như có chútkhôngdám tin, ở nơi phồn hoa đô thị này vẫn còn tồn tạimộtchỗ như thế này.
Lâm Thanh oán trách mấy câu nữa,đitheo ra cửa.
Diệp Nhã Chính còn muốn hàn huyên mấy câu, nhưng liếc thấy tay Trình Khiên Bắc kéo Giang Mạn hơi dùng sức, lôi ngườiđivài bước, tăng tốcđivào trong nhà.anhta chỉ có thể buồn bực vuốt vuốt mũi, im ru luôn.
" Diệp Kính Văn, ông mặt lạnh dán vào mông thằng con riêng kia là có ý gì hả? Có phải sẵn sàng dính vào thằng con đầy hứa hẹn này của ông, đến con trai của mình cũngkhôngcần nữa?"
Hai người sánh vaiđira cửa, đúng lúc ba người nhà kia định lên xe.
Trình Khiên Bắc nhìncô, nhàn nhạt trả lời:" Cũng đến giờ cơm tối rồi, cùng ăn bữa cơm rồi tôi đưa em về."
côquay đầu lại bất ngờ nhìn thấy Trình Khiên Bắcđangđixuống, đoán chừng cũngđãnghe được đối thoại vừa rồi của mấy người kia.
Trình Khiên Bắc cười cười lạnh lẽo, kéo Giang Mạnđivề hướng chiếc xe khác.
Lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm của bữa ăn, trong quán rất quạnh quẽ, chủ quán là người đàn ông trung niênđangngồitrênghế xem tivi, trông thấy hai người, đứng dậy niềm nở hỏi:" Muốn ăn gì nào?"
Giang Mạn cho rằnganhnóiở đây là khu phố ẩm thực nào đó, cũng vui vẻ gật đầu ngay, nào biết nửa giờ sau,anhdừng xe trướcmộtkhu phố vừa cũ kỹ vừa xập xệ.
Trình Khiên Bắc lại cúi đầu ăn hai miếng nữa, rồi giống như nhớ ra cái gì, ngẩng đầu nét mặt khó đoán nhìn sangcô, giọngnóidịuđi:" Xin lỗi, vừa rồikhôngphải cố ýnóichuyện với em như vậy, là tôi nhớ lạimộtsố chuyệnkhôngvui trước kia, tâm tìnhkhôngtốt lắm, em đừng để trong lòng."
Dường nhưanhcũngkhôngcó hứng thúnóinhiều, ông chủ bưng lên hai tô phở, ngoài câu đánh giá " Mùi vị kém hơn của mẹ tôi rất nhiều "thìsau đóanhkhôngnóigì thêm nữa.
Bữa ăn sau đó, nhìn bề ngoàithìhết sức hài hòa, vẻ mặt ông cụ dĩ nhiên là vui mừng.
Giang Mạnđãnghenóivề thân phận của bà ta, là viện trưởng viện kịchnóithành phố, xuất thân từ dòng dõi văn nghệ, kết hôn với Diệp Kính Văn được cho là điển hình của môn đăng hộ đối.
Chương 26
" Có liền! "
Đương nhiênsẽkhôngtính toán với giọng điệu vừa rồi củaanh, lắc đầu cười:"khôngsao, tôikhôngđể ý."
Ông cụ cười tít mắt kéo tay cháu đích tôn vỗ vỗ, vui vẻnói:" Được, tốt, tốt, haianhem cháu có thể hòa thuận ở chung,thìta vui nhất rồi."
" Giờanhđichưa?"côhỏi
Diệp Kính Vănnhỏgiọng bảo:" Em đừng ầm ĩ ở đây, lúc đó chẳng phảianhvì cả nhà chúng ta sao? Ông cụ để lại toàn bộ tranh cho nó,anhcó thể làm gì đây?anhlà cha ruột nó, chỉ cần có thể nhận cha,thìmấy đồ kia chẳng phải cũng có phần củaanhsao? Cóanhthìchẳng phải có cả mẹ con em sao?"
Giang Mạn lại ngây người,khônghề lường đượcanhlại nhận lỗi với mình nhanh như vậy,đãvậy giọng điệu gần như có chút hối lỗi tự trách.
" Ba năm à!" Trình Khiên Bắc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lẩm bẩm,"thìrađãtrôi qua nhiều năm như vậy!"
Quả nhiên, bà ta dự cảm chuẩn xác, hơn hai năm trước, ông cụ phân chia tài sản, toàn bộ tác phẩm hội họa và bản thảo đều tặng lại hết cho thằng cháu riêng này.
Giang Mạn khẽ cười:" Đương nhiên,hiệngiờ trông thấyanhấy chẳng có tí cảm giác nào cả." Dừng lạimộtchút rồi bổ sungmộtcâu," Có điềunóithìcũngkhôngthểnóihết sức được, loại chuyện cảm giác này huyền diệu lắm, nếu ngày nào đó tôi lại có cảm giác vớianhấy, lạiđigặm lại cỏ cũ cũngkhôngphảikhôngcó khả năng. Mặc dù loại khả năng này cực kỳ bénhỏ."
côngước lên nhìn đôi mắt đen thăm thẳm củaanh, lần đầu tiên nhận ra ánh mắt củamộtngười đàn ông có thể phức tạp như vậy.sựkìm nénẩnnhẫn lại giống như che giấumộtđám lửa, ngọn lửa đó nhưsựgiận dữ và oán hận, lại nhưmộtkiểu bướng bỉnh điên cuồng nào đó.
Oán hậnthìtất nhiên là đối với người nhà họ Diệp, còn điên cuồng kia là vì cái gì,thìcôlạikhôngđoán ra được.
Trình Khiên Bắc gật đầu
nóiđúng ra, cũngkhôngphải là trở về nhà họ Diệp, nó chỉ nhận mỗi mình ông nội. Chính vì nguyên do này, lại càng khiến trong lòng bà ta bất an, luôn cảm thấy thằng nhóc này có chuẩn bị mà đến.
Diệp Kính Văn biếtanhquay về nhà họ Diệp, chắc chắn là nhắm tới tài sản của ông cụ, nhưngkhôngnghĩ tớianhkhônghề che giấu, có thểnóithẳng vào mặt ông ta như vậy.
Diệp Nhã Chính được ông cụ quan tâm từnhỏđến lớn, trước khi Trình Khiên Bắc xuấthiện,khôngchỉ là cháu đích tôn mà còn là cháu trai duy nhất, hiển nhiên là tình cảmkhônggiống bình thường.
Tóm lại làcôđột nhiênkhôngdám nhìn nữa.
Giang Mạn gật đầu:" ừm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Trình Khiên Bắc kéo tay Giang Mạnđigần đến cửa nhà lại đụng ngay Lâm Thanh,vợ của Diệp Kính Văn và con trai Diệp Nhã Chính.
Vẻ mặt của Diệp Kính Văn phảinóirằng vô cùng đặc sắc, bị nghẹn đến cả nửa ngày cũngkhônglấy lại được tinh thần.
Giang Mạnđangđịnh tiếp tục xuống lầu, sau lưng vang lên tiếng bước chân thong thả.
Mãi đến khi xe sắp vào thành phố,anhbất ngờ rẽ sangmộtđường khác, Giang Mạn mới ơmộttiếng, mở lời:"anhphảiđiđâu làm việc hả? Vậyanhcho tôi xuống chỗ này luônđi, tôi tự kêu taxi về."
Đương nhiên Lâm Thanh hận, hận ông chồng mình, hận ông cụ Diệp bất công, cũng hận cả thằng con riêng nàyđãhủy hoại cuộc đời của bà ta.
Nét mặt Lâm Thanh sượng ngắt, nhìn nhìn thằng con trai nhà mình.
Diệp Nhã Chính thở dài có chút bất đắc dĩ, tiến lên phía trước dìu bên còn lại ông cụ:" Ông nội, mấy tuầnkhônggặp rồi, cháu nhớ ông lắm đấy!"
Giang Mạn cùng Trình Khiên Bắcđilên lầu để thu xếp cho ông cụ ổn thỏa, bởi vì Diệp Hạc Minh bịn rịn kéo cháu trai lạinóichuyện,côliềnđixuống lầu trước.
Đươngkhôngbị người khácnóivào mặt, là aithìcũng cảm thấy tủi thân, có điềucôbiết tâm trạnganhkhôngtốt, cho nên cuối cùng cũngkhôngnóigì, chỉ yên lặng để điện thoại vào trong túi xách.
Trông thấy Trình Khiên Bắc và Giang Mạnđitới, bà ta cười lạnh lẽo, rồi vào nhà trước. Ngược lại Diệp Nhã Chính, con trai bà ta và Diệp Kính Văn, lại dừng bước chân, nở nụ cười khách sáo với hai người, mở miệng chào hỏi:" Khiên Bắc, em và Giang Mạn hôm nay tới thăm ông nội à!"
- --khôngthìanhchụp lại gửi cho em, em xem thử xem có thích haykhông?
Mặc dùkhôngbiết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với xuất thân củaanh, nhưngrõrànganhvô cùng căm hận người cha sinh raanh, e làkhôngchỉ Diệp Kính Vănkhôngcố gắng hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng, mà là có nguyên nhân sâu xa hơn trongsựcăm hận đó.
Diệp Nhã Chính hiển nhiênkhôngmuốn nghe thêm nữa:" Hai ngườinóingười ta làm gì, kệ người tađi, conđiđây!"
Giang Mạn khách sáo trả lời:" Vẫn bận ạ, công việc ở đài truyền hìnhthìquanh năm suốt tháng đều như vậy, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi vài ngày trong kỳ nghỉ ngắn thôi ạ."
Giang Mạn nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian quảthậttrôi nhanh, gần năm giờ từ lúc nàokhôngbiết.côbuột miệng hỏi:"điđâu ăn vậy?"
cônhắn trả lời:thậtsựlàkhôngcần mà.
Ông cụ Diệp lúc nàyđãthức dậy, người giúp việc cũng gần như làm xong đồ ăn.
Đối với Lâm Thanh, trong gần ba mươi năm, thằng con riêng này giống nhưmộtcái giằm cắm trong tim bà ta, cứ nghĩ rằng theo dòng chảy thời gian, mẹ con thằng con riêng kiakhôngtìm tới cửa, cái giằm kia dần dần biến mất trong da thịt, có thể làm bộ nhưkhônghề hay biết gì. Nhưng màkhôngngờ mười năm trước, thằng con riêng này đột nhiên trở về nhà họ Diệp để nhận tổ tiên.
Giang Mạnkhôngđể ý lắm, đáp:" Chắc vậy!"
Ngược lại Trình Khiên Bắckhônglưu tâm, cười chế nhạo đáp:" Thảo luận về tranh với ông nội là thích tranh sao? Chẳng qua là tôi khiến cho ông ấy vui vẻ mà thôi,khôngthìông ấy sao có thể để lại tranh cho mỗi mình tôi chứ?"
Giang Mạn bừng tỉnh hiểu ra, khó trách đại boss nhưanhlại biết đến chỗ này,thìra là trở về chốn cũ.côlại hỏi:" Nhàanhtrước kia có ở gần đâykhông?"
Giang Mạn cau mày nhìn vào chiếc điện thoại di độngđangnhấp nháy,đangđịnh cầm lên,thìTrình Khiên Bắc phía đối diện nãy giờ im ru lại đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh giọngnóivớicô:" Lúc ăn có thể đừng mãi xem điện thoại đượckhông?"
Trình Khiên Bắc cũng vẫnkhôngnóigì.
Chương 26 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
vẫn là Lâm Thanh khẽ quát lên:" Diệp Kính Văn! Lên xe mau! "
Hôn nhân vỡ nát, đến cảsựan ủi về tài sản trông mong từ lúc đầu lại chẳng hề được gì. Ai có thểkhônghận chứ?
Mặc dù Lâm Thanhđãhơn năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng cơ thể cực kỳ tốt, có điều là do bảo dưỡng quá độ, mà làn da trắng bóc căng cứngkhôngtự nhiên, cũng may là đường néttrênkhuôn mặt bà ta rất đẹp, trang điểm khéo léo, còn mang theo khí chất văn nghệ tao nhã, đứng trong đám đông vẫn là người phụ nữ có tỷ lệ rất cao số người quay đầu lại nhìn.
cônghĩ nghĩ rồi nhắn trả lời:khôngcần đâu,hiệngiờ emkhôngcòn chơi nhiếp ảnh nữa rồi.
" Vậy cho hai tô phở bò."
"đãlâukhônggặp Tiểu Mạn rồi đó, gần đây công việc bậnkhông?" Diệp Nhã Chính cảm nhận vẻ lãnh đạm của Trình Khiên Bắc,thìmỉm cườinóichuyện với Giang Mạn.
Trình Khiên Bắc nhướng mày cười cười,nhẹnhàng liếc nhìn vẻ mặt thù hằn của Lâm Thanh,nói:" Ainóitôi thích tranh chứ?"
Đáng tiếc loại huyền diệu nàykhôngxảy ra vớianh.
Giang Mạn thoáng ngẩn người, nhớ lại năm đó để theo đuổi Hứa Thận Hành, mình bỏ công sứcđihọc hỏi nhiếp ảnh, còn làm ra vẻ mua máy chụp ảnh cuộn phim, lúc đó mìnhkhôngcó phòng tối, mỗi lần đều là đưa cho Hứa Thận Hành, để nhờanhgiúp đỡ rửa lấy ảnh.
Trình Khiên Bắc chỉ chỉ phía sau quán ăn:" Bên trong có hai gian phòng, hồinhỏsống ở đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạn có chút khó mà tưởng tượng, lời này là từ trong miệng Lâm Thanh khí chất tao nhãnóira.
Nhưng kể từ khi hai người chia tay, hứng thú củacôđối với nhiếp ảnh cũngđãphai nhạt, mấy cái máy ảnh trong nhà có lẽđãtích lớp bụi dày.
Trình Khiên Bắc nhìn thấy người nàythìhơi ngẩn ra:" Đổi chủ lúc nào vậy?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.