Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chìa Khóa
Vừa bước ra khỏi thông đạo, Trần Phong đã nhìn thấy mọi người.
“Xin hỏi ý ngài là…”
“Đặc biệt là cô nhóc này, một đòn cuối cùng trực tiếp đánh xuyên thủng con boss.”
“Tùy tiện kéo theo một người đến chiều không gian khác, sau đó lại đem trở lại chỗ cũ, đừng nói là ta thời đỉnh phong cho dù có là người mạnh nhất ta từng gặp cũng không thể làm được một cách dễ dàng.”
“Không nghĩ người ra cuối cùng lại là cậu, chẳng lẽ bên phía cậu có chuyện gì phát sinh?” Ngay cả Lưu Gia Vĩ cũng lấy làm lạ.
Lại nhìn đến trang bị trong tay, An Ngọc Dao kém chút liền thổ huyết, đừng nói là trang bị phẩm chất Cam, trang bị tốt nhất của cô cũng chỉ là cây gậy này, tuy chỉ là phẩm chất Bạch nhưng đối với cô nó lại là cả một gia tài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão đầu không đáp, mỉm cười vuốt râu, từ trong vạt áo lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Trần Phong.
Lý Giai Hân không có nghĩ nhiều như Xích Hỏa, chỉ nghe đến ở đó có trang bị phẩm chất Cam, con ngươi của cô đã biến thành đồng tiền.
Trông thấy vẻ mặt ngưng trọng của Xích Hỏa, An Ngọc Dao có hơi kinh ngạc, tên này ngày thường đều bày ra dáng vẻ kiêu ngạo vậy mà lại có lúc bày ra bộ dáng trầm ngâm.
“Thứ này đã giao cậu, cũng đến lúc cậu nên trở về.”
Trần Phong hít một hơi lạnh, hắn mặc dù không biết chúng rốt cuộc có mức độ trân quý đến nhường nào nhưng hắn biết được giá trị của Tạo Thần, nếu quy đổi ra tiền không biết sẽ là bao nhiêu con số.
“Bọn tôi xử lí xong rồi, còn đợi cậu đi ra thôi.”
Người nói chính là Hồ Thanh Minh, hắn đối với thực lực của Trần Phong thập phần tin tưởng, thông đạo hắn đi cũng là thông đạo nguy hiểm, mặc dù có vài con Goblin khó giải quyết nhưng cũng không phải quá khó khăn, đối với việc Trần Phong là người cuối cùng đi ra hắn có hơi bất ngờ.
Lão đầu vuốt râu, khóe miệng khẽ giương lên, trong mắt không giấu được ý cười.
Xích Hỏa ở một bên lẩm bẩm: “Bản thân thì không giúp được gì đều là công sức của người khác, không biết có gì đáng tự hào.”
“Làm gì lâu vậy? Mặc dù cậu gặp phải thông đạo có ẩn giấu nguy hiểm nhưng với thực lực của cậu e rằng cũng không phải quá khó để vượt qua.”
Trần Phong cũng không có ý định giấu diếm mọi người, ngoại trừ giấc mộng, hắn đều kể hết lại toàn bộ từ lão đầu tóc bạc đến nơi gọi là Kiếm Mộ.
Có khi còn lâu hơn nữa, e rằng vị đó cũng đã sớm thức tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu cậu muốn, thứ cậu nhìn thấy chưa hẳn đã là giấc mộng, hơn nữa cậu đừng xem thường Tạo Thần, nó không đơn giản chỉ là một trò chơi.”
Duy chỉ có Xích Hỏa lại không có nghĩ như vậy, nó trước kia đã từng là cường giả kiến thức so với tất cả những người ở đây đều nhiều hơn, vì vậy đối với chuyện này nó cảm thấy có gì đó bất thường.
Vừa dứt lời, không gian đột nhiên sụp đổ, chớp mắt Trần Phong đã biến mất chỉ còn lại một mình lão đầu.
…
“Không cần…” Lưu Gia Vĩ nghiêng người sang một bên, chỉ về một cái xác Goblin cách đó không xa.
Lý Giai Hân đã sớm núp sau lưng An Ngọc Dao, nhìn xem bộ dáng giống như muốn ăn thịt người của Lưu Lục Linh, cô khẽ vuốt mồ hôi lạnh, âm thầm ghi nhớ lần sau nhất định không được xoa đầu cô nhóc.
Nhưng lời nói làm sao thoát được tai của Lý Giai Hân, cô nhảy dựng, tức giận túm lấy nó kêu lớn: “Con gà c·h·ế·t tiết! Ngươi nhìn lại bản thân mình xem, còn dám nói ta.”
“Ngươi xác định?”
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, An Ngọc Dao trông thấy vẻ mặt khó xử của hắn, liền lên tiếng giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Với tốc độ phát triển của Tạo Thần, nếu xuất hiện một trang bị phẩm chất Cam chắc chắn sẽ dẫn đến một hồi phong ba bão táp.
“Phong, chúng ta quay lại đó được không?”
Lý Giai Hân không phải ngu ngốc, biết được chuyện này không đơn giản, nháy mắt hứng thú liền giảm đi một nửa.
“Haha, con gái tôi được khen nên có hơi xấu hổ, mọi người đừng để ý.”
Dựa theo lời Trần Phong nói, tùy tiện một thanh kiếm gãy cũng có phẩm chất Cam, trong khi đó nơi gọi là Kiếm Mộ lại có đến hàng ngàn, hàng vạn.
Một vạn năm, mười vạn năm hay một trăm vạn năm.
Trần Phong sau khi rời khỏi Kiếm Mộ, bản thân lần nữa lại xuất hiện ở một nơi tăm tối, hắn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng phát hiện cách đó không xa có một con đường dẫn ra bên ngoài.
“Được rồi, cậu nói đi, rốt cuộc ở trong đó đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Thanh Minh trong lòng mang theo nghi hoặc, đối với chuyện của Trần Phong cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trần Phong há miệng, vừa muốn nói gì đó, không gian xung quanh đã biến đổi, từng vết nứt như thủy tinh xuất hiện, chẳng mấy chốc vết rạn đã như màng nhện chi chít khắp nơi.
“Hãy nhớ lấy vào những lúc khó khăn đừng hoảng loạn, hãy để gió dẫn đường…”
Dường như để đáp lại lão đầu, vệt sáng truyền đến từng tiếng kêu ‘ong,ong’ không ngừng bay quanh người hắn.
Không đợi Trần Phong đáp, Xích Hỏa đã cắt lời: “Ngươi tưởng nơi đó có thể tùy tiện xâm nhập…” Thoáng dừng lại, Xích Hỏa dường như nghĩ tới chuyện gì, thanh âm có hơi run rẩy.
Những mộ phần khác so với mộ phần này không có nhiều khác biệt, hơn nữa nơi đây lại mênh mông bất tận không thấy điểm dừng, thanh kiếm này nếu là phẩm chất Cam vậy không phải nói dưới những mộ phần đó chính là hàng ngàn, hàng vạn thanh kiếm khác, ít nhất chúng đều có giá trị bằng với thanh kiếm này.
Trần Phong gật đầu: “Không sai, nhưng trước tiên chúng ta hãy thông qua phó bản, chuyện này tôi sẽ kể mọi người sau.”
Đối với Lý Giai Hân cùng Xích Hỏa, những người khác làm bộ như không thấy, cũng không có ý định ngăn cản mà mặc kệ hai người, đợi đến khi hai người chơi chán thì sẽ tự khắc dừng lại.
Trần Phong xua tay, vội đáp: “Không có, tôi phải cảm ơn ngài mới đúng, tuy trong mộng tôi có thể đạt được thứ mình mong muốn, nhưng rốt cuộc thực tại vẫn là thực tại không thể mãi trốn tránh nó được.”
“Đúng, đúng… Anh không biết mọi người lợi hại đến nhường nào đâu…” Lý Giai Hân chạy về phía Lưu Lục Linh, sờ đầu cô cười nói.
“Nếu cậu đến được đây, vậy tức là có duyên với lão đầu, thứ này giao lại cho cậu.”
Mặc dù không biết nó là thứ gì, nhưng đồ vật lấy ra từ người này nhất định không đơn giản, Trần Phong cảm ơn một tiếng, sau đó cẩn thận cất vào balo.
“Vậy đi thôi, thời gian sắp đến có lẽ cũng thích hợp để ngươi xuất hiện.”
Lưu Lục Linh ghét bỏ hất tay cô, trong miệng phát ra những từ ‘ô ô, a a’ nếu không phải Lưu Gia Vĩ cản lại chỉ sợ cô đã lao lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây là…”
Lần này Trần Phong thật sự có chút ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Những người khác đều có suy nghĩ không khác An Ngọc Dao, đối với Kiếm Mộ tất cả đều cảm thấy đỏ mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 17: Chìa Khóa
“Ban nãy tôi đem cậu đánh thức, cậu sẽ không trách lão đầu này chứ?”
Lão đầu yên lặng nhắm lại mắt, bỗng bên người xuất hiện một vệt ánh sáng mờ nhạt, lúc hiện lúc tắt, lão đầu mở mắt nhìn nó thật lâu, có hơi bất ngờ hỏi.
“Cậu không cần phải bận tâm, con Goblin này cũng không khó giải quyết.”
Nghe xong, sắc mặt đám người đều biến đổi, bọn họ không biết rốt cuộc Trần Phong đã đi đến nơi nào, nhưng nhất định không phải là nơi bọn họ có thể xâm nhập.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.