Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Mê Cung

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Mê Cung


Nghĩ đến giấc mơ trở thành cường giả của mình sắp thành hiện thực, trong lòng cô như có ngọn lửa bùng cháy, nếu không phải vì giữ hình tượng trước những người xem, chỉ sợ cô đã kìm lòng không nổi.

“Các ngươi có biết bên trong mê cung cất giấu thứ gì mà lại khiến người khác phải điên cuồng không?”

“Đừng để nó chạy, chúng mày mau bắt nó.”

Giống như một tiếng sét đánh ngang tai, tất cả đồng thời đều ngây dại, nửa ngày sau, Lưu Gia Vĩ đột nhiên cười lớn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tạo Thần có một nơi được gọi là mê cung, là nơi vô cùng huyền bí, không ai biết bên trong cất chứa điều gì, tiến vào mê cung hầu hết không thể ra được bên ngoài, song nguy hiểm như vậy nhưng sức dụ hoặc của mê cung lại vô cùng lớn, cho dù có mất mạng vẫn không ngăn cản được mọi người…” Xích Hỏa thoáng dừng lại, chắp hai cái cánh sau lưng, tiếp tục nói.

“Lặng im nhìn tiếp đi.” Hoàng Sở Du nheo mắt như đánh giá thứ gì đó.

Tuy nhiên vừa nhìn thấy chiếc chìa khóa, Xích Hỏa chớp mắt xông về phía Trần Phong, nó nhảy lên đem chiếc chìa khóa cầm vào tay, ngó nghiêng một hồi, sắc mặt ban đầu từ sợ hãi sau đó chuyển thành kinh hỉ.

Xích Hỏa nuốt một ngụm nước miếng, không có giấu diếm đem toàn bộ những gì mình biết kể cho mọi người.

Cuối cùng bị dồn vào đường cụt, một tên trong đó cười hắc hắc.

Nếu đi theo bọn họ mình sẽ bị kéo thấp trí thông minh mất.

Chương 18: Mê Cung (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từng người tựa như biến thành một con người khác, Trần Phong nào dám nói một tiếng không, hơn nữa bởi vì bản thân không có góp sức đánh bại boss cuối hắn có hơi xấu hổ, vì vậy không chút do dự đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thành phố Hà Nội về đêm ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố, các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.

“Ngươi… Ngươi lấy nó ở đâu?” Xích Hỏa cơ thể không ngừng run rẩy, cái lông trên đầu vì đó mà đung đưa theo.

Nhưng Triệu Bảo Vân sao có thể để hắn được như ý muốn, còn chưa kịp chạm vào người, hắn nhanh chóng tung một đấm vào bụng, người đàn ông không chịu nổi lập tức cả người co gập vì đau đớn.

“Bởi vì bên trong mê cung có chứa báu vật, Xích Thần Thương của bản hoàng cũng từ trong đó mà ra… Hay nói cách khác, chỉ cần vượt qua được mê cung chắc chắn sẽ nhận được một trang bị phẩm chất Cam.”

Biết được chiếc chìa khóa này có chỗ bất phàm, An Ngọc Dao hung hăng ôm lấy nó, dò hỏi: “Ngươi rốt cuộc biết chuyện gì? Mau nói nhanh.”

Hoàng Sở Du biết hắn ghen tị, hắn cũng không dại thêm dầu vào lửa, vừa bước một bước thì đột nhiên bị người va phải, cũng may hắn phản ứng kịp nên không bị ngã.

“Thằng kia đứng lại mau!” Triệu Bảo Vân tức giận định xông lên bắt lại người thanh niên thì bị Hoàng Sở Du giơ tay cản lại.

“Còn em nữa, anh có nhớ khi còn bé em đã từng chia cho anh nửa cái bánh bao không? Anh cũng nói lớn lên nhất định sẽ mua cho em hàng trăm hàng ngàn cái, nhưng em không cần, chỉ cầu anh có thể dẫn em theo.” Lý Giai Hân ôm chặt lấy chân của hắn, nước mắt nước mũi không ngừng trào ra khiến cho Trần Phong đều cảm thấy nghi ngờ bản thân.

“Tôi cũng muốn đi theo.” Mặc dù không giống như hai người bọn họ không cần mặt mũi, An Ngọc Dao vẫn tỏ ra thái độ của mình.

Triệu Bảo Vân nhìn sang Hoàng Sở Du chờ đợi ra lệnh: “Lão đại…”

Nhìn xem bọn họ đã lớn đầu lại giống như một đám trẻ con, Lưu Lục Lịch nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu, cô nhún nhún vai lắc đầu, bày ra bộ dáng bất lực.

Giữa trung tâm thành phố, có một quán bar mang tên Vô Diện, cho dù ngày thường hay ngày nghỉ đều chật kín người, Hoàng Sở Du cùng một đám người từ bên trong bước ra, trên mặt đều mang theo vẻ thỏa mãn.

Thật là có chuyện này sao?

Còn Hồ Thanh Minh, tuy không lên tiếng nhưng nhìn khóe miệng hắn có một vệt nước miếng chảy ra, đã đủ thay hắn nói lên muôn vàn lời nói.

Trên mặt hắn lại không có vẻ vui mừng, sắc mặc lạnh lùng, cả người tỏa ra hàn khí giống như một tảng băng di động, không có trả lời Hoàng Sở Du mà nói sang một câu chuyện khác.

“Phong, mặc dù tôi với cậu vừa quen biết, nhưng tôi lại có cảm giác hai chúng ta đã từng thân quen từ rất lâu về trước.” Lưu Gia Vĩ ôm lấy bả vai của hắn, thanh âm tha thiết giống như nói chuyện với người bạn lâu ngày không gặp.

Nhìn Triệu Bảo Vân một thân hàng hiệu, biết là kẻ có tiền nên hắn cũng không dám manh động.

Mặc kệ lời bọn họ, Triệu Bảo Vân hai tay đút túi quần bước chân chậm rãi, khi cách đám người còn một khoảng ngắn, một người không nhịn được cầm thanh sắt hướng về Triệu Bảo Vân đập xuống.

Đồng Bác Văn liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu, mặc dù rất nhỏ nhưng chỉ cần tinh ý liền phát hiện trong mắt của hắn xuất hiện một tia u ám.

Lý Giai Hân nín thở, gấp đến không nhịn được: “Mau nói a, ngươi mau nói a.”

Lúc này bọn họ liền hiểu, hóa ra tên này đang bị người khác truy đuổi nên mới chạy bán sống bán c·h·ế·t.

Hiếm khi thấy Hoàng Sở Du hứng thú với một người hắn ngoan ngoãn thu tay đứng sang một bên.

“Quá tốt rồi!” Lý Giai Hân vui mừng nhảy lên, so với bộ dáng lúc trước giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Còn người thanh niên sau khi đụng trúng Hoàng Sở Du không có dừng lại mà sợ hãi bỏ chạy.

Trong chớp mắt Hoàng Sở Du thấy bóng hình của mình năm đó.

Tên cầm đầu thấy không ổn, sắc mặt khẽ biến: “Mày muốn bảo vệ thằng nhãi này? Mày không biết nó vừa cướp của tao hơn năm triệu!”

“Nghe nói mày hôm qua gặp được lão đại.”

Lưu Gia Vĩ trầm ngâm một hồi, tiếp tục hỏi: “Ngoài những chuyện đó còn chuyện gì nữa không?”

“Thằng ranh, mày chạy tiếp đi xem tao có đập gãy chân mày không!”

“Mày ra cứu nó đi.”

“Chính lão đầu đó đã đưa cho tôi.”

“Được thôi, dù sao chúng ta cũng là một đội, tôi cũng không thể bạc đãi mọi người.”

Lão đại ra lệnh, Triệu Bảo Vân nhanh chóng bước chân đến gần người thanh niên, bỗng thấy có người đến, một tên trong đó quay đầu ánh mắt đầy khiêu khích.

“Quyết định vậy đi, hẹn mọi người ngày mai gặp lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay Trần Phong, phát hiện nó chỉ là chiếc chìa khóa thông thường, mặc dù có hơi cũ nát nhưng cũng không có gì đặc biệt, trên mặt đều hiện rõ hai từ nghi hoặc.

Người thanh niên bị bốn tên lưu manh dồn vào đường cụt, nhưng đôi mắt không tỏ ra sợ hãi, tùy tiện nhặt một khúc gỗ dưới chân hướng về bốn người trước mặt, tuy dáng người nhỏ bé thậm chí chưa bằng một nửa thân hình của những tên lưu manh to xác nhưng hắn vẫn không chùn bước.

Tên cầm đầu trong bọn họ mở miệng nói: “Thằng khốn, chỗ này không có việc của mày đi ra chỗ khác chơi đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mấy cô gái mày tìm được không tệ, tao rất thích.” Hoàng Sở Du cười cười, đối với người thanh niên mặc vest giơ ngón tay cái.

“Thông tin mày cũng nhanh đấy…” Hoàng Sở Du cười lớn, vỗ vỗ vạt áo của hắn tiếp tục nói: “Cũng không thể trách tao, ai nói tao là người thân cận nhất của lão đại.”

“Trước khi rời đi, lão đầu đó có nhắc nhở tôi đừng xem thường Tạo Thần… À đúng rồi, còn thứ này…” Trần Phong từ trong balo lấy ra chiếc chìa khóa đưa cho mọi người xem.

“Hôm nay đã muộn, đợi đến ngày mai rồi chúng ta cùng nhau đến đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Mê Cung