Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Kiếm Mộ
“Ông là ai? Còn tôi đang ở đâu?”
“Khỏi bệnh? Trước đó em đâu có bị bệnh.” Nói đến đây, Trần Nhạc Linh có chút ghét bỏ: “Hơn nữa anh mau thả em ra, em sắp ngạt thở đến nơi rồi.”
Trần Nhạc Linh vừa muốn đẩy hắn ra, nhưng phát hiện anh hai không giống thường ngày, cô mặc dù khó hiểu nhưng vẫn kiên trì nói.
“Cậu ta không có sao?”
Xuyên qua ánh đèn trong ngõ nhỏ, Trần Phong quen thuộc đi đến căn nhà phía xa.
“Phong à, tao không nghĩ mày lại là người như vậy, đừng nói với ai tao là bạn mày.”
Nhưng mọi thứ cũng không giống như là một giấc mộng, hết thảy đều rất chân thật, khiến cho hắn nhất thời không biết được đâu mới là thực tại.
Vừa nhìn thấy cô hắn không khỏi nhíu mày, nữ sinh này hắn không thể không quen thuộc bởi vì cô chính là Lê Khả Hân.
Hắn còn chưa mở cửa, đã trông thấy một thân hình nhỏ bé đi tới.
Trần Phong ngồi trên giường thật lâu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, rất lâu rồi hắn mới có thể cười nhiều đến vậy. Nếu đây chỉ là giấc mơ hắn có chút không muốn tỉnh dậy.
“Buồn nôn c·h·ế·t mất, không nói chuyện với anh nữa, mau vào ăn cơm thôi.”
Nhưng rất nhanh Trần Phong liền cảm thấy không thích hợp, hai người bạn của hắn vào một năm trước đã sớm chuyển đến nơi khác, lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cho hắn hết sức khó hiểu.
Vong Tình Kiếm (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Phong còn ngây người, bỗng một người khác ôm trầm lấy bả vai hắn, cười nói.
Lê Khả Hân tầm mắt rơi trên người Trần Phong, rất nhanh liền rời đi ánh mắt, lạnh giọng đáp: “Không có, để anh ấy tự đi mà tìm.” Mặc dù thanh âm có điểm xa cách nhưng chỉ cần là người tinh ý nhất định sẽ phát hiện quan hệ của hai người có điểm mờ ám.
“Bí mật giữa tao với Phong không thể nói cho mày được…” Nói đến đây, nụ cười hắn dần trở nên bỉ ổi, gương mặt muốn có bao nhiêu đê tiện thì liền có bấy nhiêu.
Trần Phong nhìn xem Trần Nhạc Linh trên mặt hiện rõ hai từ khó chịu, hắn vội vàng buông cô, nhanh chóng ổn định tâm tình, cười cười trêu chọc.
“Tài liệu gì?” Tiêu Minh Chiến nghi hoặc hỏi.
Phẩm chất: Cam
Lúc này dưới chân thanh kiếm có một lão nhân đầu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng, một thân áo bào xám nhìn qua liền khiến người xem có loại cảm giác tiên phong đạo cốt.
Trong lúc Trần Phong còn mê man, cửa phòng học bỗng mở, sau đó liền trông thấy một nữ sinh bước vào, hai tay bưng lấy một chồng giấy đi về phía bọn họ.
“Anh hai, anh đã về.”
“Sao mày lại ở đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nơi này chính là Kiếm Mộ.” Lão đầu không nói tên của mình, hướng tay về phía những gò đất nhô cao nói tiếp: “Những gò đất kia chính là mộ phần của Kiếm.”
Chương 16: Kiếm Mộ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải mày với cô ấy lại cãi nhau đấy chứ? Dù gì mày cũng là đàn ông không thể nhường cô ấy được sao, mày đúng là có phúc mà không biết hưởng, nếu Khả Hân là bạn gái của tao chỉ sợ có nằm mơ tao cũng cười tỉnh.”
Tiêu Minh Chiến thở dài, vỗ nhẹ vai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bữa cơm đơn giản rất nhanh liền kết thúc, bởi vì Trần Nhạc Linh sức khỏe khôi phục, tâm trạng Trần Phong vô cùng tốt, cả hai dọn dẹp xong liền đi đến phòng khách xem phim, đến khi đồng hồ điểm mười giờ, cả hai mới đồng thời trở về phòng.
Phạm Thừa Đức chẹp miệng một cái, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Trong bầu không khí tràn ngập khí tức tang thương, cổ lão, hắn phát hiện mình đã ở một nơi giống như là nghĩa địa, xung quanh đều là mộ phần nhưng lại không giống như chôn cất người c·h·ế·t, khiến cho hắn chú ý nhất chính là giữa trung tâm có một thanh kiếm cao tới 30m làm bằng đồng thau.
Tuy nhiên niềm sung sướng còn chưa kéo dài được lâu, giống như lần trước, mí mắt của hắn càng lúc càng trở nên nặng trĩu, đến khi mở mắt lần nữa đã phát hiện bản thân mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Sau đó, Trần Phong liền phát hiện trên thân kiếm bắt đầu hiển hiện dòng chữ mờ ảo.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bạn gái mày mà mày lại nói là không thân thiết?”
Nhìn xem Trần Nhạc Linh vội vàng bỏ chạy, Trần Phong đáy mắt giấu không được ý cười.
Ngôi nhà rất nhỏ, nhìn qua có vẻ tồi tàn, điều kiện ánh sáng cũng không tốt, cho dù là ban ngày cũng không thể chiếu đến nơi đây. Tuy nhiên lại thắng ở chỗ tiện nghi, mỗi tháng không cần mất nhiều tiền thuê nhà.
“Em… Tại sao lại ở đây? Em khỏi bệnh rồi sao?”
Nói xong, Tiêu Minh Chiến cùng Phạm Thừa Đức đều quay về chỗ ngồi chỉ cấp cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ mặc dù Trần Phong không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mày c·h·ế·t não rồi à!” Phạm Thừa Đức đột nhiên hô lớn khiến cho Trần Phong có hơi giật mình.
Trần Phong tò mò đi tới mộ phần gần đó, bỗng nhiên một cỗ tin tức tràn vào tâm trí Trần Phong.
Trần Phong lắc đầu: “Không có, tao với cô ấy làm gì thân thiết đến vậy.”
Lại nhìn đến cô gái trước mặt, Trần Phong hai mắt đục ngầu, ôm chặt lấy cô, vì quá xúc động nên thanh âm cũng không rõ ràng.
Lão đầu nhìn qua Trần Phong, trong con ngươi hiện lên quang mang sắc bén, Trần Phong tựa hồ nhìn thấy vô số kiếm khí đang cắt xé đôi mắt của mình, khiến cho mắt của hắn có chút rát bỏng, lập tức tránh đi ánh mắt của lão đầu.
“Đây là đề ôn của hai cậu.” Nói xong, Lê Khả Hân từ trong chồng giấy lấy ra hai tờ lần lượt đưa cho Tiêu Minh Chiến cùng Phạm Thừa Đức.
Nhìn xem hai người anh em tốt, Trần Phong cả người như ngây dại, không phải hắn còn đang ở trong Tạo Thần sao?
“Không có gì là anh nhầm lẫn thôi, hôm nay bỗng dưng nhớ em nên nhất thời có hơi kích động.”
???
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ đột ngột vang lên, khiến cho thần kinh của hắn như tê liệt.
Thái độ của Lê Khả Hân khiến cho Trần Phong có hơi bất ngờ, không phải bởi vì cô tỏ ra xa cách mà bởi vì trong giọng nói của cô hắn phát hiện lại giống như đang giận dỗi.
Kết thúc ngày hôm nay, Trần Phong trong lòng mang theo rối loạn trở về, đến bây giờ hắn vẫn không thể xác định rốt cuộc mình đang mơ hay đây mới chính là hiện thực.
“Có phải hôm qua mày đã xem tài liệu tao đưa cho mày rồi đúng không?”
“Mày nói gì? Cô ấy là bạn gái tao?” Trần Phong có chút không tin vào tai mình, hắn sợ mình nghe nhầm liền hỏi lại.
“Xem ra cậu vừa mơ thấy một giấc mộng đẹp.”
Giọng nói của ông lão truyền đến, Trần Phong nhìn thấy trên mỗi gò đất đều cắm một thanh kiếm, những mộ kiếm này duy nhất có điểm giống nhau là cơ bản tất cả đều không trọn vẹn, có cũ nát, có rỉ sét, rất ít thanh kiếm còn nguyên vẹn.
Hắn vừa vào nhà liền đi vào phòng tắm, thay một bộ quần áo rồi đi đến bàn ăn ngồi đối diện với Trần Nhạc Linh.
“Được, mày giữ lời đấy.”
Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Trần Phong cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Phạm Thừa Đức phất phất tay: “Yên tâm, tao đã thất hứa với mày bao giờ chưa.”
Lần này không chỉ Phạm Thừa Đức mà ngay cả Tiêu Minh Chiến ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.
Trần Phong vừa tỉnh giấc, hắn ngồi dậy, hai tay xoa lấy mi tâm, đến khi lấy lại nhận thức, hắn liền liếc nhìn đánh giá xung quanh.
“Nhưng nếu mày muốn, tí nữa ra quán net tao có thể bật mí cho mày.”
Trần Nhạc Linh sắc mặt phiếm hồng, cô bĩu môi không đem lời hắn coi là thật.
Nhận lấy đề cương, Tiêu Minh Chiến chỉ tay về phía Trần Phong cười nói.
Tiêu Minh Chiến ánh mắt nhìn xem Trần Phong giống như một người ngu: “Tao không ở đây thì còn ở đâu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.