Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Không lẽ giám đốc muốn mình làm bữa trưa của ảnh?
"Mày nghĩ cái quái gì vậy, bao nhiêu cô xinh đẹp thả thính giám đốc còn chả thèm. Trước giờ giám đốc luôn giữ khoảng cách với các nữ đồng nghiệp mà. Nhưng nhỡ đâu mùa xuân đang đến với giám đốc thì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảo hùng hồn dõng dạc:
Trong tâm trạng thấp thỏm, Linh tiến vào phòng giám đốc.
"Ý anh là, công ty phải kiến tạo ngay một cái nhà ăn! Em chuẩn bị các phương án để anh duyệt ngay lập tức. Nhớ là nhà bếp phải theo tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp, đầu bếp cũng phải đỉnh cấp! Chúng ta phải đảm bảo bữa ăn của nhân viên vừa ngon, vừa đầy đủ dinh dưỡng, lại không ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi!"
"Linh, em vào đây!" - Bảo nói ngay khi thấy Linh bước vào.
"Công ty hiện tại có 46 người ạ. Thường thì mọi người chủ động mang cơm hộp từ nhà, đặt đồ ship tới hoặc tranh thủ ra ngoài ăn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ăn trưa... Phòng bếp... tại công ty?" Bảo vỗ mạnh một cái vào đùi. Đây rồi! Có chỗ để tiêu tiền rồi! Không chần chừ thêm nữa, Bảo nhấc điện thoại gọi Linh vào phòng làm việc.
"Mọi người, giám đốc vừa giao cho bộ phận hành chính chúng ta một nhiệm vụ mới. Chúng ta cần lên phương án cho một... nhà bếp ăn theo tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp, đồng thời phải liên hệ với các đầu bếp tốt nhất có thể. Tất cả bỏ qua những việc khác, làm ra nhiều phương án nhanh nhất cho mình."
"Thế sao? Không ổn! Không ổn chút nào!"
“Chính xác thì mình cũng có cảm giác như mọi người thôi. Nhưng giám đốc đã quyết định rồi, yêu cầu là phải làm ra phương án tối ưu, tiền nong không thành vấn đề, chúng ta chỉ việc thực thi, không nên hỏi nhiều nữa.”
Linh đứng như trời trồng. Trên đầu hàng loạt dấu chấm hỏi. "Giám đốc vừa nói gì? Nhà ăn? Đầu bếp đỉnh cấp? Nhà hàng cao cấp?!!"
Linh thở dài, cố nén cười trước ánh mắt đầy tò mò và thắc mắc của cậu nhân viên. Cô thản nhiên trả lời:
Linh không thể nhịn cười, bởi chính cô lúc ở trong phòng giám đốc cũng mang biểu cảm y hệt như thế. Cô đáp:
"Công ty có tất cả bao nhiêu nhân viên, buổi trưa họ ăn uống ra sao?" - Bảo hỏi, giọng nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả nhóm nhân viên hành chính đều tròn mắt nhìn Linh, tưởng như vừa nghe được một điều gì đó quá hoang đường. Một cậu thanh niên mới táo bạo cất tiếng hỏi:
Bác Vân lúc đầu thấy điều này thật quá bất hợp lý, nhưng nhìn quanh không ai trong công ty có vẻ ý kiến hay phản đối, mà còn khẳng định đây là thao tác thông thường của ngài giám đốc giúp nhân viên giảm stress và "tăng cường năng suất" sau này.
"Trưởng phòng, giám đốc định làm gì vậy? Công ty chúng ta chuẩn bị kinh doanh sang mảng nhà hàng sao?"
Phải nghĩ ra cái gì đó mới lạ để đầu tư. Bỗng điện thoại báo có tin nhắn từ Linh, nay đã là trưởng phòng hành chính lễ tân:
Đầu óc Linh nghĩ mông lung, lại còn tưởng tượng: "Không lẽ giám đốc muốn mình làm bữa trưa của ảnh?"
“Không thể như thế được! Bữa ăn trưa rất quan trọng! Nhân viên phải chuẩn bị cơm nước từ nhà, vừa mất thời gian, vừa ảnh hưởng đến việc chăm sóc gia đình, vợ chồng, con cái.”
"Chuyện gì vậy? Chẳng phải mình vừa hỏi trưa nay giám đốc ăn gì để đặt sao? Có gì mà phải gọi mình trực tiếp đến văn phòng thế này?"
Một chiếc bánh mì "đặc biệt" kẹp kem tươi, sốt mayonnaise, thêm chút mứt trái cây với topping là… hạt điều rang muối.
Sáng hôm sau, trong phòng làm việc, ngài giám đốc ngồi khóc ròng. Vy Vy sáng nay lại mua đồ ăn gì mà trông như "sáng tạo nghệ thuật hiện đại".
"Trưa nay giám đốc ăn gì? Có cần em đặt hộ không?"
Nuốt những miếng cuối cùng của bữa sáng, ngài giám đốc bắt đầu ngồi chống tay vào cằm, toan tính làm sao để tiêu sạch 30 tỷ theo yêu cầu của hệ thống.
Linh tròn mắt nhìn giám đốc, không hiểu có gì "không ổn" ở đây.
Nghĩ đến đây, Linh cảm thấy đỏ mặt xấu hổ:
"Giám đốc... có phải anh... thật sự muốn..." - Linh ấp úng.
Trong cơn tuyệt vọng, một ý tưởng lóe lên trong đầu:
Trên đường về nhà, bác Vân không khỏi cảm thán: "Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt." Thế hệ trẻ bây giờ quá năng động và sáng tạo, những cách quản trị doanh nghiệp xưa cũ của bác giờ đây đã lỗi thời.
Linh đang xem xét một số giấy tờ thì giật mình khi thấy giám đốc gọi đến văn phòng. Đầu đầy dấu chấm hỏi:
Ngậm đắng nuốt cay, Bảo mắng thầm hệ thống:
Linh dè dặt hỏi lại: "Vậy ý giám đốc là...?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảo gật gù, nhưng sau đó nghiêm mặt:
Ngài giám đốc khóc ròng: "Đặt hộ thì vẫn phải trả tiền chứ! Tiền không có, bây giờ ăn gì đây? Mua không khí cũng mất mấy chục nghìn tiền ship rồi, chẳng lẽ lại cầm đĩa ra xin ăn sao?"
…
Chẳng hề có những lần nâng ly xã giao đến giả tạo hay những tiếng cười đầy toan tính. Mọi thứ ở đây chỉ đơn giản là: hết mình.
"Tiên sư nhà mi, c·ướp sạch tiền sinh hoạt trong tài khoản, lại còn bắt ta nợ hơn 80 triệu nữa. Trên đời này có ai làm giám đốc mà nghèo như ta không? Trên mạng còn gọi ta là 'Tư Bản' nữa chứ. Có ai thấy ông tư bản nào trên răng dưới cắt tút, chỉ còn vài chục nghìn lẻ không?"
Cậu thanh niên tốt bụng vô tình gặp ở công viên này quả là một người đặc biệt. Có lẽ bác chẳng cần bận tâm gì nữa, cứ làm tốt công việc văn thư lưu trữ là được, thế giới bên ngoài giờ là của những người trẻ tuổi như Bảo.
Chương 101: Không lẽ giám đốc muốn mình làm bữa trưa của ảnh?
Đại hội thi đua khen thưởng cá nhân và tập thể xuất sắc trong tháng lần thứ nhất của Truyền thông Minh Bảo đã diễn ra vô cùng tốt đẹp. Khép lại buổi lễ bằng một màn bỏ bê công việc, ăn nhậu và hát hò tưng bừng cho đến tận hết giờ làm buổi chiều.
"Chứ sao nữa! Đi làm phải vui vẻ, thoải mái chứ! Hôm nay em làm các thể loại phương án đi, nhớ tiêu chuẩn phải đỉnh của chóp cho anh, không được tiết kiệm!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác Vân đành cố gắng hòa nhập vào. Ai ngờ, đến lúc tham gia mới thấy, hóa ra ăn chơi cũng có cái hay của nó. Không có sự khép nép hay dè dặt như những buổi liên hoan bác từng tham dự khi còn làm việc trước đây, mọi người thoải mái hòa mình vào cuộc vui.
"Nhà ăn tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp? Đầu bếp đỉnh cấp? Đây là công ty truyền thông hay khách sạn 5 sao vậy trời?" Cố lấy lại bình tĩnh, Linh tập hợp một nhóm nhân viên lại và bắt đầu giao nhiệm vụ:
Nhìn chiếc bánh mỳ không rõ tên, vừa nhìn đã thấy khó nuốt. Nhưng trong túi ngài giám đốc giờ chỉ còn vài chục nghìn lẻ, thế nên có gì ăn nấy thôi.
Linh nghe xong cảm thấy giám đốc nói về việc ăn trưa như thể đây là vấn đề "quốc gia đại sự" khiến cô không khỏi choáng váng. Có đến mức vậy không?
“Ship đồ ăn ngoài thì khó lòng đảm bảo chất lượng, vệ sinh an toàn thực phẩm cũng không chắc chắn. Còn ra ngoài ăn trưa thì tốn thời gian di chuyển, nghỉ ngơi không đủ, ảnh hưởng hiệu suất làm việc buổi chiều. Như vậy là quá bất hợp lý!”
Một giây. Hai giây. Cả nhóm đồng loạt trố mắt nhìn nhau. Gương mặt ai nấy đều thể hiện sự không thể tin nổi. Một chị đồng nghiệp trợn tròn mắt, kêu lên đầy ngạc nhiên:
"Dạ?" - Linh giật mình trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cái này... thật á? Trưởng phòng không đùa đấy chứ?"
"À, không phải đâu. Chúng ta chuẩn bị... nhà ăn cho công ty thôi. Sau này mọi người sẽ ăn cơm tại đây, không cần chuẩn bị đồ ăn từ nhà, gọi ship hay phải ra ngoài nữa."
Nghe thấy câu hỏi, Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Linh rời khỏi phòng giám đốc với vẻ mặt mông lung, đôi chân nặng trĩu bước về khu vực hành chính. Đầu cô đầy những câu hỏi và kế hoạch chưa rõ hình hài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.