Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100: Đại chương “ Hệ thống, cái *beep beep beep* nhà ngươi”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Đại chương “ Hệ thống, cái *beep beep beep* nhà ngươi”


Đó chính là bác gái bán ve chai mà giám đốc Bảo đã từng gặp trước đó, nhưng hôm nay trông bác khác hẳn.

Mái tóc trước kia lấm tấm sợi bạc giờ đã được nhuộm đen nhánh, gọn gàng ôm lấy khuôn mặt, khiến bác trông trẻ ra vài tuổi.

Bác mặc một bộ đồ giản dị nhưng thanh lịch, không phô trương, toát lên vẻ tinh tế và duyên dáng tự nhiên.

Tiến đến bàn lễ tân, bác nở nụ cười ấm áp với cô lễ tân trẻ đang ngồi phía sau quầy. Bằng giọng nói nhẹ nhàng, bác gái cất lời:

"Xin chào cháu, bác là Lê Thị Hải Vân. Bác được giám đốc Hoàng Minh Bảo giới thiệu đến công ty để làm việc."

Cô lễ tân thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tuy bác này trông có vẻ hơi nhiều tuổi, nhưng để là người được giám đốc đích thân chỉ định đến làm việc thì không thể là một người bình thường được.


Ngài giám đốc đang ngồi ngơ ngác nhìn lên trần như đang nghiên cứu tấm thạch cao kia được chế tạo từ những phân tử gì, điện thoại bàn trong phòng đột ngột vang lên.

Bảo thở dài chán chường, nhấc máy, đầu dây bên kia báo rằng bác Vân đã đến. Cơn chán nản trong hắn tạm lắng, nhanh chóng nói nhân viên đưa bác gái vào văn phòng.

Bác Vân, được cô lễ tân dẫn đường, tò mò quan sát khắp nơi. Các nhân viên ở đây trông thật trẻ trung và năng động, tác phong cũng rất chuyên nghiệp.

Một số người vô tình đi ngang còn lễ phép cúi chào bác. Cảm giác thật khác so với những gì bác từng tưởng tượng. Công ty này quả thật rất có tiềm lực.

Đi được một đoạn, bác có chút tò mò nhẹ nhàng hỏi cô lễ tân đang đi phía trước:

“Cháu này, giám đốc Hoàng Minh Bảo năm nay bao nhiêu tuổi và gia đình kinh doanh trong lĩnh vực gì vậy?”

Cô bé lễ tân thoáng ngạc nhiên. Bác được giám đốc mời về công ty mà lại không rõ chuyện này sao?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô lễ tân, bác Vân nhận ra sự vô ý của mình. Dù sao, nơi này cũng không giống những buổi trò chuyện phiếm ở công viên hay góc phố.

Trong môi trường công sở, bàn tán về đời tư người khác là điều tối kỵ, có lẽ vài năm nghỉ ngơi đã khiến bác gái quên mất điều này mà còn tưởng mình đang đi dạo chơi xung quanh hàng xóm.

Tưởng rằng cô bé lễ tân sẽ bỏ qua câu hỏi, nhưng trái lại, sau sự ngạc nhiên ban đầu, cô nàng lại nhìn bác với ánh mắt sùng bái cho ngài giám đốc:

“Bác không biết chứ, giám đốc mới 22 tuổi thôi ạ, còn kém cháu một tuổi. Mọi người nói anh ấy chỉ có một mình, người thân cũng mất hết rồi, công ty này là do cha mẹ để lại.”

“Cháu nghe trưởng phòng cháu nói, khi giám đốc tiếp quản, cả công ty chỉ có một quán photocopy với vài ba cái máy in quảng cáo cũ. Vậy mà chỉ vài tháng sau, công ty đã phát triển thần tốc như bây giờ.”

Bác Vân nghe đến đây, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn thích thú. "Không hậu trường vững mạnh, không người chống lưng..."

Những thành tựu cậu thanh niên này đạt được trong thời gian ngắn như vậy thật không tầm thường.

"Thú vị đấy!" - Bác Vân thầm nghĩ, càng tò mò về Bảo hơn.

Rất nhanh, họ đã đến phòng giám đốc. Cô lễ tân gõ cửa, nghe tiếng Bảo nói "Mời vào" liền mở cửa, mời bác Vân vào rồi khẽ khàng rút lui.

Vào bên trong, bác Vân có chút bất ngờ trước sự chỉn chu của Bảo trong bộ vest lịch lãm. Văn phòng cũng được bài trí hiện đại, tuy nhiên, vẻ mệt mỏi và có tâm sự trên khuôn mặt Bảo không qua nổi mắt bác.

Và rồi, ánh mắt bác dừng lại ở đống cặp trình ký cùng tài liệu cao ngút trên bàn. Bác Vân hiểu, thành công của công ty không phải tự nhiên mà có.

Nhìn Bảo như thế này, bác chợt nhớ lại bản thân trước đây, cũng từng trầm ngâm, mệt mỏi với những con số và bản hợp đồng.

Bảo cố gắng nặn ra một nụ cười, mời bác ngồi xuống. Hắn hơi ngạc nhiên trước bộ dạng mới này của bác Vân, nhưng rồi cũng bỏ qua.

Sau khi trao đổi vài câu hỏi han, Bảo nói qua về chế độ lương thưởng. Bác Vân cảm thấy mức đãi ngộ này khá cao so với thị trường. Chỉ mới vài năm mà đãi ngộ ở các công ty đã tăng cao chóng mặt vậy sao?

Tất nhiên, bác không hề biết, mức lương Bảo đưa ra chỉ là tiêu chuẩn bình thường của công ty, bởi lẽ đây là cách mà hắn mong muốn thua lỗ chổng vó để hoàn thành nhiệm vụ khi trước.

“Giám đốc này, bác thấy mức lương này có phần hơi cao…” - Bác Vân cẩn trọng mở lời.

Bảo nhẹ nhàng đáp:

“Bác đừng bận tâm. Đây là chế độ của công ty cháu. Bác cứ thoải mái làm việc, phần còn lại cháu sẽ lo. Nếu có dư dả, bác có thể tiếp tục làm từ thiện, giúp đỡ người khác như bác vẫn thường làm.”

Nghe đến đây, bác Vân không khỏi xúc động. Cậu thanh niên này, dù trẻ tuổi nhưng có tấm lòng tốt bụng, hiếm người trong giới kinh doanh nào có được.

"Không phải ai cũng nghĩ được như cậu ta." Bác Vân thầm nghĩ, rồi gật đầu đồng ý.

Khi mọi chuyện tưởng như đã ổn thỏa, bác Vân đứng dậy định rời đi ra ngoài tìm Linh nhận bàn giao công việc thì đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Bảo, ánh mắt tinh tế đầy suy ngẫm:

“Giám đốc, bác thấy cháu có vẻ có tâm sự. Nếu có điều gì không thoải mái, cứ nói với bác. Bác sẽ nhìn nhận theo góc nhìn của người lớn tuổi, biết đâu có thể giúp cháu.”

Nghe lời bác Vân, cảm xúc vốn đang cố kìm nén của Bảo như vỡ òa. Từ sáng đến giờ, hắn bất lực trước hàng loạt sự kiện ngoài tầm kiểm soát.

Nhìn người phụ nữ hiền hậu trước mặt, Bảo cảm thấy như tìm được người để giãi bày:

“Bác ạ…” - Bảo ngập ngừng. - “Công ty đang vận hành rất tốt, mọi người đều rất tuyệt vời. Nhưng có những chuyện cháu cảm thấy hỗn loạn, như đang đứng giữa một mớ bòng bong không lối thoát…”

Bác Vân nghe xong, ánh mắt thoáng chút suy tư. Bác vốn là người từng trải, nếm đủ những vinh quang và cay đắng của thương trường.

Trong đầu bác nhanh chóng lướt qua hàng loạt những tình huống mà bác từng gặp phải.

“Cháu này…” - Bác Vân cất tiếng, giọng ôn tồn nhưng có phần nghiêm nghị.

“ Kinh doanh không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Ngay cả khi mọi thứ đều vận hành tốt, có khi vẫn xuất hiện những biến cố ngoài ý muốn.”

“Quan trọng là, cháu cần tỉnh táo để tìm ra cốt lõi vấn đề và giải quyết nó. Cảm giác hỗn loạn không phải là điều tệ. Nó cho thấy cháu đang nghiêm túc suy nghĩ và muốn tìm cách vượt qua.”

Bảo nghe vậy, có phần giật mình. Hắn ngước nhìn bác Vân, chợt nhận ra trong lời nói của bác ẩn chứa sự hiểu biết và từng trải không tầm thường.

"Người phụ nữ này, thực sự không đơn giản." - Bảo nghĩ thầm, càng tò mò hơn về vị bác gái nhặt ve chai này này.

Nhưng sau đó bác gái lại nói thêm:

“Cái gì cũng cần thời gian, không thể vội được. Công việc và cuộc sống đôi khi giống như cái thúng, mình đừng có tham bỏ nhiều quá kẻo bị đổ. Hãy cứ từ từ, mỗi lần thêm một chút, rồi đổ đi bớt cái cũ không cần thiết, như ve chai bác đi lượm vậy đó.”

Bác Vân tiếp tục, không để Bảo chen vào:

"Đôi khi, đừng quá quan trọng những thứ phù phiếm. Như bác đây, khi nào thấy mệt, bác cứ dẹp hết, ra ngoài hít thở không khí, uống cốc nước mía, rồi đâu lại vào đấy ngay. Cháu còn trẻ, cứ phải giữ sức khỏe, đừng có ôm hết việc vào người..."

Nghe đến đây ngài giám đốc ngã ngửa, mình đang hi vọng gì chứ? Giờ lại thành chuyện lượm ve chai rồi, Bảo không biết nên khóc hay cười, nhưng nhìn vẻ chân thành trên khuôn mặt bác, hắn chỉ biết gượng cười:

"Cảm ơn về lời khuyên của bác ạ ..."

Bác gái nhìn Bảo một lần nữa như để xác định gì đó rồi mỉm cười rời phòng giám đốc.

Bảo đứng lên tiễn bác, sau đó quay trở lại chiếc ghế giám đốc của mình. Đống tài liệu và cặp trình ký vẫn sừng sững trên bàn. Hắn thở dài, chờ đợi hệ thống sẽ xuất hiện, thông báo về bản án không hoàn thành nhiệm vụ tân thủ của hắn.

Một lúc sau...

Bíp bíp bíp...

Bảo giật mình, tiếng hệ thống đang kết toán! Bỗng, tiếng còi báo động vang lên trong đầu hắn:

"È È È... Nhiệm vụ không hoàn thành, lỗi không thể kết toán nhiệm vụ. Kết nối với tổng bộ bị gián đoạn. Hệ thống sẽ ngừng phục vụ ký chủ trong 10, 9, 8..."

"Hả?" Bảo trợn tròn mắt, há hốc miệng như con cá vừa bị vớt khỏi nước.

"3, 2, 1... Phụp."

Bảo đờ người, không tin nổi những gì vừa nghe. Hệ thống... biến mất rồi? Hắn vội vàng gọi liên tục:

“Alo, Hệ thống! Hệ thống! Còn ở đó chứ?”

Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng. Hắn thử kiểm tra thân thể mình, tay chân vẫn nguyên vẹn, ý thức không có dấu hiệu bị xóa.

Thở phào nhẹ nhõm, Bảo chợt nhận ra: "Hệ thống rời đi rồi..." Cũng may không bị xóa linh hồn khỏi thân thể, nếu không thì… lần này không biết có được xuyên không đi đâu nữa không.

Bảo dựa lưng vào ghế, lại nhìn lên trần nhà, đầu óc lơ lửng. Hai tháng xuyên việt qua thế giới này hiện lên trong đầu như một cuốn phim.

Hắn nhớ những ngày đầu đầy bỡ ngỡ, rồi cả những ngày tràn ngập niềm vui khi có thêm bạn mới, đồng nghiệp mới. Cuộc sống ở thế giới này không tệ như hắn tưởng.

Hắn từng cố chấp, chỉ muốn tu tiên và trở thành người siêu việt, tu luyện từng bước để quay lại chốn cũ, nhưng giờ tiên duyên đã mất, liệu hắn còn cố chấp làm gì?

Bất giác, Bảo nhớ lại lời bác Vân vừa nói: "Cháu cần tỉnh táo để tìm ra cốt lõi vấn đề và giải quyết nó."

Hắn tự hỏi bản thân: "Cốt lõi vấn đề của mình là gì?" Hóa ra, bấy lâu nay, hắn đã lạc lối trong giấc mộng tu tiên mà quên mất cuộc sống hiện tại.

"Tại sao không tận hưởng nó? Tại sao không cùng mọi người ngoài kia xây dựng sự nghiệp lừng lẫy?" Nghĩ đến đây, Bảo như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, quyết tâm làm lại từ đầu.

Hắn đột ngột đứng dậy, như một vị tướng vừa thức tỉnh giữa trận chiến. Đống tài liệu trên bàn không còn đáng sợ như trước.

Hắn xắn tay áo, cầm từng cặp trình ký lên xem xét một cách kỹ lưỡng. Cứ như thế, giấy tờ cứ thế mà giảm đi, tốc độ giải quyết công việc của hắn hiệu suất cao đến ngạc nhiên.

Chẳng mấy chốc, đống giấy tờ như núi đã hoàn thành. Bảo thở phào, rồi nở một nụ cười tươi rói. Ngài giám đốc cũng đã tường tận tất cả mọi việc diễn ra gần đây trong các báo cáo.

Bảo cảm thấy dù chẳng còn hệ thống, nhưng hắn lại may mắn khi có được một đội ngũ nhân viên tài năng đến vậy. Không thể dừng lại ở đây, hắn quyết định ra ngoài động viên mọi người.

Ngài giám đốc bước ra khỏi phòng, thần thái rạng rỡ như bầu trời sau cơn mưa rào. Các nhân viên bên ngoài cũng đang thấp thỏm chờ đợi, không biết lần này sếp lại định làm gì.

Bảo bất ngờ đi đến từng bộ phận, trò chuyện vui vẻ với mọi người, không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Đầu tiên, ngài giám đốc tiến vào khu vực đang họp của phòng Truyền thông - Marketing và Sáng tạo Nội dung.

“Mọi người vất vả quá, tuyệt lắm! Bộ phận Truyền thông - Marketing và Sáng tạo Nội dung, các bạn đã làm rất tốt. Hãy tiếp tục sáng tạo như thế, nhưng mà Phương Anh này, đừng lấy acc clone đi chửi nhau với mấy em gái nữa nhé.”

Mọi người cười ha hả. Phương Anh đỏ bừng mặt, cô đã là tiểu lãnh đạo rồi mà giám đốc còn trêu chọc như vậy, nhân viên mới làm sao mà phục được đây? Nhưng trong lòng cô cũng thấy vui mừng vì ít khi giám đốc chủ động trêu đùa như thế.

Ngài giám đốc tiếp tục tiến tới khu vực Thiết kế và Kỹ thuật.

“Mấy ông kỹ thuật, bữa nay mạng chạy ổn rồi đấy. Tôi cảm ơn các ông vì không làm sập hệ thống livestream của Vy Vy như hôm trước nữa!”

Đám kỹ thuật cười khổ, trong lòng lại thấy vui lạ thường. Không ngờ giám đốc lại để ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy trong báo cáo.

Sau đó, ngài giám đốc tiếp tục ghé qua một số khu vực khác, liên tục chọc cười mọi người.

Trạm cuối là bộ phận Livestream. Cặp sinh đôi Thành Phát và Thành Đạt nhìn thấy giám đốc đích thân đến, không khỏi mong đợi, ánh mắt tràn đầy hy vọng như muốn nói: "Khen em đi, khen em đi!"

Không phụ sự mong đợi, ngài giám đốc bước vào, nói to:

“Kể từ tháng này, công ty sẽ vinh danh đội ngũ và nhân viên xuất sắc nhất. Tập thể đầu tiên nhận vinh dự này: Tập thể Livestream bán hàng! Cá nhân vinh danh: Cặp song sát Thành Phát và Thành Đạt!”

Lời vừa dứt, cả bộ phận Livestream như nổ tung, hò hét ầm ĩ khắp công ty. Cặp sinh đôi ôm chầm lấy nhau khóc, rồi lao tới ôm ngài giám đốc nhún nhảy tưng bừng.

Họ quá hạnh phúc rồi, nếu không có sự tin tưởng của giám đốc, không biết giờ này họ còn phiêu bạt nơi đâu trong Sài Thành, lo bữa đực bữa cái. Những lời công nhận từ chính giám đốc là món quà tuyệt vời nhất với họ thời điểm này, chẳng cần tiền bạc hay gì cao xa.

Sự ồn ào này khiến Vy Vy ở phòng livestream bên cạnh cũng phải mò sang hóng chuyện.

“Giám đốc, thế còn em thì sao? Em còn ký hợp đồng với cả Garena nữa đấy!”

Bảo đang bị cặp sinh đôi ôm nhún nhảy, nghe vậy liền nói:

“Em á, phạt mua đồ ăn sáng cho anh một tuần. Dám lấy lãnh đạo ra cá cược à!”

Vy Vy nghe xong đỏ bừng mặt nhưng vẫn cãi cố:

“Đâu mà, chả phải người ta muốn giới thiệu bạn gái xinh đẹp cho giám đốc sao? Tính ra em còn có công, anh cũng phải cho em cái bằng khen đi chứ!”

Vy Vy vừa nói vừa nũng nịu, khiến mọi người lại cười ầm ĩ. Không khí rộn ràng khắp công ty.

Bác Vân đang được Linh dẫn đi tham quan, đứng từ xa quan sát, khẽ gật đầu hài lòng.

Trạng thái của cậu thanh niên này được điều chỉnh khá nhanh. Trong lòng bác dâng lên một cảm giác như đang chứng kiến một truyền kỳ quật khởi. "Chàng trai trẻ này, tương lai sẽ còn tiến xa."

Trong không khí phấn khởi ấy, ngài giám đốc quyết định triệu tập tất cả mọi người đến phòng họp để tổ chức vinh danh cho đội ngũ livestream bán hàng và cặp sinh đôi.

Trong buổi vinh danh, Thành Phát và Thành Đạt trái ngược hoàn toàn với lúc luyện tập. Họ vốn luôn học cách đứng thẳng người ưỡn ngực, nay đứng trên sân khấu nhìn xuống đám đông thì lại e thẹn, vẫy tay như... hoa hậu thân thiện, khiến mọi người cười bể bụng.

Bảo đứng vị trí chủ vị, tay chống xuống chiếc bàn họp, giọng đầy khí thế:

“Các bạn, hôm nay chúng ta đứng đây không chỉ để vinh danh đội ngũ xuất sắc, mà còn để thể hiện tinh thần và quyết tâm của toàn công ty!” “Nhìn xem, chúng ta đã làm được gì trong thời gian qua. Nhưng tôi tin rằng, đó chỉ mới là khởi đầu! Chúng ta sẽ cùng nhau đột phá, sẽ cùng nhau đưa công ty này tiến xa hơn nữa, sẽ cùng nhau lãi to! Các bạn có tin không?”

Tin ạ! – Tiếng đáp vang dội từ mọi người.

Bảo tiếp tục:

“Vậy thì, hãy làm việc với sự quyết tâm, đam mê và tinh thần đồng đội! Hãy tin rằng, chúng ta sẽ chinh phục mọi thử thách phía trước! Vì một tương lai rực rỡ, vì một công ty vững mạnh, chúng ta sẽ cùng nhau bước tới!”

Tiếng vỗ tay và hò hét vang dội khắp phòng họp. Không khí phấn khích lan tỏa trong lòng mọi người. Lúc này, chẳng ai còn nghĩ đến những khó khăn hay áp lực công việc.

Tất cả đều tràn đầy hy vọng và quyết tâm, tin tưởng vào tương lai của công ty với sự lãnh đạo đầy tài năng của ngài giám đốc.

Nhưng ngay lúc mọi người đang hừng hực khí thế, Bảo cũng đang muốn sống một đời đầy phấn đấu và vinh quang, trong đầu Bảo bỗng vang lên:

"Bíp bíp bíp, Bản cập nhật đã được hoàn tất, hệ thống đang khởi động lại..."

Bảo ngớ người, mặt hắn cứng đơ lại như vừa bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa hè. "Hả? Không phải là ngừng phục vụ ký chủ sao?!"

“Bíp Bíp Bíp Bíp tiến hành kết toán nhiệm vụ: Ngã ở đâu đứng lên ở đó (2)”

Nhiệm vụ thất bại. Đây là lần đầu thứ hai ký chủ thất bại, tuy nhiên xét trong quá trình thực hiện cũng ghi nhận ký chủ có cố gắng chứ không phải cố tình, hệ thống tạo điều kiện cho ký chủ thực hiện lại với mục tiêu gấp ba.

Tuy nhiên, hệ thống sẽ trừ 200 triệu tài sản cá nhân của ký chủ như h·ình p·hạt. Vì tiền mặt ký chủ không đủ nên Hệ thống có thể cho ký chủ trả góp. Để lần sau ký chủ cần cố gắng và nghiêm túc hơn.

Lưu ý: Nếu cố tình không trả Hệ thống sẽ ‘khó chịu vô cùng’ và sẽ trừng phạt vô cùng đáng sợ ký chủ không cách nào tưởng tượng.

Tinh Tinh "Tài khoản số 0123456789 tại ngân hàng VayDiBank chủ tài khoản HOANG MINH BAO -117.634.269 đ chuyển tiền tới tài khoản số 9876543210 ngân hàng DoiNoBank, chủ tài khoản TRAN HE THONG nội dung: Nop phat, số dư tk: 0đ."

Điện thoại của Bảo đang đặt trên bàn sáng lên, ở trên màn hình chờ, số tiền vất vả tích lũy đánh dấu thành tựu nhận thưởng của ngài giám đốc đã không cánh mà bay. Nay lại còn âm thêm hơn 80 triệu tiền nợ nần nữa.

Bảng nhiệm vụ:

- Nhiệm vụ tân thủ: Ngã ở đâu đứng lên ở đấy (3)

- Yêu cầu nhiệm vụ:

- Ký chủ kinh doanh công ty thua lỗ 30 tỷ tài chính (đã chuyển vào tài khoản công ty theo hình thức hợp pháp ở thế giới này)

- Phần thưởng: 3 tỷ đồng tài sản cá nhân, một bộ tu tiên công pháp.

- Thời hạn hoàn thành: Còn 90 ngày.

- Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mở ra nhiệm vụ chính tuyến.

+999 đầu các lưu ý hạn chế khi thực hiện nhiệm vụ…

“Cái này!!” - Ngài giám đốc ngẩn ngơ đứng giữa phòng họp lạc lõng trong tiếng vỗ tay phấn khích của mọi người.

"Cái quái gì thế này! Tưởng chú mày mất hút con mẹ hàng lươn rồi, sao giờ lại quay lại?"

Ngài giám đốc suýt hét lên thành tiếng, nhưng cố nén lại, chỉ đứng đó với vẻ mặt như muốn rớt hàm xuống đất.

"Lại còn mắc nợ hơn 80 củ khoai nữa? Thế này người nông dân sống sao?!" Hắn gào thét trong lòng, cố gọi hệ thống, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Tuy nhiên, việc hệ thống quay trở lại cũng khiến Bảo lóe lên chút hy vọng. Vậy là hệ thống chưa đi, vẫn còn cơ hội tu tiên. Nhưng khi nhìn vào nhiệm vụ mới, hắn muốn khóc không ra nước mắt:

"Tiếp tục thua lỗ ít nhất 30 tỷ đồng trong 3 tháng tới." Không hoàn thành nhiệm vụ như hệ thống nói nếu nghiêm trọng có thể bị xóa sổ, nguy hiểm đến tính mạng.

Ngài giám đốc cúi xuống nhìn đám nhân viên đang hừng hực khí thế phía dưới, đấu tranh tư tưởng dữ dội. "Thôi thì mạng sống vẫn quan trọng hơn, ai mà biết lần này không xong nhiệm vụ bị phạt cái gì."

Nghĩ vậy, những lời vừa tự hứa về việc quyết tâm đột phá, đỉnh cao thế giới gì đó… ngài giám đốc đều đã quên sạch!

Bảo ho nhẹ, kéo sự chú ý của mọi người. Tất cả đều ngước lên nhìn, chờ đợi giám đốc nói tiếp.

"Ừm... các bạn," - Bảo bắt đầu, giọng hơi lúng túng, - "trước khi tiến tới một tương lai rực rỡ... trước hết, công ty chúng ta có phải nên... đi thua lỗ 30 tỷ hay không?"

Trong giây lát, phòng họp rơi vào im lặng. Mọi người ngẩn người nhìn nhau, không hiểu giám đốc đang nói đùa hay thật. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng cười rộ lên như vỡ trận.

"Hahaha, giám đốc vui tính quá!" - Khải Trường vỗ tay, cười nghiêng ngả.

"Vâng, vâng! Giám đốc cứ yên tâm, bọn em cam đoan khiến đối thủ thua lỗ 30 tỷ ngay tức khắc!" - Thái đến từ F4 cười đến đỏ mặt, không biết làm sao giữ vẻ nghiêm túc được nữa.

"Phải rồi, giám đốc. 30 tỷ á? Dễ như ăn bánh! Để em nhắn với đội Thiết kế, làm cái logo t·hảm h·ọa nhất lịch sử luôn!" - Trưởng bộ phận Thiết kế đập bàn cười ha hả.

"Ừ, đúng rồi. Anh em mình thua lỗ hẳn 30 tỷ luôn! Thua ít quá đối thủ nó cười vào mặt!" - Thành Phát và Thành Đạt cười sằng sặc, như thể đang nghe một câu chuyện hài hước bậc nhất.

"Giám đốc, em sẵn sàng bỏ hết tâm huyết, quyết tâm... khiến công ty thua lỗ đến cùng!" - Vy Vy vừa nói vừa cố nín cười nhưng không nổi, giọng lắp bắp mà gương mặt đỏ bừng. Anh guộc hôm nay đúng là kỳ lạ, mọi người đang nghiêm túc thế lại đi tấu hài.

"Hay quá! Em chưa từng nghe kế hoạch nào táo bạo như thế. Thua lỗ 30 tỷ, quá độc đáo, giám đốc đúng là nhìn xa trông rộng!" - Một nhân viên mới không biết thực hư, hùa theo đồng nghiệp, cười đến nỗi phải bám lấy ghế để không ngã.

Ngài giám đốc nhìn đám nhân viên ở dưới cười lăn lộn không khỏi choáng váng. Trong lòng không ngừng gào ra tiếng chuột chũi: Cái gì vậy, tôi nói nghiêm túc mà, các người sao thế, thế này hoàn thành nhiệm vụ sao đây.

“ Hệ thống, cái *beep beep beep* nhà ngươi”

(Tác giả: Kỷ niệm chương 100 bằng một đại chương. Trân trọng cảm ơn quý vị đã độc giả thời gian qua đã ủng hộ, chúc quý vị sức khỏe và gặp nhiều may mắn)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Đại chương “ Hệ thống, cái *beep beep beep* nhà ngươi”