Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Gặp Lại.
Cả mảnh đất nơi cô vừa đứng vỡ toang, những mảnh vụn đất đá bắn lên không trung như bị một gã khổng lồ giẫm nát.
Phải có một điểm yếu.
Không phải chỉ một.
Chúng siệt chặt như kìm kẹp sắt, cánh tay mảnh mai của Yuna không thể giữ được thanh kiếm ngắn lâu hơn nữa.
Yuna đạp mạnh xuống đất, dồn hết sức vào từng thớ cơ nơi đôi chân, bật ngược về phía sau vào đúng khoảnh khắc hàm răng hoa khổng lồ ập xuống, tựa như cái bẫy c·hết chóc của một con thú săn mồi đã chờ sẵn từ lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng mảng vỏ cây rung lên, những xúc tu uốn lượn, tạo thành một màn chắn sống động đầy c·hết chóc. Nhưng đằng sau lớp cánh hoa sắc bén đang không ngừng khép mở, có thứ gì đó khác lạ.
Hàm răng hoa lại mở ra.
Bóng tối phủ xuống.
Không có thời gian chần chừ. Không có đường lui.
Nó không chỉ là một cái cây.
Những cánh hoa cứng như lưỡi dao, xếp thành từng lớp sắc bén, nhỏ dần vào trong, như một họng quái vật sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì rơi vào.
Và lần này, cô không kịp phản ứng.
Cú đánh giáng mạnh vào lưng.
Khóe môi khẽ nhếch lên, dù mệt mỏi, giọng cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại:
Một cú quật khủng kh·iếp giáng thẳng vào người.
Tiếng rễ cây cọ sát vang lên khe khẽ, âm thanh gai góc báo hiệu nguy hiểm cận kề.
Con quái vật gầm lên, âm thanh vang vọng như cả khu rừng đang than khóc.
Ngay khoảnh khắc cô nhận ra điều đó, bóng tối chớp nhoáng tràn tới từ hai bên.
Bản năng thúc giục cô ra tay trước, không cho con quái vật bất kỳ cơ hội phản ứng. Bàn chân dậm mạnh xuống nền đất, toàn bộ trọng lực dồn về phía trước, cơ bắp căng chặt khi lưỡi kiếm trong tay vung lên theo một đường cắt sắc bén.
Đây không chỉ là một con quái vật thông thường.
Đó là thứ cần nhắm đến.
Và lối thoát đã khép lại.
Lá cây xào xạc dữ dội khi những xúc tu đứt đoạn của con quái vật giật lên bần bật, co rút lại như những con rắn b·ị t·hương. Một giây sau, chúng bắt đầu tái tạo, những sợi rễ nhỏ đan xen với tốc độ kinh hoàng, liền mạch như chưa từng bị cắt đứt.
Họ phải chiến đấu.
Cả người cô trượt xuống mặt đất, hai đầu gối đập xuống nền rễ cây gồ ghề. Cánh tay run rẩy chống xuống, hơi thở dồn dập khi cố gắng lấy lại thăng bằng.
Yuna siết chặt chuôi kiếm, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Không phải ánh phản chiếu.
-120 hp
Nhưng là người duy nhất đứng giữa cô và nguy hiểm.
Từng xúc tu rễ cây bò trên mặt đất, siết chặt nền đất, kéo cả thân cây trườn tới như một sinh vật sống.
Một hơi thở nặng nề, ẩm ướt tràn ra từ cái miệng đang há rộng.
Mình phải sống sót.
Không có thời gian nghĩ.
Những đòn chém bình thường sẽ không hạ được nó.
Không kịp nghĩ.
Không kịp làm gì ngoài.
Nhanh hơn.
Lặng lẽ hơn.
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên...
Phần bị đứt quấn lại, bện chặt vào nhau, như thể chưa từng có một nhát kiếm nào xuyên qua nó. Những sợi rễ nhỏ bò qua bề mặt vết cắt, đan dệt lại như kim khâu vá một v·ết t·hương sâu, không để lại dù chỉ một dấu vết.
Yuna hạ thấp trọng tâm, hai tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt rực lên trong màn sương dày đặc.
Nó là thứ gì đó không nên tồn tại.
Mình không thể thua ở đây.
Không có thời gian nghi ngờ.
Chỉ có thứ chất nhầy bám chặt trên lưỡi kiếm, âm ỉ, ngọ nguậy, như thể chính nó cũng đang nhìn cô.
Nó sẽ không bỏ lỡ.
Bị ghim chặt.
Từ trên cao, từ hai bên, từ phía sau, như thể chúng đang cố gắng nuốt chửng cô.
Yuna thở gấp, cảm giác adrenaline bùng nổ trong huyết quản.
Vung kiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
C·hết tiệt...
Bàn tay hốt hoảng vươn ra, cố giành lại v·ũ k·hí.
Nhưng họ không có thời gian để thả lỏng.
Không có thời gian để giảm lực v·a c·hạm.
Lưỡi thép xé ngang màn sương, chém đứt một dải dây leo ngay trước mặt. Một tiếng rít chói tai vang lên, chói lọi như kim loại cọ xát vào nhau. Nhưng Yuna không có thời gian để dừng lại hay quan sát xem thứ đó có đau hay không.
Nó chưa bao giờ chỉ là một cái cây.
Cơn chấn động xuyên qua cơ thể cô ngay khoảnh khắc lưng đập mạnh vào thân cây.
Không khí quanh nó dần đặc quánh, một thứ mùi ngai ngái, tanh nồng xộc lên, giống như hỗn hợp giữa nhựa cây và thứ gì đó đang phân hủy.
Không có thời gian để né.
Không đau theo cách v·ết t·hương rách da chảy máu. Nhưng lực quật quá mạnh.
Ngay trước mắt cô, xúc tu vừa b·ị c·hém lìa… đang cử động.
Nhẹ tựa một cơn gió thoảng, nhưng mang theo sức mạnh đủ để phá vỡ gọng kìm của con quái vật.
Cô không dừng lại.
Không phải dây leo.
Bóng tối chuyển động.
Một quầng sáng.
Cả thân cây khổng lồ đang cử động.
Thân cây khổng lồ vẫn đang cử động.
Không khí bị ép khỏi phổi cô ngay lập tức.
"Luôn sẵn sàng."
Người bạn thời thơ ấu của cô.
Tiếng hét xé toang bầu không khí ngột ngạt.
Một thứ gì đó có thể g·iết nó trước khi nó kịp lành lại.
Và lần này...
Không có dấu hiệu của đau đớn hay suy yếu. Thanh Hp của con quái vật cũng không có dấu hiệu tuôn giảm.
Từ mọi hướng.
Khả năng tái tạo.
Yuna siết chặt chuôi kiếm, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Nếu nó có thể tái tạo, nếu những đòn chém đơn thuần không thể khiến nó ngừng lại, vậy có nghĩa là...
Một chiếc roi thực vật quất thẳng xuống vị trí họ vừa đứng. Cả hai lập tức bật sang hai bên, tránh né trong gang tấc. Lớp rễ cây nơi họ vừa đứng bị xé nát, những mảnh vụn bắn tung lên không trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vỏ ngoài trải dài những vết nứt, từ đó, những xúc tu nhỏ hơn trườn ra, như những cánh tay quái dị mọc thừa của một con quái vật không biết đến giới hạn của chính nó.
Mini Boss.
Cô nghiến răng, ép bản thân không được gục xuống.
Bóng đen khổng lồ của con quái vật phủ trùm lên cô, lặng lẽ, không một tia do dự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô quét nhanh ánh mắt qua thân hình đồ sộ của nó.
"May quá... tớ tìm được cậu rồi."
Hình bóng này...
Một cái bẫy.
Một điểm sáng duy nhất giữa cơ thể hỗn loạn này.
Cô liếc nhanh về phía những dây leo mà mình vừa chém đứt, vết cắt đang dần liền lại.
Cô nghiến răng, xoay kiếm, chém dọc theo thân nó.
Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất..
Nhưng cú nhảy không hoàn hảo.
Không có kiếm.
Nhưng cô đã quá chủ quan.
Dù có trải qua bao nhiêu năm, cô cũng không thể nào quên.
Nautilus.
Hàm răng hoa khổng lồ há rộng và lao xuống.
Yuna khựng lại, đồng tử co rút.
Từng lớp vỏ sần sùi rung lên, những mảng rêu bám trên bề mặt rụng xuống như những tấm da c·hết, để lộ một hàm răng hoa khổng lồ đang dần mở rộng.
Một bóng dáng lao đến, chắn ngay trước mặt cô.
Tứ chi cô bị căng ra.
Yuna nghiến răng, cố chế ngự cơn choáng váng, nhưng trước khi cô kịp lấy lại nhịp thở, những xúc tu đã lao tới, trói chặt lấy cổ tay, cổ chân cô, kéo giật xuống nền đất.
Rồi nó bắt đầu tái tạo.
Không có thời gian nghĩ.
Không có tiếng gào thét.
Cùng lúc đó, những xúc tu bất ngờ vọt lên từ mặt đất!
Nó đang đến gần.
Chương 117: Gặp Lại.
Một nguồn gốc.
Không có đường lui.
Cơ thể theo quán tính lao tới, lưỡi kiếm xoay vòng, chuẩn bị tung nhát tiếp theo.
Bởi vì những dây leo khác vẫn đang lao đến.
Những cánh hoa sắc nhọn xòe rộng, từng mép cánh ánh lên màu đỏ sẫm như nhuốm máu. Những vệt đen sền sệt bám dọc theo từng thớ thịt bên trong, tàn dư của những con mồi trước đó.
Đau đớn bùng lên như một đợt sóng dữ, từ sống lưng lan ra khắp tứ chi.
Những xúc tu khác trồi lên, siết chặt lấy cổ tay cô.
Và không chỉ vậy..
Một cơn gió mạnh thốc qua, mang theo mùi thối rữa.
Cô chớp mắt, nhanh chóng đưa tay nhặt lại thanh kiếm ngắn, siết chặt nó trong lòng bàn tay.
Một ánh sáng bạc lóe lên giữa màn sương mịt mù, sắc bén, lạnh lẽo như ánh trăng rơi xuống nhân gian.
Tầm nhìn mờ đi trong thoáng chốc.
Giọng nói gấp gáp vang lên giữa không gian ngột ngạt, mang theo từng nhịp thở dốc của Nautilus. Chỉ vài từ đơn giản, nhưng lại đủ để kéo Yuna ra khỏi cơn choáng váng, đưa cô trở về với thực tại.
Yuna cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Yuna mở lớn đôi mắt, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.
Đòn t·ấn c·ông quá bất ngờ, chúng lao tới từ mọi phía.
Yuna vùng vẫy, nhưng từng sợi rễ quấn quanh cơ thể cô như xiềng xích sống, thắt chặt hơn mỗi khi cô cử động.
Yuna cắn chặt răng, ép bản thân không để cơn sợ hãi kiểm soát.
Hơi thở cô bị cắt đứt trong khoảnh khắc, nhưng cô vẫn gượng dậy, vẫn dán ánh mắt chặt vào thứ trước mặt.
Những xúc tu rễ cây lao tới, siết chặt lấy khoảng trống rỗng, quấn chặt vào nhau như muốn kéo lê bất kỳ thứ gì còn sót lại. Chậm một giây thôi, cơ thể cô cũng đã ở đó.
Nautilus căng người, đôi mắt sắc lại khi nhận ra điều gì đó.
Phải có điểm yếu.
Cô bị hất tung, cơ thể xoay vòng trong không trung trước khi va mạnh vào lớp rễ cây lồi lõm phía sau. Cú va đập khiến toàn bộ xương sống cô rung lên dữ dội, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.
Một cái khác quét qua mắt cá chân.
Và cô phải hạ nó.
Nhưng làm sao chạm vào nó?
Không phải một chiến binh dũng mãnh. Không phải một anh hùng vô song.
Phía trước, con Large Nepenthes khổng lồ rụt thân lại, phần đài hoa khẽ rung rinh như một sinh vật đang hít vào thật sâu.
Một hạch tâm.
Nhưng…
Lưỡi kiếm xuyên qua bóng tối, xé toạc những sợi rễ đang quấn chặt cô, từng chiếc roi thực vật bị chặt đứt trong khoảnh khắc.
Không kịp lùi.
Nếu không thể tránh.
Không có vệt máu trào ra từ vết cắt.
Cô chớp mắt...
Những xúc tu rễ cây trườn về phía cô lần nữa.
Thì chỉ còn một cách.
"Nó sắp t·ấn c·ông."
"Yuna, sẵn sàng chưa?" Nautilus gọi, mắt không rời khỏi con quái vật.
Một dải dây leo khác trườn ra từ phía sau.
Cô bật nhảy, xoay người trên không, né được đòn t·ấn c·ông trong gang tấc.
"YUNA!"
Cô đã mắc kẹt.
Cơ thể bị ném đi, xoay vòng giữa không trung như một viên đá bị quẳng giữa cơn bão. Mắt cô mở to, tầm nhìn đảo lộn, hơi thở nghẹn lại khi thấy bản thân đang lao thẳng về phía một thân cây khổng lồ.
Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi đây.
Nhưng rồi, ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên.
Lao thẳng vào nó.
Phải tìm ra, trước khi bị nghiền nát.
Không có cách nào để tránh.
"Tớ cũng mừng lắm."
Ẩn sâu bên trong, lập lòe như ánh lửa leo lét trong đêm.
Không chỉ đơn thuần là một sinh vật ăn thịt.
Một chàng trai trẻ, khoảng mười sáu tuổi, với mái tóc nâu xám như màu lá mục, không quá cao, vóc dáng nhỏ bé, nhưng vững chãi đến lạ thường.
Yuna rơi mạnh xuống, lưng va đập xuống nền đất lạnh ngắt, cơn đau dội lên từng tấc xương sống.
Một cái quất thẳng vào bên sườn.
Không…
Nhưng từng thớ cơ trên lưng cô vẫn còn tê rần, như thể hàng trăm mũi kim nhỏ đang đâm xuyên qua.
Phải có cách.
Không phải ảo giác.
Tồi tệ thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưỡi kiếm tuột khỏi tay.
Cô nuốt khan, siết chặt chuôi kiếm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Nỗi sợ vẫn len lỏi đâu đó trong lòng cô, nhưng cơn thịnh nộ còn mạnh hơn.
Lưỡi kiếm xé phăng một xúc tu, cắt lìa nó ngay giữa thân. Lớp vỏ gỗ mềm nhũn rách toạc như tấm vải mỏng bị xé vụn, từng sợi rễ đứt đoạn trượt xuống mặt đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.