Sự Quyến Rũ Nam Tính
Nhất Tự Mi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
đangnghĩ ngợithìbé cưng trắng trẻo ngốc nghếchđira khi nhìn thấymộtxấp tiền mặttrêncửa sổ, lập tức kinh ngạcmộttiếng, sau đó lén lút quay đầu nhìn trộm ônganhhọ nhà mình, thừa dịpanhấykhôngchú ý lần mò rút ra hai tờ cho vào túi mình.
- - Tiền Tam Kim gọianhlàanhhọ,anhem bà con nhưng tính cách hai người khác nhau rất nhiều,mộtngười bề ngoài lưu manh hung dữ, nhưng tâm tư thâm trầm, vừa nhìn biết ngay là ngườiđãđắm mình trong xã hội nhiều năm,mộtngười lại giống như cậu ấm được nuôi lớn như bé cưng trắng trẻo ngốc nghếch.
Hướng Nghị chậm rãi nhả ramộtlàn khói: “Hai ngàn.”
Hướng Nghịkhôngnóiđược gì, đưa tay đỡ tay lái ổn định, tay kia đem người vớt trở về, sau đó nhìn vào giày cao gót có thể dùng làm hung khítrênbàn chânnhỏcủacô, bình tĩnhnói: “Chân chống đất, duỗi thẳng lưng ra.”
Đó là bé cưng phiền phức của Tiền Gia Tô,trênmông xe còn khắc tên cậu.
côấykhôngnóitiếng nàođãtìm đến nhà của mình, Tiền Gia Tô làm sao cũngkhôngngờ tới, có điều ngẫm lại người ta đường đường là chủ tịch củamộttập đoàn lớn, trong thành phố hơnmộtnghìn vạn người này tìm được cậu cũng dễ như trở bàn tay.
Vì Tổ Quốc của chúng ta vì hạnh phúc của nhân dân (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó xe máy điện cùng ngườitrênxe lập tức nghiêng vềmộtbên, Chu Lăng hoảng sợ hét lên:“Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao --”
nóixongcôhài lòng đứng dậy, hướng về phía này mỉm cười: “Các người cứ tiếp tục.” Sau đó liền cúi đầu nghiên cứu chiếc xe máy điện trước mặt, ngón tay trắng tinh tế chấmmộtcáitrêncái gương tròn vo.
- - Tiền Hâmkhôngkhoác lác, quảthậtrất đúng, diện mạo có tính chất đánh lừa, dáng người cũng cực kỳ đáng thưởng thức.
Tam Kim: QAQ
Người chiến sĩsẽrađivào trận đánh với quân thù
...... Bé cưng này ngầu quá.
Người đàn ôngđangcúi đầu cũngkhôngdừng động tác trong tay, cũngkhôngquan tâm tớicô.
“...... Tại saocôlại ở đây?” Tiền Gia Tô mang theo hai hộp mỳ da lạnh, vẻ mặt phức tạp.
Giải trừ cơn nghiện bằng cách hútmộthơi,nóihai chữ: “khôngbán.”
Hướng Nghị đưa mắt nhìncô, lông mày nhếch lên và ánh mắt bên dướirõràng mang theo hai phần giễu cợt.
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: [ Thời gian phỏng vấn bên ngoài truyện ]
Hướng Nghị:[ vung nắm đấm ]
Đúng lúc này thân xe đột nhiên bị nâng lên, Chu Lăng bỗng dưng bị hù dọa, lại thét lênmộttiếng kinh hãi, vội vàng nắm chặt lấy tay lái. Hướng Nghịmộtlần nữa gạt chân chống, xoay người ngồitrênghế xếpnhỏcủa mình.
*Mỳ da lạnh (擀面皮):
Người chiến sĩ thét xung phong, dù phải c·h·ế·t ngoan cường
Hướng Nghị liếccômộtcái,khônglên tiếng.
Hướng Nghị mớinóimộtchữ, ánh mắt thoáng nhìn thấymộtlàn váy trắngđangtới gần, ngay sau đó giọngnóicủa người phụ nữ mềm mại vang lêntrênđỉnh đầu: “Tiền Gia Tô sao? Cho tôinóichuyện với cậu ta.”
......Guâmnhạc cũngkhôngbình thường.
Giọngnóitrong di động rất to, Chu Lăng đứng cách xa hai mét có thể nghe thấyrõràng.
“Cái kia tạm thời cứ để ở chỗ này củaanh, khi nào về tôi cho người khác tới lấy.” Chu Lăng chỉ vào chiếc xenhỏmàu vàng cát, ánh mắt cong cong, nụ cười vô cùng động lòng người “Làm phiền giúp tôi rửa sạchmộtchút, cảm ơn.”
Lạinóitiếp, cuộc đời củacôđãtrải qua hai giai đoạn, từkhôngmua nổi xe máy điện, đến lái được xe thể thao, đoạn thời gian đó đúng là làm người ta đau xót.
Hướng Nghị nhìncô,khôngnhúc nhích.
Hướng Nghị “Ừ”mộttiếng tỏ vẻ mình biết rồi.
Người chiến sĩ của nhân dân mang hào khí của giống nòi
Tiền Gia Tô theo bản năng nhìn về phíaanhhọ nhà mình, người kia ngồitrênchiếc ghế xếpnhỏcúi đầu chậm rãi ăn hộp mỳ, đầu cũngkhôngngẩng lên, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy. Nội tâm giãy dụa trong chốc lát, cậu đứng lên: “Được rồiđithôi.”
“anhnóimộttiếng với bà ngoại, buổi tối emkhôngvề ăn cơm đâu.”
Nhìn nhaumộtlúc, Hướng Nghị đại khái cũng ý thức được thái độ của mìnhđingược lại với tiêu chí cơ bản: “Khách hàng là Thượng Đế”, kẹp điếu thuốc lại bổ sungmộtcâu: “Chỉ có chiếc này làkhôngbán.”
Ánh mắt dò xét củacôcũngkhônglàm cho Hướng Nghị bị mất tự nhiên, ngậm thuốc thoải mái mặc chocôngắm, đồng thời cũng quan sátcôtừtrênxuống dưới.
Tiền Gia Tô mua đồ ăn trở vềthìtrốn ở ngoài cửa nhìn lén, lúc Hướng Nghị ngẩng đầu quét mắt qua, cậu mới rụt cổđira. Chu Lăng nhìn thấy cậu ta liền cong môi cười rộ lên, thân thiết kêumộttiếng: “Tam Kim.”
Đừngnói,đãquen dùng xe bốn bánh, bỗng nhiên nhìn thấy hai chiếc xenhỏlại cảm thấythậtđángyêu. Lần lượt xem qua mỗi chiếc –anhthợ sửa xeđangloay hoay với con xe màu vàng kia là đẹp mắt nhất.
Vật này xem như là phiên bản thăng cấp của xe đạp nhỉ, Chu Lăng rất tự tin vén làn váy ngồi lên. Cắm chìa khóa vào xe, nhưng khi vặn xong chìa khóa thử nâng chân, cảm thấy trọng tâm thân thểkhôngổn định lại có xu thế bị nghiêng, vội vàng bỏ xuống,khôngbiết nên di chuyển tay lái như thế nào, mũi chân dùng sức đẩy về phía trước, nhưng cũngkhôngdám nhấc chân lên.
“Tìm cậu chơi đùa chứ sao.” Chu Lăng cười híp mắt nhìn cậu, nụ cười thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu động lòng người.
Thợ sửa xekhôngmuốnnóichuyện vớicô, Chu Lăng tự dođidạo loanh quanh trong sânnhỏchứa xe máy điện đến chật ních kia, nhìn ngó xung quanh.
Hướng Nghị còn chưa kịpnóithêm gì, điện thoạiđãbị dập tắtkhônglưu tình.
Chu Lăng quay đầu nhìnanhtamộtcái, người nàythậtsựlà......
Chu Lăng thè thè đầu lưỡi bị cay xè,nói: “đithôi, tôi mời cậu ăn cơm.”
côcũngkhôngđến đây để sửa xe. Chu Lăng xuống xe, lập tứcđitới, đứng nghiêng phía sauanh, thay đổi giọngnóicó chút ngạo mạn lúc nãy, lễ phépnói: “Xin chào,anhbiết Tiền Gia Tôkhông?”
Chu Lăng cườikhôngngừng.
Tầm mắt Chu Lăng vô thức men theoâmthanhđixuống, chỉ thấy người đàn ông lấy khăn mặt lau lau tay, duỗi chân ra –thậtra chân khá dài, cường tráng mạnh mẽ --anhta lấy ramộtchiếc điện thoại di động màu đen, nhận máy:“Alô.”
anhhọ?
anhtakhôngcầnthìthôi, Chu Lăng nhún nhún mày, xoay người sang chỗ khác thử chiếc xe mới của mình.
Chu Lăng tiếp nhận chiếc đũa, lễ phépnóicám ơn, nhưng khi nhìn thấy số ớt đỏ lấp loáng bên trong, khẽ nhăn mày lại. Gắpmộtmiếngthậtnhỏăn thử, lập tức lắc đầu buông đũa xuống, “Quá cay.”
Hướng Nghị: Đất diễn của nam phụ nhiều hơn hẳn so với nam chính là thế quái nào hả?
đangmải ngắm nhìnthìcómộttiết tấu ấm nhạc kích động đột nhiên vang lên --
Tam Kim: Tự em cảm nhận thấy mình mới là nam chính! n[*≧▽≦*]n
Giọngnóinhỏnhẹnhưngkhônghề khách khí chào hỏi vang lên ở sau lưng,mộtgiọt mồ hôitrêntrán dọc theo mi tâm trượt xuống, Hướng Nghị quay đầu, bị lóa mắt bởisựphản chiếu ánh sáng màu vàngtrênthân xe.
“khôngsửa xe thể thao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nghị cúp điện thoại xong, cũngkhôngvội tiếp tục công việctrêntay, đứng dậyđiđến dưới hiên nhà. Thân thể người đàn ông cường tráng rắn chắc, khiđiqua còn để lạimộtchút mồ hôi, Chu Lăng có chút ghét bỏ giơ tay lên quạt quạt, nhích sang bên cạnhmộtbước.
Chu Lăng bình thản ung dung quétmộtvòng, chỉ về phía chiếc xe đậu sau cánh cửa: “Cái kiathìsao?”
anhlấy hộp thuốc lá từtrêncái bàn vuông làm bằng gỗđãbị biến dạng, móc ra điếu thuốc cuối cùng kẹp vào giữa môi, tiện tay némđicái hộp rỗng vào thùng rác ở góc tường,mộttay mở bật lửa châm thuốc.
Chu Lăngyêuthíchkhôngbuông tay vuốt chiếc xenhỏmàu vàng như chiếc xe trẻ em này, càng xem càng thích. Nhiều năm về trướccôcũng từng đặc biệt muốn cómộtxe máy điện thay vìđibộ, nhưng khi đó chưa có kiểu dáng đẹp như thế này, màcôcũngkhôngcó đủ tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường nhưcôấykhôngkiên nhẫn, trực tiếp đem mặt lại gần, chỉ cách hơn mười cmnói: “Hi, Tiền Tam Kim, tôi là Chu Lăng, cho cậu thời gian hai mươi phút để trở về, bằngkhôngtôisẽphá tiệm.”
Vì Tổ Quốc của chúng ta vì hạnh phúc của tương lai.
Tênthật, lý lịch, điện thoại, địa chỉ gia đình, và tất cả tài sảntrêndanh nghĩa của Tiền Gia Tô,côđãcó được tư liệu vô cùng cặn kẽ từ trong quán bar đêm qua, trước khi đến đâyđãgọi điện thoại, vẫnkhôngcó người nhận máy,côdứt khoát trực tiếp tìm tới đây.
Tiền Gia Tô có tật giật mình chồm ra phía trước ra vẻ bình tĩnh báo cáo: “anhhọ, emđira ngoàimộtchuyến.”
Hướng Nghị: Có thể đánh nam phụ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Gia Tô trở về phòng lấy điện thoại di động, Chu Lăng đứng dưới hiên nhà cũ nát, ánh mắtkhôngtự chủ được hạ xuống trừcôra chỉ có duy nhấtmộtngười sống bên mình.
Chu Lăngđiphía sau theo Tiền Gia Tô ra ngoài, lúcđiqua trước mặt Hướng Nghịthìdừng lạimộtchút, mỉm cườinói: “Quấy rầy,anhhọ.”
Cứ tưởng rằng nhiều năm trôi qua như vậy, ‘vật giá leo thang’thìgiá của xe máy điện chắc là cũngsẽ‘nước lênthìthuyền lên’ theo chứ,khôngnghĩ tới giá vẫn như thế. Chu Lăng dứt khoát gật đầu, cầm ví tiềntrênxe xuống, đếm xongmộtxấp tiền mặt.
Vừa thấy tư thế kia biết ngay là tay mơ rồi, cái chân cũngkhôngbiết thu lại. Hướng Nghị nhìncôloay hoay ở đằng kia trong chốc lát, dập tắt khói thuốcđiqua,mộttay nắm lấy phía sau xe, dễ dàng dẫn dắt cảcôvà chiếc xe, chân vừa đạp vừa thu hồi chân chống, buông lỏng tay ra.
Bên kia lập tức truyền đếnmộtgiọngnóigào to: “anhhọ, bột da lạnh bán hết rồianhvẫn ăn mỳ da lạnh*thìnóinhanhmộtchút, di động của em để quên ở nhà, lão Vương ở khu B chỉ cho em dùngmộtphút đồng hồ thôi đó!”
Chu Lăng thờ ơ bĩu môi, kỳthậttrong lòngđãsớm có đáp án. Cửa hàng sửa xe này cómộtnhân viên như vậy,khôngbiết ông chủ sao có thể yên tâm mà giao choanhta.
“Này, thợ sửa xe!”
Hình dạngkhôngkhác lắm, cũng là màu vàng, có điều là màu vàng cát, nửa phần dưới thân xe có chút bẩn, rửa sạchsẽchắc chắn cũngsẽdễ thương.
Ánh mắt Chu Lăng tỉ mỉ đánh giá ởtrênxemộtlát,khôngnhịn được liền chuyển tớitrênmặt người kia –anhthợ sửa xe thoạt nhìn giống như còn kiêm chức đào than, làn da rất đen, quần áo cũng là kiểu dáng kinh điển mà các khu chợ hay lưu hành, loại các cụ ông trong xómyêunhất.
Xe thể thao màu đỏ nổ máy đùng đoàng rờiđi, ngôi nhà cũ nát khôi phụcsựyên tĩnh, trước cửa dâng lênmộtmảnh bụi lạithậtlâukhônggiảm xuống. Hướng Nghị nhìn hai lần, cúi đầu, mỳ da lạnh bán cũng đầy đủ đồ ăn kèm như tương vừng cùng dưa chuột muối, hơi thiếu ớt lại nhiều dấm chua, là khẩu vị ưa thích củaanh, nhưng đột nhiên lại ănkhôngngon.
Ngẩng đầu liền thấy người phụ nữ kiamộttay chống đỡtrênđầu gối, khom người, cúi xuống ngay tại trước mắtanhkhôngđến hai cm, chóp mũi vương vấn mùi thơm của phụ nữ như có nhưkhông.
mộtmỹ nữ hiếm khi gặp trong cuộc sống,mộtgiờ trước mới nhìn thấy quatrênti vi, ngay lập tức xuấthiệnsờ sờ trước mắt, Hướng Nghị lại dường nhưkhôngcó nhiều hứng thú lắm, chỉ hơi nhìn lướt qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đùa nghịch vật trong tay.
Cậu tạm thờikhôngbiết nên xử lý như thế nào, đành phải giơ mỳ da lạnh trong tay lên,nói: “......cômuốn ănkhông?”
Thợ sửa xe thời nay đều có cá tính như vậy sao?khôngsửa xekhôngbán xe, cửa hàng này mở ra để đùa nhau à?
Tam Kim:[ mặt mũi bầm dập ] Xin hỏi làm nam chính muốn được làm gì ạ?
Chu Lăng đánh mắt nhìn sang, chỉ thấyanhthợ sửa xe có cá tính nàyđangdùng tư thế lười nhác dựa vào cửa, hơi híp mắt lại còn phía sau là khói thuốc lượn lờ bốc lên. Lúc nàycômới phát giác ấn tượng đầu tiên củacôđãkhá sai lầm, khí chất của người này, hoàn toàn chẳng hề giống quần áo mộc mạc tùy tiện củaanhta tí nào.
Ừm, đại khái là vì thằng em họ có mỹ nữ mờiđiăn tiệc lớn cònanhhọ chỉ có thể ănmộthộp mỳ da lạnh năm đồng đó mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu ngườisẽluôn bênanhthành bão tố xóa hết quân thù
“Tùy......”
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắtcô, Hướng Nghị liền đoán được dụng ý củacô, nghe vậy cũngkhôngngẩng đầu, đápmộtcâu: “khôngbiết”. Giọngnóitrầm thấp có vài phần gợi cảm, nhưng thái độkhôngtập trungnóicho có lệ.
Editor: Mộc Di
“Này.”côđem tiền đưa cho Hướng Nghị, nhìn thấyanhtakhôngthèm đếm lại tiện tay đặt ởtrêncửa sổ, tốt bụng nhắc nhởanh: “anhtốt nhất vẫn nên đếm lại.”
“khôngăn sao?” Tiền Gia Tô có chút luống cuống gãi gãi đầu, mìnhkhôngthể ăn đểcôấy ngồi nhìn được, cũngkhôngthể ngồi màkhôngăn, cậukhôngbiết nên làm như thế nào.“......côtìm tôi có chuyện gì à?”
Hai người ngồi vào cái bàn dưới hiên nhà, Tiền Gia Tô dọn dẹpmộtđống đồ hỗn tạp bên trong, cái bàn trống trải hẳnđi, sau đó lấy khăn lau hai lần. Cậu đem hộp mỳ mở ra đưa tới trước mặt Chu Lăng, lại đưa chocômộtđôi đũa duy nhất. Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên hầu hạ người khác ăn cơm đấy.
Cờ đỏ thắmsẽtung bay trong ngày chiến thắng huy hoàng
Người chiến sĩsẽhi sinh khi Tổ Quốc cần máu mình
Cửa sổ chỗ tay lái lộ ramộtgương mặt rất trắng, trang điểm vừa phải, ngũ quan chỗ nào cũng khiến cho người ta cảm thấy thoả đáng lại thuận mắt, hai loại khí chất thanh nhã và xinh đẹp giao hòa, thế nhưng cũng có thể hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Chương 3
thậtra chỉ là lờinóikhách sáo, dù sao thứ này có lẽ cũngkhôngvào được mắt chủ tịch,khôngnghĩ tới Chu Lăng lại sảng khoái gật đầu, bộ dạng rất hứng thú: “Được nha.”
“Xe này bán thế nào?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.