Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Tiền Gia Tô thẹn quá thành giận trừng mắt vớianh,“anhmới bán thân! Còn chưa thành công!”

“Ông ta mất, cho nên cái nhà này,hiệntại do tôi định đoạt.”mộtbên lông mày Chu Lăng sung sướng giương cao,“Cút ra ngoài gõ cửa lại lần nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ốianhđợi em với --” Tiền Gia Tô cưỡi chiếc xenhỏmàu vàng ra sức đuổi theo,“anhlại lén lút thay phụ tùng đúngkhônghả, tại sao lại chạy nhanh hơn em chứ”

Sau khi kết thúc, Chu Lăng phân phómộtngười lái chiếc xe Ferrari đến đây, trực tiếpđiđến chỗ tay lái. Thời Tuấn cáchcôkhôngxa cau mày châm rãiđitới, đè lại cửa xe: “Em địnhđiđâu?”

(Nhân vật trong Phong Thần Bảng)

Trước khi buổi họp báo chính thức bắt đầu, giá cổ phiếu của Đại Nguyên và Quan Ýđãbắt đầu tăng mạnh.

Trở về căn biệt thựtrênđường Hưng Cháđãlà sáu giờ sáng. Chu Lăng đem xe tùy tiện dừng ở trong sân, vứt cái chìa khóa cho người giúp việc, dì Thu lau tay từ phòng bếp chạy đến,“Bà chủ, bàđãvề? Đồ ăn sáng cần phải đợimộtlúc nữa, bà......”

Hai phút sau, người tới khuyên nhủđãthay đổi thành kẻ khác. Chu Lăng nghe đượcâmthanh của chốt cửa, xoay người, đồng thời khóe miệng nhấc lên đầy châm chọc -- trong nhà này dám trực tiếp mở cửa phòngcôkhôngtìm được người thứ hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, Chu Lăng bắt máy, đẩy cửa sổ thủy tinh trong suốtđira ban công.

Cửa hàng Hướng Dương ở khu Thành Phong nằm nghiêngtrênmộtkhu phốnhỏ,mộtngôi nhà đứngmộtmình, Chu Lăng dựa theo địa chỉ tìm đến, cũngkhôngtốn nhiều công sức, bởi vì cái bảng hiệu tự chế đó cực kì dễ nhìn thấytrêncon đường này –trênvách tường bên cạnh cánh cửa lớn, đóngmộtcây đinh sắt nhô ra, dùng hai cái vòng treo giữ chặtmộttấm bảng bằng sắt,trênđó viết hai chữ “Hướng Dương”được quét bằng vôi trắng.

Hướng Nghị đặt cái linh kiện tốttrêntay xuống, nhặtmộtcái khăn mặt lau tay, đứng lên.

Hướng Nghị lại càng bật cười giễu cợt, sau khi hút xong hai hơi, dập tắt tàn thuốctrênmặt đất,mộtlần nữa đội mũ bảo hiểm lên, thuần thục đẹp mắt quay đầu xe. Vặn tay lái tăng tốc độ lên tối đa, nhanh chóng bỏ xa thằng nhóc kia.

Tập đoàn Đại Nguyên và tập đoàn Quan Ý theo thứ tự là doanh nghiệp kinh doanh bất động sản cùng với doanh nghiệp có tiếng tăm trong giới giang hồ, lần này hợp tác làm ăn bên trong chấn động ra sao cũng có thể nghĩ được. Đôi bên đều là doanh nghiệp cao cấp nên đều có khách quý tham dự, ngoài ra còn có hơn 300 tin tức truyền thông trong và ngoài nước.

Cho dù trong lòng đối với trường hợp này cực kỳ kháng cự nhưng vừa đến nơi Chu Lăng vẫn khéo léo mà mỉm cười đầy chuẩn mực, khi Thời Tuấn đỡ xuống xe, bướctrênthảm đỏ đón nhận ánh đèn flash tiến vào hội trường.

“Tôinói,” Chu Lăng lười nhác dựa vào lan can màu trắng trạm trổ hoa văntrênban công,“Phòng của trưởng bối,anhcó thể tùy ý vào à?”

Hướng Nghị nhìn hai người trẻ tuổi tài giỏi phong thái hiên ngang trong màn hình, đợi hai giây,khôngkiên nhẫn, xoay người rờiđi.

Hai bên ngồi xuống,côcùng Chủ tịch Quang của tập đoàn Quan Ý chia nhau đọc diễn văn, tiếp theo là nghi thức ký kết hợp đồng hợp tác hòa thuận mỹ mãn, cuối cùng là tổng giám đốc của hai tập đoàn chấp nhận phỏng vấn của phóng viên.

Chu Lăng duỗi cái lưng nhức mỏi,đichân trần xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra -- trong vườn hoa làmộtkhônggian sắc màu rực rỡ, nằm giữa thảm cỏ xanh mướt,mộtchú c·h·ó Pomeranian đángyêunhư cục bôngđangnằm phơi nắng, bên cạnh là chú c·h·ó Husky to gấp 5 lầnđangđiên cuồng xoay quanh đuổi theo cái đuôi của mình.

* Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt c·h·ó thân người hay thân c·h·ó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịchsựnghiêm túc nhưngthậtrađangâmmưu suy tính gì đó.

Chu Lăng hừmộttiếng: “Chỉ là đến cho có mặt, còn cần tôi đến để giữ thể diện choanhsao?”

“Giải sầu.” Hình như là ngại ánh sáng chói mắt, Chu Lăng hơi nheo mắt lại, khóe môi vểnh lên, có vài phần quyến rũ.khôngđợi Thời Tuấn phản ứng,côvung chân đạp mạnh chân ga, lướt qua ngườihắnchạy thẳng ra ngoài.

Sắc mặt Tiền Gia Tô cứng đờ: “Tại sao bà ngoại lại biết?”

“Ờ......” Chu Lăng kéo dàiâmthanhnóicho có lệ.

“khôngăn, cháu trở về phòng ngủmộtlát, đừng quấy rầy cháu.”côkhoát tay, dường nhưmộtcâu cũngkhôngmuốn nhiều lời.

“Vậy hôm nay emkhôngngừng cố gắngđi,” Hướng Nghị xoay người ra cửa phòng, chậm rãinói,“Tranh thủ bay lên đầu cành làm...... Vịt.”

Hướng Nghị lại nhìn cậu cười có chút hư hỏng: “Cho nên vì sao hôm qua emkhôngcứng vậy?”

Thời Tuấn cài lại cúc áo âu phục, tiến lên hai bước, từ trong thâm tâm khenmộtcâu: “Rất đẹp”

“Trời ơianhtới liếc mắtmộttíđimà!” Tiền Gia Tô đạp hai cái chân trần nhảy xuống, cào bới khung cửa kêu lên,“anhmàkhônglại đâythìemsẽbê tivi ra ngoài choanhxem đó!”

Phía dưới Husky thấy được chủ nhântrênban công, sủa lên rưng rưng chạy như điên về phía này, Chu Lăng ra dấu tay, nó dừng ngay lại bên cạnh xe, đứng yên tại chỗ, thè lưỡi vẫy đuôi vui sướng. Quả bóngnhỏlông xù Pomeranian liền cũng chú ý tới Chu Lăng, bước chânnhỏlon ton chạy tới xếp hàng cùng ngồi xuống với Husky.

Chương 2

Giống như là tùy tiện viết nghuệch ngoạc, nhưng nhìn qua cũng rất phóng khoáng.

Đối diện với vị trí cánh cửa cómộtngười đàn ông ngồitrênghế xếpnhỏ,đanglấy dụng cụ sửa chữamộtchiếc xe máy điệnnhỏmàu vàng, tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, lộ ra cánh tay rắn chắc, sức lực sung mãn, chiếc áo T-shirt màu xanh biếc dính đầy bụi phía sauđãbị mồ hôi thấm ướtmộtmảng.

“khôngcần vội, chơi đùa vớicôtamộtchút, tớđangnhàm chán đây,” Chu Lăng híp mắt, thờ ơ cười,“Trêu cậu nhóc đó rất vui.”

Bên này cúp điện thoại, Chu Lăng quay đầu lại, lông mày khẽ cong: “Lịch trình thế nào?”

“Đương nhiên là ăn ngaynóithật”. Hướng Nghị nhìn chăm chú vẻ khẩn trương của cậu em, nhả ra hai làn khói, vừa liếc nhìn cậu vừa cười nhưkhôngcười, “nóilà thằng cháu ngoại của bà bán thân kiếm tiền nhưng chưa thành công, kêu cháu tới cứu mạng.”

Thời Tuấnmộttay nắm chốt cửa màu vàng, ánh mắt nặng nề: “Người đóđãmất, em cũngkhôngcần tự cho mình là trưởng bối.”

Khi ý thức được khôi phục là lúc ánh mặt trời chói chang nhất, rèm cửa sổthậtdày cũngkhôngngăn được ánh sáng len lỏi vào mọi nơi,mộtdải nắng vàng nghiêng nghiêng nằmtrênsàn nhà, vương đầy bụi bặmnhỏbé trong suốt.

Chu Lăng tạm dừng trò chơitrêntay, nâng nâng mí mắt, nghiêng người liếchắn: “Đừng dùng loại này ánh mắt này nhìn trưởng bối,khônglễ phép.”

Chấp hành chức tổng giám đốc của tập đoàn Đại Nguyên là Thời Tuấn, tự tay xúc tiến chiến lược hợp tác, đối với kết quả này hiển nhiên là hài lòng như ý.khôngthểkhôngthừa nhận,hắnđứng ởtrênđài vẫn là loại nhân mô cẩu dạng*,khônghiểu sao nhìn thấy vẻ hào hứng như sắp được thăng quan phát tàitrêngương mặt cá c·h·ế·t củahắn, tâm tình Chu Lăng lập tức vô cùngkhôngthoải mái.

Hướng Nghị cũngkhôngngẩng đầu lên:“khôngxem.”

anhta ngồi sát bên cửa,khôngthể chạy xe vào, Chu Lăng dứt khoát đứng ở cửa, hạ cửa kính xe xuống, nhô đầu ra kêumộttiếng --

“Buổi họp báo hôm nay rất quan trọng, em phải tham dự.”

“......anhmớikhôngcứng á, em là kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm quay đầu là bờ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Buổi sáng tốt lành emyêu~” Đinh Y Y giọng điệu bỉ ổi,“Tối hôm qua tình hình chiến đấu như thế nào? Quan hệ cùngmộtbé học sinh cấp ba, khi l*m t*nh có phải là sướng đến tận trờikhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Này, thợ sửa xe!”

Hướng Nghị theo phản xạ hỏimộtcâu, sau đó mớikhôngnhanhkhôngchậm xoay đầu lại, tầm mắt dừng lạitrênvẻ mặt cùng động tác vỗ tay đều có chút lười biếng củacôgáitrong màn hình, dừngmộtchút --thậtxinh đẹp, có khí chất thanh nhã, vừa thấy liền biết là người cao quý của giới thượng lưu, dân thường ở dưới đáy xã hội như bọn họkhôngcùngmộtđẳng cấp.

“Hôm naykhôngphải muốn ký hợp đồng với tập đoàn Quan Ý sao,côchủ quên à? Bốn giờ bắt đầu, chỉ còn hai giờ thôi.”

sựthậtchứng minhanhhọkhôngđáng tin cậy.

“anhhọ,anhhọ,” Hướng Nghịđangngồi ở trong sân thay thế phụ tùng cho chiếc xe máy điện màu vàng của Tiền Gia Tô, nghe thấy tiếng gọi lớn của cậu vang lên từ trong nhà,“anhlại đây xem! Mau!”

Đôi chân dài của Hướng Nghị duỗitrênmặt đất,trênngười là bộ quần áo hàng năm, quần cộc màu sậm và áo T-shirt rộng rãi, dưới chânđimộtđôi dép lê lớn, buổi tối đầu mùa thuđãbắt đầu se se lạnh, nhưnganhcũngkhôngđể ý.

Cửa chính giống như làm cho mình, độ rộng vừa vặn có thể chứamộtchiếc việt dãđiqua.khônggian trong sânkhônglớn, hai bên tường đều xe máy điện, cũ mới đều có, bãi đất trống chính giữađangphơi mấy bộ quần áo.

Cuối cùng vẫn là nhờ vào phong cách mạnh mẽ gặp nguykhôngloạn cùng với tài năng vĩ đạianhdũng vô địch của chính mình mới có thể thoát thân, cưỡi em xe mô tô màu vàng chuẩn bị lên đường về nhàthìmới nhìn thấy ngã tư đường vắng lặng loáng thoáng cómộtbóng đen xuấthiện, chậm rãi từ từ tới đây, đứng ở vị trí cách cậu năm mét.

Trở về phòng dùng tốc độ chiến đấu tháo gỡ trang sức rồiđitắm, sau đó ngã vàotrêngiường lớn, cái chăn mỏng bằng tơ tằm bị lôi kéo thànhmộtbọc, ngủ đến bất tỉnh.

côlà cổ đông lớn nhất của tập đoàn Đại Nguyên, giữ chức danh chủ tịch nhưng công việc trong công ty đều do Thời Tuấn nắm giữ. Mỗi lần tham dự trường hợp này đều có cảm giác như bị người ta xem là linh vật (biểu tượng may mắn),cảm giác đó rất xấu hổ,côkhôngthích.

- -côthaymộtbộ váy dài màu trắng được thêu dọc theo chiều dài, đơn giản mà tao nhã, da trắng eo thon, tóc chỉ đơn giản uốnnhẹ, lười biếng tùy tiện hơi nghiêng sangmộtbên vai.đãsắp trễ rồi,côcòn miễn cưỡng cất bước,mộtbên cúi đầu nghịch điện thoại.

“...... Tiểu Na Tra (*)?”

Tiền Gia Tô đánh giá phía dướianhvài lần. Chiếc xe máy điện của mình vàanhấy giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là xeanhấy màu đen bóng thôi, “anhcưỡi con xe này tới cứu em? Đến lúc nguy cấp như nhặt xácthìanhcũngkhôngđuổi kịp đâu!”

“Đợiđã, đợiđã--” Tiền Gia Tô mạnh mẽ vươn tay níu chặt lấyanh,“Làcôấy! Chính làcôấy!”

“khôngphải còn sống sao.” Hướng Nghị lấy mũ bảo hiểm xuống, lắc đầu, trước tiênđivề phía trái nhìn lướt qua khách sạn cao ốc nguy nga bên cạnh, lại nhìn Tiền Gia Tô, xác nhận cậukhôngsao, từ trong túi lục lọimộtđiếu thuốc để hút.

“Tôiđicho.” Thời Tuấn khép máy tính lại,đangmuốn đứng dậy, Chu Lăng mặc trang phục lộng lẫy đứngtrêncầu thang chậm rãi khoan thaiđixuống.

“Vậy cậu hỏi được cái gìkhông?”

“khôngmuốnđi.” Chu Lăng nhấc chân lên ban công.

Tốc độ cứu viện này cũng quá cảm động, Tiền Gia Tô tức giận giơ ngón tay giữa với người kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ơ kìa, chẳng lẽ chim cậu học sinhkhôngcứng nổi? Đinh Y Y vui vẻ chậc chậc lưỡi. “nóichính xácthìnhìn tầm vóc cậu ta cũng to lớn nhưng vẫn kém xa so với Lục Gia Hòa...... Ôi chao, cậunóixem gương mặt của cậu ta sao lại giống đến thế, có khi nào là phẫu thuật thẩm mỹkhông?”

“Na tra gì, ngày hôm qua thiếu chút nữa là em ngủ cùng người ta đó!anhcó biếtcôấy là aikhông, chủ tịch tập đoàn Đại Nguyên, chính là cái doanh nghiệp mở hàng loạt dây chuyền bách hóa Đại Nguyên ý,” Tiền Gia Tô kích độngnói: “Cực, kì, có, tiền!”

“khôngnhìn ở khoảng cách gần, cậu ta vẫn liên tục duy trì khoảng cách tớ hai mét, giống như sợ tớ làm gì cậu ta vậy.”

“Hơn nửa đêm ra ngoài, bà có thểkhôngbiết sao?”

Chưanóidứt lờiđãbị Chu Lăngkhôngkiên nhẫn cắt ngang: “Cháuđãnóirồi, đừng gọi cháu là bà chủ.”

Dì Thu vội vã lúng túng sửa miệng: “côchủ......”

Đinh Y Y ‘chậc’mộttiếng,“Thằng nhóc nhát gan như thế, sao lại là đồng bọn với Bùi Hi Mạn được?hiệntại cậu có tính toán gì, muốn ngửa bài vớicôta sao?”

Trước khi vào nhà thuận tay ở diêm dưới mái hiên mò mẫn điếu thuốctrênbàn,đangmuốn châm lửa, bị Tiền Gia Tô nhanh tay lẹ mắt túm lấy: “nóianhbao nhiêu lần rồikhôngđược hút thuốc trong phòng –anhxemcônàng này này!” Cậu chân trần đứngtrênmặt đất xi măng, cảm xúc có chút kích động chỉ vào tivitrênđài truyền hình địa phươngđangchiếu truyền hình trực tiếp buổi họp báo,“Ôi chao, ôi chao lướt qua rồi,anhchờmộtchút......”

mộtgiờ trôi qua, người kia vẫnkhôngchịu xuống dưới. Dì Thu thấp thỏm nhìn lêntrênlầu, lại nhìn người đàn ôngđangchuyên tâm làm việc với máy tính,“Tôiđilên thúc giục nhé.”

Gọi xong cuộc điện thoại cầu cứu, Tiền Gia Tô ngồi cứng cả mông kinh hồn bạt vía hầu vị nữ chủ tích trẻ tuổi này xem chương trình nghệ thuật tổng hợp tận bốn mươi phút, cũngkhôngnhận được bất kỳ tin tức gì từ việcanhhọđãđến nơi chưa.

Editor: Mộc Di​

Thời Tuấn đứng yênkhôngnhúc nhích, đôi mắt chăm chú nhìncô. Saumộtlúc lâu, nâng tay, gõ lên cửa hai cái – cộc – cộc.

Đâyrõràng là hành vikhôngđếm xỉa đến chuyện sống c·h·ế·t của em mình khiến cho Tiền Gia Tôkhôngcam lòng, phóng đến bên cạnhanhmuốn hỏi, Hướng Nghị ngậm thuốc giải thích: “Bàkhôngcho phép lái xe, chậmmộtchút cho an toàn.”

Thời Tuấnkhôngnóitiếp, đưa mắt nhìn đồng hồ,“Cònmộtgiờ bốn lăm phút,khôngkịpđira cửa hàng trang điểm đâu, tôi bảo tiểu Trần lên giúp em.”hắnngẩng đầu,“Em có thời gian bốn mươi phút để sửa sang lại, tôi chờ em ở dưới lầu.”

Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đứng ở cửa, giương mắt nhìn tới đây.

“Cậu ta quá căng thẳng,” Chu Lăngnói: “Cũngkhôngcần hỏi,khôngphải ai khác ngoài Bùi Hi Mạn.”

Cửa phòng bằng gỗ phía sau đột nhiên bị gõ vang, giọngnóicách cánh cửa của dì Thu truyền đến: “côchủ,đãđến lúc xuất phát, tiên sinhđangchờcô.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2