Sự Quyến Rũ Nam Tính
Nhất Tự Mi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15
[2] Bánh cuộn hành lá:
“Chậc,” Chu Lăng đành phải lấy tạmmộtcuộn giấy vệ sinh kém chất lượngtrênbàn, vừa xé ra vài đoạn đặt kín lêntrênghế, vừanói: “đira ngoài với phái nữ nhất định phải mang theo khăn tay, tại saomộtchút tự giác về điều này cũngkhôngcó chứ?”
anhcẩn thận ômcôvào phòng, đặt ởtrêngiường, lúc đứng dậythìcổ bỗng nhiên bị ôm chầm lấy. Người vốn nên ngủđangmở mắt, ánh mắt sang long lanh.
“Chúng ta vào xemmộtchút nhé.” Chu Lăng duỗi cánh tay chỉ vào cửa hàng nhonhỏtrêntreo đầy đồtrêncánh cửa.
Chu Lăng ‘À’mộttiếng, ngồi ởtrênghế nhìnanh,khônghỏi thêm nữa.
Hướng Nghị mang chiếc mũđithanh toán, vừa ra khỏi cửa lại đôi lên đầucô, sau đó trả thù vỗnhẹmộtcái. Chu Lăng đội chiếc mũ hoạt hình màu xanh da trời chẳng liên quan đến phong cáchmộtchút nào, rồi lái chiếc xenhỏmàu vàng cát.
Chu Lăng hứng thú bừng bừng vừađivừa nhìn, Hướng Nghị nhưmộtngười vệ sĩđitheo phía saucô. Cái gìcôcũng ngắm nhìn, nhưng chưa lấy gì cả, lúcđisang phía bên kiacôliếc mắtmộtcáiđãnhìn trúngmộtchiếc mũ lông che tai rất đángyêu, đội thử lêntrênđầumộtlúc.
Editor: Mộc Di
Trong viện trầm lặng hẳn,khôngkhí quá im lặng cũng có chút quái dị. Hướng Nghị xoay người kiểm tra vấn đề của xe,mộtlát sau lại ngẩng đầunóithêm: “Chị ấy từng giới thiệu đối tượng choanh.”
mộtbàn món ăn nàycôăn rất thỏa mãn, Chu Lăng vốn có vóc dáng gầy nên hiếm lắm mới ăn no căng như hôm nay, lúcđicôcòn sờ cái bụng của mình, trong lúc này còn rất cảm khái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng bình thường, là hàng xóm.” Hướng Nghịnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộtkhoảngkhônggiankhôngcó những tòa cao ốc chọc trời, con đường cũngkhôngrộng lớn, hai bên đều là những cửa hangnhỏvà tiệm ăn, hơi thở cuộc sống cực kỳ nồng đậm.
côcẩn thận ngồi xuống, tiếp tục xé thêm hai đoạn giấy nữa, trải lên trước mặttrênbàn. Hướng Nghị thấy vậy rất bất đắc dĩ, đưa thực đơn chocôrồinói: “Gọi chút đồ ănđi.”
Hướng Nghị đưacôđếnmộttiệm có mặt tiền rấtnhỏ, làmộtquán ăn vặt được trang trí rất mộc mạc, nhìn chung ở đây khá sạchsẽ, nhưng Chu Lăng vẫn tỏ rakhôngvừa ý. Tuytrênmặt nhìnkhôngrasựkhác thường, nhưngcôchỉ nhìn lướt qua chiếc ghế màu đỏ, rồi chuyển tầm mắt về phía Hướng Nghị: “anhcó khăn taykhông?”
Hướng Nghị mở cửa, mang xe vào, Chu Lăng lái xe vào theo, chậm rãi đỗ xe bên cạnh tường, lúc đứng dậy lơ đãng hỏimộtcâu: “Cái chịgáilúc nãy, hai người có thân thiết lắmkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
trênlưngcômộtchút sẹo lồi cũngkhôngcó, làn da trơn nhẵn, cũng cực kỳ mềm mịn. Hướng Nghịkhôngbiết nên hình dung như thế nào, chỉ biết xúc cảm kia vô cùng thoải mái, khiến cho lòng bàn tay tới cánh tay rồi đến trong lònganhđều cực kỳ thỏa mãn.
khôngcó chuyện gì lớn, chẳng qua là bình điện bị hỏng, thaymộtcái mới là được. Hướng Nghị làm xong liềnđirửa tay, lấy khăn mặt lau khô, rồi lại đây bế người phủ nữđangnằm sấp ngủtrênbàn.
[3] Bánh rán:
Chu Lăng bĩu môi, ngápmộtcái,côhơi buồn ngủ rồi.côđẩy mấy đồ vậttrênbàn lùi vàomộtchút, cởi mũ xuống rồi trải lêntrên, rồi trực tiếp nằm đổ gụctrênbàn.
[1] Bánh tai mèo:
Dáng người người, mặc cái gì cũng đẹp. Gương mặtcôđãnhỏlại trắng, ngũ quan tinh xảo, đội mấy chiếc mũ xấu cũng rất đángyêu. Song Hướng Nghịkhôngnóigì, ngắmcôvài lần, giơ tay lên trực tiếp tháo cái mũ củacôxuống, bỏ vào trong rổ.
côchắp tay sau lưng nghiên cứu bức tranh cảnh xuân tươi đẹptrêncái giá, giọngnóinhàn nhạt: “Ban ngày ban mặt, phải chú ý giữ thể diện chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nghị quay lại chocômộtánh mắt “Em xemanhlà loại người ấy à?”.
Chu Lăng th* d*c, khó khăn lắm mới đẩyanhramộtít, hơi thởkhôngổn địnhnói: “anhluyện tập nhiều lắm đúngkhông, hừ?”
Làn datrênlưngcôcũng trắng nõn nà, nhẵn mịn bóng loáng, giờ phút nàyđanghơi phập phồng theo hô hấp củacô. Hướng Nghị mải mê ngắm nhìn, trong lồng ngực cómộtcỗ lửa đốt khiếnanhmiệng đắng lưỡi khô,anhcúi đầu, vội vã dùng đôi môi hơi lạnh tiếp xúc với làn da ấm áp củacô.
Bánh tai mèo, bánh cuộn hành lá, bánh rán, bánh bơ...... Nhìn xuống dưới làmộtloạt các món ăn quen thuộc, thế nhưng tất cả đều là các món ăn vặt nổi danh của quê hươngcô.
“Ngon tuyệt!” Chu Lăngkhôngtiếc lời khen ngợi, vừa vội vàng ăn vừa giơ ngón tay cái lên vớianh.cônhớ tới lần trước khi bị ốm Hướng Nghị nấu chocôbát mỳ bằng hữu, hương vị cũng rất ngon.
- -nóimộtcách chính xác, làanhôm lấy eocôkhôngchịu buông tay.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe miệngcôcong lên, ánh mắt cười nhạo, Hướng Nghịkhôngcảm thấy ngượng ngùng,khôngtránh né nhìn thẳng vàocô.mộtlát sau,anhchậm rãi cúi đầu, đôi môi hướng về phíacô, Chu Lăng lùi ra phía sau, cười tủm tỉm tác ra từ trong ngựcanh.
Chu Lăng cũngkhônggiận, cười rồi vuốt lại tóc.
Bên trong phòng có giường, đệm và chăn, ngoại trừanhhay thình thoảng ở lại chỗ này nghỉ ngơi, hoặc ban ngày Tiền Gia Tô ở trong này chơi,thìphần lớn thời giankhôngcó ai ngủ cả, songcônàng thíchsựđẹp đẽ này nhất địnhsẽkhôngthích lắm. Nhưng kệcôvậy,đangngủ còn chọn cái gì nữa chứ.
Chu Lăng khẽ hừmộttiếng, châncôkhôngkiềm chế được khẽ cong lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mùi của đàn ông sao? Ngón taycômơn man dọc theo chiếc cằm có đường nétrõràng củaanh, rồi lại đột nhiên chuyển phương hướng,đilêntrênđụng vào bờ môi củaanh, chạmnhẹhai lần.
“khôngcần luyện tập.” Hướng Nghị quỳ gối bên cạnh ngườicô,nóixong câu này lại lập tức hôn, trong lúc đó bàn tay đặt lên tấm lưng củacô, xốc chiếc áo bó sát lên rồi s* s**ng vào trong.
Hướng Nghị khẽ nhíu mày, đưa tay kéo Chu Lăng đến bên cạnh mình.
Bên trongkhônglớn lắm, ở giữa đặt hai giá đựng đồ, để lạimộtlốiđinhỏchỉ đủmộtngườiđiqua.
Hướng Nghị dừng bước,mộttay đút trong túi quần,mộttay cầm điếu thuốc, vô cùng khí pháchnóivớicômộttừ: “nói.”
Hướng Nghị cười thành tiếng: “Em thú vịthậtđấy.”
Hướng Nghị nhìn thấycônhư vậykhôngnhịn được lộ ra ý cười: “Ừ, có ngonkhông?”
Hai người kiađãchen chúcđiqua, sau vài giây im lặng, Chu Lăng vẫn còn dántrênngười Hướng Nghịkhôngnhúc nhích.
Chu Lăng muốn ngẩng đầu hôn lên, lại bị Hướng Nghị dùng ngón tay nắm lấy chiếc cằm, ngón tay có vết chai sần, nhưng ngoài ý muốn lại làmcôcảm thấy rất thoải mái. Giọngnóicủa Hướng Nghị cũng trầm hơn bình thường: “khôngphải mới vừa rồi emđãtừ chốianhà?”
Tầm mắtcônhìn theo ngón tay của mình, vì vậykhôngthấy được trong lúc đó con ngươi của Hướng Nghị trở nên tối sầm.
anhkhôngnhịn được buông tha cho đôi môi củacô, cúi đầu xuống, muốn nhấm nháp nơi khiếnanhyêuthíchkhôngmuốn buông tay kiamộtchút.
Lúcđivề Hướng Nghịkhôngđèocônữa,anhđibộ để tiêu thực, để chocôlái xe chạy chầm chậm.
“Emkhônggiả vờ nhé,khôngphải bịanhđánh thức ư.”mộttay Chu Lăng ôm cổ Hướng Nghị,mộttay ở launhẹtầng mồ hôi mỏng manhtrêntrán củaanh.trênngườianhvừa có mùa mồ hôi vừa có mùi khói thuốc,rõràng đều là thứ màcôchán ghét, nhưngkhôngbiết tại saocôrất thích mùi hương nàytrênngườianh.
“khôngchia sẻ được.” Hướng Nghị kiên quyết cự tuyệt.
Ở cửa hàng lưu niệm sao, người này còn để bụng đấy...... Mặc dùcôkhôngsợ thân mật nơi công cộng, nhưng chọnmộtnơi rộng rãi thoáng mátkhôngphải tốt hơn ư?
Về vấn đề này, Hướng Nghị trực tiếp dùng hành động để trả lời.
“đi.” Hướng Nghị lời ít mà ý nhiềunóithêmmộttừ.
Khác vớisựthô lỗ và mãnh liệt của lần trước, dường như lần nàyanhđãhọc được cách thức hôn môi,anhnhẹnhàng ngậm lấy cánh môicô, chầm chậm tỉ mỉ l**m hôn, hút cắn, nhấm nháp đủ rồi mới từ từ đưa đầu lưỡi vào thăm dò,đitìm lưỡi củacô. Đầu lưỡianhđiđến đâu, cơ thểcôrun rẩy đến đấy.
Hai người chậm rãiđivề tiệm, trước cửađãcó người đứng chờ, từ xa nhìn thấy Hướng Nghị liền chạy đến đón: “Tiểu Hướng à, chiếc xe kia của chịkhôngnạp điện được, em xem hộ chị có chuyện gì với. Chị muộn giờ làm rồi nên phảiđiđây, tan tầm chị qua lấy nhá?”
Chu Lăng nhướng mày, vẻ mặt thành khẩnnói:“Tạm thời nhẫn nại để buông thả tốt hơn.”
Chu Lăng đỗ xe bên lề, Hướng Nghịđihai bước rồi dập tắt khóitrênthùng rác,đivào theo saucô, nhân viên bán hàng lập tức đưa chiếc rổnhỏlại đây,anhnhận lấy, xách ởtrêntay.
“Ông chủ của tiệm này là người thành phố H ư?”côthậm chí cònkhôngquan tâm đến dáng vẻ lúc bấy giờ, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuốngđãminh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc khi c**n l** đ** l*** linh hoạt mềm mại củacô,thìhơi thở của Hướng Nghị chậm lại, sau đósựdịu dàng được thay thế bằngsựmạnh mẽ, bàn tayanhnâng đầucôlên, rồi m*t chặt lấy lưỡi củacô.
Lúc này có mấy khách hàngđisang bên này,mộtđôi gà bông, nam sinh nắm tay nữ sinh,khôngkiên nhẫnnóivới hai ngườiđangchặn đường:“Nhường đườngmộtchút nào.” Đồng thờikhôngkhách khí đưa tay đẩy người sang chỗ khác.
Lúcđingang quamộtcửa hang bán đồ lưu niệm lấp lánh, Chu Lăng quay đầu nhìn Hướng Nghị, hai mắt cũng sáng long lanh: “anhhọ.”
Mấy năm rồicômới nếm được hương vị chính tông như vậy!
Chu Lăng chớp mắt, hèn gì, vừa rồi nhìn ánh mắt của chị ấy kỳ lạ như vậy.
“nóiem nghemộtchút về quá khứ hẹn hò củaanhđi.”côbắt chéo chân, chống cằm cười tươi nhìnanh.côrất tò mò với lịch sử tình trường củaanh,mộtngười đàn ông tuyệt vời như vậy, lên giường vớianhchắc chắn là mệt chếtđiđược, thân thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc, lại còn độc thân.
*Chú thích:
Hướng Nghị nhìn lướt qua chiếc xe máy điện dãi dầu sương gió ngoài rồinói: “6 giờ em đóng cửa tiệm rồi, chị nhớ qua lấy trước lúc đó đấy.”
“Được.” Người nọ cười rồi gật đầu, trước khiđikhôngdấu vết liếc mắtmộtcái đánh giá Chu Lăng.
“Trông đẹpkhông?”côquay đầu hỏi Hướng Nghị.
Khẩu vị của người miền Nam và người miền Bắc cực kỳ khác nhau, để thích ứng với khẩu vị của người bản địa nên hương vịsẽthay đổi ít nhiều, vì vậy Chu Lăng cũngkhôngôm nhiều hy vọng lắm, nhưng sau khi đồ ăn được bưng lên,côăn thửmộtmiếng, kích động đến mức đạp mạnh chân.
“Môi của em còn thú vị hơn cơ,” Chu Lăng cười, trong ánh mắt cómộttia mị hoặc, quân quít lấy đôi mắt sâu thẳm củaanh, giọngnóicũng trở nên quyến rũ hơn,“anhcó muốn thửmộtchútkhông?”
Hướng Nghị ở phía sau đút tay vào trong túi, l**mnhẹmôi dưới.
Chương 15
[4] Bánh bơ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.