Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14


Chưa đếnmộtphútđãnhận được rất nhiều trái tim màu đỏyêuthích, bình thườngcôđềukhôngxem bình luận, nhưng hôm nay cómộtcái hấp dẫn đếnsựchú ý củacô.

anhHướng: Bộn bề công việc?

Cặm cụi nửa ngày trời khiến cho cái lưng bị mỏi nhừ,anhquăng cái cờ lê ra, tháo bao tay xuống, rồi đứng lên duỗi lưng, động tác tiếp theo mạnh hơnmộtchút -- dưới mái hiên chẳng biết từ khi nàođãcómộtngười xuấthiện, mặcmộtchiếc áo khoác da màu đen, cổ áo đến vạt áo trước cómộtlớp lông trắng mềm mại,mộttay chống cằm, gương mặtnhỏnhắn trắng như dải lông nơi ống tay áo.

“Em biết lái à?”anhlấymộthộp thuốc lá từ trong túi ra.

Trong thời gian nằm viện quan sát, Tống Phỉ mang theo hoa quả tới thăm, nhưngkhôngkhéo là Hướng Nghị vừa cơm nước xong xuôi cho bà cụ xongđãđirửa bát rồi, Tiền Gia Tô ở trong phòng bệnh cùng bà ngoại,đangđọc tin tức giải trí cho bà:mộtngôi sao nữ hạng ba vàmộtnam diễn viên bị truyền ra scandal, kết quả chứng thực là chínhcôgáikiađãtung ra tin tức gây tranh cãi này.

Chu Lăng mỉm cườinóivới mọi người nếu lần sau có cơ hội nhất địnhsẽđến ăn thử, sau đó lái con xe màu vàng cátđivề phía Hướng Nghị,đãthấyanhkhóa cửa xong rồi.“anhphải về nhà ư?”

Toàn bộ xe ở nơi này cộng lại cũngkhôngbằngmộtlần bảo dưỡng chiếc xe thể thao củacô, Hướng Nghị nở nụ cười, lấy chiếc áo khoácđangtreo ởmộtbên rồi mặc vào.“Trộm cái chiếc xe của em trướcđi, đỗ ở đằng kia hai tháng rồi đấy.”

Hướng Nghị trầm lặngmộtlúc, mới đưa tay nhận lấy mấy thứ kia, nhìn cái giỏ to được đóng gói kỹ càng này liền biết có giá trị rấtkhônghề rẻ, bó hoa cẩm chướng tuyệt đẹp cũng được cầmmộtcách rất tùy ý.

trênthực tế cậukhôngnhìn đến cánh cửađãbị mở ramộtnửa kia, cậu cũngkhôngphải cố tình chĩa mũi nhọn vào Tống Phỉ, nhưng những lời này lọt vào trong taicôta, chẳng khác gì chỉ c·h·ó mắng mào, sắc mặtcôta trong nháy mắtkhôngđược tự nhiên. Bà cụ thấycôta, vội vàng hô: “Tiểu phỉ vào đâyđi.”

Hướng Nghị dắt xe ra bên ngoài đường lớn, tiện cho việc tập luyện củacô. Chu Lăng dựa theo lờianhdạ, trước tiên thu chân lại,cầm lấy tay lái rồi ngồi lên. Lần này rất ổn định,đivừa loạng choạng rồi dừng lại cũng coi như làđiđượcmộtđoạn, kết quả học tập khá khả quan.

Hướng Nghị đều từ chối hết: “khôngđược, tôi phải về nhà nấu cơm cho bà nội.”

“Hôm nay em đến đâykhôngphải để mang nó về.” Chu Lăngđivề phía chiếc xe máy điện màu vàng cát bị quên lãng rất lâu kia, nhíu mày khi nhìn thấymộttầng bụi dày đặc,“Có khăn mặtkhông?”

Trong những người quen của Hướng Nghị, có thể làm ra chuyện này, ngoại trừ người phụ nữ kia ra chẳng còn ai khác cả.

Chu Lăng chạy xe vút qua chào chịgáiấymộtchút,“Chào chị.”

Hướng Nghị cũngkhôngthuyết phục thêm nữa: “Vậy em chờanhmộtlát.”

mộtngười cầm điện thoại đứng chờ còn phải đối phó vớisựtò mò của các bác trung niên, Chu Lăngkhôngcó tâm tình gì cả, cho nên sau khi Hướng Nghị rờiđivài phút, trong ánh mắt tò mò của các vị láng giềng thân thiết,côlái chiếc xe máy điện màu vàng cát chậm rì rì về phía tiểu khu Hướng Dương.

Bà cụ khuyên nhủ: “Công việc vẫn quan trọng hơn, mau vềđi. Bàkhôngcó chuyện gì đâu, hai ngày nữa có thể xuất viện rồi.”

Chu Lăng nhát gan giờ phút nàyđangở trong vườn hoa của nhà mình, tỉa tót trang trí cho những cành hoa. Bình thường những bông hoa này có chuyên gia xử lý,khôngcầncôphải nhúng tay vào, chẳng qua hôm nay hơi rảnh rỗi, kết quả là học nghệkhôngtinh nên cắt xén chẳng ra hình thù gì cả.

anhHướng: Mông quá tokhôngngồi phía sau được [⊙v⊙]

“Bà nội,” Tống Phỉ bưng ra khuôn mặt tươi cười,“Bà thấy thế nào, còn khó chịukhôngạ?”

anhkhôngđể ý,đangmuốn đẩy cửa, người nọđãgọianhlại: “Chàoanh,anhlà Hướng Nghị - Hướng tiên sinh đúngkhôngạ.” Hướng Nghị quay đầu, gương mặt của đối phương ôn hòa, lễ phép cười, đưa những thứ đó qua,“Đây là tấm lòng của chủ tịch chúng tôi, monganhnhận cho, chúc bà nội củaanhmau chóng bình phục.”

Cả con đường này đều là người quen biết, hang xóm láng giềng thân thiết, nhiều chuyện nhưng chẳng biếtnóilời khéo léo. Đến giờ cơm trưa, chịgáiphía trướcđangnóichuyện với Chu Lăng kêu Hướng Nghị sang bên này ăn cơm, sau đó nhiều người thấy thế cũng đứng hết cả lên, thậm chí có người còn trực tiếp tiến về phía Chu Lăng giới thiệu các món ăn ngon của tiệm nhà mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“côấy đâu?”

“Ôi chao xin chào xin chào.” Đối phương cười ha ha đáp lại.

Hướng Nghị nhìncômộtlúc lâu, cuối cùng vẫn phải thở dài thỏa hiệp, duỗi chân ra, cầm tay lái rồi ngồi sát hết mức có thể về phía trước.“Lên đâyđi.”

Chu Lăng đưa tay nắm lấy bả vaianh, nâng chân ngồi lên, cũng may màcôgầy, nhưng vẫn phải tiếp xúc với tấm lưng kiên cường và chỗ tựa phía sau chiếc xe trongmộtkhônggian chật hẹp. Hướng Nghị mang theo tâm trạng phức tạp xê dịch thêm về phía trước.

Hướng Nghị ngước lênkhôngkhách khí vỗmộtcáitrênđàucô: “Bị sợ đến mức choáng váng ư?”

“Đây chẳng qua là ngoài ý muốn,” Chu Lăng nhún nhún vai,“Em cũng muốn trút giận giống như lờianhnóilắm, nhất định làanhrất thích cái cách này.”

Trong lúc sợ hãianhvứt điếu thuốcđilúc nàokhônghay, Hướng Nghị có chút bất đắc dĩnói: “Buông tay ra.”

Chu Lăngđangnghe giới thiệu mấy món ăn ngon quay đầu lại nhìnanh, Hướng Nghị vẫy tay: “Lại đây.”

Ba giờ dì Thu mang bánh ngọt và trà đến,côngồi trong vườn hoa phơi nắng và thưởng thức trà chiều, tiện thể chọnmộttấm hình hài lòng nhất trong những tấm ảnh chụp để đăng lên chia sẻ với bạn bè:[ Thủy thủ mặt trăng [ đángyêuquá]]

Hướng Nghị nhìn thoáng qua chiếc kính chiếu hậu hình tròn, hai bên đầu củaanhđều là những làn tócđangbay múa,anhđưa tay gạt những sợi tócđangbám ởtrêncằm khiếnanhhơi ngứa ấy ra, vừa buông tay, nó lại lập tức bay tới.

Hỏi: Có biết tại saoanhHướng lạikhôngngồi phía saukhông?

“côấy nhát gan lắm,khôngdám tới đâu.” Hướng Nghị dựa lêntrêntường, cắn táo, rồi cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Hướng Nghị nhặtmộtchiếc khăn mặt lên từ bên trongmộtđống đồ ngổn ngang, Chu Lăng vừa nhìn thấy màu đen sì và lớp bụi kiathìlông mày càng nhíu chặt hơn nữa:“...... Có cái nào sạch hơnmộttíkhông?”

Tống Phỉ cười giữ chặt tay bà cụ: “khôngsao ạ, còn sớm mà, để cháu nán lại với bà thêmmộtchút nữa.”

Hướng Nghị móc ramộtđiếu thuốc, rồi lại nhét vào, than thởnói: “Có hướng dẫn.”

Lúc vào cửa nhìn thấy Tống Phỉ,anhdung giọngnóinhàn nhạt chào hỏimộttiếng.

“Tốt hơn nhiều rồi,” Bà cụnói,“Hôm nay cháukhôngphảiđilàm ư, sao còn chạymộtquãng đường xa xôi để tới đây? Ăn cơm chưa cháu?”

“Ối --!” Chu Lăng hoảng sợ đôi tay theo bản năng giữ chặt lấy tay lái, ngược lạikhôngcẩn thận chạm vào công tắc điện. May mà Hướng Nghị phản ứng nhanh nhẹn tránh ra, đồng thời nhảymộtbước lên phía trước, dung tay níu lại chiếc xe chuẩn bị đâm vào cánh cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hướng Nghị nhìn cái chỗ ngồi xinh xắm kia: “Ngồi chật lắm.” Chiếc xe máy điện này chỉ được cái đẹp mắt chứ chẳng có tính ứng dụng trong thực tế gì cả, hai nữ sinh ngồi lênđãkhôngthoải mái rồi, chứ đừngnóilàmộtngười đàn ông to lớn nhưanh.

Chu Lăng chưa hết hoảng hốt lập tức nghe lời bỏ tay ra, cánh tayanhchụp tới, ôm ngang ngườicôlên, đặttrênmặt đất. Ổn định lại chiếc xa, lúc xoay ngườianhcòn cố ýnói: “Có ý kiến gì vớianhà?”

Bác sĩ kê đơn rất có hiệu quả, tình huống của bà cụđãdần dần chuyển biến tốt đẹp,anhnhớ rằngđãlâu rồi mìnhkhônggọi những món trộn để ăn. Hướng Nghị nhanh chóng quay về trông coi tiệm sửa xe rồi tranh thủ ăn cơm, chiếc xe máy điện kia vẫn cònđangđỗ ở trong tiệm củaanh,đãphủ đầymộttầng bụi rồi.

Editor: Mộc Di

Vì vậycôkhôngthèm làm nữa, tếtmộtvòng hoanhỏ, đội lên đầu Pomeranian, sau đó hứng thú bừng bừng lấy máy ảnh chụp cho nó mấy tấm hình.

Tác giảnóira suy nghĩ của mình: [ Vở kịchnhỏ]

Tiền Tam Kim: Vì ngồi phía sau được ôm ấp dễ dàng hơn đó![doge]

côquay đầu nhìn Hướng Nghị,anhđanghút thuốc lá, lười nhác dựa vào cánh cửa, kẹp điếu thuốc nhả ra mấy làn khói mờ mịt.

Hướng Nghị vặn tay ga, tốc độ chạy xe nhanh gấp ba lần so với Chu Lăng lao về phía trước.

Cùng lúc đó, Hướng Nghị rửa bát xongđangđitới phòng bệnh, trước cửa gặpmộtngười đàn ông lịchsựmặc âu phục,đangcầm hoa và thuốc bổ trong tay, hình như là tới thăm bệnh nhân.

“Đèoanhđể trút giận lên bức tường ư?” Hướng Nghịkhôngnể nangnóithẳng.

Chu Lăng buông đôi tay ôm mặt ra, dút vào trong túi áo, vì che giấusựchột dạ của mình,cômím môi cười hì hì vớianh: “anhđàn ông quáđimất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đến đây lúc nào thế?” Hướng Nghị ngồi xổm trươc máy nước để rửa tay.

Chạy xe máy điệnthậtra rất đơn giản, cơ bản chỉ cần chỉmộtlần là biết ngay, Hướng Nghị lời ít mà ý nhiềunóicác bước trongmộtlần, cúi đầu nhìncô: “Hiểu chưa?”

Nụ cười của đối phương vẫnkhôngthay đổi: “Chủ tịch của chúng tôiđangbộn bề công việc,khôngthể tự mình đến đây, xin thứ lỗi.”

Hướng Nghị gật đầu,“đithôi.”

côcười khanh khách dõi theoanh, cũngkhôngbiếtđãnhìn bao lâu rồi.

“......” Chu Lăng trừng mắt, từtrênxe bước xuống,“Vậyanhđèo em nhé.”

Chu Lăngkhôngcho là đúng: “Ngồi chậtmộtchút cũng được mà.” Cho tới bây giờcôchưa được ai đèo cả, ngay cả xe đạp cũng chưa được.

Tống Phỉ nhìn thấy tư thế ấy củaanhvội vàng đứng dậy,đangmuốnđiqua giúp đỡ,khôngngờ được Tiền Gia Tôđãđihai bước lướt quacôta, đưa tay nhận lấy những thứ kia, buồn bựcnói:“anhđirửa bát mà còn có thể nhặt được nhiều đồ như vậy à?”

“Có người tặng.” Hướng Nghị mang mấy cái bát cất kỹđi, thuận tay cầm lấy trái táo Tiền Gia Tô vừa gọt xong cắnmộtmiếng.

“À, làmộtngười bạn của tôi, chị ấy vừa tốt bụng, lại còn cực kỳ xinh đẹp nữa nhá.” Tiền Gia Tô hoàn toànkhôngý thức rằng vẻ mặt của mình lộrõsựđắc ý, bởi vậy cũngkhôngthể lĩnh hội được chính xác ánh mắt của ônganhhọ nhà mình. Cậu léo nhéo run run cất hết các loại thuốc bổ đầy dinh dưỡngđi, sau đó giải thích với bà cụđangcó vẻ mặt đầy tò mò: “Chính là cái chị lần trước tặng bánh trung thu cho chúng ta đấy.”

Cómộtngười hang xóm bị hỏng xe, sáng sớmđãmang xe tới tiệm để sửa chữa,khôngcó vấn đề gì lớm, Hướng Nghị bận rộnmộtbuổi sáng, cơ bảnđãlàm xong.

“......” Hướng Nghị nhìn đôi mắt trong sáng long lanh củacô, cúi đầu nởmộtnụ cười bất đắc dĩ.

côchống chân, vòng xe lại,điqua trước mặt Hướng Nghị, lần này còn ổn hơn cả lúc nãy, tốc độ cũng nhanh. Nhưng mà vừa đắc ýkhôngnổi hai giây, tay phảikhôngkhống chế tốt tốc độ, xe lao nhanh về phía trước, định đâm về phía Hướng Nghị liền.

Chu Lăng bị sặcmộtngụm trà rồi ho khan, rối rắm vài giây mới quyết định vẫn cứ giả bộ nhưkhôngnhìn thấy gì cả.

Bà cụ bỗng nhiên hiểu ra “À”mộttiếng, ngược lại hỏi Hướng Nghị: “côấy đâu rồi? Sao cháukhôngbảocôấy vào đây thế?”

Có themmộttrải nghiệm đầy bất ngờ, lúc sau lái xe cũng quen tay hơn nhiều, Chu Lăng chậm rì rì lái đến đầu phố, chuyển khúc cua rồi lái xe về.

Tiền Gia Tônói: “Nhưng người takhôngcó ý đó, chủ độngkhôngphải tự rước lấy nhục ạ.”

Hướng Nghịđãlàm cơm cho bà cụ xong xuôi, vừa xuống dưới lầuđãnhìn thấycô, cúi đầu ngồi ởtrênxe nghịch điện thoại di động.

Chu Lăngđangbắt chước động tác thu chân lần trước củaanh, đámộtcái cũngkhôngđiđược, nghe vậy liền ngẩng đầu lên tươi cườinói: “anhbán xe màkhônghướng dẫn à?”

Hướng Nghị đưa chiếc khăn mặt lau tay sang, trực tiếp giúpcôlau sạchsẽtừtrênxuống dưới, lúc ngồi dậy nhìn lướt qua đôi chân củacô,mộtđôi giày bằng da lộn, rất tốt, so với mấy đôi cao gót nhọn hoắt có thể làm hung khí củacôthìđôi này tốt hơn nhiều.

Tiền Gia Tôđanggọt hoa quả bên cạnh bĩu môi.

Chu Lăng kinh ngạc chớp mắt, Hướng Nghị nhìn chằm chằmcô, hai người nhất thời cũngkhôngnóichuyện. Sau khi nhìn nhaumộtlúc,côlàm nhưkhôngcó việc gì cười cười: “Emkhôngđiđâu.”

“Cháu thấy cọcđitìm trâu chẳng hay ho gì cả.” Tiền Gia Tônóicảm nghĩ của cậu.

Hướng Nghị dựa lên chiếc xe thể thao màu trắng phía sau, nhìn hai ngườiđangchào hỏi nhau,khôngnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người phụ nữ thiếu chút nữa mà mưu sátanhđanggiơ hai tay ôm mặt, có chút ngây ngốc dõi theo cánh tayanh.

​Vấn đề của bà cụ làhiệntượng trào ngược sau khi phẫu thuật, mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng so với tình huống xấu nhất là lây lan đến các hạch bạch huyếtthìđãmay mắn hơn nhiều rồi.

Gió lạnh tấp vào mặt,côrụt cổ lại, chôn mặt vào tấm lưng to lớn của người đàn ông phía trước.

Các cửa hàngnhỏở hai bên đường cókhôngít người đứng ở cửa cắn hạt dưa nhìn ngắm tò mò, xem hơn nửa ngày, có người mở mồm hỏi Hướng Nghị: “Tiểu Hướng, đây là bạngáicủa cậu hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được rồi.” Chu Lăng ổn định xong, vỗmộtcái lên bả vai củaanh, ý bảo có thểđirồi.

Chương 14

“9x mà còn cổ hủ như vậy à,” Ngược lại bà cụ lại có tư tưởng rất tiến bộ,“Đám con trai các cháu chỉ lãng phí thời gian vào mấy thứ linh tinh, cònkhôngbằng để cho phía nữ chủ động ấy chứ.”

Chu Lăng ngẫm nghĩmộtlúc rồi gật rồi: “Đơn giản!”

Chu Lăng cũng vươn vai đứng lên, mặcmộtcái quần bó lộ ra đôi chân thẳng tắp: “anhyêuthích công việc của mình ghê, cứ say mê như thế, cảmộtcái sân chứa đầy xe này củaanhem có thể trộmđimộtnửa đấy.”

Tiền Gia Tô nghiên cứu những thực phẩm chức năng nhãn hiệu nước ngoài, rồi kinh ngạc khâm phục, cuối cùng cực kỳ khẳng địnhnói: “Chắc chắn là chị Lăng tặng.”

Chu Lăng nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên rồi cười tươi, “Em đèoanhđi.”

“Cháu ăn rồi, chỉ là cháu lo cho bà, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy nhanh đến đây để tới xemmộtlúc ạ.”

Giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ khiến Tống Phỉ lập tức hỏimộtcâu: “Ai vậy?”

Hướng Nghị hừmộttiếng, ngữ khí lạnh nhạtnói: “Vậy em còn dám lái xe trút giận lênanhnữakhông?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14