Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Chu Lăng: [ Vậy cứ để ở đó, dù sao nó cũng làmộtcái cớ tốt đểanhhẹn gặp em] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhNghị --”

Chu Lăng: Trực

Chu Lăng: Muốn

Tay của Thời Tuấn vẫnđanggiơ lên giữakhôngtrung, nhìncôvừa dùng cây trâm đùa nghịch lọn tóc, vừa cúi đầu nhìn điện thoại, cũngkhôngbiết nhìn thấy cái gì mà gương mặt ủ rũ trong nháy mắt tiêu tánkhôngthấy tăm hơi nữa, thay vào đó làmộtnét mặt rạng rỡ màđãlâu lắm rồihắnchưa nhìn thấy.

Trần Hỉ theo bản năng vùi bó hoa vào trong lòng.

Mặc quần áo xong, điện thoại di động ởtrêngiường rung lên,trênmàn hình là hai chữ màcôkhôngmuốn nhìn thấy nhất -- Thời Tuấn.

Editor: Mộc Di​ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị cắt ngangsựhứng thú, Chu Lăng nghẹn quá hóa giận, bực mình đập xuống ván giường, nghiêng người sang, nuốt lại tiếng chửi thề suýt nữa bật thốt ra ngoài.

Bên kia trầm lặngmộtchút,“anhcho rằng mối quan hệ của em và Trần phu nhânkhôngtệ, hơn nữa cũng nên đón tiếp họthậttốt.”

Người phụ nữ này...... Hướng Nghị hít sâumộthơi cố gắng bình phục lại,đira ngoài trước khi Tống Phỉ kịp bước vào.

Chu Lăng: Hỏi

thậtrahắncó chuyện muốn bàn bạc vớicônhưng đột nhiên lại cảm thấykhôngcần thiết nữa.

Trong lòngcôtức giận, nhưngcôvẫn phải trở về nhà để chuẩn bị. Tuy qua hệ củacôvà Trần phu nhân cũng chưa đến mức thân thiết, nhưng mỗi lầnđiđến Hongkong đối phương đều tiếp đón rất chu đáo, càngkhôngnóiđến công ty hai bên cònđangcó hạng mục phải cùng nhau hợp tác.

Lúc tiễn khách ra về là khoảng hai tiếng sau, sau khi đưa hai vợ chồng giám đốc Trần lên xe, Chu Lăng kéo lê tấm thân mệt mỏi trở về,đangmuốnđilên lầu, Thời Tuấnđãđira cửa lại lộn trở lại, mang theo hai cái hộp đồ ngọt đưa đến trước mặtcô, nhãn hiệutrêncái hộp đúng là của nhà hàng màcôthích nhất.

“Em về nhà, có khách từ xa đến.”côlấy chiếc chìa khóa trong túi xách, vẫy tay, rồiđilướt qua hai người.

Hướng Nghịkhôngtrả lời vấn đề củacôta, trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Xe thể thao đỗ trước cửa lớn, bên cạnhđangcómộtngười, trong tay cầmmộtbó hoa màu vàng nhạt. Chu Lăng nhìnhắnthấy hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãikhôngra, song khi người nọ thấycô,đãđứng lên nhiệt tình gọi lớn: “Chào chị dâu.”

Hướng Nghị: Lần sau còn tiếp tụckhông?

Hướng Nghị bất đắc dĩ, điều này đâu tráchanhđược,anhcũng rất tức giận mà.

Chu Lăngkhônghề hay biếtmộttí gì vềsựbiến hóa phức tạp trong nội tâm của người phía sau,côchỉ lo cúi đầu nhìn tin nhắn nửa giờ sau đó của Hướng Nghị gửi đến, ánh mắt mừng rỡ cong lên.

Ngay cả dấu chấm câu cũng chẳng có.

Tiếng bước chân đến gần,sựnóng bỏng vẫn chưa hoàn toàn được hạ nhiệt, Hướng Nghị đứng lên, cúi đầu nhìn chiếc quần rộng thùng thình bên dưới, may màkhôngra đượcsựkhác thường. Nhưnganhkhôngngờ người phụ nữđanggiận dỗi nào đó đột nhiên ngồi dậy, nhanh như chớp đưa tay về phía đ*ng q**n củaanh, s* s**ng ở nơiđangnhô cao đómộtlúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hướng Nghị nhìncô,trênmặtkhôngnhìn ra cảm xúc gì: “điđâu thế?”

Chương 16

Chu Lăng cười lạnh: “Cái tật xấu tự cho mình là đúng củaanhcó thể sửa được rồi đấy.”

Chu Lăng cười, cườinói: “Nếu xét theo vai vếthìhắncòn phải tôimộttiếng mẹ đấy.”

Lúc nhìn thấy Tống Phỉ từ đầu phố,hắnlập tức bỏ mặc mấy đàn em bên cạnh lẻn vào trong sân củamộtngôi nhà hái trộm, ngắm nghía cả buổi trời, cẩn thậnkhôngdám buông tay cũng chẳng dám nắm chặt quá.

Chu Lăng vui vẻ, đội kính lên rồi cười vớihắn: “Đùa cậu thôi.”

Mặc dùanhcũng phải cố gắng đè nénsựtiếc nuối của mình nhưng khi nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt vì tức giận củacôthìHướng Nghị lại muốn bật cười.anhtrấn an Chu Lăng bằng cách vỗnhẹlên vaicômộtcái, nhưng đáp lại làmộtđôi mắt đẹpđangtrừng lại.

Trần Hỉ nhìn những bông hoa phân tántrênmặt đất, ngồi xổm xuống rồi nhặtmộtbông lên.

“cômuốn kiểu dáng như thế nào? Tôi có người bạn vừa mởmộtshowroom xe hơi, tôi dẫncôđixem thử nhé.”

“Chị dâuđithong thả nhé!” Trần Hỉ gãi đầu, cười tươi nịnh nọt.

Sau khi hàn huyên xong,côhứng thú bừng bừng dẫn Trần phu nhânđithăm quan căn nhà. Lúc hai ngườiđiđến vườn hoa, ởmộtgóc độ có thể nhìn thấy hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trong khách trò chuyện, Trần phu nhân kéo taycô, cườinóimộtcâu: “Thời tổng rất quan tâm đếncôđấy, cậu ấy còn hỏi tôi về những món ngọt màcôthích nữa đó.”

“Nhà của tôi khi nàothìđến phiênanhlàm chủ thế?” Chu Lăngkhôngvui,“anhtưởng nhà tôi là cái khách sạn à, muốn mang người đến liền dẫn người đến ư?”

Tác giảnóira suy nghĩ của mình: [ Vở kịchnhỏ]

“Tôi giúpcônhé,” Chu Lăng từ trong nhàđira, bước chân nhàn nhã, nét mặt lười biếng, mái tóc dài hơi bừa bộn, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ.trênngườicôchỉ cómộtchiếc áo len mỏng màu trắng, bó sát tôn lên b* ng*c đầy đặn và vòng eonhỏnhắn, phía dưới làmộtđôi chân dài thẳng tắp, dáng người đẹp đến nỗi khiến cho người khác phải đỏ mắt hâm mộ.

Chu Lăng: Tiếp

Dù thế nàođichăng nữathìmộtngười đàn ôngcôđơn gối chiếc cũng hay bị mất ngủ lắm. Chu Lăng rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này, ngón tay lướttrênbàn phím,cômở cờ trong bụng gửi choanhmộtchữ: [không]

Đúng là cái đồ tiếc chữ như vàng...... Chu Lăng bĩu môi,đangmuốn nhắn lại, Thời Tuấn ngồi cáchcômộtchỗđãđưa tay về phía điện thoại củacô, Chu Lăng để máy sang bên cạnh, nhíu màykhôngvui nhìn sang. Thời Tuấn thu tay về, thản nhiênnói: “Chuyên tâmmộtchút.”

trênbàn ăn Chu Lăng có chútkhôngyên lòng,khônghiểu là do lờinóicủa Trần phu nhân khiến chocôbăn khoăn, hay là ngồi cùng bàn với Thời Tuấn khiếncôkhó chịu, từ đầu tới cuốicôchẳng có khẩu vị gì cả, thừa dịp bọn họ trò chuyện,côlén lôi chiếc điện thoại di động ra, ở dưới bàn ăn gửimộttin nhắn cho Hướng Nghị:[ Chiếc xe của em lại để quên ở chỗanhrồi.]

“Đừng mang cho em mấy thứ này!” Bó hoa nhonhỏnày cũng chẳng dỗ cho Tống Phỉ vui vẻ, ngược lại còn bịcôta bực tức vứt xuống, chẳng thèm để ý đếnsựngạc nhiền của người bên cạnh, chạy vụtđi.

Chu Lăng:không

Trong bầukhôngkhí nóng như lửa đốt thế mà lại xuấthiệnmộtgiọngnóikhôngthích hợp, Hướng Nghị theo bản năng đứng dậy, trước khi đầu óc kịp phản ứngđãnhanh chóng sửa sang lại quần áo chỉnh tề cho Chu Lăng. Sau khi tình cờ bị bắt gian trong hoàn cảnhyêuđương vụng trộm,anhmới ý thức được giọngnóikia là của Tống Phỉ.

Trần phu nhân nở nụ cười:“côđừng lấy cái cớ đấy để trói buộc mình, phụ nữ tìmmộtngười đàn ôngyêuthương mình vẫn là quan trọng nhất.”

- - Kích cỡkhôngtồimộtchút nào. Chu Lăng đạt được mục đích, nhếch môi cười tươi, như lão Phật gia phất tay, ý bảoanhcó thểđiđược rồi.

Sau đócôta vừa tủi thân vừa khó tin nhìn về phía Hướng nghị, nhưngsựchú ý củaanhdù chỉmộttí tẹo thôi cũngkhôngchia chocôta,anhđangnhìn chằm chằm vào người phụ nữđangcố ýđira để kích động người khác, cau mày lại, ăn mặc mỏng manh như vậykhôngsợ bị lạnh à.

côtựa lên chiếc lan can cham trổ hoa văn oán trách mấy câu, rồi nhấc tay lên gỡ cây trâmtrênđầu xuống, lắc đầu, mái tóc dài dưới ngọn đèn ấm áp tràn ngập ánh sáng.

Hướng Nghị hắng giọng, dòng máu nóngđangchảy cuồn cuộn trong thân thể cũng dần dần nguội lại.

hắnchưanóixong, Chu Lăngđãhắt xìmộtcái, vẫy tay cho có lệ: “đivềđi.”

Trần Hỉ thu hồi tầm mắt, giơ bó hoa trong tay tới trước mặt Tống Phỉ, lấy lòngnói:“anhtặng em này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Lăng nhún nhún vai:“côcũngnóilà tìmmộtngười đàn ôngyêuthương mình,”cônhìn lướt qua người đàn ông quần áo chỉnh tề bên trong,“hắncó thểyêuthương người khác haykhôngthìtôikhôngbiết, nhưng về khoản lừa gạt người khácthìgiỏi lắm đó.”

“Em mang sang choanhhai lọ tương ớt tự tay em làm.” Tống Phỉ cười đưa thứđangcầm trong tay choanh,“Còn cómộtviệc nữa, bố em đồng ý cho em mua xe rồi, nhưng emkhôngbiếtrõlắm, em muốn nhờanhtư vấn cho emmộtchút.”

Trong sân Tống Phỉ cầm theo hai lọ tương ớt tự làm, nhìn thấy cánh cửa lớnđangrộng mở, nhưngkhôngai lên tiếng trả lời, cảm thấy khó hiểu gọi thêmmộttiếng nữa, rồi quen cửa quen nẻođivào phía phòng trong.

À, đàn em của Hướng Nghị đây mà. Chu Lăng bật cười vì cách xưng hô ấy: “Chào cậu.”cônhìn lướt qua bó hoa trong tay Trần Hỉ rồinói,“Hoa đẹp phết nhỉ, có thể tặng cho tôikhông?”

Chỉmộtcâu ngắn ngủn như vậy thôi cũng làm cho sắc mặt của Tống Phỉ càng khó coi hơn,mộtcâunóivô cùng thân thiết hàm chứa lượng tin tức phong phúđãchỉrõquan hệkhôngtầm thường giữa hai người. Tầm mắtcôta xoay chuyểntrênngười hai người, rổi lại dần dần đỏ lên.

Trước khi dờiđiChu Lăngđãgọi điện thoại cho dì Thu, bảo dì làm bữa tối để tiếp đãi khách quý. Đây là sở trường của dì Thu, chỉ cần cho dì hai tiếng cũng đủ để hoàn thànhmộtbàn tiệc với đầy đủ món ăn.

“Em thích ăn......”

“Giám đốc Trần và Trần phu nhân từ Hongkong sang đây,anhđangtrênđường đến sân bay, em chuẩn bịmộtchút, buổi tối ở nhà tiếp đãi hai vị ấy.”

Bên kia rất nhanhđãnhắn lại, chỉ cómộtchữ duy nhất mà thôi:[ Ừ ]

Chu Lăng cứ để điện thoại rung mộ hồi lâu rồicômới bắt máy, lạnh lung phun ramộttiếng: “nói.”

Trần Hỉ ngẩn ra,“Em bị sao vậy?”hắnliếc mắt nhìn về phía trong sân, Hướng Nghịđangđứng hút thuốc ở đối diện cánh cửa, lười biếng nhắm mắt lại, bộ quần áotrênngười rộng thùng thình, lộ ra dáng người cao lớn.

côđira ngoài rồinóivới Hướng Nghị,“Emđiđây.”

Hình như tính cảnh giác của Hướng Nhịđãbị ăn mòn, phản ứng chậmmộtnhịp,khôngthể tránh thoát bàn tay móng vuốt ấy,anhkinh ngạc nhướng mày nhìn về phíacô.

Thành công trong việc quấy rối, Chu Lăng mới bớt khó chịu trong lòng hơnmộtchút,côthản nhiên xoay ngườiđivào trong phòng.

Chu Lăng: Cơ [ phải xem xétđã⊙v⊙]

Cuộc điện thoại vừa rồianhcó nghe đượcmộtít, tuykhôngbiết đối phương là ai, cũngkhôngthể từ mấy câunóingắn gọn ấy mà đoán ra được điều gì, nhưng trực giác khiến choanhnghĩ đến người đàn ông màanhđãtừng gặp quamộtlần kia – chỉ có người ấythìcômới gắt gỏng như vậy.

“Saoanhlại đến đây?” Tống Phỉ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng.

Khi hai vợ chồng giám đốc Trần đến biệt thựthìChu Lăngđãthaymộtchiếc váy thướt tha để đón tiếp họ.

Hướng Nghị còn chưanóigì,đãmuốn có người thayanhtrả lời -- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hướng Nghị: Em nghĩ kĩ chưa?

anhHướng: Lần sau còn tiếp tụckhông?

“anhở đây à, thế mà em cứ tưởngkhôngcó người, sao em gọi nửa ngày màanhkhôngnóitiếng nào vậy.”

Trong khoảnh khắc nhìn thấycôTống Phỉrõràng rất sửng sốt, sắc mặtcôta ngay lập tức thay đổi, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt chuyển thànhsựkhôngcam lòng,côta bật thốt lênmộtcâu: “Saocôlại ở đây.”

Hướng ca ca:[ Được ]

Đàn ông ít nhiều đều hứng thú với xe thể thao, lúc Tống Phỉđira, Trần Hỉ còn nhìn phương hướng chiếc xe biến mất với vẻ chưa thỏa mãn,hắnvẫnđangđắm chìm trong tiếng ầm ầm của động cơ. Nghe được tiếng bước chân phía sau,hắnvội vàng quay đầu, vui sướng tiến lên đón,“Tiểu Phỉ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16