Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Chương 54
“Làmsaocóthể,emgiữlạilàmgì!Bâygiờngườibêncạnhemlàanh,emcũng biết người hiện tại em thích là anh. Bất luận trước kia như thế nào thì anh ta cũng là quá khứ rồi, không ảnh hưởng đến chúng ta của hiện tại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
GiangTựXuyênđặtmôngngồixuốngchỗtrống:“Rượuđâu,khônggọià?” Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy tên này sao hôm nay cứ là lạ.
“Tôi cảm thấy cô ấy không yêu tôi, cùng lắm chỉ là thích tôi thôi...”
không biết vì sao anh vẫn cảm thấy khó chịu. Có lẽ, có lẽ bởi vì thời điểm đó anh chưa từng gặp em, cũng không có được thứ tình cảm mãnh liệt....nơiem.”
TạThanhHãn:“ChắclàchịThiNhĩkhôngrảnhđểgặpcậuấyrồi,nếukhông đâu đến phiên chúng ta.”
Lương Thi Nhĩ đi phía trước, mấy người họ đi theo phía sau.
Cóđiều,cônghĩmấyngàynaychắcanhcũngbềbộnnhiềuviệc,vảlạicònở bên người nhà, ít liên lạc cũng không có vấn đề gì.
Mộttuầntrôiquarấtnhanh,hômnaybộphậnvẫnbậnrộnnhưtrước,buổi chiều cô vừa họp xong đi ra thì nhận được tin nhắn của Giang Tự Xuyên.
Nhưngđốiphươngcănbảnkhôngnghecônói,ghévàobồnrửamặts.ờ s.oạnglấy bàn chải đánh răng của mình, bắt đầu đánh răng.
“Alo, Nhậm Kha?”
“...Anh biết, nhưng anh vẫn ghen tị với anh ta.”
“Sao giờ em mới đến.” Anh thấp giọng nỉ non.
Hơnbảygiờ,GiangTựXuyênláixeđếnnhàhàngbọnhọnói,đãđặtsắnphòng riêng, lúc anh đến thì đồ ăn cũng đã được bưng lên gần hết.
TạThanhHãnnói:“Chờcậugọiđấy,cậumuốnuốngrượuvangđỏhaylàuống bia?”
“Làthếnày,anhXuyênuốngsayrồi,bọnemcókéothếnàoanhấycũngkhông chịu đi, bọn em nghĩ nếu chị đến đây có khi anh ấy sẽ nghe lời chị. Chị có thể đến....”
“Hả?”
LươngThiNhĩngẩnngười,khábấtngờkhingheNhậmKhahỏinhưvậy,song cô vẫn đáp: “Đương nhiên là tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt.”
Tạ Thanh Hãn và Quý Tiểu Xương lại an ủi anh một hồi, nhưng Giang Tự Xuyênđãsayđâucónghelọttai,chỉtựmìnhlẩmbẩm,lạilôikéobọnhọuống rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TayáoTạThanhHãnbịGiangTựXuyênkéo,mộtbướccũngkhôngdịch chuyển được: “Tôi thấy được đấy...”
LươngThiNhĩcảmthấyhơicólỗi,dùsaohômnaycôcũngbậnquánênmới không để anh đến tìm mình.
“Tạitôisođoquánhiều,côấymớiquentôichưađượcbaolâu,khôngyêutôi thắm thiết thì cũng là chuyện bình thường....”
LươngThiNhĩvàotrongphòngtắmlấykhănra,ngồixuốngbêngiườnggiúp anh lau mặt. Lúc này Giang Tự Xuyên rất ngoan, mở to mắt nhìn cô, tựa vào giường không nhúc nhích.
LúcLươngThiNhĩnhậnđượcđiệnthoạithìcôcũngvừamớivềnhàtắmrửa xong, hiện tại đã là mười giờ đêm, cô định gửi tin nhắn cho Giang Tự Xuyên hỏi anh đang làm gì.
Lúc gửi tin nhắn cho anh, cô mới biết anh đã cùng người nhà đến sân bay. LươngThiNhĩcũngkhôngtròchuyệngìnhiều,rửamặtsửasoạnxongthìđi thẳng đến công ty.
LươngThiNhĩnhìnmàkhôngkhỏibuồncười:“Lúcnàyrồimàanhcònmắc bệnh sạch sẽ à?”
ĐếnkhimọingườicảmthấytrễrồinênvềnhàthìGiangTựXuyênlạisống c·h·ế·t không đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haimươiphútsau,xechạyđếnnhà.SaukhinhómNhậmKhađưaGiangTự Xuyên đến phòng thì rời đi trước.
Bởivìkinhngạccũngbởivìbấtngờkhôngkịpđềphòng,LươngThiNhĩbỗng chốckhôngbiếtnóigìchophải,côsuytưgiâylát:“GiangTựXuyên,đóchỉlà trước kia, còn hiện tại em đã không còn yêu anh ta nữa.”
LươngThiNhĩđểkhănmặtxuống,bưnglynướcbêncạnhtớichoanhuống một ngụm: “Anh cứ thế mà nằm ngủ đi.”
“Đâucóđâucó!Làmgìcóchuyệnđó.”NhậmKhangượngngùngnói,“Cảtối nay anh Xuyên cứ kể anh ấy với chị yêu nhau thế nào, nghe mà ngán muốn c·h·ế·t.”
“Em tốt thế...”
Lương Thi Nhĩ s.ờ s.oạngnút tắt, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà quần áotrênngườiđãbịướt,côvừabuồncườivừabấtlựcnói:“Emđâucóchêanh, anh uống say rồi cứ đi ngủ trước đã.”
Tạ Thanh Hãn: “Cậu nói album gì, cô ấy cho cậu xem à?”
LươngThiNhĩkhôngcảmthấycóvấnđềgì,gầnđâycôthậtsựbậnrộnđến phát điên.
Saukhivềđếnnhà,GiangTựXuyênvừađặthànhlýxuốngthìnhậnđượccuộc gọi của Nhậm Kha hỏi anh đã về chưa, có muốn đi ăn cơm không.
GiangTựXuyênlậptứctúmlấytaycô:“Anhngủtrêngiườngcủaemà? Nhưng anh chưa tắm, còn chưa đánh răng.”
Giang Tự Xuyên lấy lại tinh thần: “Được.”
Trênngườianhmặc mộtchiếcáo phông,thoángcáiđã bịnướcthấm ướt.
Dèđâukhôngkéođượcngườirangoàimàbảnthâncònbịanhômvàotrong. Nước ấm rơi xuống, anh ôm chặt cô vào lòng.
Lương Thi Nhĩ: “Vậy là tốt rồi à?”
“Thật, tốt nhất thiên hạ!”
Nhậm Kha: “À thì....bọn em vừa uống vừa nói chuyện, rồi anh ấy cứ vậy uống
“Vậy cậu đặt phòng đi, lát nữa tôi qua đó.”
“Nhưngcôấykhôngquantâmtôithìtôicũngđâuthểlàmgìđược,tôivẫnrất yêu cô ấy.”
Nhậm Kha không hỏi thêm gì nữa.
LươngThiNhĩđãởbêncạnhanh,đâychínhlàkếtquảtốtnhất. Nhưng mà, một tiếng sau ——
Độngtáccủaanhrấtnhẹnhàng,LươngThiNhĩkhônghềbịđánhthức,mãicho đến khi đồng hồ báo thức vang lên cô mới bò dậy khỏi giường.
Nhậm Kha: “...”
“Vẫn chưa nghĩ ra....lâu rồi không tụ tập, đi uống vài ly nhé?”
“Anhkhôngsay,anhđangnghiêmtúchỏiemđấy.”
mốtchúngta——” “Ăn gì?”
TạThanhHãnbuồncười:“Haicậusangbênkiađi,dìucậuấyrangoài.” Nhậm Kha, Quý Tiểu Xương: “Được.”
Sau khi rượu và đồ ăn được mang lên hết, mấy người họ ngồi trò chuyện một lúc,nhưngGiangTựXuyênhiểnnhiênlàkhôngcóhứngnóichuyện,chỉngồi im lặng uống rượu.
“Thật sao?”
GiangTựXuyênkhôngchịuthừanhận:“Mấyhômnaytôichạyđôngchạytây nên mệt mỏi thôi, đừng đoán mò.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưngbênkia,GiangTựXuyênlạikhônghaybiếtgì,anhkhôngbiếtgầnđây cô bề bộn nhiều việc, anh chỉ biết tuần vừa rồi nếu anh không chủ động tìm cô nói chuyện thì cô cũng ít khi gửi tin nhắn cho anh.
“Hômnayemtăngca,lúcvềđếnnhàđịnhgọiđiệnchoanhthìlạinhậnđược điện thoại của Nhậm Kha trước.” Lương Thi Nhĩ để mặc anh ôm, nhéo nhẹ khuôn mặt nóng hổi của anh, “Sao anh uống nhiều thế?”
GiangTựXuyênđươngnhiênnóiphải,anhkhôngthểđểchongườikhácbiết lúc trước anh nhìn thấy quyển album của Lương Thi Nhĩ mà hờn dỗi được.
Bêncạnhvẫncònmấyngười,LươngThiNhĩcảmthấymặthơinóng,bènbịt miệng anh lại.
Giang Tự Xuyên: “....Đâu có, cãi nhau làm gì.”
GiangTựXuyên:“Saocũngđược.” Tạ Thanh Hãn nhướng mày: “OK.”
“Chị Thi Nhĩ, chị và anh Xuyên....gần đây tình cảm vẫn tốt chứ?”
say,cũngkhôngbiếtxảyrachuyệngìnữa.”
Tạ Thanh Hãn thấy anh không chịu nói thì cũng không hỏi nhiều, rót cho anh một ly rượu: “Nói rất đúng, đừng nói lung tung, tình cảm của hai người họ rất tốt. Nào nào, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau, chạm ly tí nào.”
“Không tắm rửa quá bẩn, lỡ em chê anh thì sao...”
Người ban nãy còn đang kỳ kèo làm giá bỗng đứng thẳng người dậy, chỉ là khôngđứngvữngnênbịlệchsangbêncạnhmộttí,đượcTạThanhHãnkéolại.
“Chắc chắn là cô ấy yêu Quý Bạc Thần hơn tôi, hơn rất nhiều!” “Cậunghĩsao?Cậucảmthấycôấycóđangquantâmtôikhông?”
[Anh về rồi, lát nữa tới tìm em nhé.]
“Ồ....phải không đấy.”
em thích anh ta đến mức nào....Anh biết đây là chuyện của quá khứ rồi, nhưng
“Anhcốýđấy,anhchỉmuốnbiếtemcóchủđộngliênlạcvớianhhaykhông.” Lương Thi Nhĩ ngây người: “Giang Tự Xuyên, anh cũng giận dai thật đấy.” “Xin lỗi...”
Hai tuần gần đây công việc lại bắt đầu bận rộn, thường xuyên tăng ca đến khuya,điềunàycũngdẫnđếncôkhôngcónhiềuthờigianđểtròchuyệnvới Giang Tự Xuyên đang ở nơi khác.
Bởi vì bọn họ uống rượu rồi nên Lương Thi Nhĩ chịu trách nhiệm lái xe, Quý TiểuXươngvàTạThanhHãnởphíasaumộttráimộtphảiđỡGiangTựXuyên, Nhậm Kha thì ngồi ở ghế lái phụ.
“Vậy là chị rất thích anh ấy nhỉ?”
GiangTựXuyênnóixongđộtnhiênđứngdậy,lảođảođivàophòngtắm, Lương Thi Nhĩ kéo lại cũng không được, đành phải nhanh chóng đi theo.
Sau khi mấy người họ cưỡng chế kéo anh cũng thất bại, Quý Tiểu Xương đề nghị:“HaylàgọiđiệnchochịThiNhĩđi,nếukhônghômnaychắcchắnanhấy sẽ không đi đâu.”
GiangTựXuyênnghẹnhọng:“Mấycậucònmuốnđiăncơmkhông?” Tạ Thanh Hãn vui vẻ nói: “Ăn chứ, lát nữa gửi địa chỉ cho cậu”
“Em sẽ gửi địa chỉ cho chị!”
LươngThiNhĩkhôngsođovớikiểusosánhtrẻconnàycủaanhkhisayrượu, khẳng định một cách chắc nịch: “Đương nhiên, anh là tốt nhất.”
LươngThiNhĩdởkhócdởcười:“Đólàbởivìmấyhômnayemthậtsựrấtbận, ngày nào cũng tăng ca. Với lại em nghĩ bên phía anh cũng cần thời gian xử lý công việc... Chẳng phải anh cũng ít liên lạc với em đó sao?”
“Trước kia bọn họ rất mặn nồng thắm thiết, cô ấy còn làm riêng một quyển albumảnhrấtđángyêuvàtinhxảo,nhưngvớitôithìchưatừngcóthứnày.”
NhậmKhavỗvỗvaianh:“Anh,emcảmthấythếcũngkhôngthểtráchchịThi Nhĩ được, dù sao đó cũng là người chị ấy thích nhất thời niên thiếu, mối tình này thật sự rất khó quên.”
GiangTựXuyênimlặnghồilâukhôngnóigì,ngaylúcLươngThiNhĩtưởng anh không nói gì nữa, bên tai lại vang lên giọng nói nặng nề của anh: “Bởi vì anh cảm thấy trước đây em rất yêu anh ta.”
Ngày hôm sau, Giang Tự Xuyên rời khỏi nhà cô từ sáng sớm.
Địađiểmcũngkhágần,haimươiphútsaucôđãchạyđếnnơi,vừavàocửa phòng bao thì nhìn thấy Giang Tự Xuyên say rượu ngã xuống.
Mấyngườicònlạicảmthấykhảthi,vộivàngtớigiúpđỡ.NhưngGiangTự Xuyên lại cứng đầu cứng cổ không cho ai động vào mình.
emcóthểnhậnrađược.”NhậmKhathửdòxét,“ChịThiNhĩ,chịthìsao,chị cảm thấy anh Xuyên của bọn em thế nào?”
“Không có gì... nhớ em....”
LươngThiNhĩcườinói:“Khôngsao,nghỉngơitrướcđã.” “Không được....”
GiangTựXuyênvừauốngvừatựnóivớimình,hômnayphiềnmuộnquađithì đừng suy nghĩ nhiều nữa, quên chuyện album ảnh đi, đừng so đo thích nhiều hay ít.
GiangTựXuyênnghiêngnửađầu,lắcđầunói:“Đươngnhiênkhôngphải,làlúc côấychuyểnnhàtôivôtìnhnhìnthấy.Hơnnữalúccôấyđangxemlạitôicũng nhìn thấy, nhưng vừa nghe thấy tiếng tôi là cô ấy lập tức giấu đi.”
Vừa hỏi được một nửa thì bị Tạ Thanh Hãn bên kia ngăn lại: “Cậu ấy vừa về saorảnhrỗiđiănvớichúngtađược,phảidànhthờigianchobạngáichứ,cậu đúng là không tâm lý gì cả.”
Thay quần áo xong, Lương Thi Nhĩ lái xe đến địa chỉ Nhậm Kha gửi cho cô.
NhậmKha:“ChịThiNhĩ,bâygiờchịcóbậngìkhông?” “Không, có chuyện gì thế?”
LươngThiNhĩbiếtlátnữamìnhkhôngthểtanlàmđúnggiờ,bènnói:[Emtăng ca, đừng đợi em. Hôm nay anh vừa mới về, cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi.]
“Vứtđirồi?”GiangTựXuyênđứngthẳngdậy,cúiđầunhìncô,“Anhtưởng... em cất đi chứ.”
Nhậm Kha: “Quả nhiên lời nói của chị Thi Nhĩ có trọng lượng hơn....”
Bangườicònlạiđưamắtnhìnnhau,vừacảmthấychấnđộngvừabậnanủi anh.
“Muốnuốngnướckhông?” Giang Tự Xuyên gật đầu.
Nhậm Kha: “Thật à? Anh rảnh thật đấy chứ? Vậy chị Thi Nhĩ thì sao?”
NhậmKha:“Vậy,vậyđểtôigọi!”
hai người có rất nhiều hồi ức, có rất nhiều tình cảm....Anh có thể nhận ra lúc ấy
Nhậm Kha: “Ừ nhỉ....Đúng đúng đúng, vậy thôi anh Xuyên, ngày mai hoặc
“Sao trông anh cứ rầu rĩ không vui vậy?”
Màkhianhtranhthủvềsớm,côdườngnhưlạichẳngmongchờgặpanhnhư anh vẫn mong chờ.
GiangTựXuyênnhìncôkhôngchớpmắt,cúingườiômcôvàolòng:“Vậyanh có tốt hơn anh ta không?”
Nhưnganhlạinghiêngmá,cọnhẹvàolòngbàntaycô:“Mộttuầnrồiemkhông gặp anh, không thấy nhớ anh à?”
GiangTựXuyênlúcsaynóichuyệnngâythơhơnrấtnhiều,nhưngcũngcóthể nhìn ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
LươngThiNhĩliếcnhìncậuta,cườinhạtnói:“Bọntôiấyhả?Rấttốt,saovậy, cậu ấy nói với các cậu là không tốt à?”
cũngchínhvàongàyđóemmớibiếtnónằmchungvớiđốngsáchcũcủaem, nhưng em đã vứt nó đi rồi!”
Giang Tự Xuyên cảm thấy lồng ng.ựcđau nhói.
Mấyphútsau,vừamớivấtvảtrôngchừnganhđánhrăngxong,độtnhiênanh lại quay đầu đi về hướng buồng tắm, quần áo cũng không cởi đã mở vòi hoa sen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mái tóc anh nhỏ nước, rơi xuống mặt, hệt như nước mắt vậy.
Lương Thi Nhĩ: “.Anh say rồi, đừng nói lung tung.”
Chuyệntừngàythángnămnàorồimàbâygiờanhmớibắtđầughentuông,nói ra anh còn tự cảm thấy mất mặt....
Chương 54: Chương 54
Côcũngkhôngngăncảnanhnữa,ởbêncạnhcanhchừng,đềphònganhbấtcẩn ngã sấp xuống.
“Tôi hỏi cậu là buổi tối muốn ăn gì?”
ĐêmnayGiangTựXuyênuốngsaynênnóicũngnhiềuhơn,hơnnữacònlà những lời mà bình thường anh sẽ không bao giờ nói ra.
TạThanhHãnvàQuýTiểuXươngđồngthờichoNhậmKhamộtquyền: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.”
Đối phương mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn thấy người trước mắt là LươngThiNhĩthìlậptứcbuôngbàntayđangtúmquầnáoTạThanhHãnra, nhào về phía cô, ôm lấy eo cô.
“Thì....khoe khoang đó! Nhưng mà anh ấy thật sự rất thích chị, điểm này bọn
Lương Thi Nhĩ không trả lời anh, cô nói với mấy người bên cạnh: “Mọi người phụtôiđưacậuấylênxenhé,nhàtôiởcáchđâykhágần,cứđưavềnhàtôiđi, buổi tối tôi có thể chăm sóc cậu ấy.”
Lương Thi Nhĩ đi tới vỗ mặt anh: “Giang Tự Xuyên?”
“Tại sao?”
LươngThiNhĩnhìnmàngâycảngười,cảmthấyanhsaylắmrồi,lậptứcxông vào định kéo anh ra: “Không cần tắm rửa đâu! Mau đi ngủ đi!”
LươngThiNhĩngheanhnóimàtráitimthoángmềmnhũn,cóchútsốtruộtnói: “Thì ra anh đã thấy quyển album đó. Xin lỗi, em không cố ý giữ nó lại. Mà
“Ừm... trước kia em cũng tốt với Quý Bạc Thần vậy sao?” LươngThiNhĩchớpmắt:“Saotựdưnglạinhắcđếnanhta?”
“Ngày đó....ngàyđó giúp em chuyển đồ anh có nhìn thấy album ảnh em làm,
“Saocậuấylạiuốngsaythếnày?”LươngThiNhĩthậtsựkinhngạc,bởivì trong ấn tượng của cô anh chưa từng say bí tỉ như vậy.
“Giang Tự Xuyên, anh quay lại đây.”
“Khôngcóchuyệnđóđâu,chịThiNhĩchắcchắnrấtyêuanh,anhđẹptrainhư thế mà anh Xuyên.”
LươngThiNhĩđưataylaunhữnggiọtnướcđóđi,dịudàngdỗdành:“Đượcrồi, thật ra em cũng nên nói lời xin lỗi. Em không chú ý đến cảm xúc của anh, thì ra hôm đó anh đã nhìn thấy... Nhưng em bảo đảm với anh, bây giờ khi nhìn lại những thứ đó em đã không còn cảm xúc gì nữa, cũng đã vứt đi thật rồi. Người em yêu hiện tại là anh, chỉ có anh thôi, em có thể khẳng định.”
LươngThiNhĩngẩnngười,lậptứcđiđếnphòngthayđồ:“Cáccậuđangởđâu? Để tôi qua đó.”
Nghe cô nói vậy, Giang Tự Xuyên khẽ nhếch môi: “Thì ra em đã vứt bỏ... vậy, vậy tại sao mấy hôm nay em không liên lạc với anh? Anh cứ tưởng em nhìn thấy những hồi ức đó, chợt phát hiện thì ra em cũng không phải thích anh quá.”
LươngThiNhĩbậtcười:“Nếukhôngthíchthìtôiởbêncậuấylàmgì?” “Cũng đúng, cũng đúng ha.”
LươngThiNhĩnhíumày,cảnhcáoanh:“GiangTựXuyên,anhmàkhôngchịu đứng lên là em đi đấy, ngày mai cũng đừng mơ đến gặp em.”
Giang Tự Xuyên: [Được]
ĐiềunàykhiếnNhậmKhakhôngnhịnđượcnữa,ngồixuốngbêncạnhanh: “Anh Xuyên, anh cãi nhau với chị Thi Nhĩ à?”
“Nhưng,nhưnganhvẫnđẹptraihơn!” “...Đây không phải trọng điểm!”
GiangTựXuyên:“Cậukhônghiểuđâu,đẹptraithìcóíchlợigì,ngườicũcủa cô ấy cũng đẹp trai vậy!”
Trongphòngcũngkhôngcóai,chỉcóbangườibọn họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.