Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Chương 53
Lương Thi Nhĩ chọc anh: “Thôi đi, mau dọn đồ đi.”
Giang Tự Xuyên không nhịn được nhìn mấy tấm ảnh này ——
chơi cùng em, vui vẻ ~]
“Xongcảrồi,bâygiờđemđồquacănnhàbênkialuôn.” “Được.”
Anhnóirấtnhỏ,LươngThiNhĩnhấtthờikhôngnghethấy:“Anhnóigìcơ?” “Không có gì.”
Thấyhaingườimuốnđi,LâmThuVânvộivàngnói:“Khôngởlạiăncơmtối đã à?”
[Lần đầu tiên hẹn hò, người nào đó thật sự rất sợ tàu lượn siêu tốc.....Nhưng vẫn
...
Chỗởhiệntạilàmộtkhuchungcưtươngđốicũ,lúctrướckhibáncănnhàở Vân Cẩm Loan cô đã bắt đầu xem nhà mới.
Giang Tự Xuyên lại ừ một tiếng.
“Nào có, tại em sợ anh bị lỡ việc thôi.”
Giang Tự Xuyên ôm lấy chân cô: “Anh hỏi là, em có yêu anh không.”
“Ừm.”
Lương Thi Nhĩ: “Không được đâu mẹ, còn nhiều việc quá.”
Mãiđếnkhisóngyêngiólặng,LươngThiNhĩdầndầnbìnhổnlạimớikịpphản ứng. Nhưng cô không liên hệ chuyện này với những lời anh nói trong quá trình đó, bởi vì những câu thích và yêu vốn cũng chỉ là tình thú khi làm chuyện này.
LươngThiNhĩbuồncười:“Bâygiờôngấyítnhắcđếnchuyệnnàyrồi.” “Anh không yên tâm, ngày mai anh phải đi.”
Trước giờ anh chưa từng làm xong chuyện này mà nằm im sang một bên như vậy, Lương Thi Nhĩ cảm thấy có chút khó chịu, hơn nữa còn có cảm giác trống trải sau khi thỏa mãn. Cô xoa xoa lưng anh, nhỏ giọng nói: “Anh cứ ngủ thế à?”
Mọi thứ đêm nay đều quá mức kích động, thế nên có chút khác thường.
Bêncạnhmỗidòngchữngắngọnđềucómộttấmhìnhtươngứng,mộtquyển album lớn thật dày, tất cả đều là ký ức của bọn họ.
“Anhkhôngômemmộtlátsao?” “....”
Giang Tự Xuyên không dám xem tiếp, bởi vì phần ký ức này quá vui vẻ mà cũngrấtnặngnề.Dườngnhưanhđãhiểuvìsaolúcbọnhọchiataycôlạiđau đớn dằn vặt như thế, cũng hiểu được cô đã từng yêu sâu đậm một người đến mức nào.
“Vậy ngày mai anh qua đó dọn phụ em, dù sao cũng nhiều đồ, em dọn vào xe rất vất vả.” Giang Tự Xuyên nói, “Nhân tiện xuất hiện trước mặt bố mẹ em tí.”
Lưnganhbịcôcàobịthương,LươngThiNhĩkhôngkiểmsoátđượcsứclực, đầu vùi sâu vào trước ngực anh.
Thếnênkhianhđècôxuốnggiường,hơithôbạokéoquầnáocôra,côcũng không ngăn anh lại.
Đúnglàalbumkỷniệm,cóảnhchụp,bêncạnhảnhchụpcòncóchữviếttay diễn tả lại tâm tình lúc đó.
“Ngàymaiemtínhvềbênnhàbốmẹthudọntíđồđạc,chắcngàymaianh không cần phải qua đây đâu.” Lương Thi Nhĩ vừa thu dọn vừa nói.
LươngThiNhĩhàilòng,nhắmmắtlạichuẩnbịngủ:“Cũngchỉmộttuầnthôi, sẽ nhanh về mà, đừng buồn như thế.”
Nộithấttrongcănnhàbênkiagầnnhưđãhoànthiện,cũngđãkêungườiđến quét tước dọn dẹp.
Quý Bạc Thần.
“Để anh làm phụ em.” Thu dọn một hồi thì Giang Tự Xuyên đi lên.
Lương Thi Nhĩ bận rộn cả ngày đã có chút mệt mỏi, tắm rửa xong cô định đi ngủ:“KhôngphảingàymaianhphảibayđếnthànhphốGiangà?Saochưavề nhà thu dọn hành lý đi?”
NhàLươngThiNhĩhiệntạihơilộnxộn,bởivìgầnđâycôbắtđầuthudọn phòng ở, chuẩn bị chuyển nhà.
“Có muốn uống cà phê không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
GiangTựXuyênnghiêmtúcnói:“Sợhọcảmthấytìnhcảmcủachúngtakhông đủ tốt ấy mà. Dù sao bố em cũng thích sắp xếp đối tượng kết hôn cho em, anh phải cẩn thận.”
LươngThiNhĩlườitròchuyệncùngbốcô,quayđầuhỏimẹcôlàmấycái thùng đồ để trong phòng cô đâu cả rồi.
“..... Thích.....Đươngnhiên thích.”
GiangTựXuyênkhôngbiếtcôcầncáinàohoặcbỏcáinào,nênkhôngthểgiúp được những việc này, Lương Thi Nhĩ bèn bảo anh đến phòng khách chỉnh TV mới mua.
“Anh ngủ chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kéomộtcáithùngcònlạiđến,đangđịnhthudọntiếp,vừamớicầmmấyquyển sách lên thì nhìn thấy một món đồ quen mắt.
Bây giờ Lương Thi Nhĩ muốn chuyển đồ dùng cá nhân qua bên đó từng chút một,saukhichuyểnhếtcácthùngđồvàophòngsáchcôsẽsắpxếpchúnglại mộtlượt,đặtđồvậtcầnthiếtlêngiásách,đồngthờivứtbỏnhữngthứkhông cần thiết đi.
Giang Tự Xuyên khép album lại, đặt dưới mấy quyển sách.
Giang Tự Xuyên không dám hỏi.
Giang Tự Xuyên buồn bực nói: “Không ngọt bằng em...”
Bêncạnhnhữngconchữlàhaithiếuniênthiếunữmườimấytuổi,dángvẻngây ngô không che giấu được ý cười trong đáy mắt.
“GiangTựXuyên?”Cônghiêngngườinhìnngườiđànôngđưalưngvềphía mình.
Lúcnàyhôhấpcủacôđãtrởnêngấpgáp,tâmtrícũngrốibời,bịvachạmđến mức hỗn loạn, hoàn toàn không cảm giác được giọng nói của anh có chút bất an.
[NgàyValentineđầutiên,nhữngbônghoaxinhđẹp] [Lần đầu làm bánh ngọt, xấu quá, muốn vứt đi] [Thích món quà của anh, nhưng lại thích anh hơn] [Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, phải không?]
Lâm Thu Vân nói có hai thùng lớn để trong phòng chứa đồ.
GiangTựXuyênmímmôi:“Khôngphảivìchuyệnnày.” “Vậy thì vì chuyện gì?”
“Được được được, vậy tùy anh.”
“Không có gì.”
LươngThiNhĩngừngđộngtáctrongtay,cườinói:“Xuấthiệntrướcmặtbốmẹ em làm gì?”
Lương Thi Nhĩ: “Kịp không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Tự Xuyên lật xem thử, đang định bưng ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy dưới mấy quyển sách có một quyển giống như album. Anh tưởng là album kỷ niệmthờithơấucủacô,bởivìbốmẹanhcũnglàmchoanhmấyquyểntừnhỏ đến lớn, nên cảm thấy rất hứng thú cầm lên lật xem.
“Ừm.....nhưng anh không nhịn được.”
LươngThiNhĩkhôngchốngđỡđượcsựmệtmỏiậpđến,giọngnhưgióbay: “Nói đi.... biết cái gì.....”
LươngThiNhĩbịbấtngờ,vộivàngđẩyanhra:“Làmgìvậy,mẹemđangởbên ngoài đấy.”
“Yêu đến mức nào?” “...... Lương Thi Nhĩ.....”
LươngThiNhĩcũngđoáncóthểanhsẽnghĩnhưvậy,nênkhingheanhđềnghị muốn đi, cô cũng không từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muốn biết cái gì?”
LươngThiNhĩnhịnkhôngđượccười,quayđầunhìnanh.Khôngngờanhđột nhiên đi tới, cúi người hôn mạnh lên môi cô.
Vì vậy anh muốn kéo cô rời đi.
Anhhítsâumộthơi,thầmnghĩmặckệcóthếnàothìcũngđãquacảrồi,bây giờ cô đã là bạn gái của anh...
Nhưng vừa mở trang đầu tiên, nụ cười của anh chợt tắt.
LươngViễnbâygiờthấyGiangTựXuyênnhưthấyđượcbánhtráithơmngon, mới vừa vào cửa đã kéo anh đi trò chuyện, nói nhiều nhất là về rượu vang đỏ. Hôm nay Giang Tự Xuyên cũng mang đến cho ông ấy một chai rượu vang đỏ, làm Lương Viễn cười không ngậm miệng được.
Nhưng hôm nay sau khi đến trường, anh bỗng phát hiện mười năm đó có thể sẽ không dễ xóa mờ. Thế nên anh có chút hoảng hốt, sợ nếu cô tiếp tục ở lại đâythìsẽnhớđếncàngnhiềuchuyệntrướckia.Cólẽtronglòngsẽbùingùi,sẽhoài niệm, sẽ cảm thấy đáng tiếc.
Sau khi rời khỏi trường, hai người ghé qua nhà Lương Thi Nhĩ.
Cômộtmìnhởtrongphòngsáchdọndẹp,chưatớinửatiếngđãthudọnxong đồ đạc trong một cái thùng.
LươngThiNhĩrũmắtxuống,nhìnthấyđôimắtdướimáitóchơiướtmồhôi của anh tràn ngập tính công kích.
LươngThiNhĩhắnggiọng:“ChoemmộtlyAmericanođi.” “Được.”
Đây là một quyển album kỷ niệm tình yêu tràn đầy cảm giác thanh xuân kinh điển.Cóthểthấyđượcngườisắpxếpnórấttỉmỉ,ngaycảnhữnghìnhdánnhỏ bên cạnh cũng được chọn lọc kỹ càng.
“Yêu.....”
Timcôkhẽthắtlại,cầmlấyquyểnalbumảnhlòeloẹtkia.Dodựmộtthoáng, cô lật trang đầu tiên ra xem.
“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
LươngThiNhĩkhôngbiếtvìsaotâmtrạngcủaanhđộtnhiênlạichùngxuống, cô ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy chắc là vì ngày mai anh phải đi xa nhà một chuyến nên có chút không vui thôi.
Giang Tự Xuyên vốn đang trò chuyện với Lâm Thu Vân, thấy vậy thì thì tới nhậnlấyđồtrongtaycô:“Anhđểvàocốpxerồi,đồđạctrongphòngemđãsắp xếp xong chưa?”
GiangTựXuyênnhìncáithùngkia,lạinhìnthoángquacô,nởnụcười:“Anh gọi đồ giao hàng bên ngoài, em muốn uống cà phê gì?”
GiangTựXuyênkhôngđáp,chỉđứngdậyđitớiômcôvàolòng:“Emmuốn đuổi anh đi à?”
LươngThiNhĩkhôngpháthiệnrasựcôđơnchợtlóelêntrongđáymắtGiang Tự Xuyên, cô thở phào nhẹ nhõm, cầm album giấu ở dưới lên...
Nhưng mà, không phải là album kỷ niệm cá nhân của cô. Mà là.....của cô và
Giang Tự Xuyên giúp cô sắp xếp lại bức tranh: “Bên kia có nhiều đồ không?”
Vàigiâysau,ngườiđànôngđưalưngvềphíacôvẫnxoayngườilại,ômcôvào lòng.
Trướckiaanhngangnhiênxôngvàothếgiớicủacô,cũngchẳngmàngđếnviệc cô có yêu anh hay không. Nhưng không biết từ khi nào anh lại muốn theo đuổi chữ ‘yêu’ này, thậm chí bắt đầu so bì với Quý Bạc Thần trong quá khứ.
GiangTựXuyêntừngđứngtrướcmặtQuýBạcThầntựtinnóirằngbọnhọ từngcómườinămthìđãsao,cuộcđờicórấtnhiềulầnmườinăm,anhchắc chắn sẽ xóa bỏ được mười năm của bọn họ.
HiệntạiLươngThiNhĩrấtrõlịchtrìnhcủaGiangTựXuyên,tuầntớivìmộtsố việc của công ty gia đình nên bố anh bảo anh đến thành phố Giang xử lý.
“... Sao vậy?”
- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng anh phát hiện, so bì như vậy anh quả thực không hề có phần thắng....
Trưahômsau,LươngThiNhĩ dẫntheoGiangTựXuyênvề nhà.
[Ngày đầu tiên ở bên nhau, anh nói sẽ luôn khiến em vui vẻ. Em tin nhé.]
“Emthíchanhkhông?”Tronglúcchìmnổi,giọngnóicủaanhđộtnhiênvang lên bên tai cô.
“GiangTựXuyên,anhđểđồvàotrongxechưa?”Hơnhaimươiphútsau, Lương Thi Nhĩ từ trên lầu đi xuống, trong tay xách một cái túi lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩbỗngnhiênngẩngđầulên,cảngườicorúmlạivìrunrẩy.Cô khó khăn tìm được sự tồn tại của anh trong ánh mắt đã rã rời: “Cái gì.”
HaicáithùngcủaLươngThiNhĩđặttronggóccủaphòngchứađồ,khôngcó đậy nắp, có thể thấy được bên trong có rất nhiều sách cũ.
Chương 53: Chương 53
“Nhiềulắm,bênđókhágầnVânCẩmLoan,nênlúcdọnrangoàiemđãđểlại một số đồ lặt vặt trong phòng em.”
“Quabênđóđúnglàlỡviệcthật,cònphảixaemtớimộttuần.” Lương Thi Nhĩ nở nụ cười: “Ngọt ngào thế?”
Điên rồi, cái quái gì thế này.
Giang Tự Xuyên mở mắt trong bóng tối, anh ôm chặt cô, không nói gì.
------oOo------
LươngThiNhĩgậtđầu,ghéquaphòngngủđịnhthudọnđồđạcmuốnmangđi trong phòng trước. Đa số là sách vở và album các loại, còn có một số đồ trang trí trước kia cô rất thích.
Dạotrướccôđãchấmmộtcăn,rấtthíchkiểucáchtranghoàngcủacănnhàđó, không cần phải thay đổi nhiều, chỉ cần đổi đồ dùng trong nhà thành đồ mới là được. Qua một thời gian nữa cô định sẽ dọn vào đó ở.
GiangTựXuyênnói:“Cũngkhôngcógìđểthudọn,sángmaivềdọncũng được.”
Giang Tự Xuyên quay đầu đi ra ngoài.
Giang Tự Xuyên thích nhìn dáng vẻ bối rối của cô, nhưng dù sao cũng đang ở trongnhàngườilớn,anhcũngkhôngdámlỗ m.ãng,ngoanngoãnxuốnglầuđến phòng chứa đồ.
LươngThiNhĩgiậtcảmình,lậptứcnhétalbumxuống,quayđầulại:“Hả?Cà phê gì?”
“Vậy em.....yêuanh không?”
LươngThiNhĩnói:“Trongnàykhôngcóđồđạcgìnhiều,haylàanhgiúpem chuyển hai cái thùng trong phòng chứa đồ vào xe đi?”
“Anh chỉ là... muốn biết.....”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.