Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Hoàn chính văn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Hoàn chính văn


GiangTuyếtĐìnhnói:“Giang TựXuyên!Emthắng tiềnrồitínhchuồn sao!”

Từ một tháng trước cô đã có dự tính cho màn trình diễn pháo hoa này. Lúc ấy cô còn đích thân đến chỗ bắn pháo hoa, sau khi thương lượng một hồi lâu mới chốt được giờ bắn đêm giao thừa.

GiangTựXuyênmởchiếchộpnhỏcôđưatới,vừanhìnthấythứbêntrongthì sững người tại chỗ.

Giang Tự Xuyên: “Anh không cảm thấy như thế.”

GiangTựXuyêncứnhìncômãi,sauđóthấyđườnghơiquanhcomớinhậnra họ đang đi lên núi.

Bênnày,GiangTựXuyênhoàntoànkhôngbiếtgìđangbịanhchịtrongnhàlôi kéochơimạtchược,ngồicùngbàncòncómẹanh.Bốanhthìngồitrongphòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện với mấy người thân trong nhà.

“Đương nhiên là quen mắt rồi, trước kia chúng ta đã từng tới đây.”

Giang Tự Xuyên đương nhiên nhớ rõ tối qua mình nói những gì, chỉ là hiện tại anhđãtỉnhtáo,cảmthấyrấtmấtmặt.Nóirasẽlộbụngdạhẹphòi,tínhtoánchi li, tối qua trước mặt bao nhiêu người anh đã buột miệng kể lể.

Em họ học trung học đang xem ti vi hấp tấp đi tới: “Sao vậy anh?”

LươngThiNhĩthấyanhkhônghỏithìcũngkhôngchủđộngnói,chạythẳnglên núi.

Bởivìăntếtnênaivềnhànấy,trongnhàGiangTựXuyênlạitươngđốibận rộn, hai người đã bảy, tám ngày không gặp mặt.

Cô muốn đi tìm Giang Tự Xuyên, làm một cuộc tập kích có chuẩn bị.

TaycầmmạtchượccủaGiangTựXuyênchợtkhựnglại,xoayngườihôvềphía cách đó không xa: “Tiểu Thiên, lại đây!”

“Anh sẽ không làm thế nữa.”

Chỉ nhìn con chữ mà đã cảm nhận được mùi vị đáng thương.

GiangTựXuyên:“Bênngoàiemlàmgìcóbạnmạtchượcnào,làdobọnchị yếu nghề quá thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong thì biến mất như một làn khói.

TuyrằngLươngThiNhĩítkhitraođổivớiLươngViễn,nhưnglầnnàyôngấy đã đoán đúng.

Nhớlạitìnhhuốnglúcđó,GiangTựXuyêncảmthấycóchútbuồncười:“Lúc đó cũng trùng hợp quá nhỉ.”

Sauđó,vềchuyệnnàyhaingườikhôngnhắclạinữa. Hai tuần sau, Lương Thi Nhĩ chuyển đến nhà mới.

GiangTựXuyêncườikhẽ,nhìncôkhôngchớpmắt,dịudàngmànhiệttìnhđáp: “Tuân mệnh.”

Cả bầu trời đêm được chiếu sáng.

LươngThiNhĩnghĩ,chờanhtỉnhtáocôphảinghiêmtúctraođổivớianhthử xem.

củachiếcnhẫnquálớn,sợcôsẽsuynghĩnhiều,chorằnganhlạithúcgiụccô chuyện gì đó.

LươngThiNhĩthảnnhiênômlấycổanh,chủđộngkiễngchânđitìmmôianh. Trong thế giới huyên náo rực rỡ, hai người yên lặng trao cho nhau nụ hôn.

“Anh biết rồi....ban nãy em từng nói rồi.”

Mẹ Giang buồn bực nói: “Đi đâu mà gấp gáp như lửa đốt sau mông thế nhỉ?”

GiangTuyếtĐìnhđưatayđịnhđánhanh,bịGiangTựXuyênnétránh:“Chị, chị đừng có chơi ăn gian.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Tự Xuyên: [Ừ]

gặpthìhơn,cáithằngnhócnàysuốtngàycứnóichủnghĩakhôngkếthôn,thế chẳngphảilàchơibờivớingườitasao?Mẹchẳngdámgặpcongáinhàngười ta nữa.”

“Đẹp.”GiangTựXuyêncầmlấychiếccònlạitronghộp,nhìnvềphíacô. Lương Thi Nhĩ cười vươn tay.

“Anhxácđịnhlàđãhiểurồi?”LươngThiNhĩngồithẳngdậy,nghiêngmắtnhìn anh, “Sau này trong lòng không còn lén lút ghen tị nữa?”

Mộttiếngsau,đồănđãđượcbưnglênđầyđủ,mọingườitrongnhàngồixuống ăn cơm tất niên.

Cô xuống xe, ở bên đường chờ anh.

“Anh hiểu....là do lúc trước anh nghĩ nhiều rồi.”

“Đẹpkhông!”LươngThiNhĩkhôngngờhiệuquảtốtnhưvậy,cóchúthưng phấn nhìn lại anh.

[Anhchàngđẹptrai,córảnhkhông?]——LươngThiNhĩ. Giang Tự Xuyên sửng sốt, trả lời: [Có, có gì cần dặn dò?]

HômnayGiangTựXuyênkhámaymắn,sauvàivòngthắngđượckhôngíttiền từ ba người kia.

đánhvớihọthêmmộtván,aidèvừacầmlábàiđầutiênlênthìđiệnthoạiđột nhiên đổ chuông.

Trongtiếngvangđinhtainhứcóc,giọngnóinhànnhạtcủaLươngThiNhĩ bỗng vang lên.

-

Chương 55: Hoàn chính văn

GiangTựXuyêngậtđầu,cũngkhônghỏicôđiđâumàleothẳnglênghếlái phụ.

Chính cô cũng thừa nhận chuyện này, bởi vì tình yêu của Giang Tự Xuyên rất nồngnhiệt,khônghềcốkyhaygiấudiếm,gầnnhưlàmóctimmócphổirađể chứng minh anh đã yêu cô bao nhiêu.

XeLươngThiNhĩdừngởbênđường,đợimộthồilâucuốicùngcũngthấy bóng dáng Giang Tự Xuyên.

“Anh tự mở đi.”

“Bìnhthườngởbênngoàiemhaychơimạtchượclắmđúngkhông?Lànhnghề quá nhỉ?” Chị Giang Tuyết Đình bất mãn nói.

Pháo hoa trên bầu trời sắp tắt, bảy màu thay nhau nở rộ, là trạng thái kết thúc.

GiangTựXuyêncườinói:“Tôntrọng?Ha,thôigọiemhọđếnchơiđi,đểem chơi tiếp là bọn chị thua cháy túi đấy.”

GiangTựXuyênđứnglên,kéocậuấyngồixuốngghế:“Đánhtiếpgiùmanh, thua cứ tính cho anh, thắng thì em lấy.”

LươngThiNhĩkéotayanh,tựavàotrênvaianh,tiếptụcnhìnkhóilửarựcrỡ chói mắt trong màn đêm.

Lương Thi Nhĩ nhếch môi cười, “Bớt mồm mép lại, lên xe đi.”

“Đúngđúngđúng,thắngtiềnthìkhôngthểđứngdậy.”MẹGiangnói,“Con ngồi yên đó cho mẹ.”

“Emcũngtựtinquánhỉ,chịthấyemmuốnchuồnđấychứ,khôngbiếtlàthắng tiền thì không được đi à?”

“Emchuẩnbịmấythứnàykhinào...Khoanđã,tốinaycópháohoakhông?” Giang Tự Xuyên vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi.

LươngThiNhĩ:[Ồ,vậylầnsauanhquađâyđi,mẹemcũngvừanhắcđếnanh đấy.]

“Đợichút,vẫncònmộtthứchoanhđấy.”Côhơibuônganhra,thấpgiọngnói. Giang Tự Xuyên th.ở d.ốc, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

“Bùm!”

Giang Tự Xuyên: [Giao thừa lần trước đến nhà em ăn cơm rất ngon.]

Thếnênanhvẫnlầnlữakhôngdámmua,khôngngờcôlạichuẩnbịnhẫntình nhân cho hai người trước.

“Giang Tự Xuyên, em hy vọng anh sẽ không ghen tị với người khác.”

Giang Tự Xuyên: [Vậy thôi.]

Haingườidựavàonhaungắmnhìn,biếtđâykhôngphảilàkếtthúccâuchuyện của bọn họ.

LươngThiNhĩgật đầu:“Trướcđó emđãmuốncùng anhđóngiao thừa.”

“Làanhthuộcvềem.”LươngThiNhĩnhéongóntayanh,“Nhớkỹ,saunàyđi tới đâu cũng phải đeo chiếc nhẫn này, đừng để mấy cô bé kia đến gần anh.”

LươngThiNhĩđitớiphòngăn,chụpchoanhmộttấmhình:[Bàncơmtấtniên đã chuẩn bị được 60%.]

LươngThiNhĩsờtúilấyramộtthứ:“Làcáinày.Mỗingườimộtchiếc.” “Cái gì vậy?”

Giang Tự Xuyên chưa từng cảm nhận được niềm vui bất ngờ như thế này từ cô gái mình thích, nhất thời cảm xúc lẫn lộn khó tả: “Đẹp, rất đẹp. Thì ra hôm nay em không phải tập kích mà đã chuẩn bị từ sớm rồi.”

Nhìnphảnứngcủaanh,LươngThiNhĩbènđẩyanhmộtcái:“Làmgìthế, không lấy ra thử xem à?”

Tương lai còn dài, tình yêu còn dài.

GiangTựXuyênnhanhchóngtrảlờicô:[Vừachơimạtchượcvớingườinhà, bây giờ chuẩn bị ăn cơm tất niên, còn em?]

GiangTựXuyênnghiêmtúcquansát:“Cóphảinơimàgiaothừalầntrước chúng ta đến không?”

Giang Tự Xuyên: [Được không? Thế mai anh đến nhé?] LươngThiNhĩ:[Ngàymaimùngmộttết,anhkhôngbậnà?] Giang Tự Xuyên: [Anh nhớ em]

Lương Thi Nhĩ mỉm cười không nói, một lát sau, xe dừng lại ở khoảng sân thượng lưng chừng núi. Tối nay cũng như đêm giao thừa hôm đó, không có ai khác, cả sân thượng chỉ có hai người bọn họ.

Không phải Giang Tự Xuyên không nghĩ tới việc tặng nhẫn trang sức vào các ngày lễ, nhưng lần nào cũng bị anh nhanh chóng gạt bỏ, bởi vì anh biết ý nghĩa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao lại quen mắt thế nhỉ...”

Ngày giao thừa trong nhà lại bận rộn, bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Lương Thi Nhĩ quả thật cũng nhớ anh, nhưng ngày mai lại không thích hợp: [Mùngmộtnhàemphảisangnhàbàngoại,mấyngàysaucũngphảighénhà thân thích, chắc là không được rồi.]

GiangTựXuyênchậmrãingướcmắt,“Cáinày,thậtsựchoanhsao?”

Nhẫncóýnghĩađặcbiệtđốivớicáccặptìnhnhân,bởivìđólàmộtloạibiểu tượng, một sự ràng buộc.

Nhưngcôthề,điềuđókhôngcónghĩalàcôkhôngthíchGiangTựXuyên.Mà thay vào đó cô rất thích anh.

LươngThiNhĩ:[Emđangởtrướccổngkhunhàanh,nếuanhrảnhthìđểem dẫn anh đi hóng gió nhé?]

GiangTựXuyênnghecôkểlạichuyệnnàythìcảmđộngkhôngthôi,nhịn không được nghiêng người hôn lên môi cô.

Nónổtungngaythờikhắcanhvừacấtlờixong,nởrộthànhmộtđóahoamượt màxinhđẹp.Đóahoanàycònchưatắtthìlạicónhiềuđóahoakhácnổrộ,nào là màu đỏ, vàng, xanh, tím.Đủ loại màu sắc tựa như biển hoa rực rỡ.

Những lời tối đó Giang Tự Xuyên mượn rượu nói ra khiến cô tự suy xét lại mình,liệucóphảicôđãbiểuđạtýthíchquáít,dẫnđếnviệcanhcảmthấycô không quan tâm đến anh nhiều...

LâmThuVânlolắng,cònmuốnnóigìđóthìbịLươngViễnkéolại:“Muộnthế này rồi còn ra ngoài thì có thể làm gì? Chắc là vì Tiểu Giang rồi.”

“Đúnglà.mọi ngườinghiệnquárồiđấy.”GiangTựXuyênđànhphảiởlại

Côthíchmỗithờikhắcởbênanh,cũnghyvọngtrongtươnglailúcnàocũngcó anh bên cạnh.

YếthầuGiangTựXuyênchuyểnđộnglênxuống,tronglòngnhưcódòngnhiệt nóng hổi chảy qua, rũ mắt giúp cô đeo nhẫn lên từng chút một.

“Ừ,rấttrùnghợp,nhưngcũngcóchúttiếcnuối.Nênemquyếtđịnhbùđắptiếc nuối lần đó, làm lại một chuyến.”

Vành tai Giang Tự Xuyên ửng đỏ, cố gắng rời đi nhưng lại bị Lương Thi Nhĩ ôm cổ không cho đi: “Dù đã nói rồi nhưng em vẫn muốn nhấn mạnh, để tránh việc anh cảm thấy em đang nói dối.”

“Vừa thấy em là không còn lạnh nữa.”

NhờcósựxuấthiệncủaGiangTựXuyên,cuộcsốngcủacômớitừhỗnloạnvà tẻ nhạt trở nên ngăn nắp, gọn gàng và sinh động, muôn màu muôn vẻ.

Nhưngkhôngngờhômsautỉnhdậy,GiangTựXuyênhoàntoànkhôngnhớ đêm qua mình đã nói gì.

LươngThiNhĩkhôngcókiênnhẫn,trựctiếpcầmtayanhlêngiúpanhđeonhẫn vào: “Sau này đây sẽ là nhẫn đôi của chúng ta, thế nào, đẹp không?”

Đúnglúcnày,trênbầutrờiđêmtĩnhmịchđộtnhiêncómộtđốmsángnhonhỏ xuất hiện.

Hoa quả, đồ ăn vặt, đệm ngồi, chu toàn như Giang Tự Xuyên chuẩn bị lúc đó.

“Đúngvậy,chínhlànơingườinàođómuốndẫnemđixempháohoanhưnglại bị dính một trận mưa to.”

Hệt như vận mệnh của hai người, hoàn toàn khóa chặt cùng một chỗ.

LươngThiNhĩcườikhẽ:[Anhngoanngoãnởnhàđợinhé.Mẹemgọiemrồi, em phải đi phụ mẹ đây, anh cũng tranh thủ ăn cơm đi.]

Còn Lương Thi Nhĩ, có thể bình thường cô dành sự chú ý cho công việc quá nhiều, cũng có thể là cô đã qua cái tuổi yêu đương cuồng nhiệt, không có cách nàonhưthờiniênthiếuvìyêumànhượngbộtấtcảmọichuyện.Cũngkhôngcó cách nào lại để một người kiểm soát mọi cảm xúc của mình.

Lương Thi Nhĩ hài lòng, cúi đầu hôn lên môi anh một cái: “Ừ, ngoan.”

Cơm nước xong, Lương Thi Nhĩ lại ngồi xem chương trình Gala cuối năm với mẹ. Bây giờ chương trình càng lúc càng chán, cô cũng không có hứng xem mấy, thấy đã đến mười giờ, cô cầm chìa khóa xe muốn đi ra ngoài.

GiangTựXuyênchạychậmđếnômchầmlấycô:“Cólạnhkhông?” “Không lạnh, anh thì sao?”

“Bạn gái? Lẽ nào đang ở ngoài cửa? Vậy sao không bảo người ta vào nhà ngồi chơi một lát?” Vừa nói xong, mẹ Giang chợt tỉnh táo lại, “Haizzz....thôi không

“ThiNhĩ,đêmhômkhuyakhoắtmàconcònđiđâuvậy?”LâmThuVânhỏi. Lương Thi Nhĩ: “Con có chút việc, chắc về hơi muộn ạ.”

AnhluônđặtâmbáotinnhắncủaLươngThiNhĩkhácbiệt,vừanghethấylà lập tức cầm điện thoại lên xem ngay.

Giang Tự Xuyên hết cách, anh không có hứng chơi mặt chược, cảm thấy thời gian chơi trò này chi bằng đi đánh một ván [Kiếm Giang Hồ] còn hơn, không chừng còn có thể trò chuyện với Lương Thi Nhĩ một lát.

Giang Tự Xuyên hơi ngẩn ra, chợt nghe cô nói tiếp: “Em không thể thay đổi chuyện xảy ra trong quá khứ, em cũng không thể giữ được nét ngây thơ nhiệt thànhvớitìnhcảmnhưthờithiếuniên.Nhưngemcóthểcamđoanvớianh,quá khứ là quá khứ, còn hiện tại em chỉ thích anh, rất thích anh. Và niềm yêu thích này sẽ không ít hơn trước kia, sẽ chỉ trưởng thành hơn, hoàn chỉnh hơn trước kia.”

“Vậysaunàynếuanhcảmthấykhóchịuởđâuthìcứnóithẳngchoembiết,hỏi em đáp án. Giống như lần này vậy, nếu anh không nói thì em cũng đâu có biết anh đã hiểu lầm em cất đồ đi.”

TrongmốiquanhệvớiGiangTựXuyên,LươngThiNhĩquảthậtluônđượcchú ý và được chú ý hơn.

Mẹ Giang: “Aiza, nó còn chưa trưởng thành nữa, biết đánh không?” Giang Tự Xuyên đã gấp muốn đi lắm rồi: “Nó cái gì mà không biết.”

VàonhàmớiởchưađượcmộtthángthìđếntếtÂmlịch,côđượcnghỉphépnên về bên nhà bố mẹ.

Giang Tự Xuyên hoàn toàn choáng váng, bởi vì quá mức hưng phấn.

......

Cặpnhẫnđôibằngvànghồng,kiểudángtốigiảnnhưnglạitrởnêncựckỳnổi bật khi đeo trên tay của hai người.

LươngThiNhĩngồitrongphòngkháchgửitinnhắnchoGiangTựXuyên:[Anh đang làm gì vậy?]

Giang Tự Xuyên sửng sốt không thôi, kinh ngạc quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiangTựXuyênmặcáokhoácvào:“Emtrảlạitiềnthắngbannãychochịđược chưa? Giờ em có việc gấp phải ra ngoài đã.”

GiangTựXuyên:[Nhìnngonnhỉ,toànlàmónsởtrườngcủadì.] Lương Thi Nhĩ: [Anh vẫn còn nhớ à?]

GiangTựXuyêncúiđầunhìnchiếcnhẫntrêntayhọ,trongmắttrànđầyýcười: “Đã đeo nhẫn rồi mà, hơn nữa em cũng đã ở bên cạnh anh, như vậy là tốt nhất rồi. Trước kia có thế nào cũng không quan trọng, sau này em đã thuộc về anh.”

“Ăn gian chỗ nào? Đây là chị đang dạy em tôn trọng người lớn tuổi!”

Lương Thi Nhĩ không tin anh đã quên hết, vì thế ngay lúc anh vào phòng vệ sinhrửamặtxongđira,côngoắcanhđến.Côđứngtrênmépgiường,anhđứng trên mặt đất, cô có thể từ trên cao nhìn xuống anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu anh không nhớ rõ thì để em nhắc lại một lần nữa. Em đã vứt hết những thứliênquanđếnngườicũ,cũngkhônghềhoàiniệm.Nênlà,anhcứyêntâm đi.”

Giang Tự Xuyên sửng sốt, bất ngờ nhìn cô.

Lương Thi Nhĩ mở cốp xe ra, mời anh ngồi lên.

“Hả? Được được được!”

GiangTựXuyênđộtnhiênnắmchặttaycô,biếtcôvẫnđangcanhcánhchuyện lúc trước.

GiangTuyếtĐìnhvàanhcảnhìnnhau,sờsờcằmnói:“Cóthểkhiếnnógấp gáp như thế....khả năng cao là đi gặp bạn gái rồi?”

Trướckhitậncùngcủatươnglaikếtthúc...Cô/anhnghĩ,tìnhyêucủahọsẽ không tàn phai.

“Chứkhôngthìsao?”LươngThiNhĩlấychiếcnhẫnnambêntrongra,“Anh đưa tay ra đi.”

GiangTựXuyênhắnggiọng:“Anh,lầnsauanhsẽkhôngsuyđoánlungtung nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Hoàn chính văn