Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Chương 50


(*Quảng trường Weibo: Khi bạn lên Weibo tìm kiếm một người nổi tiếng nào đóthìtrangđầusẽlậptứchiệnhàngloạtbàiviếtliênquanđếnngườiđó,chỗđó được gọi là quảng trường.)

Mớivừavàocửa,GiangTựXuyênđãcởiáokhoáccủacôra,bếcôlên.Lương Thi Nhĩ ôm lấy eo anh, bám chặt lấy anh.

Bâygiờnhìnthấyngườithậtxuấthiệnởđây,bọnhọmớichợtbừngtỉnh,thìra là thật!

LươngThiNhĩnói:“Saoanhcóthểtrựctiếpthừanhậnmìnhđangyêuđương như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổibiểudiễnbênngoàichưakếtthúc,trênhànhlangcủahậutrườngvẫncòn nhiều nhân viên công tác và thành viên của các ban nhạc lui tới.

Xacáchlâungàygặplại,haingườiănuốngnonênằmtrêngiườngnóichuyện chưa được một lúc thì lại lao vào nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọnhọđứngởcửaravàotraonhaunụhôngấpgáp,hôhấploạnnhịp,môilưỡi ngọt ngào, tựa như muốn dung hòa đối phương vào cơ thể của mình.

Trước đây từng nghe nói Giang Tự Xuyên có bạn gái, nhưng mọi người chưa từng gặp qua, nên chỉ xem đó là lý do thoái thác anh dùng để từ chối các cô gái.

“Được,bâygiờchúngtađiănchútgìđóđã,ănxongsẽđưaemvềnhà.” “Ừm.”

BọnhọđềuquenbiếtGiangTựXuyên,nhấtlàngườicủacácbannhạc.Lúcnày nhìn thấy anh ra ngoài còn dắt theo một người phụ nữ thì ánh mắt lập tức dõi theo.

“Wow...vậy có thể công khai không ạ?”

LươngThiNhĩkhôngmuốnhiểucũngphảihiểu,cônắmlấyngóntayanh,trái tim thoáng xao động trước ánh mắt của anh: “Giang Tự Xuyên.”

“Bảobối?Anhsao?” “Ừm, là anh.”

“Vậy thì cứ tự nhiên. Yêu đương là chuyện của anh, bởi vì anh yêu đương mà không thích bài hát của anh nữa....thìanh cũng không cần những khán giả như

“Anh Xuyên, anh có bạn gái rồi ạ!”

Bênkia,GiangTựXuyênkhônghềbiếtfancủamìnhđangtángẫuầmĩ,cùng Lương Thi Nhĩ lên xe.

Rất nhiều fan trong giới nói rằng không phải là không có chuyện gì để lên hot search,màlàdoanhkhôngthích.Chỉcầnanhkhôngmuốnđờitưcủamìnhbị đem ra mổ xẻ thì gia đình anh tự khắc sẽ có cách xử lý.

“Đượcrồimẹ,concúpmáytrướcđây,cònchưaănsángnữa.”

“Anhkýgiùmemtấmbưuthiếpnàyđi,cảmơnanh!” “Em cũng muốn em cũng muốn....”

“Hìnhnhưmấyngườinàycóquenbiếtanhđúngkhông?”LươngThiNhĩnhịn không được hỏi một câu.

Lương Thi Nhĩ cười nói: “Ca sĩ chính mà ngang ngược quá.”

“Dù có mấy ngày thì anh cũng rất nhớ em....Làm sao bây giờ, anh thích em quá

“Báo đáp em.”

“Em muốn về nhà không?” Giang Tự Xuyên ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Thi Nhĩ bị giày vò đến mức mất hết phương hướng, cầu xin tha thứ trongkhoảnhkhắcvỡvụnsụpđổ:“Emnhớanh...Emrấtnhớanh...GiangTự Xuyên, a... anh nhẹ thôi...”

Ngữkhícủaanhkháônhòa,nhưngngườihiểurõanhđềubiếtlúcanhnói chuyện nghiêm túc thì thường là không được vui.

Haingườinóixonglạinằmthêmmườiphút,sauđóđứnglênđivàophòngtắm tắm rửa, nhặt quần áo lên mặc vào rồi ra ngoài kiếm gì đó lót bụng.

[Câyvạntuếnởhoathậtrồisao!TôicứtưởnganhXuyênkhôngbiếtyêu đương, chỉ biết chơi với âm nhạc cả đời chứ!]

Xuyênbỗngthấytrốngrỗng,càngdùngsứctiếnvào,khaiphá... Sau đó anh gặng hỏi cô là rốt cuộc có nhớ anh không.

GiangTựXuyênnhìnbọnhọ,hỏi:“Bannãyvừachụpảnhđúngkhông?” “À....Đúng vậy...”

Giang Tự Xuyên vừa ký vừa nói: “Sao không thể công khai?”

......

“Cáinàocũngthích.”GiangTựXuyênvôcùnghưngphấn,“Anhrấtnhớem.” “Ưm....em mới đi có mấy ngày mà.”

LươngThiNhĩthíchsựtươngphảnnày,tronggiọngnóivỡvụnkhẽv.uốt v.etóc anh: “Bất ngờ thế nào? Là vì hôm nay em đột nhiên đến tìm anh....hay...là đột

Saukhianhđiquađó,mấynamnữtrẻtuổikialậptứcvâyquanhanh. “Anh Xuyên, ký vào áo em đi!”

Vừanghĩđếnđây,GiangTựXuyênđãtựnhiênthừanhận:“Đúng,côấylàbạn gái tôi.”

“Còn bảo mẹ không cần lo, Giang Tự Xuyên, mẹ dạy con như thế hả!”

GiangTựXuyên:“Bọnconyêunhauvuivẻlàchính,chỉcầnbọnconởbên nhau thì dù có kết hôn hay không cũng không sao cả.”

Giang Tự Xuyên khẽ gật đầu, quay lại nắm tay Lương Thi Nhĩ: “Đi thôi.”

“Đang xem gì vậy?” Giang Tự Xuyên đi tới sau lưng cô rồi ôm cô vào lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vừa rồi bọn họ đang nhìn anh, anh không chào hỏi gì à?”

GiangTựXuyênnhậnđượcsựthừanhậnthìánhmắttrànđầyýcười,vôcùng thỏa mãn bế bổng cô lên.

Saukhicơmnướcxong,GiangTựXuyênvàLươngThiNhĩcùngnhautrởvề nhà cô.

Ngoàimiệngnóinhưvậynhưngtrênmặthaicôgáitrongsốđóvẫncóvẻhụt hẫng, không ngừng nhìn về phía Lương Thi Nhĩ.

[Hả? Thật không đấy? Cây vạn tuế ngàn năm nở hoa sao?] [Thật,tôitậnmắtnhìnthấy,làmộtchịgáivôcùngxinhđẹp.] [Có hình không!]

LươngThiNhĩđươngnhiênkhôngcóýkiến,buôngtayanhra:“Anhđiđi.” “Ừm.”

GiangTựXuyêntậnmắtnhìnthấycôgáixóaảnh,sauđóquayđầunhìnLương Thi Nhĩ: “Chờ anh ba phút được không?”

vậy.”

GiangTựXuyênliếcmắtnhìncô:“Ai?” “Người trong hậu trường.”

“Có khả năng là đã lên được một lúc rồi.”

LươngThiNhĩsữngsốt,ngướcmắtnhìnsang,chợtthấyGiangTựXuyêncũng quay đầu nhìn lại đây, trên mặt thấp thoáng ý cười.

Cứthếtriềnmiênđếntậnnửađêm,kếtquảlàngàyhômsauhaingườingủ thẳng đến tận trưa mới dậy.

Đúnglúcnày,điệnthoạicủaGiangTuyếtĐìnhbịngườinàođógiậtmất,trong ốngnghetruyềnđếngiọngnóicủamẹanh:“Conbiếtchechởngườitanhưthế thìnêncótráchnhiệmvớingườitachứ!Suốtngàyhôhàochủnghĩakhôngkết hôn, con làm vậy là đang làm lỡ dở con gái người ta đó biết không hả!”

Đinh đinh đinh ——

GiangTựXuyênsuýtbịthủngmàngnhĩ,anhhípmắtnói:“Mẹ,mẹđừnglo chuyện này.”

Thấy anh muốn đi về hướng phòng ngủ, Lương Thi Nhĩ không cười nổi nữa, đưa tay bóp mặt anh: “Đừng mà đừng mà, anh làm vậy mà là báo đáp em sao? Anh muốn em mệt c·h·ế·t à?”

“Anhthíchsựbấtngờnày.”Ngườiđànôngtrênngườitunghoànhngangdọc, không biết nặng nhẹ là gì, nhưng lời nói xuyên qua màng nghĩ cô lại ngoan ngoãn dịu dàng.

“Món gì?”

LươngThiNhĩ:“Đểemxemnào...anhthậtsựkhôngcógìmuốnănà?” Giang Tự Xuyên trầm tư: “Thật ra là có.”

GiangTựXuyênlênhotsearchthườnglàvềcáccakhúc,còncuộcsốngriêng tư thì không bao giờ có.

Mớivừarửamặtxongchuẩnbịđivàophòngbếpchuẩnbịchútđồănthìđiện thoại di động đổ chuông. Giang Tự Xuyên liếc nhìn rồi nhận máy: “Chị.”

Nhưngkhicơthểnóngbỏngápsátlại,tronglòngcôbỗngnhiênrấtkíchđộng, giữa lúc run rẩy không ngừng chợt nghĩ, cho dù cô có thật sự thèm khát thân xác người ta thì đã làm sao? Đây là bạn trai cô, cô thích làm gì thì làm...

LươngThiNhĩquayngườilại:“Ừ...đúnglàrấtbìnhthường,nhưngcũngkhiến em tin chắc rằng em đã nhặt được một bảo bối.”

Giang Tự Xuyên n.ắn b.ópchân cô, chân thành nói: “Ừ, chỉ massage thôi.”

Lương Thi Nhĩ cảm thấy có chút vi diệu, lấy điện thoại ra xem thử, trên bảng hot search lúc này đã không còn từ khóa nào liên quan đến chuyện Giang Dữ Xuyênyêuđươngnữa,nhưngkhitìmkiếmtênanhthìtrênquảngtrường*quả thực có rất nhiều người đang thảo luận về việc anh có bạn gái.

GiangTựXuyêncầmlấytaycôcọnhẹlêncằm:“Nhưngđâucóngangngược với em....Đã nghĩ ra sẽ đi ăn ở đâu chưa?”

LươngThiNhĩcóchútmơhồ:“Ýanhlàchuyệnnàycóthểlêncảhotsearch sao?”

tơ tưởng đến thân xác trai trẻ như trong lời nói của Ôn Diệp Lam thế nhỉ?

“Mấythànhviêncủabannhạcấyhả?Thànhviêncủabannhạcđêmnaythì đúng là có quen biết.”

GiangTựXuyênkéoLươngThiNhĩvềphíasau:“Chụptôikhôngthànhvấn đề, nhưng nếu chụp trúng cô ấy thì vui lòng xóa cho.”

“Được rồi, tôi đi trước đây.” Giang Tự Xuyên ký xong thì trả lại bút cho họ, “Đâylàkhuvựcdànhchonhânviênnộibộ,chỉlầnnàythôinhé,lầnsauđừng

“Cái gì mà không sao cả? Con con con ——”

GiangTựXuyêncúpđiệnthoạitrướckhimẹGiangmuốntiếptụcdongdài. Đúng lúc này Lương Thi Nhĩ đi ra khỏi phòng: “Sao vậy?”

“Muốn, em muốn về nhà tẩy trang.”

“À haha, phải phải phải, chị gái này đẹp thế mà, chắc chắc phải công khai rồi!”

DọcđườngđiLươngThiNhĩcóthểcảmnhậnđượcánhmắtcủanhữngngười bên cạnh, nhưng Giang Tự Xuyên lại chẳng thèm để ý, cứ thế dắt cô ra ngoài.

“Bọn em biết rồi, cảm ơn anh Xuyên!”

Lúc bị ném lên giường, Lương Thi Nhĩ bỗng thấy hơi hoang mang, bọn họ vừa gặp mặt đã dẫn nhau đến khách sạn....Sao cô lại trở thành kẻ suốt ngày chỉ biết

“Anh,anhXuyên.”Mộthồilâusau,mộtcôgáitrongđómớimởmiệngnói, “Bọn em là fan của anh, chờ anh một hồi lâu rồi, muốn xin anh ký tên....”

LươngThiNhĩbậtcười:“Thôibỏđi.Bâygiờanhmuốnăngì,chúngtađiăn cơm trước.”

Thủytriềudângcao,cuồncuộntuôntrào,LươngThiNhĩchìmđắmtronglớp nệm êm ái, thần trí mê loạn.

Chương 50: Chương 50

Giang Tự Xuyên nhìn cô không chớp mắt.

GiangTuyếtĐìnhnói:“Naychịnghebạnbèbênbannhạcnóihômquaemdẫn bạn gái đến hậu trường, mọi người đều thấy cả. Sau đó còn bị người ta chụp ảnh, buổi sáng thì leo lên thẳng hot search.”

“Khôngcógì,chỉlàtừtốiquachuyệnchúngtayêunhauđãbịbàntánkhásôi nổi. Nhưng em yên tâm, chị anh sẽ xử lý.”

Haingườicứthếvộivãđếnđây,khôngmangtheothứgìcả,đươngnhiênphải về nhà.

Trongnhữnglờixinchữkýđộtnhiênlẫnvàocâunóinày,LươngThiNhĩsờsờ mũi, hơi không được tự nhiên.

Dường như lúc này Giang Tự Xuyên mới để ý: “Có sao, anh không chú ý.”

GiangTựXuyênbuồncườinói:“Anhchỉmuốnmassagechoemthôi,saolàm em mệt được?”

Đầu óc bỗng chốc trắng xóa, suy nghĩ càng thêm trì trệ.

LươngThiNhĩgiơdiđộnglênchoanhxem,GiangTựXuyênnhìnlướtqua: “Mấy người này rảnh rỗi thật...”

LươngThiNhĩquayđầunhìnphíatrước,imlặngmấygiâyrồicúiđầumỉm cười, trừng anh: “Nhìn cái gì, còn không lái xe đi.”

“Nhưngnóicũngđâucósai,đâylàlầnđầutiênanhyêuđương.” “Chuyện này bình thường mà, đáng để thảo luận đến vậy sao?”

Thấyanhdễdỗnhưvậy,LươngThiNhĩkhôngnhịnđượccườinói:“Này,anh bế em đi đâu vậy?”

Giang Tự Xuyên có chút nghi hoặc nhìn cô: “Tại sao không thể?”“Anhkhôngthấyvẻmặthaicôgáivừarồisao?Khôngsợthoátfanà?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LươngThiNhĩlướtthửmấytin,thấyrấtnhiềungườinóianhlà‘câyvạntuếnở hoa’ thì không nhịn được cười.

rồi, em có nhớ anh không? Có nhớ anh không, giống như anh nhớ em vậy...”

LòngbàntayGiangTựXuyênvẫngiữchặttaycô,nhẹnhàngv.uốt v.e:“Chuyện riêng tư của anh không cần bọn họ bận tâm.”

Quấnquýtlấynhauhơnmộttiếngđồnghồ,cuốicùnghaingườimớisứccùng lực kiệt nằm vật xuống.

Tuy Giang Tự Xuyên không nổi tiếng trên các nền tảng như ca sĩ thần tượng, nhưnganhcũngcórấtnhiềufanhâmmộ,mỗilầnxemlivehousevàlễhộiâm nhạc của anh là có thể cảm nhận được.

Mặc dù trước đây Giang Tự Xuyên luôn nói mình không phải Idol, yêu đương là việc riêng của anh, người khác không thể xen vào. Nhưng Lương Thi Nhĩ cảmthấynhữngnhânvậtcủacôngchúngnhưcasĩbìnhthườngvẫnsẽgiấufan chuyện có người yêu, để giữ chân các fan nữ.

Nhưngkhôngngờhaingườivừarangoàiđãbắtgặpánhđènflash,LươngThi Nhĩ vô thức che mặt, nhìn theo hướng ánh sáng.

Màsựimlặngngắnngủicủacôlạikhiếnanhchorằngcôkhôngmuốntrảlời những câu hỏi này. Hoặc là, cô không muốn nói dối. Trong lòng Giang Tự

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, bên ngoài hậu trường là một bãi đỗ xe lớn, khu vực này chỉ dành riêng cho nhân viên nội bộ, bình thường sẽ không có fan vào.

“Đôikhingườitathíchbàihátcủaanhthìsẽthíchluônconngườianh,sauđó bất giác chú ý đến cuộc sống riêng tư của anh.”

[Tôicóthểlàmchứng,thậtsựrấtxinhđẹp,dángngườicũngrấtchuẩn!] [A a a a a tôi thất tình rồi!!!

Cô gái vừa rồi cầm di động chụp ảnh lập tức nói: “Được, được....Em sẽ xóa, xin lỗi nhé.”

đứng đây đợi tôi nữa.”

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến một khách sạn cao cấp gần đó để thuê phòng.

[Mẹ kiếp!!! Anh Xuyên có bạn gái rồi!!!]

[Thôiđi,ngườitabiếtyêulắmđấynhé,vừanãyánhmắtanhấynhìnchịgáikia tràn đầy yêu chiều, cả giọng điệu nói chuyện cũng vậy.]

Hai người đi về hướng đỗ xe của mình, đồng thời khi mấy fan hâm mộ này ra ngoài,họcũngkhôngnhịnđượcmàbắtđầutungtinsốtdẻonàyvàonhómfan hâm mộ.

Đốiphươngdườngnhưcũngsửngsốt,cókhoảngchừngsáubảynamnữthanh niên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.

“Là em hỏi anh mà.”

Giang Tự Xuyên: “Em chọn món em thích là được.”

nhiên đến đây?”

[Anh Xuyên bảo tôi xóa, không cho chụp.]

“Ầmĩquánhỉ,emchuẩnbịcôngkhaibạngáià?” Giang Tự Xuyên: “Cái gì?”

“...Chỉ massage?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Chương 50