Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Chương 51
Hôm nay nhìn thấy đôi trai tài gái sắc từng khiến mọi người ghen tị đến nổ mắt đã trở thành người xa lạ, mọi người cũng có chút thổn thức, tầm mắt lại bất giác chuyển qua chuyển lại giữa hai người.
“Được được được, chúng ta đi mau thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩquayđầunhìnlại:“Đếnrồià,DiệpLamvàmấyngườikhác đâu?”
Sânvânđộngđôngđúckhôngdễtìmngười,LươngThiNhĩđịnhquađórồi tính tiếp.
Bêncạnhcóngườinói:“BannãyđangtámvềbạntraicủaThiNhĩ.” Ôn Diệp Lam: “À ~ thì ra là nói về trai đẹp.”
“O,cậucũngtớià?”ÔnDiệpLamđitớithấyGiangTựXuyênbèntrêuchọc một câu.
Lúc nói xong xuống sân khấu, có mấy đàn em còn hưng phấn chạy tới hỏi cô có t hể thêm Wechat không, bọn họ rất thích phong cách trò chơi [Kiếm Giang Hồ], cũng rất thích nhiều tác phẩm khác của cô.
Ôn Diệp Lam: “Hiểu chuyện quá nhỉ~” ChươngNghiêunói:“Dínhngườithìcó.”
LươngThiNhĩồmộttiếng,nhẩmđinhẩmlạicâunàynhiềulần,dườngnhư cũng đã thả lỏng đôi chút.
GiangTựXuyênkhẽgậtđầu:“Chàomọingười,tôilàGiangTựXuyên.” “Xin chào anh chàng đẹp trai, ôi đẹp trai quá đi mất!”
Cô khẽ nghiêng đầu, không có ý định giải vây cho anh. Ánh mắt kia rõ ràng là, ‘ai bảo anh không đeo khẩu trang’...
“Tề Vân, Thi Nhĩ, nước cam được không?”
LươngThiNhĩvốnđãmuốnchuồnđi,nghevậythìlậptứcnói:“Được,vậyđể mình đi xem thử.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩkhôngmởnướcépdâu,nói:“Bọntôiđãlyhônrồi,chẳngphải mọi người đã biết cả rồi sao?”
Cô trừng mắt liếc anh: “Anh cười cái gì?”
Ban đầu là tâm sự công việc, về sau thầy hướng dẫn hỏi một câu: “Đúng rồi, thầynhớemvàQuý...QuýBạcThầnđúngkhông?Emvớicậuấykếthônrồi nhỉ, hôm nay cậu ấy có đến không?”
“Vậythìđithôi,mìnhcảmthấyrấttốt!Cậuđừnglolắngsẽcóngườibànratán vào chuyện của cậu và Quý Bạc Thần, với lại chắc gì chúng ta đã gặp cậu ta.”
“Anh Xuyên, có thể chụp ảnh chung không?” GiangTựXuyênsờsờmũi,nhìnLươngThiNhĩ.
Hơn mười phút sau, Lương Thi Nhĩ đến hội trường diễn thuyết. Các đàn em cùng ngành đã ở bên trong chờ đợi, lúc Lương Thi Nhĩ lên sân khấu bọn họ còn nhiệt liệt vỗ tay.
Kỷ niệm thành lập trường rơi vào thứ Bảy hai tuần sau. Để chuẩn bị cho bản thảo diễn thuyết, Lương Thi Nhĩ còn lên mạng tìm kiếm rất nhiều bài giảng tươngtự.Côkhôngmongmìnhsẽnóihay,chỉhyvọngđếnlúcđómìnhcóthể mang đến cho các đàn em chút gợi ý và kiến nghị nho nhỏ.
TềVânnói:“ChờDiệpLamđúngkhông?Khôngsao,chịcũngởđâyđợicùng em, tiện thể chào em ấy một tiếng.”
ÔnDiệpLamnói:“Đươngnhiênlàtôiphảibiếtrồi,bởivìhaingườihọquen nhau qua một bữa tiệc do tôi tổ chức mà.”
“Bọnemcũngđidạoạ!”NóixonglạivộivàngnhìnsangGiangTựXuyên, “Anh Xuyên! Sao anh cũng ở trường bọn em! Thật trùng hợp.”
HọcviệnMỹthuậtcủađạihọcMinhHảinằmngayphíađông,LươngThiNhĩ nhanh chóng tìm được thầy hướng dẫn.
Thờiđạihọcthìyêuđươngnồngthắm,nhưngtừnămngoáingheđâuhaingười đã chia tay rồi.
Từ trước đến giờ thầy hướng dẫn luôn xem cô là học trò cưng, hôm nay nhìn thấy cô thì rất phấn khích, hai người vừa trò chuyện vừa đi đến hội trường diễn thuyết.
“ThiNhĩ,chắccũngnămsáunămrồichúngtamớigặplạiấynhỉ?”TềVân khoác tay cô, “Đúng rồi, em tới đây một mình à, Diệp Lam đâu?”
Mấy người đàn ông tiên phong đi mua đồ uống cho phụ nữ.
“Banđầuvốnlànhưvậy,nhưngvềsauquenrồithìanhkhôngđểýnhiềunữa. Em cứ nghĩ bọn họ đến là vì em, nên em cứ làm hết sức mình là được.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Ôn Diệp Lam: “Không phải vì Quý Bạc Thần thì tốt rồi.”
“Này,ThiNhĩ,đâylàaivậy?”
LươngThiNhĩcười:“Đúngạ.Thầy,mấynămgầnđâysứckhỏecủathầythế nào?”
Giang Tự Xuyên nghịch tóc cô, cúi đầu nhìn cô: “Được.”
GặpđượccôấyLươngThiNhĩcũngrấtvui,ômchàocôấyrồilạichàohỏi những người bên cạnh.
Vì thế cảm giác căng thẳng cũng vơi đi rất nhiều, cô xem bọn họ như những người bạn học trước đây, kể lại kinh nghiệm của mình và chia sẻ một số tâm đắc.
“Thật à!”
“ThiNhĩ!LươngThiNhĩ!”Đúnglúcnày,giọngnóicủaÔnDiệpLamtừxa truyền đến.
“Cậuấycũngmuốnđidạo,cáccậuđicùngđi,látnữabênmìnhxongsẽđến tìm các cậu.”
“Cũnglâulắmrồichúngtôikhônggặpnhau.”LươngThiNhĩcườicười,“Đãlà chuyện quá khứ rồi.”
AingờcôvừaquayđầulạiđịnhkéoGiangTựXuyênđicùngthìđộtnhiênphát hiện bên cạnh anh có thêm mấy nữ sinh, còn trông rất quen mắt. Chẳng phải là mấy cô đàn em vừa xin Wechat của cô trong hội trường diễn thuyết ban nãy sao?
Giang Tự Xuyên: “Đưa cô ấy tới.”
“Không cần đâu, có các cậu mình lại thấy căng thẳng thêm...” Lương Thi Nhĩ nói, “Hôm nay trong trường cũng có nhiều chỗ hay ho để đi dạo đấy, mọi người đi dạo trước đi.”
ÔnDiệpLamcườikháchsáorồinói:“Mọingườiđứngđâylàmgì,đangnói chuyện gì vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Diệp Lam! Lão Yêu! Aiza, đã lâu không gặp.”
“Nhưngmàlúcemđứnglên,vừanghĩđếnchuyệnphảilênsânkhấulàemlại thấy căng thẳng, không nhìn là không nhớ ra được.”
“Kiếm chuyện gì chứ...” Lương Thi Nhĩ có chút không được tự nhiên, đi lên phíatrướckéoÔnDiệpLam,cắtđứtmàm‘khoekhoang’củacôấy:“Cậumua gì rồi?”
LươngThiNhĩ:“Đãlàchuyệnquákhứrồi...Vớilạitrọngđiểmbâygiờlàmình phải suy nghĩ thật kỹ xem mình cần nói những gì.”
Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Tôi sao cũng được ——”
“Thi Nhĩ, tình huống của cậu và Quý Bạc Thần bây giờ là thế nào?”
“Khôngphiền,tìnhcờanhcũngmuốnxemtrườngcácemtrôngnhưthếnào, trước kia anh chưa từng qua đó.”
CũnglàkỷniệmtrămnămngàythànhlậptrườngđạihọcMinhHải,trướccổng trường xe cộ nhộn nhịp, dòng người náo nhiệt không dứt.
Haingày sau, thứ Bảy.
Bọnhọđứnglạihànhuyênthêmmộtlúc,đúnglúcnàyđộtnhiêncóaiđóvỗvai Lương Thi Nhĩ từ phía sau.
“À...Nhưngvừarồinhìnthấycậuấyđốixửvớicậunhưvậy,làmtôitưởngđâu các cậu...”
NhómTềVânnhưmuốnsôitrào:“Ôimẹơi,ThiNhĩ,cậucóbạntrairồià!Bạn trai cậu trông đỉnh quá.”
HômnayđangtrênđườngđilàmthìÔnDiệpLamgọiđiệnthoạitớichocô. “Thi Nhĩ, chuyện thầy Lâm nói thế nào rồi, cậu đồng ý chưa?”
SựxuấthiệncủaGiangTựXuyênthuhútrấtnhiềuánhmắt,nhữngngườiban nãy còn đang trò chuyện hăng say bỗng nhìn hết sang bên đây.
“Thi Nhĩ! Là em thật à!” Người đầu tiên nhận ra cô là Tề Vân – đàn chị cùng câu lạc bộ quần vợt thời đại học, hồi đó hai người cũng khá thân thiết, chỉ là sau khi tốt nghiệp thì ít liên lạc.
“Đúngvậy,bọntôiđangthắcmắclàhaingườihọquennhauthếnào.Diệp Lam, chắc là cậu biết đúng không?”
Giang Tự Xuyên biết cô đang chuẩn bị những thứ này, hôm nay sau khi hai ngườiởnhàcơmnướcxong,LươngThiNhĩtựavàongựcanhlẩmnhẩmnội dung trong bản ghi nhớ.
LươngThiNhĩvốnđãtừchối,nhưngsauđóthầyhướngdẫnlạigọichocôvài cú điện thoại, thế là cô đành phải nhận lời.
Giang Tự Xuyên cười nhạt, nói một câu cám ơn.
thuyết với các đàn em không.
GiangTựXuyênnói:“Đangtínhtiềnởbênkia,sắpquađâyrồi.” Lương Thi Nhĩ: “Được.”
Giang Tự Xuyên lái xe vào sân trường, sau khi dừng lại ở bãi đỗ xe, anh nghe Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại: “Bọn mình đang ở bên bãi đỗ xe phía đông, vừa mới tới... Ừm, các cậu cũng tới à? Cũng đang ở đây? Sao mình không thấy cậu?”
“Để bọn mình đi với cậu.”
Sau đó bất tri bất giác đã trôi qua gần nửa năm.
Saukhikếtthúc,LươngThiNhĩrờikhỏiphònghọp,đitìmnhómÔnDiệp Lam.
Theotìnhcảmngàycàngmặnnồngcủahaingười,đồđạccủaGiangDữXuyên ở nhà cô cũng ngày một nhiều hơn, trong một tuần thì có đến nửa thời gian là anh ở lại đây. Nửa còn lại phần lớn là bị cô ‘đuổi’ về.
Câuchuyệnnhanhchóngbịchuyểnhướng,thầyhướngdẫncũnghiểura,không nhắc tới Quý Bạc Thần nữa.
“Ngày kia anh rảnh, để anh đưa em đi.”
Chương 51: Chương 51
LươngThiNhĩcườicười:“Thôi,đừngbahoanữa.Mìnhphảiđếnkhuvăn phòng tìm thầy hướng dẫn rồi đến hội trường đây.”
GiangTựXuyênghévàotaicôthìthầm:“TrôngchịDiệpLamnhưmuốnkiếm chuyện thêm cho em vậy.”
TrongsốnhữngngườiđócócảQuýBạcThần,ánhmắtLươngThiNhĩlướtqua anh ta, sắc mặt vẫn không thay đổi.
QuýBạcThầnvàmấyngườiđànôngkhácđứngcáchđókhôngxa,nghethấy bên này xì xào bàn tán, tầm mắt của bọn họ cũng vô thức nhìn sang.
LươngThiNhĩcũngkhôngthểkhôngchobọnhọgặpngườiquen,nêncũng không nói thêm gì.
Gửi xong cất điện thoại di động, Lương Thi Nhĩ tiếp tục cùng mọi người đi về phía trước, đợi đến gần cổng sân vận động cô mới nói: “Tôi đứng đây chờ bạn, mọi người cứ đi dạo đi nhé.”
Cuốicùngbọnhọvẫnkhôngnhịnđượcsựhónghớt,nhấtlàvừarồiQuýBạc Thần rõ ràng còn rất quan tâm đến cô.
“KhôngphảimìnhedèQuýBạcThầnnênkhôngđi,tạimìnhsợmìnhnói không hay làm mất mặt thôi.” Lương Thi Nhĩ phủ nhận.
“Nói thì đơn giản.”Lương Thi Nhĩ nói, “Thôi được rồi, mình cúp máy trước
“Bọnchịcũngđangđịnhtớisânvậnđộng,vậychúngtacùngquađónhé?Cũng lâu rồi chưa gặp Diệp Lam.”
GiangTựXuyênbậtcườikéocôvàolòng:“Bannãyemnằmđọcgầnnhưbỏ được giấy được rồi mà?”
ÔnDiệpLamliếcQuýBạcThần,lạinóivớiTềVân:“Đãlâukhônggặp,chịTề Vân, chị lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Emcũngkhôngrõlắm.”LươngThiNhĩthànhthậtnói,“Bọnemlyhônrồiạ.” Thầy hướng dẫn ngẩn người: “Vậy à...”
Lương Thi Nhĩ không muốn đi dạo với bọn họ lắm, nên lúc sắp tới nơi đã nhắn tin cho Ôn Diệp Lam, báo cho cô ấy mình sắp đến cổng sân vận động hướng ra sân bóng rổ rồi. Hơn nữa còn bảo cô ấy đến nhanh lên, cô gặp rất nhiều người quen trong đó có cả Quý Bạc Thần, cô muốn rời đi sớm một chút.
Thế là một đám người đi chung với nhau, Lương Thi Nhĩ chẳng buồn để ý đến Quý Bạc Thần, mà cô cũng không muốn người khác thấy cô để ý gì đó đến anh ta.
Lương Thi Nhĩ cười nhạt: “Được.”
đã,làmxongcôngviệcmìnhcònphảichuẩnbịvàithứnữa.” “Được, vậy cậu làm việc đi.”
LươngThiNhĩmởloangoài,vừalàmviệcvớiđồngnghiệptrênmáytínhvừa trả lời cô ấy: “Thầy Lâm gọi cho mình nhiều quá, mình cũng không tiện từ chối.”
MàánhmắtcủaQuýBạcThầncũngđangrơivàođôinamnữcáchđókhông xa, không nói lời nào.
Lương Thi Nhĩ: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Ban đầu Lương Thi Nhi quả thực khá căng thẳng, nhưng sau đó nhìn thấy những gương mặt trẻ trung như chồi non phía dưới, không hiểu sao cô lại nghĩ đếnbảnthânmìnhngàytrước,lúcởđộtuổinàycôcũngtrànđầykhátvọngđối với cuộc đời chưa biết trước của mình.
Người đàn ông khẽ chớp mắt: “Ồ... OK OK.”
“Nào có, em mới càng ngày càng xinh đấy.”
Nhữngngườicònlạilậptứcimlặng,đợimấyngườiđànôngkhácđitheoQuý Bạc Thần rồi, các cô gái mới tiến đến bên cạnh Lương Thi Nhĩ.
Điđượcmộtđoạn,mọingườinhìnthấybêncạnhcónhiềugianhàngdosinh viên dựng nên.
Haingườixuốngxe,nhìnquathìthấybóngdángÔnDiệpLamvàChương Nghiêu.
“Không phải em thích uống nước dâu tây hơn sao, em uống cái này đi.” Quý Bạc Thần nói xong lại nhìn sang người đàn ông cầm nước cam, “Đưa nước cam cho tôi.”
“Cóhơikhátnước,haylàchúngtamuachútđồuốngđi,tiệnthểgiúpcácđàn em tăng tí doanh số.” Tề Vân nói.
Cô đi dọc theo con đường rợp bóng cây quen thuộc về phía sân vận động, không ngờ giữa đường lại gặp một nhóm người quen, toàn là thành viên cũ của câu lạc bộ quần vợt.
“Được, đi mua nào.”
“À,muamấycáihuyhiệuvớilinhvật,dễthươngxỉu.”ÔnDiệpLamnói,“Cậu có muốn đi xem không, nhiều lắm, còn có linh vật của viện Mỹ thuật chúng ta nữa.”
Mọingườibắtđầuphânphát,lúcphátđếnTềVânvàLươngThiNhĩthìchỉcòn lại hai ly nước cam.
Balynướcdâutây,balynướcdưahấu,bốnlynướccam.
LươngThiNhĩởphíasaunghethấyvậythìkhóemiệngkhẽgiậtgiật,còn Giang Tự Xuyên lại cúi đầu nở nụ cười.
“Ồ... Được rồi.”
“Đừngcăngthẳngquá,đềulàđànemcùngngành,emhoàntoàncóthểthảlỏng một chút.” Giang Tự Xuyên nói, “Kể lại những gì mình đã trải qua, coi những người bên dưới như củ cải.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các đàn em nhận được đơn hàng lớn, ra sức làm nước ép trái cây tươi.
Quý Bạc Thần nhận lấy nước cam, đưa nước dâu tây tới trước.
Thángtrướcthầyhướngdẫnthờiđạihọcgọiđiệnchocô,hỏicôlàđếnngày trường tổ chức lễ kỷ niệm có bằng lòng quay về trường tham gia buổi diễn
Vừadứtlời,mộtlynướcdâutâybỗngxuấthiệntrướcmặt,LươngThiNhĩ ngước mắt lên, phát hiện là Quý Bạc Thần.
LươngThiNhĩcũngkhônggiấudiếm,nóithẳng:“Bạntraitôi.”Sauđólạinói với Giang Tự Xuyên, “Mấy người này đều là bạn học trước đây của em.”
“Thôikhôngnóichuyệnnàynữa,chúngtamauđếnsânvậnđộngđi,bênkiacó nhiều chỗ thú vị hơn.” Tề Vân nói.
phương đi ngoại tình...
ThờiđạihọcmọingườiđềubiếtcôvàÔnDiệpLamnhưhìnhvớibóng,Lương Thi Nhĩ nói: “Ban nãy em đến khoa có việc nên Diệp Lam đi dạo sân vận động trước, em cũng đang muốn đi tìm cô ấy đây.”
GiangTựXuyên:“Chắcchắnkhôngcầnchờemchứ?” Lương Thi Nhĩ vỗ nhẹ anh: “Chắc chắn.”
ÔnDiệpLamthoảimáinói:“Aiza,cáinàyđơngiảnmà,gamecậuthiếtkếnổi tiếng khắp cả nước, đám đàn em trong học viện của chúng ta ai mà không biết đến cậu, khiếm tốn quá rồi đấy.”
“Chứsaonữa.ThiNhĩcủachúngtamà,cậuấychỉcầnngồiyênđóthôicũng đủ khiến người ta say đắm rồi.”
“Không hổ là Thi Nhĩ của chúng ta, sát thủ trai đẹp!”
QuýBạcThầnxuấthiệnởđâykhôngcógìlạ,trướckiaanhtacũngthamgiabộ phận quần vợt của trường, quan hệ của anh ta và những người trong câu lạc bộ rất tốt.
LươngThiNhĩlườmanh:“Vậyrabìnhthườngđứngtrênsânkhấutrướcbao nhiêu người như thế, anh đều xem họ là củ cải à?”
Lương Thi Nhĩ thả di động xuống: “Ở đây!”
“O, chị cũng ở đây ạ!” Nữ sinh nọ thấy cô thì rất vui mừng. Lương Thi Nhĩ khẽ gật đầu: “Tôi đi dạo vài vòng, các em...”
Hồiđạihọccáccôấyrấthâmmộcô,bởivìcôcóngườibạntraivừađẹptrailại giỏi giang, còn rất cưng chiều cô nữa. Ai ngờ đâu sau đó lại xảy ra chuyện đối
Bây giờ bọn họ đang ở khu vực sân vận động, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường nên phần lớn các hoạt động đều diễn ra ở gần sân vân động, có biểu diễn văn nghệ và cả các gian hàng nhỏ do các khoa dựng lên.
Ôn Diệp Lam: “Ồ... Vậy A Xuyên thì sao?”
Lương Thi Nhĩ lập tức đứng dậy, hắng giọng rồi bắt đầu đọc thứ cầm trên tay, đọc đến một nửa đột nhiên phát rồ bổ nhào vào sô pha: “Không được rồi, như vậy trông ngốc nghếch quá, em phải bỏ giấy, bỏ giấy!”
Vừanhìnvừangheđượccâuchuyện,mấyngườiđànôngđólạiliếcnhìnQuý Bạc Thần.
Thế nên chuyện liên quan đến bọn họ, người trong câu lạc bộ đều biết.
LươngThiNhĩvuivẻđồngýaddWechatcủacáccôấy.
LươngThiNhĩliếcnhìnanhta,nhậnlấyrồihờhữngnóimộttiếngcámơn. Quý Bạc Thần: “Không có gì.”
“GiangTựXuyên.” “Hửm?”
“O,đềuởđâycảà?”Đúnglúcnày,ChươngNghiêuvàÔnDiệpLamtới,trong tay còn xách một túi quà lưu niệm.
“Em đứng lên nói cho anh nghe thử một lần nhé?”
Hơnmườiphútsau,mườilynướctráicâyđãralò,QuýBạcThầngiànhtrảtiền trước, cùng hai người đàn ông khác mang nước trái cây về.
Bọn họ lại tiếp tục thổn thức, thậm chí còn thấy tiếc thay cho Lương Thi Nhĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.