Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Chương 49
Trên chiếc giường rộng lớn này đâu đâu cũng thấm đượm mùi hương quen thuộc của cô, từ gối đầu, chăn đệm đến ga giường... Duy chỉ có hơi thở của ngườiđànôngtrênngườicôlàlạlẫm,mangtínhxâmlượcrấtmạnh,khiếncô phấn khích tới độ mất kiểm soát, tựa như đang đứng trên đỉnh núi có thể ngã nhào xuống bất kỳ lúc nào, k.ích th.íchđến mức nguy hiểm.
Mấyngườiđứngởcửađềusữngsờ,tuybiếtGiangDữXuyênđãsaymentình, nhưng giờ phút này thấy dáng vẻ của anh, bọn họ vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
LươngThiNhĩcũngđãthudọnhànhlýgầnxongrồi,nhưngcôcốýgạtanh: “Ồ... chắc là mai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
GiangTựXuyêncấtgiọngkhànkhàn:“Khônglàmquámuộnđâu,anhthề.Cho anh thử lại lần nữa được không, anh biết phải làm thế nào rồi.”
GiangTựXuyênkhôngchịu,buồnbựcnói:“Anhkhôngbuông,quábấtngờ rồi, để anh từ từ đã.”
LươngThiNhĩtranhthủchútthờigianchạyvềnhàtắmrửaqua,sauđótrang điểm đơn giản cho mình rồi lái xe đến nơi Giang Tự Xuyên biểu diễn tối nay.
Trênđỉnhnúichênhvênh,anhkhẽhỏibêntaicô.
“Đợi đã. Vậy sau khi em đến đó rồi chúng ta có thể gọi video mỗi ngày không?”
“Đang xem gì vậy?” Lương Thi Nhĩ hỏi.
“Được....Rất được.”
LươngThiNhĩhếtcáchvớianh,đànhphảigiannanđưataychàohỏimấy người ở cửa: “Hi...”
“Nghe A Xuyên nói mai chị mới về mà, sao bây giờ...” “Độtnhiênvềsớm,trướcđókhôngnóichocậuấybiết.” “Thảo nào vừa rồi cậu ấy lại chạy nhanh như bay.”
Trướckialúcanhgọilàchịcôcòncảmthấymìnhthậtsựlàmộtngườichịlớn. Nhưng hôm nay tiếng ‘chị’ của anh lại khiến cô cảm nhận được chút ý tứ xâm lược, cô không còn là người chị lớn nữa mà là đang bị anh trêu chọc tán tỉnh.
“Thìemcòngộiđầunữamà,đâucónhanhđược.” Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: “Thơm quá.”
Cuốicùnggiómưacũngkéođếntrênđỉnhnúi,lúckhôngthểnhẫnnhịnđược nữa, cô g.ặm c.ắnmôi anh, mặc kệ bản thân rơi xuống vực sâu chịu đựng cảm giác diệt vong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếcváyngủcômặcsaukhitắmvôcùngmềmmại,vạtváylậtngượcđểlộra làn da trắng nõn như ngọc, nh.ụy hoae ấp sau lớp váy dễ dàng bị bao phủ.
ĐámTạThanhHãnđangđicùngGiangTựXuyênnêncũngnhìnthấycảnhanh vừa xuống sân khấu đã lấy điện thoại ra gọi video, ba người họ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ ‘Chịu không nổi dáng vẻ yêu đương mù quáng này’.
“CôLương,họvừamớibắtđầubiểudiễnthôi,côđợiởđâymộtlátnhé.” Lương Thi Nhĩ nói: “Được, làm phiền anh rồi.”
“Anh buông ra đã nào.” Lương Thi Nhĩ vỗ nhẹ vào người Giang Tự Xuyên.
“Ngủ chưa?”
GiangTựXuyênthấycôngồimộtmìnhtrênsôpha,cúiđầunhìnđiệnthoại, mái tóc dài xõa xuống vai, ý cười dịu dàng, đẹp đến điên đảo.
“Thôinhé,emcúpmáytrướcđây,vẫnchưathudọnxonghànhlý.”
“Anh sợ hôm nay em mệt, muốn đi ngủ sớm.” “Khôngđâu,hômnayem...khôngmệtchútnào.” “Vì sao? Hôm nay bớt việc rồi à?”
Anhbỗngnhiênkéocôvàolòng,LươngThiNhĩkinhngạcthốtlênmộttiếng, ngã ngồi trên đùi của anh.
LươngThiNhĩvịnvàobờvaianh,lồng ng.ựcnhẹnhàngphậpphồng:“Anh quên là tối hôm qua dùng hết cái đó rồi à?”
Mùicanhgàthậtsựrấthấpdẫn,haingườidínhlấynhaumộtlúctrênsôpharồi Lương Thi Nhĩ háo hức đứng dậy muốn ăn.
“Vậy ngày mai anh đi tiễn em, mấy giờ em lên máy bay?”
Người đang ngồi ngước mắt lên nhìn anh, đứng dậy: “Sao anh về nhanh vậy...”
Vành tai Lương Thi Nhĩ ửng đỏ: “Vừa rồi anh nói làm một lần thôi mà?”
LươngThiNhĩnói:“Embiếtrồi,anhcứbậnviệcđi.” “Vậy khi nào em mới về được?”
LươngThiNhĩbịanhkhóachặtthắtlưng,côkhẽbậtcười:“Thìtạobấtngờđó, không được à?”
“Được.”
Đợikhoảngchừnghơnhaimươiphútthìdiđộngcủacôlạiđổchuông.Vốn tưởng lại là đồng nghiệp gọi đến, ai ngờ là Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên cũng rất bất ngờ, hỏi cô khi nào có thể trở về.
Mệtmỏicảngày,LươngThiNhĩquyếtđịnhởtrongphònggọiđồănbênngoài, ăn xong thì lập tức đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Emchỉmuachoanhmộtđôidéplêchứđâucónóianhcóthểởlạiđây,đương nhiên anh phải về rồi.”
Trongtiếngthìthầmkhekhẽ,hươngthơmcủahailoạisữatắmkhácnhaulại hòa quyện vào nhau.
“Đểsaunàydùng,khôngphảidùnghếthômnay.”GiangTựXuyênnghiêng người hôn lên môi cô, thấp giọng cười nói, “Chị, chị đừng hoảng.”
“Vậyvừahay,ngàymaianhcóthờigianrảnh.Mấygiờemlênmáybay?Anh tới đón em.”
LươngThiNhĩmởloangoàicủađiệnthoại:“Khôngcầnđâu,ngàymaiemđi cùng rất nhiều đồng nghiệp, anh tới cũng không tiện.”
KhóemiệngLươngThiNhĩkhẽnhếchlên,cốýhỏianh:“Látnữalàlúcnào, cho em biết giờ giấc chính xác, em muốn nghỉ ngơi.”
“A...”
Lương Thi Nhĩ chần chờ giây lát: “Thế thì tiếc nhỉ....Em còn đang định hỏi anh
CuốicùngTạThanhHãncũngkịpphảnứnglại,tiếnlênphíatrước:“ChịThi Nhĩ, lâu rồi không gặp.”
LươngThiNhĩngáingủnói:“Emđangtrảlờianhđấy,làmvớianhcócảmgiác rất tuyệt, cực kỳ tuyệt.”
TráitimLươngThiNhĩthoángmềmnhũn,dịudàngnói:“Saophảigấpthế,về rồi gọi video cũng được mà.”
GiangTựXuyên:“Ngàymairồivềđượckhông?Hômnayanhmuốnởlạiđây.” Lương Thi Nhĩ ngửa người ra sau, tựa vào vai anh.
Nhưnganhlạicốchấpmuốnnhậnđượcđápántừcô,độngtácvừadồndậplại truy hỏi tới tấp: “Có cảm giác được không... Anh làm vậy thì sao? Hay là thế này? Lương Thi Nhĩ... em trả lời anh đi...”
ĐươngnhiêncôcũngkhôngquênlờihứavớiGiangTựXuyênlàrảnhrỗisẽgọi video cho anh. Vì thế sau khi nằm lên giường, cô gọi video cho anh thêm một lúc.
“Vừa mới kết thúc.”
Vừa rồi cô gạt anh, không phải ngày mai cô mới về mà là đêm nay có thể đến nơi rồi. Không nói cho anh biết là sợ anh cứng đầu, đang bận việc mà vẫn cố gắngthuxếpthờigianđếnđóncô,cònmộtlýdokháclàcômuốntạochoanh một bất ngờ nho nhỏ.
Trongphòngkháchvọnglạitiếngnhạckếtthúcphim,trongphòngngủchỉcòn lại hai nhịp thở khác nhau.
sauđiăncũngđược,emsựcnhớratốinayemphảitranhthủvềnhà.” Bấy giờ Giang Tự Xuyên mới hài lòng: “Ừ, vậy để lần sau.”
“Nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Người đàn ông không còn dáng vẻ c·h·ó con đáng thương mà bình thường hay giảvờvớicô,bâygiờanhgiốngnhưmộtconsói,cònlàloàisóihungácvàđói khát, không chỉ muốn lóc da róc thịt còn muốn gặm nhấm giày xéo mỗi tấc da thịt trên người cô.
“Anhlênsânkhấuđúngtámgiờtốinênkhônggọivideovớiemđược,nếuem không buồn ngủ thì có thể chờ anh, anh xuống sân khấu rồi sẽ gọi cho em ngay.” Lúc ăn trưa, Giang Tự Xuyên gọi điện thoại báo cho cô biết.
LươngThiNhĩtinlờianhnói,chỉthửmộtlần,nhưngcôkhôngngờlàmộtlần dài đằng đắng.
Mấy ngày sau về cơ bản đều là quá trình như vậy. Thành ra Giang Tự Xuyên cũngnắmđượcthóiquennày,cứđếntámgiờmỗitốilàcốýdànhthờigianđể chờ gọi video với cô, cho đến tối thứ Bảy hôm đó anh có buổi biểu diễn.
“Cũng hơi hơi.”
Lương Thi Nhĩ: “Đi đâu?”
“Ồ.”
Người sau lưng lại không cho cô đáp án, bờ môi ấm áp đột nhiên dán vào cổ cô.
LươngThiNhĩcảmthấykhóhiểu,nhưngkhitrởlạivănphòngnhìnthấygương mặt đầy ý cười của mình trong gương, cô lập tức hiểu ra.
Tốcđộtắmcủacôrấtchậm,đợicôtắmxongthìđãlàmộttiếngsauđó,Giang Tự Xuyên cũng đã xử lý xong phòng bếp, đang ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa chờ cô.
LươngThiNhĩbịdồnépđếnphátđiên,khôngphảibởivìlờinóicủaanhmàlà vì hành động của anh.
GiangTựXuyênđưatayvềphíacô.LươngThiNhĩkhônghiểu,đặttayvào lòng bàn tay anh.
LươngThiNhĩlạiđẩyGiangTựXuyênmấycái,đèthấpgiọngnói:“Được rồi...”
Chuyến bay hôm sau cất cánh vào sáng sớm, khoảng tầm trưa thì họ đã tới nơi.
Phíasaumãilâucũngkhôngcóđộngtĩnhgì,dángvẻcúnconđángthươnglại xuất hiện.
LươngThiNhĩgốiđầulêncánhtayanh,tựacằmvàongựcanh:“Trảinghiệm rất tuyệt vời.”
“Vừa rồi không phải em nói cùng đi ăn khuya sao?”
“Xem đại thôi, anh cũng không nhớ rõ tên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cúpđiệnthoạixong,LươngThiNhĩcũngđãăngầnhếtcơm,côtrởvềphòng dọn lại chút đồ cuối cùng, chuẩn bị xuất phát đến sân bay.
Nhâm Kha lập tức nghẹn lời, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “À thì....Hay là lần
Trongphòngnghỉvốncónhânviêncôngtác,bịômnhưvậyLươngThiNhĩđã thấy hơi ngại, nhưng khi lướt qua đầu vai anh nhìn thấy ngoài cửa phòng nghỉ có thêm mấy người nữa, cô lại cảm thấy phải giữ ý hơn.
Phòngnghỉrấtlớn,bêntrongcòncóhainhânviêncôngtácmàtrướcđâycôđã từng gặp ở studio của Giang Tự Xuyên. Hai người kia hiển nhiên cũng quen biết cô, chào hỏi xong thì rót cho cô một ly nước ấm.
Quyếtđịnhnàykháđộtngột,buổitốihômđócôvềnhàthudọnhànhlý,chuẩn bị ngày hôm sau xuất phát.
LươngThiNhĩkhẽđẩymáanh:“Đừngngửilungtung,vừarồiemhỏianhlà đang xem phim gì.”
Sauđócôcũngkhôngđilungtung,vừalúcđồngnghiệpgọiđiệnthoạitới,cô tranh thủ chút thời gian chờ đợi này trao đổi công việc với họ.
Hiệntạitrênhànhlangrấtđôngngười,anhvừanóixinlỗivừakhôngngừng lách qua đám đông, nhanh chóng chạy đến cửa phòng nghỉ.
LươngThiNhĩvốnrấtnhạycảmởcổvàtai,hànhđộngnàycủaanhkhiếncô lập tức cảm thấy căng thẳng: “....Sao anh không nói chuyện?”
GiangTựXuyênmỉmcườinhìnLươngThiNhĩ:“Chúngtađithôi.” “Bọn họ....”
“Đượccáigìmàđược.”GiangTựXuyênbấtthìnhlìnhngắtlờicậuta,lạnh lùng liếc mắt.
Trênhànhlanghuyênnáo nhưngtrongphòngnghỉ lạiimlặngnhư tờ.
“Hôm nay anh vẫn phải về nhà sao?” Giang Tự Xuyên hỏi.
LươngThiNhĩcảmgiácđượcngườiphíasaukéomìnhqua,ômvàolòng. Cô khẽ lẩm bẩm: “Đừng cử động, ngủ đi.”
“Được... vậy lát nữa anh về.”
“Giờnàykhôngphảianhđangởtrênsânkhấuà?”LươngThiNhĩhoànhồn, thấy lạ hỏi.
Lương Thi Nhĩ ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau đi làm tinh thần cũng rất phấnchấn,mặtmàyrạngrỡ.Ngườicùngbộphậnnhìnthấycôthậmchícònhỏi cô một câu là có phải đã gặp chuyện vui gì không.
LươngThiNhĩcảmthấytênnàykhádínhngười,nhưngcũngkhônghềbài xích: “Cũng chưa chắc nhé em trai, rảnh thì sẽ gọi video.”
“Sao cơ?”
Giữalúcmêloạn,LươngThiNhĩđượcnhấcbổnglên,némxuốngchiếcgiường trong phòng.
“Ồ...”
“Chị, chị tắm chậm quá.” Anh ghé vào tai cô thì thầm.
NhưngGiangTựXuyênkhôngcònhơisứcđâuđểýtớibọnhọ,tráitimanhđã bị câu nói vừa rồi của Lương Thi Nhĩ câu đi mất.
Nhưng mà mấy ngày tới chắc là sẽ không rõ ràng như vậy nữa, bởi vì sáng nay saukhihọpxong,LươngThiNhĩtạmthờiquyếtđịnhdẫnngườicủabộphậnđi Sơn Tây, game của bọn họ sắp ra bản đồ mới, cần đi tìm bối cảnh.
Côcốgắngkiềmchếkhôngđểmìnhphátraâmthanhkỳlạ,buồnbựcnói: “Mới có một ngày mà anh đã biết làm thế nào rồi sao?”
Hormonetìnhyêutăngvọt,dopaminesảnsinhkhiếncôtrànđầycảmgiácvui vẻ và thỏa mãn, bây giờ trông cô thế này đúng là như có chuyện vui xảy ra.
“Thoải mái đúng không?”
“Anh Xuyên, sao anh lại bỏ chạy! Bọn em đâu có nghe lén!”
“Lương Thi Nhĩ.”
Bênphíaanhcóchútồnào,ốngkínhcũnglắcmạnh,hiểnnhiênlàvừaxuống sân khấu đã gọi video cho cô, vừa đi vừa nói.
GiangTựXuyênkhôngtrảlời,bướcnhanhquaômcôvàolòng:“Anhchạyvề đây...Em về trong tối nay sao không nói cho anh biết một tiếng.”
GiangTựXuyênngẫmnghĩ:“Chắclàvềnhànghỉngơiluôn.” “Ồ, mệt lắm à?”
làcómuốnđiănkhuyavớiemkhông?” “...Gì cơ?”
Tạ Thanh Hãn: “Này! Đi đâu vậy?”
Khoảnghơnbốngiờchiềumáybaycấtcánh,đếnMinhHảilàkhoảngsáugiờ rưỡi tối.
Chương 49: Chương 49
LươngThiNhĩnhướngmày:“Thếà.Vậyanhđừngxemnữa,giờnàyrồi,nên về nhà thôi.”
LươngThiNhĩnhắmmắtlại,rấtmuốnđánhchoanhmộttrận:“GiangTự Xuyên, anh thử ầm ĩ nữa xem....”
Saukhiănxong,GiangTựXuyênởlạithudọnbátđũa,LươngThiNhĩtrởvề phòng tắm rửa.
“Khôngquên.”Anhgiữchặteocô,đểcôcảmnhậnanhrõrànghơn,“Chiều nay lúc về nhà tắm rửa anh mua rồi, còn mua rất nhiều là đằng khác.”
Nhâm Kha lập tức nói: “Được đấy được đấy——”
“Khôngcógì,tôiđilàmviệctrướcđây.” “Được.”
“Emcứthửxem.”Anhđộtnhiênbuôngcôra,xoayngườicôlạiđểcôđốimặt với anh.
Lỗ tai Lương Thi Nhĩ thoáng tê dại, hơi nghiêng đầu tránh né.
Cô mang theo nghi vấn nhận máy, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy khuôn mặt quenthuộcxuấthiệntrongốngkính.Bởivìhômnayphảilênsânkhấunênanh có trang điểm qua, ống kính bắt cận cảnh, ngũ quan không chê vào đâu được, quả là một bữa tiệc thị giác.
Cólẽlàbịnhữngngườibêncạnhquấyrầy,GiangTựXuyênđànhbuôngcôra, nhưng lại lập tức kéo tay cô: “Đi thôi.”
“Kệ đi, bọn họ không đói đâu.”
Cóđiềusaukhi‘ghétbỏ’quađi,bọnhọlạiđitớibêncạnhanh,muốnnghexem anh nói chuyện gì với bạn gái, nhưng còn chưa nghe được một câu thì đã thấy anh đột nhiên chạy nhanh về phía trước.
-
LươngThiNhikhôngthểthốtnênlời,mỗilầnmuốnmởmiệnglàchỉtoàn những âm thanh rời rạc.
Nghỉngơimộthồilâumớihòahoãnđượcchútsứclực,nhưngđikèmvớiđólà cơn buồn ngủ cực độ.
Lương Thi Nhĩ nói tiếng cảm ơn, ngồi xuống sô pha.
Tốiquadùgìcũngđãuốngsay,tinhthầnquámứcphấnkhích,nhiềulúccòn bất chấp tất cả. Nhưng hôm nay cô rất tỉnh táo, bởi vì tỉnh táo nên tất cả cảm quan cũng trở nên rõ ràng.
“Xemlàvậyđi.”LươngThiNhĩdừnglạigiâylátrồihỏi,“Látnữaxongviệc anh có muốn đi ăn gì không?”
“À...Đúngvậy.”LươngThiNhĩnhìnsangmấyngườibêncạnh,“Vậycáccậu có muốn đi ăn gì không, tôi mời mọi người đi ăn khuya.”
Lúcgầntớinơi,anhdừngbước,điềuchỉnhlạihôhấprồimớinhẹnhàngbước vào.
Giang Tự Xuyên: “Chưa.”
“Lâu rồi không gặp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩcườikhẽmộttiếng,khôngđùaanhnữamànóithẳng:“Đinhanh lên, em đang ở trong phòng nghỉ của anh này.”
LươngThiNhĩrấtdễmềmlòngtrướccúncon,côimlặngmộtlátrồiquay người lại.
Vạt váy và nh.ụy hoahơi biến dạng, chìm vào những ngón tay mảnh khảnh. Côth.ở d.ốc,cảnhcáoanh:“GiangTựXuyên,ngàymaiemcònphảiđilàm.”
NơinàykhôngphảilàlivehousecủaÔnDiệpLam,nhưngcũnglàbạncủaÔn Diệp Lam mở, vì thế cô dễ dàng đi vào, nhờ nhân viên công tác dẫn cô đến phòng nghỉ của Blue Lion.
Lương Thi Nhĩ: “....”
Bởivìthờigiankhágấpgápnênsaukhibỏđồvàokháchsạnxong,bọnhọlập tức xuất phát đi tìm bối cảnh, bận rộn đến sáu giờ chiều mới trở lại khách sạn.
“Tầmmườihaigiờanhđếnsânbaylàđược.” “Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.