Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Chương 14

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chương 14


“Được.”

“Blue Lion? Ban nhạc? Nam à?”

GiangTựXuyênnói:“Khôngphảiđếnănkhuyasao?Lúcxuốngxetôithấyxe chị đỗ ở đây, nên lại xem thử.”

“Ítnhấtnếulàtôi,khiđãđemlòngyêuaiđórồikếthônvớihọ,thìcảđờinày sẽ chỉ có một mình người đó.”

Chương 14: Chương 14

NhậmKhathấycôvàothìhàohứngbắtchuyện,hỏicôlàhômnaybuổibiểu diễn của họ thế nào, rồi lại hỏi khi nào có thể cùng chơi game.

Đũa và thìa được đặt ngay ngắn, rõ ràng đây là bữa ăn dành cho hai người.

“Ồ, được chứ!”

HứaLệvuimừngquaylạikéohaingườibạnlênxe,VuGiaGiavàLâmMục Hân ngồi phía sau, còn cô ấy ngồi ghế lái phụ.

GiangTựXuyênmímmôi,thậtrabannãytừkhicôbảongườibênkiađiện thoại về ăn cơm cùng cô thì anh đã ở đó rồi.

“Được,vậygọimộtphần.”LươngThiNhĩlẩmbẩm,“Bòkhocủcảitrôngcũng được, còn có canh hầm bổ dưỡng Quảng Đông nữa...À, cậu thích ăn vị chua

Đầudâybênkiakhôngtrảlời,hìnhnhưđanglơđãng,mãimộtlúcsaumớinói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy đây.”

NênlàLươngThiNhĩcũngnhưtrước,cườinói:“Anhnóivậylàcóýgì,em với cậu ấy cũng không tính là thân thiết.”

Vì tối om nên Lương Thi Nhĩ cũng không nhìn rõ. Cô tưởng là nhân viên của Vạn Lê đến giúp cô đỗ xe, bèn hạ cửa kính xe bên phía Hứa Lệ xuống một nửa.

“Vậy là cậu thích làm nhạc ở nhà hơn?”

LươngThiNhĩcụpmắtxuống:“Emcũngchưa,anhcómuốnvềăncùngem không?”

“Được thôi, hoan nghênh chị bất cứ lúc nào.”

NhậmKhađáp:“Cóhainơi,mộtlàphòngnhạcởnhàanhXuyên,mộtnơikhác là studio bọn em thuê ở ngoài. Sao vậy chị Thi Nhĩ? Chị tò mò à?”

“AXuyên!Làmgìđó?Ủa?LàThiNhĩtớirồisao?”Ởphíacửaravàovanglên một giọng nữ.

BấygiờGiangTựXuyênmớidờitầmmắtkhỏiLươngThiNhĩ,chuyểnsangcô gái lạ mặt trước mặt, khẽ gật đầu.

Mười mấy phút sau, món ăn bắt đầu được dọn lên.

Hai người tuy không nói gì nhiều, nhưng có thể nhận ra bọn họ có quen biết. Hứa Lệ trợn tròn mắt, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Giang, Giang Tự Xuyên.”

“Tại sao lại ngoại tình?”

GiangTựXuyênkhựnglại,cóchútlúngtúngkhibịvạchtrầntâmtư:“Trênbàn ăn cũng chỉ có mấy người, chẳng lẽ ánh mắt của tôi cứ dán chặt vào một chỗ?”

Đầudâybênkiaimlặngvàigiây,chỉvàigiâythôinhưnglạikhiếnLươngThi Nhĩ cảm thấy sóng điện thoại như trải qua một quãng đường dài hun hút, phải

Nửa tiếng sau, xe của Lương Thi Nhĩ đến trước cửa Vạn Lê.

QuýTiểuXươngnhìnNhậmKha:“Cậuchọcgiậnanhấyà?” Nhậm Kha: “Oan cho tôi quá! Vừa nãy vẫn còn ổn mà!”

Qua bữa trưa, cô lái xe thẳng đến studio của họ.

rấtlâusaucômớinghethấygiọngnóicủaQuýBạcThần:“Tốinaycóbữatiệc xã giao, anh ăn tạm chút gì rồi đi luôn, em ăn tối một mình nhé.”

“Vừa khéo tôi cũng định nói với các cậu là tôi phải đi rồi.” Lương Thi Nhĩ từ ngoàibancôngbướcvào,nóivớianh,“Lầnsaunếucóvấnđềtôicóthểhỏicậu qua WeChat không?”

LươngThiNhĩhiểura,chắclàÔnDiệpLamcũnggọibọnhọđến:“DiệpLam đâu rồi?”

LươngThiNhĩ:“Chồngtôimua,tôicũngkhônghỏianhấy.” “Trời ơi, chồng chị thật thú vị.”

LươngThiNhĩđáp:“Tôiănrồi,làmphiềnmọingườiquá.” “Không sao không sao, mời chị vào.”

NhưngVuGiaGiahoàntoànkhôngcóýđịnhnóichuyệntiếp,quayđầuđi thẳng về phía ngã tư.

TạThanhHãnrahiệuvềphíaLươngThiNhĩđangđứngcáchđókhôngxa: “Lúc ăn cơm cậu cứ nhìn cô ấy hoài, hơi bị thường xuyên luôn đó.”

Món đồ này đúng là Quý Bạc Thần mua tặng cô sau một chuyến công tác từ rất lâu trước đây, anh nhất quyết muốn đặt nó trên xe cô, bảo là sau này dù cô lái xe đi đâu thì nhìn thấy chúng cô cũng sẽ nhớ đến anh.

GiangTựXuyênnghevậylạiđưamắtnhìnLươngThiNhĩ,đốiphươngmỉm cười với anh, thẳng thắn nói: “Cả hai.”

QuýBạcThầnlậptứchỏi:“Làcậuthanhniênởkháchsạnlầntrướcsao?” “Ừm, anh cũng biết à?”

VạnLêlàmộtnhàhàngcaocấpnằmởkhuvựcsầmuất,bêncạnhcógatàu điện ngầm, dừng ở đó vô cùng thuận tiện.

ÔnDiệpLam:“Saocậukhôngnóisớmchomìnhbiếtlàhômnaycôtacũngở đó? Nếu mình biết, cho dù có bận thế nào cũng phải gác lại để chạy qua đó!”

“Khôngcógì,chỉlàcảmthấyemvớicậutakhágầngũi,cònđặcbiệtđếnxem cậu ta biểu diễn nữa.”

Ánhmắtanhdừnglạitrênngườicôgáiáohồngvàigiây,dángvẻlạnhlùngnhư đang dò xét.

QuýBạcThầnbàymấythứnàysao?Anhmàtrẻcon? Cô ta chưa từng thấy...

“Không sao, mình với chị ấy không thân lắm, nên không tiện nhờ chuyện này.” VuGiaGialạnhmặtnói,“Haicậuđitàuđiệnngầmđi,mìnhhơimệt,muốnbắt xe về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh hỏi rất bình tĩnh, như thể chỉ buột miệng hỏi ra.

NhậmKhamừngrỡ:“Vậynếuchịcầntưliệubốicảnhgì,cóthểđếnthamquan studio của bọn em nhé. Nếu cần hình mẫu nhân vật, em cũng có thể đứng vẽcho chị luôn!”

“Đến lễ hội âm nhạc là để nghe nhạc, đâu phải vì một mình cậu ấy.” Lương Thi Nhĩtựavàoghếlái,nhànnhạtnói:“Vớilạicậuấychỉlàmộtcậunhócthôi,anh còn ghen với người ta sao?”

“Đượcrồi,vậyemvềsớmđi.”QuýBạcThầnchuyểnchủđề,“Mấyngàynữa anh cũng về rồi.”

Giang Tự Xuyên không nói gì, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn LươngThiNhĩvàilần.AnhnhậnracôtròchuyệnvớiNhậmKharấtvuivẻ, tâm trạng dường như không bị cô gái ban nãy ảnh hưởng.

“…Xin lỗi.”

“Vậy là chị nhìn anh Xuyên mà có cảm hứng hả? Hay là nhìn em?”

“Ồ,còncóngườikhácnữa,làbannhạctrongbuổinhạchộilầnnày,cũnglàbạn của Diệp Lam.”

LươngThiNhĩvẫngiữnétmặtthảnnhiên,xoayngườicôấylạiđểtránhngười ở ven đường nhìn ra điều gì đó: “Bình tĩnh nào.”

Trong xe có một thoáng yên tĩnh, như bị đột ngột ấn nút tạm dừng vậy. VẫnlàGiangTựXuyênbênngoàixecấttiếnghỏitrước:“Bạncủachịà?” Câu này là hỏi Lương Thi Nhĩ.

Cô bỗng thấy hơi buồn cười.

chắc chắn Quý Bạc Thần cũng sẽ mua cho cô ta.

“Mẹkiếp!Làcôtađúngkhông?Saocậulạiđicùngcôta?Tạisaocôtalại bước xuống từ xe cậu?”

“NhìnởkhoảngcáchgầnmớithấychiềucaocủaGiangTựXuyêncàngnổibật, anh ấy cao thật, mà mắt cũng đẹp nữa.”

Buổi chiều ban nhạc còn phải tập luyện, Lương Thi Nhĩ không để họ dẫn cô đi thamquannữa.Cômộtmìnhngồisangbêncạnh,tronglúchọtậpluyện,côlấy điện thoại chụp lại vài tấm hình từ nhiều góc độ khác nhau.

Haingườitựláixeriêng,saukhingồivàophòngbao,GiangTựXuyênmới cảm thấy có chút lúng túng, vì đây là lần đầu tiên hai người ăn tối riêng với nhau. Nhưng khi nhìn sang Lương Thi Nhĩ đối diện, anh lại thấy cô rất bình tĩnh.

“Cậu nói đúng, món thịt xào chua ngọt này ngon quá.”

ÁnhmắtLươngThiNhĩthoángthayđổi:“Anhởcùngvớimấycôgáitrẻem đâu có ghen, vậy mà anh lại đi ghen với em?”

“Ýtôilà,nếuchịmuốnhỏigìthìlátnữaăncơmcũngcóthểhỏitôi.”Anhvội vàng bổ sung.

“Khaà,chịThiNhĩchỉnóiđùathôi,cậuphảitựbiếtthânbiếtphậnchứ.Saocó thể nhìn cậu mà có cảm hứng được? Cậu đã thấy nam chính nào có khuôn mặt baby như cậu chưa?” Quý Tiểu Xương cười nói.

Tronglúcchờđợi,côlướtvòngbạnbè,chẳnghềbấtngờkhilạithấyVuGia Gia “thể hiện kỹ năng nấu nướng”.

“Àđúngrồi!”HứaLệnhìnsangVuGiaGia,“VuGiaGia,cậuvớichịThiNhĩ có Wechat của nhau mà, có tiện nhờ chị ấy xin chữ ký của Giang Tự Xuyên không.....” Nói xong cô ấy mới phát hiện sắc mặt Vu Gia Gia không được tốt

“Vâng.”VuGiaGiagụcđầu,thấpgiọngnói,“QuýBạcThần...khinàoanhvề? Em học được món mới rồi, anh đến nếm thử nhé.”

QuýBạcThầnquansátcô,hỏi:“Emđangởđâuvậy?Hìnhnhưkhôngphảiở nhà.”

Thực ra đã rất lâu rồi bọn họ không gọi video nói chuyện thế này, nhớ lại cái thờihọcđạihọcbọnhọrấthaygọivideochonhau,thờiđiểmđóhầunhưmỗi tối hai người đều gọi video nói chuyện một lúc.

GiangTựXuyênđáp:“Thỉnhthoảngởnhàtôi,ừm…thựcraởnhànhiềuhơn, còn sáng tác các thứ nữa.”

Quý Bạc Thần: “Vẫn chưa, anh đang chuẩn bị ăn.”

Khoảngnửatiếngsau,điệnthoạicủacôtamớiđổchuông.Thấycuộcgọiđến, cô ta lập tức nghe máy: “Alo, anh bận xong rồi ạ?”

“Cậu tem tém cái ánh mắt lại.”

“Sao vậy?”

“Anh Xuyên? Sao hả, tối nay vừa hay có thể đánh vài ván game luôn.”

“Saolầnnàocũngcócậutathế?LươngThiNhĩ,emvớicậutathânthiếtlắm à?”

“Phươngdiệnxãgiaocủagiớithượnglưulànhưvậysao?Ghentịquáđimất, huhu.”

Mấy ngày tiếp theo, Lương Thi Nhĩ thường xuyên thấy Vu Gia Gia đăng hình lênvòngbạnbè.Gầnđâytầnsuấtcôtađăngảnhmónăntựlàmlạitănglênrất nhiều, đôi khi Lương Thi Nhĩ nhìn mà trong lòng cũng có chút bội phục cô ta.

Tuynhiên,nộidunghômnaycóchútkháclạ.

GiangTựXuyêncũngchẳngbiếtvìsaomìnhlạixinlỗi,anhnhíumàynói:“Tại sao?”

Gọi xong vài món, cô đưa thực đơn cho Giang Tự Xuyên: “Cậu xem có muốn thêmgìkhông,nếucómónnàotươngtựthìcậucứbỏbớtđi.Cậuhayđếnđây ăn, chắc là rành món nào ngon hơn tôi.”

Đúng là chẳng có mắt nhìn.

“Cô ấy đi xem lễ hội âm nhạc một mình?”

GiangTựXuyênthìbìnhtĩnhhơnnhiều,nóitiếngcảmơnrồilạinhìnsang Lương Thi Nhĩ: “Không đi đậu xe à?”

“Được,vậytôiđưacáccôđếnđó.” “Vâng ạ!”

“Giờ này sao lại ở trong xe?”

“Đúngvậy!Khôngngờlạitìnhcờgặpđược,nhưngvẫnchưakịpxinchữký,á á á á.”

Chiếctúivốnđượccôtayêuthíchvàtrântrọng,sauđêmnaybỗngkhôngcòn thấy yêu thích nữa.

VuGiaGiahítsâumộthơi,lấyđiệnthoạirabấmvàongườiđượcghimởđầu danh bạ, gửi tin nhắn thoại cho anh.

“Dùsaobâygiờchịvềnhàcũngăncơmmộtmình.”Lúcđốidiệnvớicô,miệng anh đột nhiên lại nhanh hơn não. Nói xong câu này, vành tai của Giang Tự Xuyên thoáng nóng lên, bởi vì sự đường đột trong lời nói.

TrướcđâycôtamuốnanhlấyvégiúpnênđãnóivớianhlàcôtađếnđóvìBlue Lion, ai ngờ anh nghe tai này lọt qua tai kia.

“Đúngđúng!Làbọntôimuốnxuốngxe,chonênmớidừngởđây!”HứaLệsực tỉnh, vội vàng mở cửa xe.

Lương Thi Nhĩ lướt qua cô ấy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Vu Gia Gia.

“Cậu xin lỗi tôi làm gì?”

“À... Vâng, vâng ạ, tạm biệt.”

Giang Tự Xuyên: “Chúng ta đi ăn bữa cơm nhé.” Lương Thi Nhĩ nhìn anh, nhất thời không đáp lời.

“Tômhùmnướngphômaiởđâycóngonkhông?”LươngThiNhĩvừaxem thực đơn vừa hỏi.

Côxoayngườibướcvềphíacửachính.Thấycôđịnhrờiđithật,khônghiểusao GiangTựXuyênlạivươntaybắtlấycánhtaymảnhmaicủacô.LúcLươngThi Nhĩ mang theo chút nghi ngờ ngoái đầu nhìn anh, anh lại nhanh chóng buông tay cô ra.

Giang Tự Xuyên liếc nhìn anh ấy: “Cái gì?”

“Emcóthểgiúpanhđỡrượumà.”VuGiaGianũngnịunói,“Nhưvậyanhsẽ không phải vất vả quá.”

QuýBạcThầnkhônghềnhậnrađiềugìbấtthường:“Tốimairồichúngtaăn cùng nhau nhé, hôm nay không kịp rồi.”

ThếlàhaingườicùngnhìnvềphíaTạThanhHãn,TạThanhHãnxòetay:“Tôi cũng chẳng biết gì cả, đi đây.”

LươngThiNhĩ:“Khôngcógì,tôicũngtiệnđườngthôi.” Hứa Lệ: “Vậy chúng tôi đi trước ạ.”

“Tấtnhiênlàtiệnrồi,hơnnữaphòngnhạcnhàanhXuyêncònđẹphơncả studio của bọn em nữa, chị cũng có thể đến tham quan nhà anh ấy.”

“Alô,ThiNhĩ.”Điệnthoạinhanhchóngđượckếtnối,ngoàigiọngnóicủaanh thì cô chẳng nghe thấy bất kỳ tạp âm nào xung quanh.

Từcổnglớnđivào,bêntrongrộnghơncôtưởngtượng,đượcphânthànhnhiều khu vực.

Sau khi phục vụ rời đi, anh lại nhìn sang người đối diện.

.....

Chiếc xe đó, chiếc túi đó, thậm chí cả cặp búp bê kia.....chỉ cần cô ta muốn,

VuGiaGia:“Thếà?Biếtvậyemđãcùnganhđicôngtácrồi.” “Không phải dự án của em, đi theo cũng chẳng ích gì.”

Vẻ mặt của Ôn Diệp Lam ở bên cạnh còn khó coi hơn cả cô.

Bọnhọvừatròchuyệnvừadùngbữa,mộttiếngsau,mọingườirờikhỏiphòng riêng, chuẩn bị về nhà mình.

VuGiaGianói:“ChịThiNhĩcũngđixemlễhộiâmnhạc,anhkhôngbiếtsao? Bọn em tình cờ gặp nhau ở khu VIP.”

GiangTựXuyênthấycôhàohứngthìanhcũngvuitheo:“Vậychịthửtômhùm xem, cũng ngon lắm.”

“VậycứđếnnhàanhXuyênluônđiạ,nhàanhấyđẹplắm,lạimangđậmchất nhạc nữa!”

NhậmKhanóikhôngsai,xemquavàibuổidiễntrựctiếp,côđịnhlấyGiangTự Xuyên làm nguồn cảm hứng.

NhậmKhađãđợisắnởcửa,chạyrađóncô:“Chàomừngchịđếnthamquan! Chị ăn cơm chưa ạ?!”

“Lúcnãyđánglẽmìnhnênđềnghịchụpảnhchungmớiđúng!Chỉbiếtđứng ngớ người ra đó!”

NhậmKhakhôngphục:“Cóchứ!Cũngcókiểunamchínhđángyêumà!Chị Thi Nhĩ, chị nói có phải không?”

LươngThiNhĩnhìnlướtqua,thấyphòngtậpchấtđầynhạccụ,phòngthuâm và phòng máy tính có ba nhân viên đang cặm cụi làm việc.

LươngThiNhĩ:“Hômnaycôtađếnxemlễhộiâmnhạc,cũngởkhuVIP,mình thấy cô ta.”

Lương Thi Nhĩ biết chắc là sau khi Vu Gia Gia về đã gọi điện thoại cho anh, kể với anh rằng cô ta đã gặp cô, nên cô cũng không định giấu giếm mà nói thẳng: “Hômnayđixemlễhộiâmnhạc,saukhixemxongthìđiănchútgìđó,bâygiờ chuẩn bị về nhà.”

CôkhôngkìmđượcmàgọichoQuýBạcThần,nhưtựhànhhạmình,cũngnhư muốn xác nhận. Cô thực sự rất muốn biết giờ phút này anh sẽ nói gì.

Loáng thoáng cảm thấy có vài phần quen mắt...

-

ÔnDiệpLamlạibuôngmộtcâuchửithề,quayđầulạiđịnhxôngrangoài,bị Lương Thi Nhĩ giữ lại: “Đi đâu đấy?”

Ánh mắt Vu Gia Gia rơi vào cặp búp bê nhỏ phía trước ghế lái phụ, đó là hai conbúpbêtròntrịa,mộtconđộikhănvoan,mộtconđộimũdạ,rõrànglàkiểu dáng dành cho cặp đôi.

QuýBạcThầnhìnhnhưđangởtrongkháchsạn,phíasaulàrèmcửasổsátđất: “Không có gì, nghỉ ngơi rồi nên gọi nói chuyện với em một lát thôi.”

Khicôcườikhóemắthơiconglên,ánhmắtlonglanhnhưcóvìsao,vôcùng rạng rỡ, khiến trái tim Giang Tự Xuyên lỡ mất một nhịp.

GầnkhucôngviênsángtạocómộtnhàhàngQuảngĐôngrấtngon,lúcnàoqua đây tập luyện Giang Tự Xuyên cũng ghé ăn, nên anh cũng dẫn Lương Thi Nhĩ đến đó.

LươngThiNhĩmỉmcười:“Đếnnhàthìthôivậy,khôngdámlàmphiền.”

LâmMụcHânngồiởghếsaucũngkhôngbìnhtĩnhđượcnữa,nhíchngườilên nhìn Giang Tự Xuyên chằm chằm.

“Biếtthìtôicònđểemđià?”GiọngBạcThầntrầmxuống,“Côấyđếnđólàm gì? Hai người nói chuyện gì?”

Lương Thi Nhĩ thành thật đáp: “Ừ, gần đây công ty tôi chuẩn bị ra mắt một gametìnhyêu,saukhixembuổibiểudiễncủacáccậuhômnaythìtôiđộtnhiên có chút cảm hứng, có một nam nhân vật tôi muốn thiết lập là ca sĩ của một ban nhạc, nên tò mò về một số địa điểm riêng tư của ban nhạc các cậu.”

Cólẽcâunóinàykhiếnngườiđốidiệncảmthấykháêmtai,anhkhẽcười, giọng điệu cũng mềm mại hơn: “Lễ hội âm nhạc vui không?”

“Vậy,tạmbiệtnhé.”

Gatàuđiệnngầmgiờnàycórấtnhiềungườichenlấn,trênđườngđếncửatàu điện ngầm, Hứa Lệ và Lâm Mục Hân vẫn đang kích động bàn tán về chuyện vừa nãy.

Nụ cười trên mặt Lương Thi Nhĩ dần nhạt đi, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi đứngdậyđirakhỏiphòngtập.Mentheohànhlang,côđứngnépmìnhbênlan can sắt, lặng lẽ nhìn vào điện thoại thêm một lúc.

“Anhchỉđộtnhiênnhớrarấtlâutrướcđâyanhtừnggặpcậutathôi,màem cũng có nhắc đến ban nhạc này rồi.”

“Em từ lễ hội âm nhạc về rồi, có thể gọi cho anh không?”

Lương Thi Nhĩ vốn không có ý này, bởi vì liên quan đến riêng tư, nhưng hiện tại nghe Nhậm Kha nói vậy làm cô cũng khá tò mò về bối cảnh của nhà ca sĩ chính.Thếlàsauvàigiâydodự,côkhôngtừchốinữa:“Được,nếucódịptôisẽ đến tham quan.”

“Gamegamecáigì?Bậnrộncảngàyrồikhôngmệtà?”GiangTựXuyênbuồn bực mắng một câu, “Về nhà mình mà ngủ!”

GiangTựXuyênnhậnlấyliếcnhìnqua,thấymìnhcũngkhôngmuốngọithêm gì nữa, bèn gọi phục vụ đến để anh ta lên món.

Chụpvàibứcảnhxong,LươngThiNhĩngồixuốngghếxemTạThanhHãn chơi trống.

GọivideolàvìVuGiaGianóivớianhrằngcôđangăncơmvớingườiđànông khác, nên muốn kiểm tra sao? Thế nhưng rõ ràng bản thân anh đã hẹn hò ăn cơm với một cô gái khác không biết bao nhiêu lần rồi.

Lương Thi Nhĩ quả thật muốn xem thử studio của bọn họ, giúp ích cho việc hiểurõhơnvềngànhnày,cũngtiệnhơnchoviệcvẽphácthảobackground,nên đã hẹn với cậu ta buổi chiều.

LươngThiNhĩbắtmáy,nhìnvàongườitrongmànhình:“Saovậy?Saolạigọi video?”

HứaLệđưatayđịnhbấmnútmởcửa,nhưngvừachạmvàothìbỗngdưngnhìn thấy có người tiến lại gần cửa sổ bên này, còn gõ nhẹ mấy tiếng.

Saocóngườisinhrađãsungsướngnhưvậynhỉ? Không không không.....cũng không hẳn.

Quả thật rất có tay nghề, khó trách Quý Bạc Thần lại thích ăn.

“AnhXuyên,tốinaybọnemđếnchỗanhngủnhé!Đixeanhluôn.”Đúnglúc này, Nhậm Kha và Quý Tiểu Xương từ phía sau chạy tới.

“Buồn?” Lương Thi Nhĩ có chút bất ngờ nhìn anh, nhưng cũng nhanh chóng nghiệmracólẽanhđãngheđượcnộidungcuộcđiệnthoạicủacô.Khóemôicô khẽconglên,đặtchiếcthìaxuống:“Khôngcógìphảibuồncả.Anhtacógáitrẻ nấu cơm cho anh ta ăn, bây giờ tôi cũng có trai trẻ dùng bữa với tôi mà, đúng không?”

Ngheanhnóicâuđầutiên,VuGiaGiachợtcảmthấytủithân.Lễhộiâmnhạc lớn như thế, tại sao Lương Thi Nhĩ đi được mà cô ta lại không được đi?

NhưngsaukhiQuýBạcThầnđicôngtácvề,mấyngàyhômđótanlàmanhđều ăn cơm ở nhà, cũng không biết “bữa ăn tình yêu” của cô ta ban ngày có lọt vào miệng anh hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lệ thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ.

Cô ta buồn bực nói: “Bọn em không nói gì cả, chỉ chào hỏi nhau thôi. Còn về phầnchịấyđếnđólàmgì,thìđươngnhiênlànghenhạcrồi.Chịấyquencảca sĩ chính của Blue Lion, sau khi kết thúc còn hẹn nhau đi ăn nữa đấy.”

Vìsợlàmphiềnbạncùngphòngnênngaycảmùahènóngbứccũngđứngngoài ban công nói chuyện, lúc đó hai người thường xuyên bị muỗi đốt đầy người, nhưng cứ nhất quyết không ai muốn cúp máy trước.

Mấyngườihọbướcxuống,đốidiệntrựctiếpvớiGiangTựXuyênthìcàng thêm bối rối.

“Ừ, sao thế?” Giọng anh có chút mệt mỏi, cũng có chút hững hờ.

“Làmphiềnchịrồi,thựcsựlàbọntôikhônggọiđượcxe,màgatàuđiệnngầm lại quá xa chỗ này.”

Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: “Là món nổi tiếng của quán đấy.”

Lương Thi Nhĩ cứ thế trả lời: “Ban đầu em định đi cùng Diệp Lam, nhưng sau đócôngtycôấycóviệcnênkhôngđếnđược,thànhraemđimộtmình.Saukhi kết thúc thì hẹn cô ấy đi ăn khuya.”

“Vậyanhcósaykhôngạ?” “Hơi hơi.”

LươngThiNhĩcườicười,khôngnóigì,chỉnhẹnhàngđáp:“Lầnsaucódịpsẽ đến studio của các cậu tham quan.”

“Thi Nhĩ, có chuyện gì vậy?”

“Đâu... đâu có.” Giang Tự Xuyên có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa chomình,anhlắpbắpnói,“Tôi,tôithậtsựchưangheđượcgìnhiều,bannãyvì thấy chị đi lâu nên qua đây tìm chị thôi.”

Nhìntừbêntrongrakhôngthấyrõmặtngườiđó,vìngườibênngoàiđộimũ lưỡi trai và khẩu trang đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Giang Tự Xuyên đáp: “Được, chị cứ tự nhiên.”

Côấycàngnhìncàngthấyquenmắt,đangđịnhđirangoàiđểxácnhậnlạithìbị Lương Thi Nhĩ đi tới chặn đường: “Đi thôi, vào trong nào.”

“Nhưng mà sao?”

Ởđầubênkia,LươngThiNhĩlênxe,cũngchuẩnbịkhởiđộngrờiđi.Nhưng đúngvàolúcnàyđiệnthoạicủacôbỗngđổchuông,làlờimờigọivideotrên WeChat.

LươngThiNhĩtựnhủvớimìnhrằng,côtađăngmấythứnàycũngtốt,ítnhất như hôm nay cô có thể nắm được tung tích của Quý Bạc Thần.

“Đượcchứạ!Vậythìtốtquá,chúngtôikhôngcầngọixenữa,đitàuđiệnngầm là về đến nhà rồi.”

LươngThiNhĩ:“Nóichocậubiếtđểcậunhưbâygiờà?Cáidángvẻsắpsửa đánh nhau đến nơi vậy.”

“Chỉ có hai người?”

ThếlàLươngThiNhĩđượcGiangTựXuyênvàNhậmKhadẫnđimộtvòng quanh tầng lầu này, cuối cùng đến phòng tập, Quý Tiểu Xương và Tạ Thanh Hãn cũng đang ở đó, thấy cô đến bèn chào một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng anh biết, không phải là cô không quan tâm. Bởi vì nếu không quan tâm thìngàyđóởngoàiquánbarcôsẽkhôngkhóc,tốinaycũngsẽkhôngmộtmình đến tham gia lễ hội âm nhạc.

Lâm Mục Hân cũng gửi mấy icon bày tỏ sự ngưỡng mộ.

“Ừm.”

‘Anh ta’ này ám chỉ ai thì không cần phải nói.

Anh biết cô rất yêu anh, cũng biết cô không thể nào tùy tiện thích người khác. Thếlàanhhắnggiọng,giọngđiệuchuyểnsangđùacợt:“Đúngvậy,emởcùng một thằng nhóc thì anh cũng ghen.”

Hai người trò chuyện rất hăng say, thậm chí còn không nhận ra Vu Gia Gia trước nay cũng rất thích tán gẫu mấy chuyện này trong nhóm hôm nay bỗng im lặng suốt dọc đường.

“Thật sự không về ăn sao?” Cô xác nhận lại một lần nữa.

Côngướcmắtnhìnqua,GiangTựXuyênvốndĩvẫnluônnhìncô,anhnhanh chóng đáp: “Ăn chứ, thịt xào chua ngọt ở đây khá ngon.”

“Đúng, chính là cậu ấy.”

Nhậm Kha đầy vẻ hoang mang: “Cái gì với cái gì thế này?”

Quá giang được xe, không phải đứng bên đường chờ đợi mệt mỏi, thế nên tâm trạng của Hứa Lệ rất tốt. Ngồi thêm một lúc, cô ấy lại không kìm được mà quan sát nội thất trong xe, thấy phía trước có đặt một cặp búp bê tình nhân xinh xắn đáng yêu, bèn hỏi: “Cái này dễ thương quá, chị mua ở đâu vậy ạ?”

Dĩ nhiên phần lớn ảnh đều chụp Giang Tự Xuyên.

Tên ban nhạc cô ta cứ luôn miệng nhắc đến vậy mà anh lại chẳng nhớ gì.

VuGiaGiacàngthêmbuồnbực:“Vâng,lànam,emthấychịThiNhĩnói chuyện cười đùa với anh ta rất vui, hình như khá thân thiết.”

LươngThiNhĩgắpmộtmiếng,nếmthửxongmắtsángrực:“Ngonthật,hương vị của quán này có thể xếp vào hàng quán Quảng Đông ngon nhất ở Minh Hải rồi, tuyệt vời.”

LươngThiNhĩliếcnhìnkínhchiếuhậu,thấysắcmặtngườingồiphíasaucó chút khó coi, trong mắt cô thoáng qua vẻ chế giễu.

HứaLệvàLâmMụcHânnhìnnhau,buồnbựcnói:“Saotựdưngcậuấylạinhư thế?”

“Trongxe.”

-

Không chỉ cô mà nhóm của Hứa Lệ cũng nhìn thấy rõ.

thúcmuộnvậysao?” “Ừm.”

Lương Thi Nhĩ nhìn anh, muốn xác nhận.

Lạimộtbuổisángnọ,LươngThiNhĩđangởvănphòngthảoluậnvớicấpdưới về một số chi tiết nhỏ trong cuộc họp thì nhận được tin nhắn của Nhậm Kha, cậu ta nói chiều nay sẽ tập luyện, nếu cô rảnh thì có thể đến chỗ bọn họ tham quan.

“Các cậu kết thúc rồi à?”

LươngThiNhĩđáp:“Cũngkhôngphải...Thôiđượcrồi,coinhưlàvậyđi.Thật ra tôi chỉ muốn tham khảo về cuộc sống thường ngày của ca sĩ chính một chút thôi.”

Studio nằm trong khu công viên sáng tạo Hưng Nguyên, sau khi đỗ xe xong, LươngThiNhĩđitheođịnhvị,chẳngmấychốcđãthấymộtcănnhàtrắng.Bề ngoài thì trông giống như nhà máy, nhưng họa tiết và màu sắc trên tường lại mang đậm tính nghệ thuật.

“Chị Thi Nhĩ!”

ÔnDiệpLambịLươngThiNhĩkéovàotrong,GiangTựXuyênởbêncạnhbị bơ đẹp vẫn giữ im lặng, quay đầu nhìn ba cô gái cách đó không xa.

LươngThiNhĩlạicầmchiếcthìalên:“Đúngvậy,khôngphảicậunghethấycả rồi sao?”

“Mọi người thường tập ở đây sao?” Cô quay sang hỏi Giang Tự Xuyên.

Cảhaigầnnhưđồngthờilêntiếng,LươngThiNhĩkhẽnhướnmày,nói:“Ồ, vậy là các cậu xong chưa?”

Vậy nên, nỗi buồn của cô bắt nguồn từ người này sao?

“Cáccậuthườngsángtáchoặcluyệntậpởđâu?”LươngThiNhĩđộtnhiênhỏi Nhậm Kha.

“Khôngsaođâu,cólàmphiềngì.”NhậmKhavỗvaiGiangTựXuyên,“Phải không anh Xuyên, phòng nhạc có thể tham quan mà, đúng không?”

“Tôi không cố ý nghe chị nói chuyện điện thoại.”

Nghecônóithẳngthắnnhưvậy,cộngthêmviệcbiếttốinaykhôngphảichỉcó hai người họ cùng ăn cơm, Quý Bạc Thần cũng tự cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Bâygiờnghecuộcgọivideokhôngcầnphảicốtìnhtránhainữa,cũngsẽkhông bị muỗi đốt nữa. Nhưng khi nhìn thấy lại, cũng đã không còn cảm giác rung động của thời niên thiếu.

ThậmchícôcònkhônghỏitạisaoNhậmKhavànhữngngườikháckhôngđến cùng, khiến cho lời nói dối mà Giang Tự Xuyên đã chuẩn bị trên đường như “Đám Nhậm Kha có việc nhà nên không đến ăn cơm được” cũng trở nên vô dụng.

chị ngoại tình thật à?”

Saosốcôtalạivấtvảthếnày,phảicốgắngmãimớikiếmđượcmộtchútthứ mà người khác đã có sắn.

Lương Thi Nhĩ khẽ nói: “Làm phiền mọi người rồi.”

LươngThiNhĩkhựnglại,tớilúcnàymớibiếtQuýBạcThầnthựcsựđang muốn biết điều gì.

Khôngphảichứ,cóainóichocôấybiếtlàtạisaolạigặpđượcidolởđây không?!

“Ừm.”LươngThiNhĩchốngkhuỷutaylênlancan,giọngnóicóchútnhạt nhòa: “Vậy anh ăn cơm đi, em cúp máy đây.”

Câu hỏi của Quý Bạc Thần có chút chua chát, đương nhiên là anh cố ý để cô biếtanhđangghen,giốngnhưtrướcđâymỗilầncóngườiđànôngkhácbàytỏ sự thiện cảm với cô vậy, anh đều ghen tuông như thế.

LươngThiNhĩlạibịcâunóitrướccủaanhchọccười:“Hìnhnhưcậunghetôi nói chuyện điện thoại khá lâu đúng không?”

“EmthấychịThiNhĩởđó.” “... Gì cơ?”

“Ừ,vậycúpmáyđây.” “Lái xe cẩn thận.”

Khôngcònlớpphimdánkínhđenchechắn,ánhsángtrànvàotrongxe,Lương Thi Nhĩ cũng nhìn rõ đôi mắt của người bên ngoài.

Anhvộivàngdờimắt,cầmlynướctráicâylênuốngmộtngụm,nhưnglúcđặt xuống lại không kìm được mà nhìn thoáng qua cô. Song lúc này cô đã không còn nhìn anh nữa, tiếp tục nói chuyện với Nhậm Kha.

“Ồ.”

CôbiếtmấyngàynayVuGiaGiacứđăngbàilênvòngbạnbèđểxảnỗilòng, nào là món ngon, túi xách, trang sức, hoa tươi... cô ta không dám công khai nhưnglạikhôngnhịnđược,cứmuốnbónggióvềchútngọtngàogiữacôtavà Quý Bạc Thần.

Sauđócôcũngkhôngtháoxuống,khôngngờcóngàythứnàylạicótácdụng k.ích th.íchngười khác.

Cómónngonđầyđủhươngvịvàmàusắctrướcmắt,sựchúýcủaLươngThi Nhĩ mới từ khoảng không ngoài cửa sổ quay trở lại.

Thoạtnhìncôchỉmuốnănmộtbữacơm,hoặclà...chỉmuốncóngườicùngăn cơm mà thôi. Còn người đối diện là ai thì dường như cũng không mấy quan trọng.

lắm, “Cậu sao thế?”

LươngThiNhĩ:“Anhấylàvậyđấy,thíchbàymấythứnàytrênxetôi.” “Wow, kiểu đàn ông như vậy chắc chắn là yêu vợ lắm.”

“Khôngsao,đểtôiđưachịđithamquannhé?”GiangTựXuyênmởlời. Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng, lại hỏi: “Tôi chụp ảnh được không?”

Cô lấy ra xem, thấy là Quý Bạc Thần gọi tới.

ThấyGiangTựXuyêncaumày,LươngThiNhĩmỉmcườinói:“Ồ?Saolại không phải?”

VuGiaGialảngtránh,nétmặtthoángchútngượngngùng,cóthểthấyđượccô ta không muốn lên xe của Lương Thi Nhĩ.

[Tốinaytoànmónngườiấythích,ghentịvớingườinàođóđượclộcănquáđi.] Kèm theo ảnh bốn món ăn và hai bát cơm.

Nóirồianhngồilênchiếcxethểthaomàubạccủamình,thoắtcáiđãbiến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tiếpđó,haingườihọlạichuyểnsangbàntánvềthươnghiệuquầnáo,giàydép của Lương Thi Nhĩ trong nhóm chat... Cuối cùng còn nói đến tóc của cô, trông kiểu tóc như được chăm sóc bằng cả đống tiền, mượt mà óng ả vô cùng.

“Không có gì.chỉ muốn báo cho anh biết là em đã về nhà rồi thôi. Bên anh kết

“Thôikhôngsao,khôngcầngiảithíchđâu.”LươngThiNhĩthấygươngmặt anh ửng hồng thật sự rất thú vị, thầm nghĩ tại sao lúc lên sân khấu anh tự tin ngờingờinhưngkhiởriênglạidễđỏmặtnhưvậy,cảmgiácrấttươngphản.

LươngThiNhĩnhắmmắtlại,khimởmiệng,giọngnóiđãtrởnênbìnhtĩnh: “Ừm, anh dùng bữa chưa?”

ChưachắcLươngThiNhĩđãhạnhphúchơncôta,chíítthìhạnhphúclớnnhất của cô bây giờ đang nghiêng về phía cô ta rồi còn gì?

Cô hít sâu một hơi, ném điện thoại sang một bên, lái xe rời khỏi Vạn Lê.

Hứa Lệ: [Trên trăm vạn đấy, cậu nói xem có mắc không? Đây là chiếc xe trong mơ của mình! Không ngờ có ngày mình lại được ngồi ghế phụ của chiếc xe trong mơ.]

LươngThiNhĩnghiêngđầunhìnanh:“Tôikhôngquenkhuvựcnày,cậugợiý đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)


“Ê, đợi đã—”

ÔnDiệpLamđangđứngởcửaravàocủasảnhtrướcđợihọ,côấyliếcnhìnven đường phía xa xa, đột nhiên nói: “Khoan đã, cô gái đó.....”

Lương Thi Nhĩ khẽ cười: “Ừm, cũng không phải là không được.”

“Emcũngănnhanhđi,đừngđểbụngđói.” “Ừm.”

KhóemiệngLươngThiNhĩkhẽconglên,khôngchiềutheoýcôta:“Đượcthôi, mấy cô lên xe tôi đi, tôi đưa các cô đi một đoạn.”

VừanãyLươngThiNhĩcònhàohứnggọimón,bâygiờtâmtrạnglạicóvẻ chùng xuống. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

ngọt không?”

“Ngon là được, vậy chị ăn nhiều vào, đừng buồn nữa.”

Hóaraanhkhônggọiđếnđểdòhỏicô,cũngkhôngphảimuốnbiếtcôgặpVu GiaGiarồicópháthiệnrađiềugìkhông.Điềuanhmuốnbiếtlàtốinaycôcó hẹn ăn cơm với người khác – hay nói chính xác là đàn ông hay không?

QuýBạcThầnsữngngười,nhanhchóngnói:“Emnóigìvậy,bêncạnhanhchỉ có một cô gái là em thôi.”

Hứa Lệ nhất thời kích động nói năng lộn xộn: “Thật sự là anh sao!! Tôi, tôi, hôm nay tôi có đi xem anh biểu diễn ở lễ hội âm nhạc đấy! Buổi biểu diễn hôm nay của các anh rất tuyệt vời, anh đẹp trai quá đi! Hát cũng siêu siêu hay! Tôi thích anh lắm!!!”

Chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối, Lương Thi Nhĩ cũng chụp được kha khá ảnh rồi,địnhđợinhómGiangTựXuyêntậpxongbàinàythìchàomộttiếngrồivề.

GiangTựXuyênhắnggiọng,vẻmặthơimấttựnhiên:“Tùyý.” Nhậm Kha cười tinh quái: “Chị thấy chưa ~”

Cúpmáy,LươngThiNhĩlặnglẽđứngđómộtlúc,đợiđếnkhicơnđauâmỉ trong lồng ng.ựcdịu đi, cô mới cầm điện thoại gọi cho Ôn Diệp Lam.

Thếnhưngcôvẫnkhôngthểbìnhtâmnổi,vẫncảmnhậnđượcnơiđáylòng đang dâng trào nỗi oán hận, bất cam, nhức nhối âm ỉ rồi lan ra khắp cơ thể.

GatàuđiệnngầmnằmngaybênphảiVạnLê,đibộchưađếnbaphút,HứaLệ vui vẻ cởi dây an toàn: “Cảm ơn chị nhé ạ! Làm phiền chị quá!”

“Vâng,vuilắm.LầnđầutiênemđượcxemởkhuVIP,tầmnhìncựckỳtốt. Nhưng mà...”

[Xethơmquá,mùidễchịughê.Ê,xenàychắcmắclắmnhỉ?]LâmMụcHân ngại nói mấy lời này trước mặt Lương Thi Nhĩ, nên chat vào trong nhóm ba người.

LươngThiNhĩcườinhạtnói:“Anhấychỉlàhơitrẻconthôi.” Trẻ con.

LươngThiNhĩchầnchừgiâylát:“Chánrồi,phiềnrồi,khôngcòncảmgiácmới mẻ nữa chăng? Có lẽ ở bên nhau lâu, đàn ông đều sẽ như vậy.”

LươngThiNhĩkhôngngờlạigặpGiangTựXuyênởđây,côgậtđầurồihỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Anh cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là khoảnh khắc cảm nhận được ngữ điệu đượm buồn của cô, bước chân cứ khựng lại chẳng thể rời đi được. Thậm chíanhcònnhậptâmvàođórồibắtđầucảmthấykhóhiểu,tạisaochồngcôlại chọn cô gái áo hồng hôm nọ mà bỏ rơi cô?

Lương Thi Nhĩ dịu dàng hỏi: “Thật sao, vậy có tiện không?”

“Họ muốn xuống xe trước.”

LươngThiNhĩnói:“HômnayanhtasẽđếnchỗcủaVuGiaGia.”

TạThanhHãnthấyvậycũngkhôngnóigìnữa,vỗnhẹvaianh,bàyravẻmặt ‘Tôi hiểu nhưng cậu làm vậy không được hợp lý cho lắm’, khiến Giang Tự Xuyên muốn nổi đóa.

“Côgáimặcáohồngđó!”ÔnDiệpLamnắmchặtcánhtayLươngThiNhĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải là con nhỏ đê tiện đó sao?!”

Videovừatắt,nụcườitrênmặtLươngThiNhĩcũngdừnglạiđộtngột,hoàn toàn biến mất.

CôtakhôngkhỏinhớđếnLươngThiNhĩ,nhớđếntúixáchvàxehơicủacô, cặp búp bê trên xe và cả Giang Tự Xuyên mà cô rất thân thiết.....

LươngThiNhĩnói:“Khôngsao,tôiđangđịnhđếnVạnLê,tiệnthểđưacáccô đến đó luôn nhé?”

GiangTựXuyênlạitưởngcômuốnđếnnhàmình,tronglòngdấylênmộtchút ấm áp, bèn nói: “Nếu chị cần thì có thể đến bất cứ lúc nào, tôi không thấy phiền.”

“Vậylà——vìhômnaycôtaởđónêncậumớiđimộtmình?” “Ừ, mình tưởng anh ta cũng sẽ ở đó.”

PhòngriêngcủaVạnLêđãđượcchuẩnbịsắnsắng,saukhiLươngThiNhĩvà mọi người bước vào, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.

Hứa Lệ: “Thật ạ!! Cảm ơn, cảm ơn chị!!!”

“Tại sao gì cơ?”

“Vậy tối nay ăn gì?” Cô hỏi. Giang Tự Xuyên ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về đến căn hộ Thiên Viên, Vu Gia Gia mệt mỏi nằm vật ra sô pha. Cô ta nhìn chằmchằmtrầnnhàmộtlúc,sauđóquaysangnhìnchiếctúixáchđặttrênbàn trà.

NétmặtGiangTựXuyênthoángchútngượngngùng,khẽgậtđầu:“Kếtthúc rồi.”

“Em đi với ai, còn ăn cùng nhau nữa à?”

“Chịấycũngvừađến,mớivàotrong.” “Ờ.”

“Chị gái này hình như rất thân với Giang Tự Xuyên!”

“Thôi được rồi, vào trong đi, tối nay anh ta không đến.”

Lương Thi Nhĩ chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Đêmđầuthuđãcóchútselạnh,lúcLươngThiNhĩlấylạibìnhtĩnhquayngười thì chợt thấy Giang Tự Xuyên đang đứng đó.

Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Được, tôi cũng định gọi món này.”

Giang Tự Xuyên ngẩn người, vành tai như bị ai đó châm lửa. Một lúc lâu sau anhmớingậpngừnglêntiếngtrướcvẻmặtthảnnhiêncủacô:“Chồng...chồng

“Chị đến rồi à.” Cửa phòng tập đang mở, Giang Tự Xuyên bước ra. Hôm nay anhmặcchiếcáohoodietrắng,tóckhôngvuốtkeo,trônghệtnhưmộtsinhviên đại học.

ThấylàÔnDiệpLam,LươngThiNhĩquaysangnóivớiHứaLệ:“Vậybọntôi vào trước nhé, tạm biệt.”

Mấyngườihọnhườngchỗ,LươngThiNhĩbènláixevàochỗđậuxebêntrong. Giang Tự Xuyên cũng không dừng lại lâu, đi theo xe cô vào trong, đứng bên cạnh chờ cô đậu xe xong, lại đi theo cô ra sảnh trước.

-

NhậmKhachenvào:“ChịThiNhĩ,xemrachịlấyanhXuyênlàmnguyênmẫu thật rồi.”

“Không phải người đàn ông nào cũng như vậy.”

Cáinàygọilàgì,mìnhphónghỏathìđượcnhưngkhôngchophépngườikhác đốt nhà?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chương 14