Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chương 15


“Cóvàilờiđươngnhiêuphảihỏiởnơicóýnghĩakỷniệm.”LươngThiNhĩchỉ vào vòng đu quay, “Hỏi ở trên đó mới thú vị.”

“ThiNhĩ,VuGiaGiacóthairồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dĩnhiên,emlàvợanhmà,chẳngphảichúngtađãhẹnsẽsốngchếtcùngnhau sao?”

LươngThiNhĩtrầmngâmgiâylát:“Phảirồi,lúcđóanhxuốngnônrấtdữdội, nhưng sau khi nôn xong anh vẫn cùng em đi chơi trò Tháp rơi tự do.”

QuýBạcThầnômlấyvaicô:“Đólàlầnđầutiênđichơivớiem,anhkhông muốn em cảm thấy anh không muốn chơi cùng em.”

Giang Tự Xuyên: “Sau này tôi cũng sẽ thật lòng nói như vậy.”

“Khôngchơinữa,cũngđâucònlàconnít,hếtcáithờibốcđồngtrướcđâyrồi.” Lương Thi Nhĩ nói, “Hay là chơi vòng xoay ngựa gỗ đi, hợp với hai người già chúng ta hơn.”

“Vàithángnữaquasinhnhậtlàchínhthứcbamươituổirồi.” “Có là vậy thì cũng là cô bé con.”

LươngThiNhĩquayđầunhìnanh,độtnhiênnói:“Cuốituầnnàylàngàygìanh còn nhớ không?”

Khoảng năm giờ chiều nó sẽ lên đèn, khi xoay đến điểm cao nhất có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Minh Hải. Vậy nên bọn họ đang chờ đến năm giờ, để ôn lại chuyến đi vòng đu quay mười năm trước.

“Dựáncóchútvấnđề,anhbắtbuộcphảiquayvề.”Anhnóirồiđứngdậy,“Em cứ chơi thêm chút nữa đi, anh để xe lại cho em dùng.”

Lương Thi Nhĩ đáp: “Em dám chứ, không có anh em vẫn dám chơi.”

“QuýBạcThầncóởcạnhcậukhông?”ÔnDiệpLamthấpgiọnghỏi. Lương Thi Nhĩ nhìn dòng người qua lại, có chút ngơ ngẩn: “Đi rồi.” “Không phải hôm nay các cậu đi công viên chơi à?”

“Cảmơncậuvềbữacơmhômnay,lầnsautôimờicáccậuănnhé.”LươngThi Nhĩ nói.

Quý Bạc Thần đã về.

Khiđãđemlòngyêuaiđórồikếthônvớihọ,thìcảđờinàysẽ chỉ có một mình người đó.

Công viên giải trí bây giờ rất khác so với mười năm trước, vì ba năm trước đã được sửa sang lại, cộng thêm trong mấy năm nay cũng đã bổ sung thêm nhiều trò chơi tiên tiến và thú vị hơn. Cho nên dù là lần thứ hai đến đây nhưng nhìn khung cảnh này cũng thấy rất mới mẻ.

Quý Bạc Thần lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ý anh là nếu chúng ta cùng chơi, lỡ xe có trật bánh thì chúng ta còn có thể c·h·ế·t cùng nhau. Chứ nếu chỉ có mình em ở trên đó, chẳng phải anh sẽ đau lòng đến c·h·ế·t sao?”

QuýBạcThầnsữngngười,chẳnghiểusaokhinhìnvàomắtcô,tronglònganh bỗng thấy trống rỗng, “Không cần anh chơi cùng... em dám ngồi một mình à?”

LươngThiNhĩrúttaylạiđivềphíatrước,thấpgiọngnói:“Emcũngkhông muốn.”

Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo lên.

BàntayđangcầmđũacủaLươngThiNhĩthoángkhựnglại,cườinói:“Không, đâu có không tin, tôi tin hiện tại cậu đang thật lòng nói như vậy.”

TráitimLươngThiNhĩthoángchùngxuống:“Việcgấpgìvậy?”

QuýBạcThầnừmộttiếng,ngồidựavàobêncạnhcô,nomdángvẻcũngđịnh xem cùng cô.

“... Cô ta làm sao?”

Sau khi quyết định đi công viên giải trí, trong lòng Quý Bạc Thần có chút hân hoan. Anh hoài niệm tất cả ký ức của bọn họ, cũng thích cùng Lương Thi Nhĩ ôn lại những kỷ niệm xưa.

Thếnênlờichiataycủacôliệucóthểk.ích th.íchanhđượckhông?Cókhianh còn cảm thấy được giải thoát ấy chứ.

QuýBạcThầnnói:“Còncókiểuvậynữasao?” Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng: “Nghi thức mà.”

Chương 15: Chương 15

“Látnữaemcóchuyệnmuốnhỏianh.” “Sao không hỏi bây giờ?”

Anhtừhuyềnquanđivào,chiếcáokhoácvắttrênkhuỷutaybịanhvứtbừa sang một bên, sau đó ngồi xuống cạnh cô.

QuýBạcThầnkhẽmímmôi,tronglòngthoángchútkhóchịu:“Nhưnganh không dám, em chơi một mình lỡ cái xe đó nó trật bánh thì sao?”

“QuýBạcThần!”LươngThiNhĩmặtlạnhnhưbăng,“Anhđãnóisẽcùngem chơi vòng đu quay, còn nửa tiếng nữa là có thể chơi rồi, giờ anh lại muốn đi? Việc đó quan trọng đến vậy sao?”

“Aimuốnsốngchếtcùnganh?”LươngThiNhĩchọtvàongựcanh,“Emmuốn sống thật tốt.”

VẻmặtLươngThiNhĩdầnlạnhđi,cônhìnngườiđànôngtrướcmặtđangnửa đùa nửa thật, cơn đau âm ỉ trong lồng ng.ựcnhư biến thành những mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt, cô phải dùng hết sức lực mới có thể kìm nén lại, nở một nụ cười nhạt nhẽo.

“Xinlỗiem.Látnữavềđếnnhàthìnhắnanhnhé.”RõrànglàQuýBạcThần không đợi được nữa, anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi vội vàng quay người bước đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lầnđầutiênđếnđây,họmớimườichíntuổi,thoắtcáimàđãmườinămtrôi qua.

“A lô, Diệp Lam.”

QuýBạcThầnbịcôbỏlạiphíasau,phảichạyvàibướcmớiđuổikịp.:“Emnói gì cơ?”

Khuvuichơináonhiệt,hầunhưmọingócngáchđềuvanglêntiếngcười. Lương Thi Nhĩ ngồi thẫn thờ hồi lâu, bỗng cảm thấy mình thật nực cười.

ÔnDiệpLam:[Vậybâygiờcậuđịnhlàmgì?]

LươngThiNhĩnói:“Vậythìđếnnơichúngtatừngđếntrướcđâyđi.” “Được thôi.”

Anhtranhthủbảotrợlýmuavévàocôngviêngiảitrí,thứBảyhômđótựláixe đưa Lương Thi Nhĩ đi.

Hai người ăn xong thì rời khỏi nhà hàng, lúc này Giang Tự Xuyên mới nhớ ra trong bữa cơm này cô cũng không hỏi anh về những chyện liên quan đến ca sĩ chính. Trong lòng cô chất chứa quá nhiều tâm sự, ăn cơm cũng cứ ngẩn ngơ.

“Bậynào,đươngnhiênlàanhvẫncònyêuem.”QuýBạcThầnxoađầucô, ngẩng đầu nhìn những người đang la hét khi tàu lượn siêu tốc đi qua, hít sâu một hơi, “Được rồi, em muốn chơi thì anh sẽ chơi cùng em, đi thôi.”

Trong lòng Giang Tự Xuyên càng thêm ưu sầu, nhưng anh vẫn gượng nói: “Đượcthôi,gầnđâycònnhiềunhiềunhàhàngngonlắm,lầnsaucóthểđếnthử xem.”

-

LươngThiNhĩkhôngtrảlờinữa,xóatinnhắnrồiđặtđiệnthoạixuống. “Đang xem gì vậy?”

LươngThiNhĩnhìnnhữngbứcảnhnàyrấtlâu,saolưuchúnglại,sauđóxóa lịch sử trò chuyện.

HômnayQuýBạcThầnkhôngmặcâuphụcmàlàmộtbộđồthườngngàythoải mái, dáng người cao ráo cộng thêm vài phần phong thái của thời niên thiếu, chỉ là anh đã không còn sự sốc nổi muốn thử thách mấy trò chơi mạo hiểm đếnváng đầu như năm xưa nữa.

Quý Bạc Thần hơi bất ngờ: “Công viên giải trí?”

“Xem rồi, nhưng tự nhiên quên mất cốt truyện nên xem lại lần nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộtngườiđànôngnóiralờinàytấtnhiêncókhảnănglàthậtlòng,nhưngthật lòng rồi cũng sẽ thay đổi như gió thoảng mây bay.

Côđịnhdùngcáchthứck.ích th.íchanh,nóilờichiatayngaytrênvòngđuquay mà anh từng nói sẽ yêu thương cô, vậy mà cuối cùng người ta lại vì một cuộc điện thoại bỏ cô mà đi.

Bốngiờchiều,haingườihọnghỉchânởnhàhàngtrongcôngviêngiảitrí,nhìn ra ngoài cửa sổ là trò chơi đặc trưng nhất của công viên này, vòng đu quay.

Quý Bạc Thần: “Tùy em à, em có ý tưởng gì không?”

Đólàkỷniệmđãkháxavờinhưngcũnglàmộttrongnhữnghồiứcđẹpđẽ,đủ để khiến người ta bùi ngùi thổn thức.

“Vậylàbâygiờanhkhôngmuốnchơicùngemnữa?”LươngThiNhĩngoảnh sang nhìn anh, “Xem ra anh không còn yêu em như trước nữa rồi.”

“Nếuchịcònmuốnbiếtthêmvềbốicảnhgìnữathìcóthểđếnnhàtôichụp hình.”

“Ừm.”

LươngThiNhĩliếcmắtnhìn,mớichỉkịpnhìnthoángquasốđiệnthoạihiểnthị thì Quý Bạc Thần đã cầm lên quay người sang một bên nghe máy.

Cònchưakịpgửitinnhắnđithìngoàicửađãvanglênâmthanhmởkhóabằng vân tay.

Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nhìn anh, “Anh cảm thấy thế nào?”

Ngoạitrừhainămnay,trướcđónămnàobọnhọcũngkỷniệmngàynày. “Đi công viên giải trí đi.”

Lương Thi Nhĩ nói: “Một bộ phim cũ.”

ÔnDiệpLamởđầudâybênkiađộtnhiênhítsâumộthơi:“Mìnhgọichocậu chính là vì muốn nói chuyện cô ta!”

“Ừm,vậybạngáitươnglaicủacậusẽhạnhphúclắm.” “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không nghe được người trong điện thoại nói gì, nhưng cô có thể thấy được vẻ mặt của Quý Bạc Thần càng lúc càng trầm xuống, một lát sau anh cúp máy, cóchútáynáynóivớicô:“ThiNhĩ,côngtyđộtnhiêncóviệcgấp,bâygiờanh cần phải về đó một chuyến.”

Cólẽlàdogiọngđiệutánthànhcủacôcóchútdửngdưng,tronglòngGiangTự Xuyên bỗng dâng lên chút khó chịu vu vơ. Như thể sợ cô không tin, anh vội vàng nói: “Chị không tin à?”

“Quý Bạc Thần, anh còn muốn c·h·ế·t chung với em nữa cơ à?”

Hai năm nay bọn họ không tổ chức kỷ niệm ngày này. Năm thứ nhất là do Quý Bạc Thần có nhiệm vụ quan trọng phải đi công tác, năm ngoái thì do lúc đó hai người đang cãi nhau.

Lương Thi Nhĩ gật đầu, xoay người đi về phía bãi đậu xe.

Cô ta quan trọng đến vậy sao?!

ÔnDiệpLam:[Khoảngthờigiannàyconnhỏđókhoeđồhiệuliêntục,chỉcần những khoản này được chi từ thẻ ngân hàng của Quý Bạc Thần thì chúng ta có thể điều tra ra được.]

Đoạnđốithoạinàykếtthúc,LươngThiNhĩkhôngnóigìthêm,tronglòng Giang Tự Xuyên có chút buồn bực, cũng không biết nên nói gì.

“ThiNhĩ,emquênhồitrướcchúngtachơixonganhbướcxuốngđãnônthếnào rồi sao?” Quý Bạc Thần cười khổ.

“Bớt dỗ dành em đi.”

Quý Bạc Thần nắm lấy ngón tay cô, cười nói: “Ý anh là chúng ta cùng nhau già đi,cùngnhautrởthànhhaiôngbàtócbạcphơrồicùngchết,chứcóphảilàchết ngay bây giờ đâu.”

Từnhàhàngvềđếnnhàmấtnửatiếngláixe,lúcđangngồinghỉngơitrênghế sô pha, Lương Thi Nhĩ nhận được tin nhắn của Ôn Diệp Lam.

“Cóđi,nhưnganhtađitrướcrồi,VuGiaGiagọiđiệnchoanhta.”

“ThiNhĩ,xinlỗiem,thậtsựlàviệcgấp.”VẻsốtruộthiệnrõtrênmặtQuýBạc Thần, anh cố gắng nhẫn nại dỗ dành cô, “Lần sau anh lại đưa em đến đây chơi được không, ngay cuối tuần này luôn. Nhé?”

Nhưngđiđượcvàibướclạipháthiệnngườibêncạnhbỗngdưngđứngkhựng lại, Quý Bạc Thần nghi hoặc quay đầu: “Sao thế?”

LàvàibứcảnhQuýBạcThầnđivàorồiđirakhỏinơiởcủaVuGiaGia.Lúcđi ra, Vu Gia Gia còn tiễn anh, cô ta khoác tay anh, đứng bên cạnh xe lưu luyến không muốn rời.

“Được, vậy tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Emkhôngcầnanhchơicùngemnữa.”LươngThiNhĩngướcmắtnhìnanh, nói.

LươngThiNhĩ:“Cậuchắcchắnkhôngcóvấnđềgì?” “Có thể có vấn đề gì chứ?”

Những bức ảnh này đủ để khẳng định tất cả những suy đoán của cô.

LươngThiNhĩgắpmộtmiếngtôm,tánthànhvớianh:“Cậucósuynghĩnàylà đúng.”

Thế nên, mặc dù Quý Bạc Thần ở tuổi này đã chẳng còn hứng thú với những nơi như công viên giải trí, nhưng vẫn bị ký ức níu kéo mà gật đầu: “Được, cũng lâu rồi chúng ta không đến những nơi thế này.”

Cô nói là “các cậu”, chứ không phải “cậu”.

Cảbuổichiềunóicườiđùagiỡn,chơicũngđượckhakhátròchơi,cứnhưthời niên thiếu ngày nào.

“Ừ, nơi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta hồi mới quen nhau.”

Cô thật sự quá nực cười.

QuýBạcThầnthoángngẩnra,sauđónhìnngàythángtrênđiệnthoại:“Kỷ niệm ngày chúng ta chính thức ở bên nhau.”

NhưngQuýBạcThầnchẳnghaybiếtgì,anhvẫnđanguốngnước,xemđiện thoại.

Ting——

“Khôngcógì.Vậy,liênlạcquađiệnthoạinhé.”

“Anh bị thần kinh à? Chẳng lẽ anh ở trên xe thì nó không trật bánh?”

“Thế sao lại bỏ đi, không chơi tàu lượn siêu tốc nữa à?”

Lương Thi Nhĩ: [Ừm.]

“Đúng, anh có định tổ chức gì không?”

“Không nói gì cả.”

LươngThiNhĩbướcrakhỏinhàhàng,cùnglúcđó,điệnthoạicủacôcũngđổ chuông.

...

QuýBạcThầnnhìnvàomànhình:“Bộnày...chúngtatừngxemcùngnhaurồi mà.”

“Em còn chưa tới ba mươi mà già cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, anh kéo tay cô đi về phía cổng vào.

Năm giờ, đèn của vòng đu quay sáng lên.

Cômuốnởnơitìnhyêuchớmnở,dùngcáchthứcgâytổnthươngcảhainhấtđể tìm một lời giải thích trọn vẹn cho mười năm thanh xuân của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chương 15