Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Khoảnh khắc đó, trái tim đang căng thẳng bỗng chốc trở lại bình thường, cô nhất thời không biết mình có nên thất vọng vì không thấy Quý Bạc Thần xuất hiện hay không.

LươngThiNhĩđitheohọ,saukhitìmđượcmộtchỗđứng,trênđiệnthoạibỗng vang lên tiếng thông báo WeChat.

“Trờiđất!Chúngtôicũngđếnđâyvìhọđấy!!!Cảbachúngtôiđềucựckỳyêu thích họ, đặc biệt là Giang Tự Xuyên!! Đẹp trai muốn xỉu!!”

Lương Thi Nhĩ gật đầu với hai người còn lại: “Chào các cô.”

“Vậythìmauđithôi.” “Ừm!”

Lương Thi Nhĩ: [Không sao, tôi đi một mình cũng được.]

Haicôgáithấpgiọngtròchuyện,chợtnhậnraVuGiaGiangồibêncạnhim lặng nãy giờ, quay sang nhìn thì thấy cô ta đang chăm chú nhìn ai đó.

Bênđườngcórấtnhiềungườitrẻtuổiđanggọixe,khixecủaLươngThiNhĩđi qua một nhóm người, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói gọi mình.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Nụ cười của Lương Thi Nhĩ không hề giảm bớt.

“Cònphảinói,bởivìcóanhấynênvécủalễhộiâmnhạclầnnàymớikhó giành như vậy. Ban đầu chúng tôi đâu có giành được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Tự Xuyên trả lời là có, có thể nhờ người đưa đến cho cô.

Lúc này ban nhạc trên sân khấu không phải là ban nhạc mà Vu Gia Gia và những người bạn của cô ta yêu thích, nên họ vừa cười đùa vừa tán gẫu. Đang trò chuyện thì chợt thấy có một cô gái ngồi xuống bên cạnh.

Cômởraxem,làtinnhắnGiangTựXuyêngửichocô:[Chịđếnhiệntrường chưa?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Côtacũngmuốnđốixửvớinhữngmónđồxaxỉnàymộtcáchtùytiệnnhưvậy, nhưng trong thâm tâm lại không nỡ.

Tất nhiên....đó chỉ là tưởng tượng của cô. Bởi vì ngoài việc tưởng tượng ra thì cô còn tự nhủ với bản thân rằng chủ yếu là quay video và chụp ảnh, lưu lại bằng chứng ngoại tình của họ. Cô tuyệt đối không được lỗ m.ãng, càng không được cuồng loạn.

Côđứngởrìaquansátmộtlúc,quảnhiênmộtchốcsauđãnhìnthấybóngdáng của Vu Gia Gia. Nhưng bên cạnh cô ta không có Quý Bạc Thần, mà là hai cô gái cỡ tầm tuổi cô ta.

NhưngVuGiaGiathìbiết.

LươngThiNhĩ:[Chúccậubiểudiễnthuậnlợi] Giang Tự Xuyên: [Cảm ơn chị]

HứaLệchỉthấychiếcđồnghồđẹp,vẫnchưanhậnranóđắtđỏđếnnhường nào.

Tronglễhộiâmnhạclúcnàocũngcónhiềucôgáiănmặcsànhđiệu,thếnên hôm nay bọn họ thỉnh thoảng cũng bàn tán về những người đẹp mà họ nhìn thấy, sau đó lại bình luận về cách ăn mặc của đối phương.

Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Ừm, cậu ấy hát rất hay.”

MộtphầnlớnngườiđếnthamgialễhộiâmnhạchômnaylàvìBlueLion,nên sau khi họ biểu diễn xong cũng có rất nhiều người về trước.

Người kia nói: “Tôi tên Lâm Mục Hân.” LươngThiNhĩ:“TôitênLươngThiNhĩ.”

“Ồ!NhờbạntraicủaGiaGiachúngtôiđấy!SaukhiGiaGianóivớianhấy, anh ấy đã cho người gửi cho chúng tôi ba vé VIP!”

VuGiaGia:“...Saolạinóithế?”

Côđànhhạcửakínhxexuống,đểgióđêmthổivào,đầuóctrốngrỗng. “Chị Thi Nhĩ!!”

“Khôngdámhỏi!Cậukhôngthấycáitúixáchcôấyđangcầmà!Cáiáonày chắc chắn cũng rất đắt!”

NhắcđếnBlueLion,sựchúýcủahaingườibạncũngbịchuyểnhướng:“Phải đó phải đó! Tiếp theo chính là họ rồi!”

Lương Thi Nhĩ biết tối nay không thể thấy được cảnh tượng cô tưởng là có thể nhìn thấy, cho nên sau khi Blue Lion xuống sân khấu, cô cũng không định nán lại lâu, chào hỏi Hứa Lệ một câu rồi đi trước.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Vu Gia Gia có chút chột dạ, bèn quay mặt đi chỗ khác: “Hứa Lệ, cậu nói chuyện này làm gì... Này, Blue Lion sắp biểu diễn rồi đúng không?”

Thờigiandiễnralễhộiâmnhạckhádài,hơnnửangàytrời.MàVuGiaGiađã cốtìnhnhắcđếnBlueLiontrênvòngbạnbèthìchắcchắnsẽđợiđếnlúchọlên sân khấu. Nên là Lương Thi Nhĩ cũng không vội, cô thầm tính thời gian Blue Lion biểu diễn, hơn ba giờ chiều mới từ nhà xuất phát.

Thoátkhỏivòngbạnbè,LươngThiNhĩkhôngchútcảmxúcnhắntinWeChat cho Giang Tự Xuyên, hỏi anh còn vé khu VIP không.

“Vâng, là bạn tôi.”

Không hiểu sao lại khiến người cảm thấy mong chờ....

VuGiaGiađúnglàngẩnngườithật,côtakhôngngờhômnaylạigặpLương Thi Nhĩ ở đây.

LươngThiNhĩrũmắttrảlời:[Tôiđếnrồi] Giang Tự Xuyên: [Vậy thì tốt.]

LươngThiNhĩkhẽnhướngmày,nhìnVuGiaGia:“Côcóbạntrairồià?” Nét mặt Vu Gia Gia thoáng cứng đờ: “Vâng...đúng vậy.”

Ban nhạc yêu thích sắp đến, đương nhiên là phải đứng dậy đi lên phía trước để xem. Lúc Hứa Lệ đứng dậy, cô ấy cũng rất nhiệt tình kéo Lương Thi Nhĩ theo, “Đi lên phía trước thôi! Lát nữa có thể chụp rõ hơn đấy!”

…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khuvựcđượckhoanhvùngnàykhônglớn,muốntìmngườicũngkhônghề khó.

Sân khấu sôi động, hiện trường náo nhiệt. May mà khu VIP không đông đúc như khu vực bình thường, ngoài khu vực gần sân khấu có người đang nhún nhảytheođiệunhạcthìởkhuvựcghếsofabêncạnhmọingườiđềungồinghỉ ngơi.

LươngThiNhĩđitheodòngngườirangoài,mộtlúcsaumớiđếnbãiđậuxebên trong.

CôbắtđầumongchờnhìnthấybóngdángcủaVuGiaGiavàQuýBạcThầnở khu VIP, bắt đầu tưởng tượng xem lúc đó mình sẽ bước đến như thế nào, chất vấn ra sao, vạch mặt bọn họ kiểu gì.

Lương Thi Nhĩ hỏi: “Vậy thì vé của mấy cô bây giờ là...”

“Chàochịạ!”Côgáithấyngườiđẹpchàomình,thuộctínhhướngngoạibỗng chốc bùng nổ, “Chị đi một mình ạ? Vậy gộp đội với bọn tôi cho có bạn đồng hành nhé. À đúng rồi, tôi tên Hứa Lệ, là bạn của Gia Gia.”

“Ê, nhìn cô này đi nhìn cô này đi, cô này xinh quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hahaha, cậu đi hỏi cô ấy xem sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

RốtcuộclàđicôngtáchaylàđithamgialễhộiâmnhạccùngVuGiaGia,cô muốn đích thân nhìn thấy.

Nộidungđăngtảicôngkhainàyẩnchứasựkhoekhoangkhôngkiềmchếđược. Vậy là cô ta không giành được vé, cho nên Quý Bạc Thần đã nhờ người kiếm cho? Vậy hôm đó liệu Quý Bạc Thần có đi xem lễ hội âm nhạc cùng cô ta không?

GiaGia đăng trên vòng bạn bè.

Tuyngoàimặttỏrathảnhthơi,nhưngtrênđườngláixeđếnlễhộiâmnhạc, trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác nôn nao xen lẫn chút đau đớn.

“Chịgái,chịcóthíchbannhạcnàokhôngạ?”HứaLệlạikhôngnhịnđượcbắt chuyện với Lương Thi Nhĩ.

Lương Thi Nhĩ liếc nhìn điện thoại, nhận được tin nhắn của Ôn Diệp Lam, cô ấybáolàkhôngkịpđếnxembiểudiễn,nhưngcóthểcùngnhauănkhuya.Thế nên đã gửi cho cô một định vị, bảo cô là lúc nào xong thì đến đó.

LầnnàyBlueLionbiểudiễnbacakhúc,LươngThiNhĩđứngdướisânkhấu lắng nghe, vẫn cảm thấy ca khúc của họ có một sức hút kỳ lạ.

“Để tôi xem, để tôi xem nào!”

HứaLệnói:“Cậunhìncáitúixáchmàvợanhtađeokìa,mìnhvừatrathử rồi, màu này cực kì khó mua! Còn cả đồng hồ đeo tay của chị ấy nữa, trông cũng rất đẹp.”

Lương Thi Nhĩ cụp mắt nhìn dòng caption của cô ta, ánh mắt hơi tối lại.

Khônglâusau,ánhđènbắtđầubiếnđổi,hiệntrườngcũngtừtừsôiđộnghẳn lên.

Cô ta mím môi, nhìn chiếc áo khoác dạ Tiểu Hương được cô ta đặt cẩn thận giữa tấm lót trước mặt. Sau đó lại nhìn chiếc Hermès bị Lương Thi Nhĩ đặt bừa bên cạnh, chẳng màng đến việc nó có bị dính bẩn hay không, trong lòng dâng lên một nỗi chán chường.

“Huhuhugiámàhátthêmhaibàinữathìtốtbiếtmấy.” “Video vừa quay thế nào rồi?”

Thấycônhìnqua,HứaLệnóigìđóvớiVuGiaGiabêncạnhrồichạyđến:“Chị ơi! Bọn tôi đang gọi xe, nhưng mà phía trước người xếp hàng đông quá, ở đây chắc phải mất một tiếng mới gọi được xe, chị có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn không ạ? Đến nơi nào dễ gọi xe là được ạ!”

Bởivìcôtavốndĩthíchtìmhiểuvềnhữngthứnày,đươngnhiêncóthểnhậnra được chiếc đồng hồ kia cũng đắt tiền như túi xách.

LươngThiNhĩkhôngbiếttrongbuổidiễnâmnhạcnàycòncóbannhạcnào khác, bèn nói: “Tôi thích Blue Lion.”

Côlầntheotiếnggọinhìnrangoàicửasổ,pháthiệnlạigặpVuGiaGiacùng hai người bạn của cô ta, bọn họ đứng bên đường, rõ ràng là đang đợi xe.

BacôgáibêncạnhbaogồmcảVuGiaGiađềuphấnkhíchcựcđộ,saukhikết thúc, ai nấy tự xem lại đoạn video quay trong điện thoại.

“Vợ của một... đồng nghiệp ở công ty.”

“Wow,cáitênhayquá!Chịcũngrấtxinhđẹp!”HứaLệnói. Lương Thi Nhĩ mỉm cười thân thiện: “Cảm ơn cô nhé.”

“Gia Gia, sao thế, ngắm đến ngẩn người rồi à?”

LươngThiNhĩdõitheo,thấybọnhọtìmmộtchỗngồixuống.Côsuynghĩgiây lát rồi bước tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh họ.

“Thậtđó...xinhquáđi,cóđiềucáchănmặckhônggiốngđithamgialễhộiâm nhạc lắm.”

Còn đang nói chuyện, Vu Gia Gia chợt thấy Lương Thi Nhĩ trong lúc vô tình quay đầu lại cũng nhìn thấy họ, cô dường như hơi ngẩn ra, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Gia Gia, trùng hợp thế?”

Vídụnhưmộtgiâytrướctráitimcôcònuuấtvìbịphảnbội,thìdướisựgộtrửa của những nốt nhạc này, cô nhanh chóng cảm thấy sảng khoái, có kiểu mặc kệ đời.

LươngThiNhĩmỉmcười:“Vậythìbạntraicôđốixửvớicôtốtđấychứ,đếncả vé của bạn bè cũng giải quyết giúp.”

Chương 13: Chương 13

“Ừ, ban đầu hẹn bạn đến cùng, nhưng cô ấy có việc đột xuất nên tôi đành phải đi một mình.” Lương Thi Nhĩ nở nụ cười bất đắc dĩ, “Trước đó lướt thấy bài đăngcủacôcũngbiếtcôcótớixem,nhưngkhôngngờlạigặpnhaunhanhnhư vậy. Hai người này là bạn của cô à?”

Khoảngcáchdầndầnrútngắn,trờicũngdầntối,LươngThiNhĩđếnnơi,đỗxe xong, cô đi bộ đến khu VIP.

Cô ta đăng ảnh vé VIP của lễ hội âm nhạc Tinh Quang, nội dung là: [Mấy hôm trước không giành được vé còn thất vọng không thôi! Ai ngờ sáng nay lại nhận đượcvéVIPanhấytặng,thậtlàbấtngờquáđi~CóthểcùngnhauđixemBlue Lion rồi!!]

Blue Lion....cô ta định đến lễ hội âm nhạc mà Giang Tự Xuyên nói sao?

Lương Thi Nhĩ cất điện thoại đi.

“Nhưngmàtrôngvẫnđẹp,cáiáosơmitrắngcủacôấynhìnchấtlượngquá, không biết hiệu gì nhỉ.”

“Á á á á á A Xuyên!!!! Đẹp trai c·h·ế·t mất!!”

Hay chỉ là tình cờ?

Lương Thi Nhĩ ngẩng đầu, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện dòng chữ màu xanh phóng khoáng ngẫu hứng —— Blue Lion. Tiếp đó, ánh đèn chuyển sang màu lam u tối, dần dần rõ nét hơn, giữa sân khấu xuất hiện bóng dáng yên tĩnh đã khiến người ta mong đợi từ lâu...

HứaLệkhôngnhịnđượclạilenlénliếcnhìncôvàilần,sauđóghésátvàotai Vu Gia Gia nói: “Đồng nghiệp của cậu chắc chắn rất giàu có!”

VuGiaGiahoànhồn:“À,chịThiNhĩ,trùnghợpquá,chịcũngđếnxemlễhội âm nhạc ạ?”

Sauđôibacâuchuyệntròngắnngủi,LươngThiNhĩlạihướngmắtvềphíasân khấu.

LươngThiNhĩquyếtđịnhláixeđếnMẫnTâymộtmình,bởivìtốihômtrước ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, Quý Bạc Thần nói với cô rằng thứ Bảy tuần này anh phải đi công tác ở thành phố lân cận.

“Mìnhcóquenchịấy.”VuGiaGialẩmbẩm. “Hả? Chị ấy là ai vậy!”

Ban đầu Lương Thi Nhĩ không định đến lễ hội âm nhạc mà Giang Tự Xuyên nói, mãi đến buổi trưa hai ngày sau, cô vô tình lướt thấy Vu

Bên trong tắc nghẽn, cô phải mất nửa tiếng đồng hồ mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Lúc chạy đến lối vào của lễ hội âm nhạc, dòng xe vẫn chỉ có thể nhích từng chút một, khiến người ta phát phiền.

GiangTựXuyên:[NhưngmàchịDiệpLamnóihômđóbậnviệc,cóthểsẽ không kịp đến lễ hội âm nhạc, vậy chị....]

HứaLệ:“Đúngđó!Bạntraicủacậuấykhôngchêvàođâuđược,cònthường xuyên tặng quà cho cậu ấy nữa ạ, cực kỳ chịu chi~”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13