Bá Vương Nam Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Tri Chu Mộng Hồn.
Chân Thành chụm không một khoảng hở, tay đặt vuông góc đến thước đo cũng phải chào thua. Hắn dập đầu mạnh xuống nền đường, đến mức phát ra tiếng ‘binh binh’.
Sau khi đập đầu đúng ba cái, Thành ngẩng lên, máu đỏ hết trán, cười tươi nói: “Xin hỏi tiên cô tìm kẻ thấp hèn này có gì sai bảo?”
Vẻ bình tĩnh được hắn duy trì hoàn hảo ngoài mặt, nhưng tâm tâm bên trong lại đang gào trời, thét đất. Con quái vật trước mặt hắn cực kỳ ghê tởm, bản thể nhền nhện, thân cao ba mét, tám chân bấu vào hai bên tường con ngõ, đầu nhện mặt người, có tám mắt, lỡ loét như bị phong cùi, tóc mọc vài cọng lỉa chỉa, phần mông dài thòn như sâu nái. Nói chung là xấu hơn chữ xấu, gớm hơn chữ gớm.
Thành hoảng sợ đến ‘teo tóp’. Đây là lần đầu tiên hắn gặp thứ gì đó kinh tởm đến thế ngoài đời.
Mà hơn hết, hắn nên gọi đối phương là gì?
Nhền nhện tinh… chắc chắn c·hết.
Người nhện… Tương đối hợp lý nhưng hắn lại thấy sai sai.
Spider man… Thôi bỏ đi!
Thành vẫn thấy dùng từ ‘tiên cô’ vẫn là an toàn nhất.
Con nhền nhện nhìn Thành, lè lưỡi tím, mở miệng, văng ra vô vàn chất bọt xanh, mùi như xác cá c·hết: “Mày có mùi của tiểu lang?”
Thành ngỡ ngàng, thúc ép mọi tế bào não phải hoạt động. Tiểu Lang, Tiểu Lang… là ‘đờ cờ mờ’ gì? Khoai lang, rau lang thì hắn biết. Không được, nhất định phải nhớ kỹ. Thành đảo mắt, nhìn vào đối phương, hắn cảm thấy có phần gì đó quen thuộc.
Tám cái chân nhện! Nó tương đối giống với những chân nhện mà hồn ma lão già bệnh hoạn mọc ở lưng.
“Kính hỏi tiên cô, Tiểu Lang có phải là một anh bác khôi ngô, tóc bạc tinh khôi, má điểm nhẹ vài nốt trầm của cuộc đời, dáng người cao ráo khoảng một mét bảy, trên người mặc áo xanh ngọc trông rất cá tính.”
Ngạ Dạ bên trong thế giới tâm hồn, trố mắt mà nhìn, không ngờ nhóc con lại còn có loại tài năng này. Nó thật sự không biết nên vui hay nên buồn.
Nhền nhện nghe được lời trau chuốt của Thành, cực kỳ hài lòng, Tiểu Lang trong tưởng tượng của nó đúng là như thế.
“Ngươi nói rất đúng, vậy chàng đang ở đâu?”
Đến giờ này thì Thành cũng hiểu tại sao lần trước hắn lại thấy những hồn ma xung quanh nhốn nháu, hóa ra là vì tìm kiếm “Tiểu Lang” cho con quái vật này.
Nhưng giờ đây, tình huống đang cực kỳ nghiêm trọng, lão đã bị hắn g·iết c·hết.
“Kính thưa tiên cô, không giấu diếm gì, tôi và Tiểu Lang chỉ mới gặp đúng một lần, khi đó chỉ chào hỏi đôi điều. Cũng không biết ông ấy đã đi đâu?”
“Ngươi nói dối!” Nhền nhện tinh khe khẻ phát ra tiếng rít đến chói tay, bạt vía.
Thành hoảng loạn, lời nói của hắn sai ở chỗ nào? Hay là đối phương có thủ đoạn có thể nhìn thấy sự dối trá?
“Hơi thở, mùi của Tiểu Lang trên người ngươi vô cùng nồng đậm. Không thể chỉ gặp một lần qua mặt.”
Phạm Thành oán thán Ngạ Dạ, đối phương hoàn toàn không hề ngu ngốc... Mồ hôi của hắn ướt đẫm lưng, mặt chuyển xanh, áp lực c·hết chóc đè nén làm hắn sợ đến nghẹt thở.
Nhền nhện ‘thé’ lên, tám con mắt xanh thể hiện sự giận dữ.
Thành đập mạnh đầu xuống, hét lớn: “Cô tiên xinh đẹp bớt giận, tôi không hề dám nói dối gì ngài. Nếu có thể mong ngài cho tôi một tháng, tôi sẽ giúp ngài tìm kiếm được Tiểu Lang.” Hắn hoảng loạn, cố gắng chuyển chủ đề, mặt khác sẵn sàng rút Phá Sa Cốt liều mạng một phen.
Nhền nhện quái sửng mình trước hai chữ ‘xinh đẹp’ bảy con mắt e thẹn nhìn phương hướng khác, chỉ có một con nhỏ ở trên trán vẫn nhìn về Thành.
“Ngươi nói thật chứ?”
Phạm Thành không phát hiện điều gì lạ, thâm tâm chỉ s·ợ c·hết đến run người, vội vàng nói: “Thật thưa tiên cô, tôi sẽ giúp ngài tìm thấy Tiểu Lang trong một tháng. Nếu không hoàn thành, tôi xin tạ tội.”
“Không, ta hỏi ngươi nói ta xinh đẹp là thật chứ?”
Thành ngớ người, ngu ngơ đúng nghĩa đen. Hắn ngẩng đầu, phát hiện đối phương má ửng đỏ, mắt nhìn nghiêng, trông như thiếu nữ mới lớn, trông rất thẹn thùng.
“Cờ đờ mờ”! Chuyện quái gì thế này? Đừng nói con quái vật gớm ghiếc này đã nhìn trúng nhan sắc hắn.
Đẹp trai, đúng là không có gì tốt lành!
“Kính thưa tiên cô, đứng trước nhan sắc thiên hương của ngài, hoa phải cúi đầu, trăng phải nhường bước. Ngài chính là tạo hóa làm cho vạn vật đố kỵ, cũng làm cho thiên hạ phải say mê…”
Nhền nhện tinh càng nghe càng sung sướng, lời nói của tên này còn thuận tai hơn cả lời nói của Tiểu Lang.
Aaaa! Nó rên nhẹ sung sướng, càng ngày càng mê mẫn.
Thành ngẩng đầu, hận không thể lôi cả dòng họ đối phương ra ‘nhắc nhở’ một phen. Thật kinh tởm, thật gớm ghiếc!!!
Nhền nhện tinh không dám nhìn thẳng Thành nữa, cũng không dám ở lại lâu, nó sợ sẽ phản bội Tiểu Lang.
“Trong vòng một tuần, nếu ngươi không tìm thấy Tiểu Lang thì ngươi sẽ trở thành Tiểu Lang của ta. Nếu ngươi trốn, ta sẽ tìm người nhà ngươi!”
Dứt câu, nhền nhện tinh dùng tám cái chân, vọt đi nhanh.
Thành khó khăn đứng dậy, đôi chân như mang theo tạ nặng, sát khí liếc nhìn theo. Con nhền nhện này lại dám nhắm vào gia đình của hắn!
“Ngạ Dạ, trong một tuần. Tôi có thể đánh bại được nó không?”
“Có chứ, thế giới này không có gì là không thể. Cơ hội của ngươi là một phần vạn.”
“Ngay cả Phá Sa Cốt cũng không thể đánh bại được nó sao?”
“Nhóc con nhà ngươi vẫn chưa đủ tư cách để dùng được Phá Sa Cốt. Việc đánh bại được hồn ma già lần trước chỉ là do lão quá yếu thôi.”
Thành nghe thế chậc lưỡi, trong lòng đấu tranh nhiều luồng cảm xúc. Nếu như không thể đánh bại đối phương, hắn phải làm như thế nào? Chẳng lẽ lại làm “Tiểu Lang” cho đối phương???
“Con về rồi đây.”
“Vào ăn cơm đi con, cả nhà đang chờ con đấy.”
“Anh hai nhanh lên, em đói bụng lắm rồi.”
Thành cười tươi, cất đồ, thay đồ rồi ngồi xuống bàn ăn. Do không cần phải duy trì viện phí nên điều kiện nhà hắn cũng được cải thiện đôi chút. Tuy không cải thiện quá nhiều, nhưng trên mâm cơm đã có được một dĩa thịt.
Cả nhà quây quần, vui vẻ cùng nhau dùng cơm, Thành cười tươi khi nghe Liên kể về vài câu chuyện ngây thơ trên lớp.
Hắn nhìn ba, mẹ, nhìn đứa em gái thơ, thề rằng sẽ không để ai có thể động vào gia đình hắn.
“Quyết tâm thì tốt lắm, vậy nhóc con mày nên mua một bộ áo dài đỏ đi.”
“Tại sao?”
“Cách duy nhất mày có thể làm là trở thành Tiểu Lang của tiểu quái đó.”
Thành tưởng tượng đến khung cảnh bản thân đứng cạnh nhền nhện quái, ôm một cái, hun một cái, mặt xanh, tay run, muốn ói hết vài bát cơm vừa ăn.
Đến tối, hắn chăm chỉ tu luyện Bách Khẩu Nạp Thuật, không dám hờ hững một giây. Sự nỗ lực của hắn được đền đáp bằng việc đột phá đến tầng thứ ba.
Trên bàn chân phải, Thành cảm nhận được sự đau đớn kinh hồn. Nỗi đau lần này còn hơn lần trước rất nhiều, giống như có một con côn trùng đang gặm nhắm thân thể hắn, muốn thoát ra ngoài.
Thành nghiến răng, mặt đỏ tía, ngẩng đầu gào thét. Thân thể hắn phát ra tiếng ‘bốc’ kèm theo một làn khói đỏ.
Hắn thở hồng hộc vì cơn đau kinh khủng, nhưng mặt lại hiện ra tia vui mừng.
Trên bàn chân của hắn, đã mọc ra thêm ‘miệng mới’ chính thức tấn thăng tầng ba Bách Khẩu Nạp Thuật.
Thành gấp gáp vận chuyển thuật pháp, hồn năng điên cuồng bao quanh lấy hắn, tràn vào thân thể qua ‘ba miệng’.
“Nhanh hơn gấp rưỡi lần…” Thành cảm thán, khoái trí trước sự kỳ diệu, cảm giác bản thân như g·ian l·ận vậy.
“Tất nhiên, đây là hồn thuật đẳng cấp Vương Phẩm.”
Thành sẽ đối phó thế nào với “Tri Chu Mộng Hồn.” Mời mọi người đón xem!!!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.