Bá Vương Nam Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Phi Hoàng Hiệp là ai?
Những ngày kế tiếp, Thành tập trung cực độ vào tu luyện, hắn quyết tâm mạnh hơn để có thể đối phó được Tri Chu Mộng Hồn, con quái vật được hắn đặt cho cái tên có phần ngờ nghệch: “nhền nhện hồn.”
Theo như những gì mà Ngạ Dạ nói, linh hồn được chia ra thành nhiều cảnh giới. Những cảnh giới trước đó Thành biết đến là Thai Hồn, Hóa Hồn, Thể Hồn đều chỉ là các tầng của cảnh giới đầu tiên, Luyện Hồn. Sau cảnh giới Luyện Hồn sẽ là là cảnh giới Ngưng Vật, Hóa Đan, Sinh Thể và nhiều cảnh giới khác.
Mà Nhền Nhện Hồn chính là ở cảnh giới Ngưng Vật.
“Mỗi cảnh giới có sức mạnh cách nhau như trời và đất, trông khi bản thân mình hiện tại chỉ là Hóa Hồn, tầng hai của cảnh giới Luyện Hồn.” Thành lẫm nhẫm, đầu như muốn vỡ tung, hắn hoàn toàn bất lực trước cách đối phó con quái vật mê trai đó.
Bên cạnh tu luyện hồn lực, Thành nghiêm túc học tập các bí pháp t·ấn c·ông khác của Bách Khẩu Nạp Thuật, thứ mà ban đầu hắn đã có chút chê bai bởi sự kinh dị.
Tuy nhiên Thành biết nhiêu đó vẫn là chưa đủ, hắn ở trong thế giới linh hồn, van xin nài nỉ, thiếu điều muốn quỳ xuống liếm chân.
“Ngạ Dạ đại thần, ngài không thể thấy c·hết không cứu, tôi biết ngài rất lợi hại, ắt hẳn có nhiều thuật pháp lợi hại khác.”
Ngạ Dạ ‘e hèm’ cười gian manh: “Tao có một môn thuật pháp này, song tu sẽ giúp mày hấp thụ hồn lực đối phương. Đảm bảo mày chỉ cần làm Tiểu Lang ba năm, sẽ hút sạch con nhền nhện đó.”
Thành phẫn uất, mắng Ngạ Dạ mấy tiếng ngoài miệng, mặt khác trong lòng ghi nhớ kỹ. Nếu như không còn cách nào khác, thì đây cũng là một ý kiến không tồi.
Phi phi!!! Thành nhổ nước bọt. Hắn đang nghĩ cái quái gì thế này? Bản thân thà c·hết cũng không thể ăn nằm chung với con quái vật đó.
Sau hơn mười phút van xin không có tác dụng, Thành đứng bật dậy, mắt sáng chói, miệng nhếch về một bên.
“Hửm!” Tiểu Quỷ nghi hoặc, không biết thằng nhóc này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tự xác?
Thành cười ‘hè hè’ đầy xảo quyệt, hắn quyết định xuất ra tuyệt chiêu cuối, từ trên tay lấy ra một quyển sách lòe lọe, người thì da xanh, người thì đầu trọc, người thì cưỡi mây, cầm gậy.
Ngạ Dạ tiếp nhận quyển sách, từ hờ hửng cho đến mắt sáng bừng lên, đây là truyện tranh… Lúc trước thư viện mà nó ở gần chỉ là một thư viện nhỏ, truyện tranh chỉ được vài cuốn, hơn nữa nội dung rất chán phèo.
Thành chăm chú nhìn Ngạ Dạ, nụ cười nhếch lên cao, nhìn biểu hiện của đối phương cũng đủ biết rằng hắn đã thắng. Thử hỏi trong một thế giới nhàm chán như này, truyện tranh sẽ ‘cứu rỗi’ đến mức nào. Còn việc tại sao Thành lấy được nó vào trong đây thì rất đơn giản, mọi vật đều có linh hồn, những quyển sách cũng vậy, hắn chỉ cần dùng Bách Khẩu Nập Thuật hấp thụ hồn của những quyển sách là có thể đưa nó vào trong đây hoàn mỹ.
Ngạ Dạ cầm lấy trang bìa quyển sách, đọc tựa: “Bảy viên ngọc rồng.” Nó mở từng trang ra xem, càng đọc càng chăm chú, mắt càng ngày càng lóe sáng.
Tuyệt hảo! Quá là tuyệt hảo!
Chỉ mất vài phút, Ngạ Dạ đã hoàn toàn mê say trong thế giới truyện tranh.
Còn Thành thì tiếp tục tu luyện hồn lực, hắn biết rằng muốn hái trái ngọt thì cần phải có thời gian.
Sáu ngày trôi qua kể từ ngày Thành gặp Tri Chu Mộng Hồn.
Hôm nay là thứ ba, buổi chiều có một tiết kiểm tra quan trọng nên Thành không thể bỏ được. Những ngày qua hắn đều viện cớ nghỉ học hoặc tranh thủ tu luyện hồn lực ngay cả khi ở trường. Cảnh giới Hóa Hồn cũng đã tích lũy đủ, có thể tùy ý đột phá Thể Hồn theo lời của Ngạ Dạ.
Bước vào lớp, Thành liền úp mặt vào bàn, muốn tiến vào thế giới linh hồn.
Bỗng nhiên cả lớp từ ồn ào trở nên im ắng, Thành nhíu mày, ngồi dậy, trong lòng tự hỏi có chuyện gì? Chẳng lẽ thằng Nghĩa, thằng Hiệp chui lủi suốt thời gian qua đã không chịu được. Nếu vậy thì hắn phải giải quyết nhanh, ngày mai chính là hạn mà con nhền nhện hồn kia cho hắn, không thể lãng phí giây phút nào.
Nhưng suy nghĩ trên của Thành đã hoàn toàn sai, hắn mở to mắt, đối phương là Phi Hoàng Hiệp, kẻ đã đánh một trận ngang sức, ngang tài với hắn.
“Mày đến đây làm gì?” Thành nổi sát khí, nếu đánh nhau hôm nay, ngày mai hắn chỉ còn đường c·hết.
Hoàng Hiệp giơ hai tay lên trước, mắt híp, cười tươi gượng gạo: “Bình tĩnh, bình tĩnh đi! Tôi chỉ đến đây để kết bạn thôi mà!”
“Kết bạn?”
“Đúng thế!” Hoàng Hiệp cúi người xuống, thì thầm: “Bởi vì chúng ta đều là hồn sư.”
Thành ngạc nhiên nhìn đối phương, nhưng rất nhanh cũng thu lại biểu cảm. Hắn đã đoán trước được việc này.
Khoan đã, nếu vậy thì đây cũng có thể là đường sống cho hắn! Đối phương ắt hẳn phải có thế lực phía sau, nếu nhờ cậy được, không biết chừng sẽ có khả năng đối phó Nhền Nhện Hồn.
Thành âm thầm tiến nhập thế giới linh hồn, nhìn Ngạ Dạ chỉ mới đọc được một phần của quyển truyện. Hắn chậc lưỡi, ban đầu muốn để nó đọc hết truyện rồi dùng tập hai đổi thuật pháp. Ai dè cái tên tiểu quỷ này đọc chữ không rành, đọc suốt mấy ngày vẫn chưa được nửa cuốn.
“Ngạ Dạ, tôi có thể nhờ cậy tên đó không?”
Thành hỏi hai, ba lần nhưng đều không nhận được mặt trời, hắn giận dữ, muốn xé sách thì Ngạ Dạ liền nằng nặc sát khí liếc hắn, tay phải đưa lên, tay trái kéo về bên hông phải, miệng hét lên: “Kame Kame…”
Thành lập tức ‘out’ ra ngoài. M* nó! Tên này n·hiễm n·ặng rồi.
“Này, cậu nhìn đi đâu đấy? Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Thành nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút là đến tiết kiểm tra. Nhưng mạng sống của hắn và gia đình hắn quan trọng hơn.
Thế là Thành đứng dậy, bước đi ra ngoài cùng với đối phương. Không ai dám đứng ra ngăn cản, bởi cả hai chính là ‘quái vật kinh khủng’ của trường. Diệu Yến thì vẫn đang trong thời gian xin nghỉ phép.
Thành cùng đối phương đi đến mảnh đất trống, nơi mà hai người đã đánh nhau.
Hoàng Hiệp đưa Thành một chai nước có gas, cười nói: “Là người nào đã dạy cậu hồn thuật vậy? Rất lợi hại đó!”
Thành nhận chai nước, đáp lời: “Không có ai cả, chỉ may mắn nhặt được đồ thôi.” Tuy lời nói có hơi ngớ ngẫn, nhưng hắn biết hắn không thể nói chuyện Ngạ Dạ ra.
“Không thể nào! Cứ nói đi, tôi sẽ không nói cho người khác đâu.”
Thành vẫn lắc đầu, sau đó nói về chuyện chính: “Chắc phía sau cậu có thế lực nhỉ? Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?”
Hoàng Hiệp nghi hoặc nhìn Thành, hỏi: “Chuyện gì? Cậu cứ nói, chắc chắn giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Thành khua tay, múa chân, bắt đầu kể về việc phải đối đầu với một con Nhền Nhện Hồn quá cỡ.
Chỉ nghe được vài câu miêu tả, Hoàng Hiệp đã đoán được: “Là Tri Chu Mộng Hồn?”
Thành mừng rỡ, đúng là gặp được người trong nghề. Hắn nào biết tri chu cái quần què vậy. Đây chính là sự khác biệt giữa người được đào tạo bài bản và người học vẹt như hắn.
“Tôi không biết Tri Chu Mộng Hồn là gì? Nhưng nếu đúng với miêu tả của tôi thì chắc là như thế.”
Hoàng Hiệp nhìn Thành, mắt đen lại, trên trời có nhiều con chim đen, kêu ‘quác quác’ không ngừng.
“Tri Chu Mộng Hồn được hình thành từ linh hồn của những cá thể nhền nhện có năng lượng linh hồn mạnh mẽ, trong hoàn cảnh đặc thù từ ăn thịt người trong quan tài hay ăn thịt hàng trăm con đồng loại khác. Là yêu hồn tương đối dễ gặp, cậu thực sự không biết nó?”
Thành lắc đầu, điều kiện khó như thế mà lại là yêu hồn dễ gặp. Thế những yêu hồn khác còn như thế nào nữa.
Hoàng Hiệp bước chân đến gần Thành, khàn giọng hỏi: “Mày không biết Tri Chu Mộng Hồn, hơn nữa lại phải cần sự trợ giúp với một yêu hồn Ngưng Vật?”
Thành đen mặt, nhíu mắt, cảm nhận được hồn lực mạnh mẽ nhưng cũng rất tà ác của đối phương.
“Mày rốt cuộc là ai?”
Hoàng Hiệp cười toét hai khóe miệng, mắt đen, chảy ra dòng nước đỏ nhạt, người đơ lại như đông cứng.
“Quác quác…” Chim trên trời kêu lớn, Hiệp ngã xuống đất, giãy giãy như động kinh!!!
Mời mọi người đón xem chương sau!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.