Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Biến Tới Biến.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Biến Tới Biến.


Trong thế giới linh hồn...

“Tỉnh dậy đi nhóc con.” Ngạ Dạ tiến đến, cốc đầu Thành.

Thành đang nằm, lơ lửng trên không, ‘a’ một cái, ôm đầu, khó hiểu nhìn Ngạ Dạ: “Trận chiến thế nào rồi? Sao tôi lại ở đây?”

“Mày đã thất bại thảm hại, b·ị đ·ánh đến ngất xỉu, quá nhục nhã danh xưng đệ tử Thôn Ngạ Hắc Thần.” Ngạ Dạ chậc lưỡi cảm thán.

Thành tương đối hoảng, hắn không thể để thua đối phương. Nếu không! Cuộc sống sau này ở trường của hắn sẽ rất thảm, mà lại vẫn còn những người bạn đang ở đó. Hắn muốn trở lại thế giới thực thì phát hiện bản thân không thể tỉnh dậy, dù cố gắng đến mấy. Đờ cờ mờ! Chuyện gì thế này?

“Cơ thể sống của mày đã quá yếu, không thể thức dậy được đâu, đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

Thành hụt hẫng, lo lắng cực kỳ, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Ngạ Dạ liếc nhìn, thở dài nói: “Yên tâm, tên kia cũng ngất đi rồi.”

“Thật sao? Nhưng chẳng phải ông nói tôi thua mà?”

“Ngươi thua là đúng, đối phương chỉ dùng một phần nhỏ nhỏ nhỏ sức mạnh.”

Thành trố mắt, chưa dám tin tưởng, hỏi lại: “Thằng Hiệp đó mạnh đến vậy sao?”

“Tao không nói nó.”

“Vậy là sao?”

Cốc! Thành lại ăn một vố vào đầu.

“Nếu tao cứ chỉ dạy từng li từng tí thì mày bao giờ mới trưởng thành được, tự suy ngẫm đi.” Dứt câu, Ngạ Dạ mang theo khuôn mặt hậm hực biến mất.

Thành trầm ngâm, suy nghĩ đủ điều, nhưng hoàn toàn không thấy có gì lạ. Nếu như theo Ngạ Dạ nói là đúng, chẳng lẽ thằng Hiệp bị ‘ma nhập hồn’. Hoặc cũng có thể là một hồn sư khác chi phối cơ thể của gã. Nhưng hắn đâu có trêu ghẹo gì đến hồn sư nào? Thậm chí hồn sư là gì, hắn vẫn còn chưa biết rõ.

Sau hơn mười phút phân tích, Thành cũng chả nghĩ ra được cái gì. Suy đoán hợp lý nhất mà hắn đưa ra là hồn sư kia có liên quan đến hồn ma lão già. Bởi hồn ma lão có thuật pháp, nghĩa là sẽ có ai đó chỉ dạy.

“Đối phương chỉ dùng một phần sức mạnh đã mạnh như thế, bản thân mình phải cố gắng hơn nữa.”

Thành đọc khẩu chú, kết ấn, tiếp tục vận chuyển Bách Khẩu Nạp Thuật, cánh tay mọc ra thêm miệng, hồn lực điên cuồng đi vào.

Kết quả trận chiến giữa Thành và Hiệp làm chấn động tất cả học sinh trong trường, nhiều đoạn clip quay lại cảnh chiến đấu của cả hai đăng tải trên mạng thu hút được nhiều sự chú ý. Nhưng chỉ sau một tiếng, toàn bộ các clip có liên quan đều bị xóa đi một cách kì lạ. Vì thế vụ việc cũng chỉ rầm rộ giới hạn bên trong trường.

“Hai thằng đó như quái vật, đứa đấm, đứa đá, tao chưa bao giờ chứng kiến được thứ gì như vậy.”

“Còn hơn cả quái vật đấy chứ, nắm đấm hai thằng đó chạm nhau còn tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy, cuốn bay vài thằng, thổi bay mấy căn nhà.”

“Dữ tợn như vậy sao?”

“Tin chuẩn 100%.”

Sau khi tu luyện thêm được một giọt hồn lực, Thành cảm nhận được liên kết với cơ thể. Hắn lập tức trở về thế giới thực.

‘Axxx’ Thành mở mắt, rên rỉ bởi cơn đau nhói toàn thân.

Trận chiến này tuy không nguy hiểm, đau đớn như trận đấu với lão hồn ma, nhưng nó đã bào mòn gần như giới hạn cơ thể hắn.

“Cậu tỉnh rồi sao?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Thành quay sang nhìn, mặt đỏ ửng lên. Là Diệu Yến, vậy thì hắn đang ở đâu?

Mắt đảo liên tục, Thành phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng nữ, đệm hồng, tường trắng, có nhiều gấu bông, mùi thơm hoa nhài thoang thoảng.

“Đây là đâu?” Thành ngồi dậy nửa người, ngại ngùng hỏi.

“Là phòng của mình.”

“Cậu đưa tôi về sao?”

Diệu Yến gật đầu, mỉm cười đáp: “Là tôi cùng một vài bạn bè trong lớp đưa cậu về.”

Thành cảm ơn rối rít, nhìn lại đồng hồ phát hiện đã là bảy giờ tối, hắn vậy mà ngất hơn một tiếng đồng hồ.

“Bạn Hiệp b·ị t·hương nặng, hiện tại đang nằm trong bệnh viện.”

Thành ngạc nhiên, hỏi lại: “Nặng đến vậy sao?”

“Nhưng cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, gia đình bạn Hiệp sẽ không truy cứu trách nhiệm việc này. Vả lại cậu cũng b·ị t·hương không hề nhẹ.”

Mắt của Thành rưng rưng, quá tốt! Cô bạn này quá tốt với hắn. Ngoài gia đình, e rằng chỉ có Diệu Yến mới đối xử chân thành với hắn như vậy.

“Cảm ơn cậu, lại một lần nữa phiền cậu rồi! Nhưng mà ba, mẹ cậu không có nhà sao? Tôi có mặt ở đây có ảnh hưởng gì không?”

Yến lắc đầu, đôi mắt sáng hiện lên một tia buồn: “Không sao? Họ sẽ chẳng để ý đến tôi đâu.”

Thành biết bản thân nói bậy, liền nói chuyện phiếm vài câu rồi xin phép trở về nhà.

Ngay khi cậu bước ra khỏi cửa, Diệu Yến vào lại bên trong căn biệt thự. Từ bóng tối, một bóng dáng khoác áo trùm đen không âm thanh bước ra, nghiêng người cung kính: “Tiểu thư, hắn là hồn sư Cửu phẩm trung kỳ. Ở độ tuổi này chỉ được xem là thiên phú hạ đẳng. Tiểu thư thật muốn chiêu mộ hắn?”

Diệu Yến mỉm cười, nhìn về cận vệ: “Ông nghĩ tôi hiện tại còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?”

Cận vệ cúi đầu, vội đáp: “Tiểu thư đừng nói như thế! Tôi tin tiểu thư có thể lật ngược thế cờ.”

Diệu Yến không đáp, trở về phòng, ngồi lên bàn, rơi vào trầm tư.

Thành bắt một chuyến xe ôm, không mất quá lâu đã đến con ngõ đầu nhà. Nhưng chỉ đi được một vài bước vào bên trong, cả người hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo đến sợn da gà.

“Chạy đi!” Ngạ Dạ bất ngờ lên tiếng.

Thành phản ứng nhanh, vắt hai chân, điên cuồng mà chạy, phía sau hắn như có một hồn ma quái vật gì đó đang đuổi theo rất nhanh.

“Cái quần què gì thế Ngạ Dạ?” Thành gào lên trong lòng, dù không biết thực lực đối phương bao nhiêu, nhưng khí tức kẻ đó phát ra làm cho hắn sợ hãi vô cùng.

“Thành, con chạy gì gấp thế?”

“Từ từ thôi.”

Những dân cư xung quanh không nhìn thấy được quái vật, chỉ thắc mắc Thành gấp gáp chuyện gì. Sau một hồi nhìn nhau, nhiều cô, chú phì cười. Chắc chắn là mắc ‘ẻ’ chỉ có ‘ẻ’ mới làm người khác trở nên điên cuồng như thế.

“Gắng chạy nhóc ơi, gần tới đít rồi đó.” Một ông chú đầu hói hô to.

Thành nghe được càng thêm phần hoảng loạn, gần tới đít rồi sao? Mà là ai có thể nhìn thấy hồn ma đó? Ở xóm này cũng có hồn sư sao, có thể giúp mình không?

M* nó! Mặc kệ là ai, chạy trước tính sau!!!

“Cơ thể và linh hồn tồn tại một thể, vận chuyển hồn lực rất vào cơ thể sống rất dễ.” Ngạ Dạ lên tiếng nhắc nhỡ.

Thành nghe theo, nhẫm lại. Lần trước thằng Hiệp cũng nhờ vận chuyển hồn lực vào bàn tay, mới đánh được một đòn khiến hắn ngất xỉu.

Vận chuyển, vận chuyển, trong tình thế nguy hiểm, trí tuệ hắn như được khai thông. Hồn lực tuồn ra, đi vào chân.

Thành cảm nhận được sự đau rát, như hai chân bị vỡ cơ. Nhưng sức mạnh bắp chân của hắn tăng mạnh, tốc độ phi thường nhanh.

Ngạ Dạ vỗ trán, chê bai: “Quá gấp gáp rồi nhóc con!”

Chỉ mới được vài phút, Thành cảm nhận được hồn lực đã tiêu hóa quá nửa, nhưng cái bóng phía sau vẫn đang còn bám theo. Như này không phải là cách! Hắn sẽ c·hết, hơn nữa còn c·hết trước một con quái vật.

“Ngạ Dạ, nó là đẳng cấp gì?”

“Ngưng Hồn.”

Ngưng Hồn? Đẳng cấp quái quỷ gì thế, sao hắn chưa từng được nghe đến?

“Nói chung là ngươi không thể đánh bại được.”

Chân Thành vẫn chạy, nhưng tâm hắn như c·hết đứng, lại còn không thể đánh bại.

“Ngạ Dạ cứu ta.” Hắn chỉ biết cách gào lên cầu cứu, trường hợp không được thì lấy ra Phá Sa Cốt, liều mạng một phen.

“Nhóc con mày chỉ có câu đó thôi sao? Gợi ý cho mày biết là linh hồn này có xuất thân động vật, trí tuệ không quá thông minh.”

Thành nghe thế, chạy vào một con hẻm vắng, chân chụm, quỳ gối, bái lạy…

Ngạ Dạ: “???”

Hồn ma quái vật: “???”

Tên núp trong bóng tối: "???"

Độc giả: “???”

Mời mọi người đón xem chương sau để giải đáp “???”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Biến Tới Biến.