Bá Vương Nam Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Hồn Sư Đối Chiến, Trận Đấu Đầu Tiên.
Thành ngạc nhiên, nhưng đấm không thể thu, cả người bị quán tính kéo theo. Hiệp siết chặt nắm đấm, móc từ dưới lên, vào bụng của Thành, làm cho hắn méo mặt, miệng há, văng đầy nước bọt.
Thành tương đối hoảng, đối phương là hồn sư? Vậy thì tại sao khi nãy lại yếu ớt đến như thế. Chẳng lẽ chỉ là diễn kịch? Nhưng mấy cây răng rụng kia không thể nào là giả được.
Cú đấm mạnh mẽ làm cho cánh tay của Thành cảm nhận được sức nặng lớn, cả người hắn bị hất về sau đến ba, bốn bước.
Hiệp đứng ngang hai chân, ngay khi đấm Thành đi được một nửa đường, lùi chân phải, quay người chín mươi độ.
Thành nào nghe được lời của Ngạ Dạ, cả người đau điếng, tay phải quật lại, nhắm vào cạnh sườn của đối phương.
Bốp!!! Sau một hồi canh me, cuối cùng cũng có một thằng dùng được khúc gỗ cứng đánh vào gáy Thành, vang lên tiếng ‘bốp’ gãy thành hai khúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiệp đưa hai tay lên cao, siết đấm, hạ thẳng xuống lưng của Thành, đồng thời gối phải đưa lên, va lên bụng.
Thành muốn hỏi thêm một câu đã thấy đối phương dậm mạnh chân phải xuống đất, lún một đoạn sâu, người nghiêng về trước, bật lên với tốc độ cực nhanh.
Cả đám ‘cô hồn’ như c·hết lặng, đứng như trời trồng, vài đứa nuốt nước miếng ‘ực ực’ một vài đứa mặt như tuyệt vọng, ngồi xuống đất.
“Đại ca hay lắm, em biết ngay mà, khi nãy chỉ là nó đánh lén.” Nghĩa cười ‘hớ hớ’ gã chính là người vui sướng nhất. Nếu như trận này vẫn thất bại trước Thành, gã xác định bản thân chỉ có thể chuyển trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám ‘cô hồn’ thấy thế mừng rỡ, đây là đòn chí mạng đầu tiên mà bọn chúng có thể tung ra. Tốc độ của Thành quá nhanh, cứ như siêu nhân làm cho bọn chúng như tép riu chẳng thể tiếp cận.
Chương 13: Hồn Sư Đối Chiến, Trận Đấu Đầu Tiên.
Cả hai nắm đấm trực diện chạm vào nhau, va lên tiếng ‘cốp’ như hai thanh kim loại.
“Hừm, ngạc nhiên lắm sao? Hồn sư…” Hiệp đáp, thanh âm vô hồn làm cho mấy thằng đệ lạnh sóng lưng.
“Quái vật!”
“Tụi mày…” Gã tiếp tục hỏi thì mới phát hiện cạnh bên không còn ai, tất cả đều cách xa mười mét, vây lại thành vòng tròn.
Những đứa bạn khác, mặt hoảng hốt, có đứa còn hét lên: “Thằng đó không phải đã bị Thành đánh bại rồi sao?”
Hắn hạ hai cánh tay xuống, nhìn Hiệp đang hiên ngang đứng trước mặt, nghiêm nghị: “Mày, làm bằng cách nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã ngẩng đầu, ngạc nhiên vô cùng. Gã đã thấy đòn của Thành từ trước nhưng không hề bận tâm, bởi nó đáng lí ra đã phải ngắt quãng sau chiêu của gã.
“Vững thân trụ.” Hắn đưa chân phải và chân trái dậm mạnh xuống đất, hạ trọng tâm người, những cú đấm tung ra liền dễ dàng và thuận thế hơn rất nhiều.
Hiệp vùng vẫy, muốn thoát ra, nhưng lực tay của Thành cực kỳ chặt, nắm sâu tới xương, không thể thoát được.
Diệu Yến ở ngoài, lo lắng thốt lên hai chữ ‘Thành ơi’. Tay cầm điện thoại đưa lên trước mặt, ấn ra một số điện thoại, muốn gọi điện nhưng rồi lại thôi.
Chát!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngạ Dạ nhàm chán: “Mày đá đấm cứ như con nít ba tuổi ấy, chẳng ra thể thống gì. Nhớ kỹ cho tao hai nguyên tắc cơ bản, vững thân trụ, ra đòn dứt khoác.”
Thành cảm nhận cánh tay như b·ốc k·hói, đau rát, đây là lần đầu tiên sau trận đấu với lão già bệnh hoạn hắn nhận được cảm giác này.
Tay trái của Hiệp mở ra, chưởng vào giữa ngực của Thành, sức nặng lần này gấp hàng chục lần trước đó.
Càng ngày, thế đánh của Thành càng trở nên vững chắc. Không cần Ngạ Dạ nhắc nhở, hắn còn ngộ ra một chân lý rằng việc ra đòn phải kết hợp cả xoay thân người và nhuần nhuyễn các bộ phận khác.
Thành đấm thẳng vào ngực của Hiệp, rồi mở rộng bàn tay, bấu chặt vào bả vai trái của gã.
Còn về ra đòn dứt khoác, việc này có chút khó khăn. Thành luôn cố gắng đánh vào những chỗ cứng cáp, ít thương tổn nhất. Không phải hắn rủ lòng thương, mà là s·ợ c·hết người.
“Tên này là quái vật. Chúng ta không thể đánh bại nó!”
Trận đấu dần trở nên quái dị. Thành thì dùng một tay, một chân đánh liên tục vào đối phương, Hiệp thì dùng hai tay, một chân đáp trả liên tục. Bề ngoài thì Thành chấp một tay, nhưng hắn biết lực đánh của bản thân mạnh mẽ hơn. Bây giờ chỉ là xem tên nào chịu đựng được sẽ chiến thắng.
“Tụi mày ơi, hình như còn có gió đúng không.” Thằng đang nằm gần đó thốt lên, hoảng hốt tột độ. Cảm giác quá thiếu chân thật, con người nào đấm nhau lại tạo ra cả gió?
Không thể né! Thành rơi vào thế bị động, phản ứng xoay người hơi nghiêng về sau rồi lại hướng lên, nắm đấm phải xuất ra.
Thành nhìn xung quanh một lượt, trong đầu có dấu chấm hỏi lớn. Bọn chúng đã đầu hàng sao? Hắn vẫn còn đang rèn luyện võ thuật mà!
Bàn tay trái của Hiệp giương lên, hồn lực tụ điểm, đôi mắt dần trở nên vô hồn.
Thành chưa kịp cảm nhận đau đớn, bay về sau hơn ba mét, trườn dài trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn rồi lại ngất đi.
Đôi mắt của Hiệp trở nên vô hồn hoàn toàn, cũng ngất theo!
Ngạ Dạ cười ‘khà khà’ tán thưởng: “Kế hoạch thú vị đấy nhóc!”
Từng thằng, từng thằng lùi lại, không dám bước lên một chút nào nữa.
Thành nghiến chặt răng, rên lên tiếng ‘haaa’ dồn lực đẩy lùi được đối phương. Thuận thế, hắn bước đến, dậm mạnh chân tạo trọng tâm, đấm thẳng.
Riêng đám ‘cô hồn’ đặc biệt là những thằng đã bị Th·ành h·ạ vô cùng khoái trí, còn cười ha hả.
Hửm! Thành giật mình, quay về sau, hai cánh tay bắt chéo, đầu hơi nghiêng, con ngươi giãn to, có kẻ lao tới, hơn nữa còn rất nhanh.
Đứa vừa đánh Thành, buông khúc gỗ xuống, run rẩy, lùi về sau, rồi xách hai cẳng chạy phắn đi mất. Những đứa còn lại như rơi vào tuyệt cảnh.
Thành đứng người dậy, phun ra nước miếng lẫn máu trong miệng, sát khí bừng bừng. Nói về đau, nhiêu đây chẳng nhằm nhò gì so với trận chiến lão ma bệnh hoạn.
“Haaaa” Thành gào lên, vọt tới với tốc độ cực nhanh, tay đấm hướng vào ngực của Hiệp.
Đến hơn một phút sau, Hiệp mất kiên nhẫn, hơn hết gã cũng không muốn thân xác này c·hết đi. Hiện tại gã vẫn chưa thu thập được quá nhiều thông tin, không muốn đánh rắn động cỏ, với lại mục đích nắm được thực lực Thành cũng cơ bản hoàn thành.
Th·ành h·ạ được tên phía trước, dùng hai tay kéo mạnh gã ném về bên phải, quay qua trái đá ngang.
Sau khi hạ gục khoảng một nửa, tốc độ của Thành tương đối chậm lại, hắn có phần thấm mệt, nhưng chủ yếu vẫn là muốn rèn luyện khả năng đánh, đấm của bản thân.
Mời mọi người đón xem chương sau!
Nhận cú đánh, Thành đưa tay sờ sau gáy, quay đầu về sau, mặt đần thối: “Có cái gì vừa chạm vào phía sau tao ấy nhỉ?”
Trừ khi hắn là xác sống không cảm nhận được đau đớn!
“Không có sao? Tao cảm giác ngứa mà nhỉ.”
Thành gật nhẹ đầu, trong lòng nhẫm lại câu nói của Ngạ Dạ.
Thành không phát hiện nhưng bản năng gào lên nguy hiểm, hắn buông tay trái, gấp gáp lùi về.
Nhưng ‘hồn sư’ là cái gì? Ở đây ngoài Thành ra, chỉ có một người khác biết.
Sức mạnh đơn thuần của Thành mạnh hơn đối phương nhưng kinh nghiệm chiến đấu kém hơn vạn lần. Vì thế hắn đã nghĩ ra một biện pháp có thể chiến thắng.
Trên dưới bị tác động đồng thời làm cho dư chấn, đau đớn tăng bội phần.
Hiệp nhếch môi, muốn chặt một nhát vào gáy để kết liễu thì mắt liếc sang phải. Cánh tay phải của Thành vẫn đang quật tới, chặt thẳng vào cạnh sườn làm thằng Hiệp văng đi một đoạn xa.
Hiệp chăm chú chiêu thức của Thành, cảm giác có chút nực cười, đòn thế yếu kém, sai sót về mọi mặt. Gã hơi nghiêng người, đá ngang chân phải vào cạnh vai hắn.
Mắt của Hiệp giãn to, mặt đơ lại, Thành ăn đòn trực diện nhưng vẫn tiến lên.
Binh!!! Đấm trái của Thành vung tới, vào thẳng bụng đối phương.
“Thành ơi…” Diệu Yến quát lên, mắt đỏ, rưng sắp khóc. Những đứa bạn khác cũng vô cùng thương xót, nhiều người không dám nhìn thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cẩn thận nhóc con! Tên này tuy không có sức mạnh bằng mày, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì vượt xa.”
Mấy thằng ‘cô hồn’ nhìn thấy, miệng hiện lên nụ cười, như giữa bóng tối tìm được ánh sáng.
Hiệp không thể thoát, chỉ có thể chiều theo ý Thành, dùng cả hai tay đấm, một chân đá đủ chỗ trên người hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.