Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 831: Chương 831
Minh Thư bĩu môi: "Mẹ yên tâm, con rất dũng cảm, con không sợ chút nào."
Thấy Bạch Du ngây người không phản ứng, lại nhớ đến lời Minh Thư vừa hét, lòng Giang Lâm lập tức chùng xuống.
Làm ra chuyện hại nước hại dân nhưng vẫn không biết hối cải, sai lầm chồng chất sai lầm, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc!
Còn về món nợ mà nhà họ Cảnh nợ Bạch Du, cô ấy sẽ dùng thời gian sau này để trả!
Mắt Bạch Du lập tức đỏ hoe: "Thật là một bảo bối ngoan ngoãn."
Cô nuôi con gái rất tốt, trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, thêm vào đó cô thường thích chải chuốt cho con, tóc buộc thành b.í.m tóc hoặc búi tóc nhỏ, mặc váy màu sắc tươi sáng, xinh đẹp như đồng tử ngọc nữ trước tòa Quan Âm Bồ Tát.
Bạch Du dựa vào anh, má áp vào vai anh: "Ừ."
TBC
Ông trời như nghe thấy lời cầu nguyện của anh, cô vẫn còn sống!
Nói xong, cô mới phát hiện cổ họng đau không chịu nổi như muốn bùng cháy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn khó nghe.
Giang Lâm nắm ngược tay cô lại rồi nắm chặt bàn tay cô vào trong lòng bàn tay: "Không phải lỗi của em, là tên..."
Một cái nhìn này là vô cùng đau lòng.
May mà lần này Bạch Du không sao, nếu không thì dù anh ta đã c.h.ế.t thì cô ấy cũng phải đào anh ta lên khỏi đất để đán thi thể! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Du nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện Minh Thư đã ngủ thiếp đi, thân hình nhỏ bé của cô bé dựa vào bên cạnh cô, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cứ thế ngủ thiếp đi.
Minh Thư thông minh nhưng bây giờ lại bị câu hỏi này làm cho rối bời.
Khi được đưa đến bệnh viện, cô đã sốt gần bốn mươi độ, bác sĩ nói may mà đưa đến kịp thời, nếu chậm thêm một chút, chính là não không bị cháy thì các cơ quan khác trong cơ thể cũng sẽ gặp vấn đề.
Giang Lâm ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán cô: "Không sao rồi, mọi chuyện đã qua rồi."
Hôm đó, sau khi anh nghe được tung tích của Cảnh Dương từ Cảnh Phỉ, anh lập tức đuổi đến, trên đường đi, anh nóng như lửa đốt, cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Cô nên tin vào trực giác của mình ngay từ đầu, tránh liên lạc với tên b**n th** Kim Nhất Phu đó.
Chỉ tiếc là anh ta c.h.ế.t như vậy, những người phụ nữ bị anh ta hại c·h·ế·t, có lẽ mãi mãi không thể biết được họ bị chôn ở đâu.
Thật là một tên ngu ngốc!
Nếu không còn một chút lý trí thì phát s.ú.n.g đó của anh chắc chắn không b.ắ.n vào cánh tay anh ta, mà là b.ắ.n vào giữa trán anh ta khiến anh ta c.h.ế.t ngay tại chỗ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh Anh lắc đầu: "Em hoàn toàn có lý do để giận cá c.h.é.m thớt chị hoặc là cả nhà họ Cảnh bọn chị, đợi Cảnh Phỉ khỏi bệnh, chị sẽ để đích thân em ấy tới xin lỗi em."
Bạch Du biết anh đang nói đến Kim Nhất Phu: "Tên đó... Còn sống không?"
Là cô quá chủ quan, còn đưa con đến thành phố Quảng, may mà tên b**n th** đó không bắt Minh Thư đi, nếu không cô sẽ thật sự hận bản thân.
Cô vẫn còn sống!
Bạch Du vừa nhìn thấy con gái, chỉ nghĩ là mình đang mơ, lúc này xác định mình thực sự đã được cứu ra, cô mới nghiêm túc nhìn con gái.
Kim Nhất Phu chính là nắm được điểm điểm này của anh ta để uy h**p, bắt anh ta b·ắ·t· ·c·ó·c Bạch Du.
Khi còn ở Thủ đô, bác sĩ đã nhắc nhở không được để cô bị k*ch th*ch nên anh rất lo lắng khi cô tỉnh lại sẽ có chuyện, bây giờ chuyện đó đã xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng những người có mặt ở đó nghe thấy giọng nói của cô, lại như nghe thấy âm thanh của thiên đường.
C·h·ế·t như vậy, thật sự quá hời cho tên s·ú·c sinh đó!
Cả nhà họ Cảnh, bao gồm cả cô ấy đều không ngờ Cảnh Dương lại làm ra chuyện như vậy, theo sự bùng nổ của vụ b·ắ·t· ·c·ó·c lần này, vấn đề tham ô nhận hối lộ của Cảnh Dương cũng bị phanh phui.
Nhưng mới mấy ngày không gặp, cô bé đã gầy đi một vòng, thịt trên mặt như bị ai đó lấy mất, cằm nhọn hoắt khiến đôi mắt trông to hơn.
"Thấy em tỉnh lại chị mới yên tâm." Cảnh Anh nhìn cô từ trên xuống dưới: "Còn nữa, chị thay mặt nhà họ Cảnh xin lỗi em."
Bạch Du khẽ tránh người: "Chị Cảnh Anh, chị không cần xin lỗi em, người b·ắ·t· ·c·ó·c em là Cảnh Dương, không phải chị, em sẽ không vì anh ta mà giận cá c.h.é.m thớt chị hay nhà họ Cảnh."
Nói xong, cô ấy đứng dậy cúi đầu thật sâu trước mặt Bạch Du.
Bây giờ rốt cuộc cô cũng biết rồi nhưng cô thà rằng mình mãi mãi không biết.
Chương 831: Chương 831
Tay chân cô bị dây thừng cọ xước, vết thương sâu nhất gần như lộ cả xương, cánh tay bị trật khớp, trên mặt có vết sẹo đã đóng vảy, những vết thương mà bác sĩ cho là không đáng ngại nhưng lại khiến anh đau đớn đến mức gần như không thở nổi.
***
Giang Lâm đứng dậy, bế con gái đến giường bệnh bên cạnh để ngủ: "Mấy ngày em mất tích, con bé rất ngoan, không khóc không quấy, em đừng tự trách, không phải lỗi của em, tên s·ú·c sinh đó mới đáng c·h·ế·t."
"Không vất vả." Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô: "Bà nội đã biết, bà định đến đây nhưng sau khi biết chuyện của em, bà đã lo lắng đến mức ngất xỉu ngay trong ngày hôm đó... Em đừng lo... Lúc đó đã đưa bà đến bệnh viện rồi, bây giờ bà nội đã ổn nhưng tình trạng sức khỏe của bà nội không thích hợp để đến đây nên anh bảo bà ở đảo Quỳnh Châu."
Bạch Du nghe nói bà nội ngất xỉu, trong lòng lại như bị kim châm: "Đều tại em không tốt, khiến mọi người lo lắng."
Bác sĩ kiểm tra xong, xác định Bạch Du đã hết sốt, giọng khàn khàn là do trước đó thiếu nước và viêm họng, chỉ cần uống nhiều nước nói ít lại rồi dần sẽ khỏi.
Nói đến đây, anh sợ con gái nghe thấy nên đã cúi đầu nhìn xuống.
Biết cô đã tỉnh lại, Cảnh Anh lập tức đến thăm cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra mẹ không bị ngốc, đây không phải là chuyện đáng mừng sao nhưng tại sao cô bé lại muốn khóc như vậy?
Cô tưởng mình đã thở phào nhẹ nhõm nhưng Giang Lâm lại thấy khi cô nói những lời này, cả hai tay và cơ thể cô đều không kiềm chế được mà run lên nhẹ.
Nhưng anh lo lắng nhất vẫn là căn bệnh của cô.
Ánh mắt Giang Lâm lóe lên tia lạnh lẽo, gân xanh trên trán nổi lên nhưng trước mặt Bạch Du, anh đã kìm nén cơn giận: "Khi bọn anh đến cứu em thì tên đó đã sắp c.h.ế.t rồi, sau đó trên đường đến bệnh viện thì tắt thở."
Sau khi bác sĩ đi, Bạch Du một tay nắm tay con gái, một tay nắm tay Giang Lâm: "Mọi người vất vả rồi, bà nội thì sao, bà đã biết chưa?"
Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì, chỉ là khi nhìn thấy môi trường trong tầng hầm, xác bọ cạp và nhện trên mặt đất, vết m.á.u khô, lòng anh lại một lần nữa chùng xuống.
"Em ấy đã phát hiện ra em bị Cảnh Dương b·ắ·t· ·c·ó·c từ lâu rồi nhưng lại vì muốn bảo vệ tên ngốc đó mà mãi không nói, nếu em ấy nói sớm cho chị biết, bọn chị cũng có thể cứu em ra sớm hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Bạch Du mới lấy lại tinh thần, vội nói: "Bác sĩ, tôi có thể nghe thấy, cũng có thể nhìn thấy..."
Bác sĩ vào sau Giang Lâm một bước, thấy Bạch Du ngơ ngác thì vội kéo Giang Lâm ra, lấy đèn pin định đẩy mắt Bạch Du để kiểm tra.
Bạch Du ngẩn người, còn tưởng cô làm vậy là vì Cảnh Dương là anh trai ruột của Cảnh Phỉ nhưng chưa kịp mở miệng, cô đã nghe Cảnh Anh nói…
Bạch Du vừa mềm lòng vừa đau lòng, giơ tay v**t v* khuôn mặt nhỏ của con gái: "Mẹ cũng nhớ con, xin lỗi bảo bối đã để con lo lắng sợ hãi."
Bạch Du nghe tin tên b**n th** Kim Nhất Phu đã c·h·ế·t, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên: "C·h·ế·t thì tốt, c.h.ế.t thì tốt!"
Minh Thư càng chen qua nách bác sĩ lao đến bên giường, cẩn thận không chạm vào vết thương trên người cô, đôi mắt to tròn như nho chứa đầy nước mắt: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"
Sau đó, bác sĩ đã kiểm tra chi tiết cho cô, nói rằng cô chỉ bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn.
Miệng sùi bọt mép, mặt đen xì, c.h.ế.t rất khó coi, lúc đó tim anh đập thình thịch suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Khoảnh khắc đó, anh như trở về ngày mẹ anh băng huyết khi sinh, người thân bế anh chạy đến bệnh viện, tiếng giày da đập xuống đất "bình bịch bình bịch" nhưng lại như đập vào người anh, anh lo lắng khi vào cánh cửa sắt kia sẽ nhìn thấy xác của Bạch Du.
Nơi đó rất hẻo lánh, nếu không phải Cảnh Phỉ lén theo dõi, chỉ sợ họ rất khó nghĩ đến nơi này, sau khi phá cửa xông vào, họ lại nhìn thấy xác của Cảnh Dương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.