Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 830: Chương 830

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 830: Chương 830


Kim Nhất Phu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bạch Du, khi thấy đầu cô nghiêng sang một bên, đôi mắt trống rỗng của anh ta lại một lần nữa bùng lên sự phấn khích.

Cô ấy chỉ không muốn anh trai mình xảy ra chuyện mà thôi nhưng nếu vì thế mà ảnh hưởng đến bản thân...

Chẳng lẽ không phải đang nằm mơ?

TBC (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Du không biết rằng con gái mình đã âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng trong lòng, lúc này cô có chút mơ hồ, cô tưởng mình sốt đến hồ đồ hoặc đang nằm mơ nhưng khi nhìn thấy một nhóm người ùa vào, cô đột nhiên có phần không chắc chắn.

Môi Cảnh Phỉ run rẩy: "Tôi... Tôi không biết..."

Là chị họ của cô ấy.

Chỉ là chữ cuối cùng của anh ta nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt trống rỗng lần đầu tiên b.ắ.n ra sự sợ hãi.

Hẳn là cô đã sốt rồi.

Đôi mắt Bạch Du như bị bôi keo, nặng trĩu đến mức cô không còn sức để mở ra.

Cô ngây người.

Cảnh Phỉ đứng tại chỗ, toàn thân cứng đờ như một bức tượng băng không nhúc nhích.

Bên ngoài còn nhiều người giống mẹ anh ta như đúc đang chờ anh ta, anh ta vẫn chưa g.i.ế.c đủ.

Cô ấy đứng ngoài căn nhà đổ nát đó đến khi đôi chân tê cứng, cuối cùng vẫn không có can đảm bước vào.

Cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này!

Toàn thân run rẩy.

Cô ấy thực sự không biết phải làm sao.

Trực giác mách bảo cô ấy rằng Bạch Du rất có thể bị nhốt bên trong, lý trí mách bảo cô ấy rằng cô ấy nên báo tin này cho chị họ và công an nhưng...

Nhưng anh ta không quan tâm, cũng không dừng lại.

Chương 830: Chương 830

Bạch Du ngây người nhìn khuôn mặt to đùng trước mắt.

Cửa truyền tới tiếng động, ngay sau đó cánh cửa bị đá tung ra từ bên ngoài.

Cả người cô nóng như thiêu đốt, lúc này mà sốt thì tuyệt đối không phải chuyện tốt, tên b**n th** Kim Nhất Phu kia vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, đám đàn em của anh ta cũng có thể đến bất cứ lúc nào, cô không thể cứ thế mà ngủ thiếp đi được.

Cô ấy vùi mình trong chăn hét lên, cho đến khi khó thở, cô ấy mới ngẩng đầu dậy.

Cộng cả hai kiếp lại, cô quen biết Giang Lâm đã bốn mươi mấy năm, trong mắt cô thì anh luôn là người lý trí, điềm tĩnh, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều có thể như núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi, lúc nào trông anh cũng hoàn hảo như vậy, trước đây cô từng nghĩ rằng nếu đập vỡ lớp vỏ ngoài lạnh lùng đẹp trai của anh thì bên trong sẽ ẩn chứa điều gì?

Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt to đùng, đầy nước mắt nước mũi, cô không hề sợ hãi, càng không chê bai.

Hơn nữa đối với Bạch Du, thời gian chính là mạng sống, tìm được cô sớm một giây, hy vọng sẽ tăng thêm một phần.

Cô bé cho rằng mẹ mình bị ngốc là vì dì Hiểu Đường khi phát bệnh cũng như vậy, nhãn cầu không chuyển động mà còn không nhận ra người khác, mọi người bên ngoài đều nói dì Hiểu Đường bị ngốc, mặc dù cô bé cảm thấy dì Hiểu Đường không ngốc nhưng dáng vẻ phát bệnh của dì ấy rất giống với mẹ cô bé bây giờ...

Ánh mắt của hai người va vào nhau giữa không trung.

Cho dù có c·h·ế·t, anh ta cũng phải kéo cô c.h.ế.t cùng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lúc trời đất quay cuồng, anh ta thấy người đàn ông đó quay người ôm Bạch Du...

Anh nhìn cô ấy với vẻ mặt hung dữ khiến cô ấy rùng mình nhưng khoảnh khắc sau cô ấy đã hiểu ra.

Cô chưa từng thấy anh tiều tụy đến vậy, ngay cả lần trước bị hải quân nước khác bắt đi, tuy khi anh trở về rất tiều tụy, người cũng gầy đi không ít nhưng tinh thần vẫn tốt.

Cảnh Anh nhìn cô ấy: "Nói ra, nếu không thì sau này chị không chỉ không nhận em là em họ, mà còn thuyết phục các bậc trưởng bối đuổi em ra khỏi nhà họ Cảnh!"

Anh ta không muốn c·h·ế·t!

"..."

Cuối cùng cô ấy đã bỏ chạy.

Như một tiếng sấm, hoàn toàn đánh sập phòng tuyến của Cảnh Phỉ.

Người đàn ông của Bạch Du.

Một khi cô ấy nói ra thì anh hai sẽ không sống được.

Đáy mắt anh đầy tơ máu, quanh mắt có một quầng thâm đen, tóc tai và quần áo đều bù xù.

Đều tại tên khốn đó, nếu không phải tên đó bắt mẹ thì mẹ cũng sẽ không bị bệnh bị thương, còn khiến mẹ bị ngốc, huhuhu đánh c.h.ế.t tên khốn đó!

Giang Lâm lái xe gần như phóng vút đi, Nguy Hán Nghị ngồi ở ghế phụ bị hất tung đến mức gần như nôn cả bữa tối hôm trước ra.

"Không được ngủ, Bạch Du, em không được ngủ."

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét: "Cậu là ai..."

Chắc chắn anh đã đoán được.

Quả nhiên.

Cô ấy sợ đến mức muốn chửi người nhưng khi nhìn thấy người bước vào thì Cảnh Phỉ như bị người ta bóp cổ, giọng nói lập tức biến mất trong cổ họng.

Nghĩ đến đây, anh ta từng bước một bò về phía cái lồng sắt ở góc phòng, mỗi bước bò, trên sàn nhà lại chảy xuống những vệt m.á.u đỏ tươi chói mắt.

Giang Lâm ngắt lời cô ấy: "Cô biết, chúng tôi đã có đủ bằng chứng chứng minh anh trai Cảnh Dương của cô, có liên quan đến vụ b·ắ·t· ·c·ó·c vợ tôi, nếu cô bao che cho anh ta thì cô đã phạm tội bao che, mức án cao nhất có thể lên đến mười năm, cô chắc chắn muốn vì thế mà hủy hoại cuộc đời mình sao?"

Khi Bạch Du tỉnh lại lần nữa thì đã là chuyện một ngày một đêm sau đó.

Đôi tay Kim Nhất Phu đặt trên cái lồng sắt buông thõng xuống, sau đó thân thể anh ta dần ngã xuống.

Nhưng anh ấy không dám bảo Giang Lâm chạy chậm lại vì anh ấy hiểu rõ, từng phút từng giây đối với Giang Lâm đều là sự giày vò.

Ổ khóa của cái lồng sắt cuối cùng cũng được mở ra.

Anh hai của cô ấy đã g.i.ế.c người!

Anh hai của cô ấy thực sự đã g.i.ế.c người!

Giang Lâm.

"Huhuhu cha ơi, bác sĩ, mọi người mau đến đây, mẹ con bị ngốc rồi!"

Hình ảnh Minh Thư khóc lóc đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ấy, còn có những người khác vì tìm Bạch Du mà tiều tụy hốc hác, như một bộ phim đang không ngừng lướt qua trong đầu cô ấy.

Cảnh Phỉ trở về nhà với đôi mắt đờ đẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thậm chí cô còn không dám đưa tay ra chạm vào, sợ rằng tay vừa chạm vào thì sẽ tỉnh lại từ giấc mơ.

Huhuhu cô bé không muốn mẹ mình bị ngốc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng dù mẹ có bị ngốc thì mẹ vẫn là mẹ của cô bé, từ hôm nay trở đi cô bé sẽ ăn thêm một bát cơm mỗi bữu để nhanh chóng lớn lên bảo vệ mẹ!

Giang Lâm lạnh lùng nhìn Cảnh : "Cảnh Dương ở đâu?"

Kim Nhất Phu hưng phấn kéo khóe miệng, ngay khi anh ta dưỡi tay định lấy con rắn cạp nong ra.

"Cạch" một tiếng.

Cô cảm thấy mình chắc chắn là sốt đến hồ đồ rồi, nếu không thì sao lại nhìn thấy khuôn mặt của con gái bảo bối của mình.

Đôi mắt của Cảnh Phỉ mới dần tập trung: "Dì hai, cháu không sao, cháu chỉ hơi mệt, cháu về phòng nghỉ ngơi trước."

Cô ấy hy vọng Bạch Du sống sót nhưng cô ấy cũng hy vọng anh hai mình có thể sống sót.

Minh Thư nhìn vào mắt mẹ, rõ ràng mẹ đã mở mắt rồi nhưng nhãn cầu không chuyển động, hơn nữa trên mặt cũng không có biểu cảm gì, càng không gọi cô bé là bảo bối như thường lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô bé rõ ràng thoáng hiện vẻ hoảng sợ, sau đó quay đầu hướng ra ngoài hét…

Là Giang Lâm.

Ngay sau đó, một tiếng s.ú.n.g vang lên trong tầng hầm.

Cô ấy bực bội vùi mặt vào chăn rồi không ngừng tự nhủ rằng lựa chọn của mình là đúng, Bạch Du chỉ là bạn học của cô ấy, còn anh hai là anh trai cùng cha cùng mẹ với mình...

Nói xong, cô ấy không đợi dì hai trả lời đã máy móc đi về phòng, sau đó ngã xuống giường như một con búp bê vải rách.

Còn Bạch Du, anh ta không g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà cô thì anh ta c.h.ế.t cũng không nhắm mắt.

Quyết tâm của cô ấy bắt đầu lung lay.

Kim Nhất Phu tưởng rằng người đến sẽ là đám đàn em của anh ta nên trong lòng dâng lên bản năng cầu sống: "Cuối cùng mấy người cũng đến rồi, mau, mau đưa tôi đi bệnh..."

Dì hai nhìn thấy cô như vậy thì quan tâm hỏi: "Cháu ngoan, sao vậy? Sao mặt và tay lạnh thế, có chỗ nào không khỏe sao?"

Nhưng tại sao cô ấy lại bất an đến vậy!

Nhưng nếu cô ấy không nói ra thì Bạch Du có c.h.ế.t không?

Chưa đợi Cảnh Phỉ phản ứng, cánh cửa phòng cô ấy đã bị người ta đá văng từ bên ngoài.

"..."

Nhưng cô quá mệt mỏi, quá đau đớn...

Ngay sau đó, tay cô đã bị Giang Lâm nắm lấy: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Có chỗ nào không thoải mái không? Có nghe thấy anh nói không? Có nhìn thấy anh không?"

"A a a..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếp đó, một bóng người bước vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 830: Chương 830